Long Phi Dạ nhìn hướng Thẩm Tam Trưởng Lão, Thẩm Tam Trưởng Lão gật đầu một cái, công nhận thuyết pháp này, cũng không có gì để bổ sung.
Long Phi Dạ làm sao có thể yên tâm, "Bản vương chưa từng nghe nói qua, lao tâm phí thần sẽ hôn mê lâu như vậy!"
"Điện hạ, mấy ngày trước đây tại hạ đã nói cùng người, lao tâm phí thần đến mức hôn mê, ngủ mê man. Loại bệnh này đã được xác thực có tồn tại, mà giống như Vương phi nương nương hôn mê lâu như vậy chính là loại bệnh đặc biệt này. Có thể tính là một loại di chứng, gây chướng ngại về giấc ngủ." Cố Bắc Nguyệt giải thích.
Lời vừa nói, Thẩm Tam Trưởng Lão như có điều suy nghĩ nói, "Lão phu nhớ tới, quả thật có chứng bệnh Thụy Mỹ Nhân, một lần vô duyên vô cớ đi ngủ là ngủ liền mấy năm. Bệnh tình này của Vương phi nương nương mặc dù không có đầy đủ dấu hiệu Thuỵ Mỹ Nhân, nhưng cũng có chút tương tự."
Lời vừa dứt, Tần Vương điện hạ nhất quán không chấp nhận bất kỳ đe dọa nào lại bị dọa đến mặt cũng trắng bệch. Hắn vội hỏi, "Nàng sẽ không bị mắc bệnh lạ kia chứ?"
"Nhìn trước mắt thì không phải, có thể sẽ phát triển thành bệnh chứng kia hay không, cái này thì không nói chắc chắn được." Thẩm Tam Trưởng Lão rất thành thực.
Cặp lông mày anh tuấn của Long Phi Dạ trực tiếp nhăn thành một chữ "Xuyên". Hắn rống giận, "Bản vương muốn câu trả lời chắc chắn!"
Dù gì Thẩm Quyết Minh cũng là Tam Trưởng Lão Y thành, bị hầm hừ như vậy thật có chút bất đắc dĩ. Bất quá, nể mặt Tần Vương Phi, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Hắn không nói lời nào.
"Hẳn... Không thể nào." Hàn Vân Tịch sợ hãi lên tiếng.
Ai biết, Cố Bắc Nguyệt lại nghiêm túc nói, "Vương phi nương nương không thể khinh thường, nhìn trước mắt, vẫn phải điều dưỡng thật tốt, phải phòng ngừa khi chưa xảy ra!"
"Phòng ngừa như thế nào?" Long Phi Dạ vội vàng hỏi.
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt lại nổi lên nụ cười, đáng tiếc Long Phi Dạ nóng lòng, cũng không có chú ý.
"Yên tâm, nghỉ ngơi, tùy tính, tốt nhất chính là dưỡng tâm. Nếu điện hạ chưa không yên tâm, cũng có thể tìm lương phẩm chút tu bổ, để cho Vương phi nương nương mỗi tháng đều được tu bổ nguyên khí, nguyên khí tốt là gốc rễ cho tinh thần tốt."
Hắn vừa nói, lại bổ sung một câu, "Cái gọi là phòng ngừa, trọng yếu nhất là không tức giận, khó chịu, thương tâm. Cho nên, mọi chuyện ngày sau, xin Vương phi nương nương yên tâm làm trọng."
Thẩm Tam Trưởng Lão cũng không có biện pháp tốt, thấy Cố Bắc Nguyệt nói có đạo lý, vì vậy hắn phụ họa một câu, "Chỉ có như vậy."
Long Phi Dạ nghe rất nghiêm túc, một chữ đều không bỏ qua, "Có loại dược vật nào thích hợp, mời hai vị liệt kê ra một tờ đơn."
"Dược vật thích hợp cũng không ít. Cũng không tốt, Dược Quỷ Cốc chưa chắc đã có." Cố Bắc Nguyệt nói.
"Cứ liệt kê tất cả ra, Bản vương để cho Hội Trưởng Lão Dược Thành tìm!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Vì vậy, Cố Bắc Nguyệt liền không khách khí, liệt kê ra một nhóm dược liệu quý giá, Thẩm Tam Trưởng Lão nhìn thấy cũng thổn thức trong lòng. Cố Bắc Nguyệt không khỏi quá ác, hắn viết mười loại dược liệu thì có tám, chín loại đều là Trân Phẩm độc nhất vô nhị!
