Tại Thiên Ninh, quý tộc không theo chính, theo chính không phải quý tộc, nhưng một quý tộc có thân phận hiển hách, lại là một tướng quân có địa vị hết sức quan trọng.
Người này tên là Bách Lí Nguyên Long, xuất thân ở quý tộc thế gia Bách Lý thế gia lớn nhất Thiên Ninh, tuổi gần năm mươi, quan bái đại tướng quân, thống lĩnh Thiên Ninh Thủy sư.
Thiên Ninh có Tam đại tướng quân, phân biệt quản lý tam đại quân bộ binh quân, kỵ binh quân, thuỷ quân. Mục đại tướng quân thống lĩnh bộ binh quân khổng lồ nhất, mà Bách Lí Nguyên Long thống lĩnh thuỷ quân đặc thù nhất. Mục đại tướng quân và Bách Lí đại tướng quân sống ở Đế đô, kỵ binh đại tướng quân thì thường xuyên đóng giữ chiến trường Tam đồ, lần này cũng không trở về.
Sở dĩ nói thủy quân đặc thù nhất, là bởi vì Vân Không Tam quốc cũng chỉ có Thiên Ninh có thuỷ quân, Bắc Lệ và Tây Chu đều không có, mà nhánh thủy quân của Thiên Ninh này chính là quân chính quy lúc Bách Lí Nguyên Long tuổi còn trẻ một tay xây dựng.
Không giống với công trạng to lớn, uy danh vang dội của Mục tướng quân phủ, Bách Lí Nguyên Long thống lĩnh thuỷ quân chưa hề xuất quân qua, nhưng hàng năm lĩnh quân lương từ triều đình lại là nhiều nhất, đối với chuyện này, cả triều văn võ không người dám dị nghị, bởi vì mọi người đều biết, nhánh thủy quân này là năm đó Tiên đế nuôi nấng để đối phó Bắc Lệ.
Bắc lệ và Thiên Ninh giống nhau, quốc thổ đông cương là không ngừng kéo dài đường ven biển, vào thời điểm tất yếu, tất nhiên Thiên Ninh sẽ không bỏ qua Bắc Lệ đông cương!
Cho nên, một khi chiến tranh nổ ra, nhánh thủy quân này có thể nói là át chủ bài trong tay Thiên Ninh Hoàng đế, là mấu chốt để chuyển bại thành thắng.
Bách Lí Nguyên Long luôn nói với âm điệu thấp, một năm cũng chỉ lộ mặt một hai lần, trong lúc mấu chốt này, hắn đứng lên làm cái gì? Tất cả mọi người buồn bực.
"Bách Lí tướng quân, có chuyện gì sao?" Đối với vị thủy quân Đại tướng Tiên đế luôn khâm điểm này, từ trước đến nay Thái hậu luôn rất khách khí.
"Mạt tướng tất nhiên là muốn chúc thọ cho Thái hậu nương nương." Bách Lí Nguyên Long đáp.
Hắn muốn chúc thọ?
Phượng thể Thái hậu run lên, căng cứng.
Trong lúc nhất thời đại điện yên tĩnh đến thực sự không còn gì để hình dung, đám người bất giác nín thở, khẩn trương hẳn lên.
Bách Lí Nguyên Long có ý gì chứ?
Chúc thọ tất nhiên là phải chúc, thế nhưng còn chưa đến phiên hắn, lúc này Tần Vương điện hạ mới vừa chúc thọ xong, hắn liền đứng lên, chẳng lẽ hắn cũng muốn...
Đám người này run sợ trong lòng, suy đoán nhưng lại không dám suy nghĩ nhiều, có một số việc, cho dù nghĩ thôi cũng đã là đại nghịch bất đạo, đại tội ngập trời.
Chỉ thấy khuôn mặt của Thiên Huy Hoàng đế lạnh lùng, nghiêm túc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Bách Lí Nguyên Long, mà Long Phi Dạ cao ngạo lạnh lùng, giống như thờ ơ, cũng giống như nắm tất cả trong lòng bàn tay.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Bách Lí Nguyên Long lại đích thân châm rượu.
Đây không phải là tiết tấu châm rượu giống Long Phi Dạ sao?
Cảm giác bất an bắt đầu lan tràn trong lòng Thái hậu, bà hận không thể tiến lên ngăn cản Bách Lí Nguyên Long, thế nhưng bà không thể.
Bà trang trọng ngồi xuống, nhìn thấy mà hoảng hốt như tê dại.
Bách Lí Nguyên Long cầm chén rượu đi tới, mặc dù không có trải qua chiến trường chân chính, nhưng so sánh thân hình uy nghiêm sát khí đằng đằng kia với Mục đại tướng quân, hắn càng dẻo dai, từng bước uy phong mà đi đến trước mặt Thái hậu.
Điệu bộ này khiến đám người càng thêm hãi hùng khiếp vía, không ít người hô hấp đều bất giác dừng lại, Thái hậu khẩn trương đến nắm chặt hai bàn tay, móng tay dài giáp đâm vào trong lòng bàn tay, quên mất cả đau đớn.
Bách Lí Nguyên Long đi đến trước mặt Thái hậu, không kiêu ngạo không tự ti hành lễ: "Mạt tướng chúc thọ Thái hậu nương nương, mong Thái hậu nương nương phượng thể an khang!"
Thái hậu vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười hoàn toàn cứng ngắc, nhìn khá bình tĩnh thong dong, nhưng nội tâm đã gió nổi mây phun từ lâu rồi.
Bà đoán không ra việc làm khác người này của Bách Lí Nguyên Long là có ý gì, chỉ là giống Long Phi Dạ, chỉ chúc mừng không có quà mừng, hay là sau khi chúc mừng sẽ dâng quà mừng lên?
Lúc này, quà mừng của Bách Lí Nguyên Long là gì không quan trọng, mà quan trọng là có hay không.
Nếu có, thì hành động chen ngang khác người của hắn, chính là lời kháng nghị lặng lẽ với toàn bộ hành động của Long Phi Dạ, là sự ủng hộ to lớn đối với Thái hậu và Thiên Huy Hoàng đế.
Nếu như không có, vậy thì... Thái hậu không thể nghĩ tiếp nữa, bà quá khẩn trương, lần đầu tiên khẩn trương trong chính thọ yến của mình.
Bà đang đợi, đợi Bách Lí Nguyên Long dâng quà mừng lên, thế nhưng bà cứ đợi như thế, Bách Lí Vân Long cũng không nói thêm một câu nào nữa.
Hắn chỉ đứng ở đó, người lúng túng lại là Thái hậu.
Thật sự không có quà mừng sao?
Thái hậu không thể tin được, Thiên Huy Hoàng đế càng không thể tin được, Thiên Huy Hoàng đế ho nhẹ một tiếng nhắc nhở Thái hậu, Thái hậu mới nói: "Bách Lí tướng quân miễn lễ."
Có phải sẽ có quà mừng sau khi miễn lễ không?
Tất cả mọi người đều đang chú ý, ai biết sau khi bình thân Bách Lí Nguyên Long lập tức trở về chỗ ngồi xuống, động tác không hề khác biệt với Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch.
Cứ như vậy?
Kết thúc rồi?
Chỉ có chúc mừng, không có quà mừng?
Cho nên, Bách Lí Nguyên Long theo Tần Vương kính rượu chúc mừng.
Nói một cách khác, Bách Lí Nguyên Long không phải đang chúc thọ, mà đang công khai thể hiện lập trường, hắn và mấy vạn thuỷ quân của hắn là binh dưới trướng của Long Phi Dạ!
Một quân trong Tam quân của Thiên Ninh, lại là thế lực của Long Phi Dạ!
Thời gian giống như dừng lại tại thời khắc này, Thái hậu kinh ngạc nhìn Bách Lí Nguyên Long, trợn mắt hốc mồm, Thiên Huy Hoàng đế cũng bất ngờ, nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.
Hắn vẫn cho là trên tay mình nắm chặt Tam quân, cho dù là Mục tướng quân phủ binh lực mạnh nhất, cũng hoàn toàn trong tầm kiểm soát của hắn, hắn không ngờ rằng Bách Lí Nguyên Long lại là người Long Phi Dạ.