Cái gọi là độc nhất vô nhị, chính là nếu ăn lần này, thì còn lâu mới có được bụi dược liệu thứ hai!
Sau khi rời đi, Thẩm Tam Trưởng Lão không nhịn được, mở miệng, "Cố Đại Phu, ngươi liệt kê những thuốc kia... Không ổn đâu?"
"Mặc dù là quý giá, nhưng Dược Tính đều vô cùng tối ôn hòa, rất thích hợp với thân thể Vương phi nương nương. Cho dù dùng nhiều hơn nữa cũng không đáng ngại." Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.
"Ý lão phu là..." Thẩm Tam Trưởng Lão hạ thấp giọng, "Quá mức chứ?"
Cố Bắc Nguyệt cho Thẩm Tam Trưởng Lão một câu trả lời không có cách nào phản bác, hắn nói, "Tam Trưởng Lão, vô luận như thế nào, nếu để Vương phi nương nương dưỡng thân thể thật tốt, Tần Vương điện hạ sẽ không sinh khí."
Hồi tưởng lại chính mình vừa mới bị Tần Vương rống giận, Thẩm Tam Trưởng Lão lập tức gật đầu, "Cũng phải, cũng phải!"
Cố Bắc Nguyệt quay đầu, liếc mắt xem tới cửa phòng, khẽ cười nhẹ, có chút tự giễu, có chút bất đắc dĩ.
Muốn cho nàng sự sủng ái, cũng chỉ có thể mượn tay Long Phi Dạ.
Nghe nói, thời điểm toa thuốc này của Cố Bắc Nguyệt đưa đến Vương gia của Dược Thành, Vương lão thiếu chút nữa liền té từ trên ghế xuống. Mà thời điểm đưa đến Hội Trưởng Lão, Tứ Trưởng Lão cùng Thất Trưởng Lão trố mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa bật khóc.
Bên trong nhà, Hàn Vân Tịch nhìn phương thuốc kia cũng thiếu chút nữa khóc lên. Nàng biết thời gian "Tẩm bổ gà mẹ hầm" chẳng mấy chốc sẽ tới.
Nàng cũng không nhịn được hoài nghi, Cố Bắc Nguyệt, tên kia là vô tình, hay vẫn có tâm đây?
"Nàng rốt cuộc có tâm sự gì? Vẫn luôn có?"
Lời nói của Long Phi Dạ đem kéo Hàn Vân Tịch từ trong dòng suy nghĩ kéo trở về. Hàn Vân Tịch vô tội lắc đầu, "Chính là quá mệt."
"Kể từ hôm nay, nàng phải đợi tin tức trong Dược Quỷ Đường, cũng đừng đi đâu, cũng đừng quản chuyện gì." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
"Ta sẽ bực bội chết mất." Hàn Vân Tịch vừa nói, yếu ớt đất bổ sung một câu, "Cố Bắc Nguyệt nói, ta không thể buồn bực..."
"Nàng!"
Long Phi Dạ không có lời chống đỡ, Hàn Vân Tịch cười trộm không dứt. Bất kể Cố Bắc Nguyệt là vô tình hay là cố ý, tóm lại, nàng kiếm được hời.
Nàng không nhịn được, cười ra tiếng, "Long Phi Dạ, sau này chàng chớ chọc ta tức giận, hậu quả... Có chút nghiêm trọng."
Nhưng Long Phi Dạ cũng không nói đùa với nàng, lạnh lùng trả lời, "Bản vương nhớ!"
Mặc dù mặt hắn đầy vẻ mất hứng, lại bất thình lình kéo nàng một cái, ôm vào trong ngực, ôm thật chặt. Mặc dù không nói một lời, nhưng Hàn Vân Tịch cảm nhận được hắn sợ hãi.
Long Phi Dạ, hoá ra chàng cũng biết sợ.
Quen biết quá muộn, yêu nhau trễ hơn, thời gian làm bạn bất quá cũng vội vã vài năm. Thật vất vả mới đi gần tới chàng, ta thế nào một ngủ là không tỉnh lại?
Vốn là muốn động thân đi tới núi Thiên Sơn, Hàn Vân Tịch ngủ như vậy, bọn họ lại trở về Dược Quỷ Đường. Cho dù hôm nay lập tức lên đường, cũng không cản nổi tuyết rơi nhiều, phủ kín đường phía trước núi.
Muốn đi lên Thiên Sơn, nhanh nhất cũng phải chờ đến mùa hè năm sau.
Hàn Vân Tịch ít nhiều cũng có chút buồn rầu, bất quá nàng rất nhanh thì đã nghĩ thông suốt. Ngược lại, bất quá là đợi thêm thời gian mấy tháng. Bọn họ vừa mới lấy được Dược thành, trong mấy tháng này, sự tình quan trọng nhất nàng phải làm là xử lý tốt Dược Quỷ Đường.
Về phần cấm địa Độc Tông bên kia, mặc dù Hàn Vân Tịch có tâm đi, cũng không có can đảm nhắc đến với Long Phi Dạ. Thời điểm này, nếu Long Phi Dạ không nuôi nàng được mười ngày, nửa tháng, tuyệt đối sẽ không cho phép nàng ra ngoài.
Tần Vương điện hạ vừa ra mệnh lệnh cho Vương phi nương nương dưỡng sinh tử một chút, ngày đó, Triệu ma ma liền bắc dược liệu lên lò, hầm gà mẹ. Bách Lý Minh Hương cũng lập tức trở lại từ Dược Quỷ Đường để phục vụ.
Hôm sau, Long Phi Dạ vừa ra khỏi cửa, Triệu ma ma liền bưng cháo gà tới, vẻ mặt mập mờ, nở nụ cười, "Vương phi nương nương, người mau uống, thừa dịp cháo còn nóng."
Hàn Vân Tịch đầu tiên còn không chú ý, Bách Lý Minh Hương lại phát hiện, không hiểu hỏi, "Triệu ma ma, ngươi... Cười cái gì nhỉ?"
Triệu ma ma không trả lời, chính là cười. Hàn Vân Tịch cũng buồn bực, "Có gì chuyện cao hứng sao? Mau nói ra để mọi người cùng nhau cao hứng một chút."
Triệu ma ma cười vui vẻ hơn, nhanh chóng nói, "Vương phi nương nương, người cũng được hơn ba tháng, mà cũng không báo cho biết tụi nô tỳ một tiếng!"
(Đợi ngày bế cháu mà lâu quá!)
"Nương nương có thai?" Bách Lý Minh Hương kinh thanh.
Hàn Vân Tịch giờ mới hiểu được, đang uống một hớp lớn cháo gà toàn bộ phun ra, trực tiếp phun lên mặt Triệu ma ma, "Ai tung tin vịt?"
Triệu ma ma kinh hãi, "Giả?"
"Ai nói cho ngươi biết?" Hàn Vân Tịch hiếu kỳ không dứt.
"Sở Tây Phong!" Triệu ma ma liền vội vàng khai cung.
Hàn Vân Tịch vốn chỉ là hiếu kỳ, nghe danh tự này một chút đã nổi giận, "Ai nói cho hắn biết?"
"Lão nô... Không biết nha." Triệu ma ma như nói thật.
"Còn hơn ba tháng? Tính thế nào mà ra?" Hàn Vân Tịch tức giận hỏi.
"Nô tỳ... Nô tỳ, cái này, nô tỳ đi tìm hắn đến." Triệu ma ma xoay người chạy. Tạo ra loại tin đồn này có hậu quả rất nghiêm trọng. Vạn nhất ba tháng trước, điện hạ cùng Vương phi nương nương không có gì đó. Vạn nhất chuyện này truyền tới lỗ tai điện hạ, làm cho điện hạ hiểu lầm, chuyện kia còn nghiêm trọng hơn! Hơn nữa, trước khi điện hạ ra cửa đã giao phó, toàn bộ người làm, vô luận xảy ra chuyện gì đều không thể để cho Vương phi nương nương tức giận, buồn rầu. Cho dù thể nào nàng cũng phải túm được Sở Tây Phong tới để nói rõ ràng.
Rất nhanh, Sở Tây Phong liền đến, Triệu ma ma đã sớm nói hết sự tình cho hắn ở trên đường đi. Hắn vốn là không nghĩ đến, lại không thể không kiên trì đến cùng. Bởi vì, Tần Vương điện hạ để hắn giao phó cho toàn bộ Ám Vệ, không cho phép chọc Vương phi nương nương mất hứng.
Đầu hắn cũng sắp chôn vào trong quần đùi, sống gần hai mươi năm, hắn không có nổi một lần nhát gan như vậy.
"Ba tháng?" Hàn Vân Tịch thiêu mi hỏi.
Sở Tây Phong không lên tiếng.
"Ai nói cho ngươi biết?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.
Chuyện này, nếu đổi thành Đường Ly, hắn nhất định sẽ đẩy cho Sở Tây Phong. Nhưng Sở Tây Phong lại không dám vu hãm Đường Ly, hắn chỉ có thể yên lặng thừa nhận, "Thuộc hạ... Tự mình hiểu lầm."
"Vô duyên vô cớ, tại sao hiểu lầm. Ngươi hiểu lầm mà còn có thể hiểu lầm ra ba tháng? Tại sao ngươi không nói bốn tháng đi?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Sở Tây Phong quýnh lên, bật thốt lên, "Bốn tháng trước, Vương phi vẫn còn cãi nhau cùng điện hạ! Không..."
Còn chưa có nói xong, Sở Tây Phong liền im miệng, không dám nói tiếp. Sự tình nữ chủ nhân này cãi nhau cùng điện hạ, hắn là người xui xẻo nhất, không phải sao?
Trừ lúc ở trước mặt Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch sẽ trở nên ngu xuẩn, còn ở trước mặt bất kỳ người nào, nàng đều vô cùng khôn khéo. Nàng có chút hăng hái hỏi, "Ba tháng trước, ta cùng điện hạ ở Mai Hải Giang Nam..."
Lời vừa nói, Sở Tây Phong ngừng lại, giật mình một cái. Hắn bị dọa sợ đến hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa thì tê liệt quỳ sụp xuống!
Vạn nhất để cho nữ nhân này biết sự tình đêm hôm đó, biết điện hạ ngồi ở trên nóc nhà...
Sở Tây Phong cũng không dám nghĩ tiếp, phốc thông một tiếng, quỳ xuống đất, "Vương phi nương nương tha mạng, thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ không nên suy nghĩ lung tung!"
"Vô duyên vô cớ, tại sao ngươi lại suy nghĩ lung tung?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Sở Tây Phong liền vội vàng đáp, "Hôm đó ở Dược Thành, điện hạ kêu một bàn thức ăn giấm chua, thuộc hạ mới hiểu lầm nương nương mang thai, khẩu vị không tốt. Không phải mọi nữ tử đều nói, thời điểm mang thai ba tháng là khó khăn nhất, ăn không thấy ngon miệng. Cho nên, thuộc hạ liền suy đoán bậy bạ."
Lời vừa nói, Triệu ma ma cùng Bách Lý Minh Hương liền cũng cười. Bách Lý Minh Hương nói, "Vương phi nương nương, người tạm tha cho hắn đi. Một người nam nhân mà ngay cả những thứ này đều biết, đã là chuyện không dễ dàng."
Triệu ma ma khuyên nhủ, "Vương phi nương nương, chuyện này hắn cũng chỉ lén nói cho lão nô biết mà thôi. Nể tình tiểu tử này có mấy phân thượng là ý tốt, người tạm tha cho hắn một lần đi."
Hàn Vân Tịch còn đang suy tư, luôn cảm thấy chuyện này quỷ dị. Lúc này, Tô Tiểu Ngọc lại tới, "Vương phi nương nương, Mộc Linh Nhi cầu kiến."
Hàn Vân Tịch cũng không so đo nhiều cùng Sở Tây Phong, để cho hắn rời đi. Tâm tình Sở Tây Phong đột nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng. Hắn âm thầm thề, từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ nói bậy nói bạ nữa, lại càng không suy nghĩ lung tung.
Thật sự là vô cùng đáng sợ!
Sau khi Mộc Linh Nhi rời khỏi Dược Thành vẫn ở lại Dược Quỷ Đường. Nàng biết phụ thân nàng cùng Liên Tâm phu nhân sẽ không dễ dàng bỏ qua sự tình như vậy, bất quá, nàng cũng không sợ. Mộc gia có kết quả thê thảm như vậy, phỏng chừng hai người bọn họ trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tìm nàng để gây phiền toái.
Vừa vào cửa, thấy tinh thần của Hàn Vân Tịch cũng không tệ lắm, nàng tức giận nói, "Ngươi ngủ đủ nhỉ?"
"Càn rỡ! Thấy Vương phi nương nương còn không hành lễ?" Hai tay Tô Tiểu Ngọc chống nạnh, một bộ dáng của bà quản gia chua ngoa.
Mộc Linh Nhi không để ý đến Tô Tiểu Ngọc, tự ý ngồi đối diện Hàn Vân Tịch, đưa cho nàng một viên Dược, "Cám ơn ngươi, dùng trước khi ngủ, có thể bổ sung nguyên khí."
"Nếu ở lại Dược Quỷ Đường, mau khấu đầu gọi một tiếng tỷ tỷ chứ sao." Hàn Vân Tịch nói rất lơ đãng. Nàng thật muốn nói cho nha đầu này biết, thật ra, nàng thật sự tỷ tỷ của nàng, biểu tỷ.