Chính biến đáng sợ nhất chính là quân biến, nước cờ này của Long Phi Dạ, quả thực là rút củi dưới đáy nồi!
Hắn đang mượn Bách Lí Nguyên Long nói cho chư vị ở đây biết, Long Phi Dạ hắn có can đảm, cũng có thực lực ngang hàng với Thiên Huy Hoàng đế!
Từ trước đến nay Thiên Huy Hoàng đế nhường hắn ba phần, ba phần trên tay hắn cũng đủ để đọ sức với bảy phần của Thiên Huy Hoàng đế!
Thọ yến còn phải tiếp tục, chúc thọ vừa mới bắt đầu, thế nhưng tất cả phái thế lực ở đây đều đã động não rất nhiều, phí hết tâm tư chuẩn bị thọ lễ, rốt cuộc dâng hay không dâng đây?
Dâng, vậy nghĩa là đứng bên Thiên Huy Hoàng đế; không dâng, đó chính là đứng bên phía Tần Vương điện hạ, đứng bên nào, đã đến lúc thể hiện lập trường của mình.
Ai sẽ là người đầu tiên đứng sau Bách Lí Nguyên Long đây?
Có người khẩn trương có người sợ hãi, cũng có người ngo ngoe muốn động.
Nhưng mà, ai cũng không nghờ người đầu tiên đứng ra lại là Thái tử Thiên Long Mặc.
Thái tử hết bệnh này đến bệnh khác, phe cánh Thái Tử đã sớm thất thế, lại thêm chuyện bệnh cũ tái phát lần này huyên náo lớn như vậy, người thông minh đều biết đây là Thiên Huy Hoàng đế lấy tính mạng của Thái tử để chèn ép Hàn Vân Tịch.
Tuy là Thái tử, mặc dù còn mạng sống trở về, cũng không được lòng Hoàng đế, đã mất thế lực.
Hắn nên oán nên hận nên cam chịu, ai ngờ hắn lại là người đầu tiên đứng ra, bảo vệ thể diện cho Thái hậu và Hoàng đế.
"Hoàng nãi nãi, nhìn xem tôn nhi mang cái gì tới cho người."
Chỉ thấy Long Thiên Mặc tự mình dâng lên một đóa Linh chi to lớn, đóa hoa to như bàn tay, màu đỏ ướt át như máu tươi.
Vừa thấy vật này, lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám người, cũng không biết ai sợ kinh ngạc than một câu: "Thái tử điện hạ, vật này là đồ chính hiệu sao?"
"Làm càn! Bản Thái tử lấy ra hiếu kính với Hoàng nãi nãi, sao có thể là đồ dỏm?" Long Thiên Mặc không vui răn dạy.
"Thái tử điện hạ, vật này chính là Huyết Linh Chi có hiệu quả trị bách bệnh trong truyền thuyết sao!" Có người khẩn trương hỏi.
"Chính là vật này!" Long Thiên Mặc bệnh nặng ngày ngày tránh trong Đông Cung không ra khỏi cửa, vẫn luôn tìm vật này, không nghĩ tới lúc khỏi bệnh ở Y thành, trên đường trở về lại thấy được thứ này.
Thấy Long Thiên Mặc gật đầu một cái, toàn trường lập tức xôn xao hẳn lên, Huyết Linh chi đứng đầu trăm thuốc, dù cho nhiễm bệnh gì, chỉ cần có thứ này, thuốc đến bệnh trừ.
Thứ này còn đáng tiền hơn mèo Ba Tư khi nãy, Nguyệt Dạ Minh Châu, được vinh danh thuốc hạng nhất của Vân Không.
Đừng nói những người khác, chính Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt ngồi ở phía xa cũng thán phục, có chút thuốc chỉ có một hai gốc như vậy, dùng hết là sẽ hết!
Được thôi, đừng nói Hàn Vân Tịch, ngay cả vật nhỏ trong tay áo nàng đã ngo ngoe muốn động. Nó cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nó nghĩ, Hoàng cung thật là một nơi tốt, nhiều đồ tốt như vậy, nó nhất định phải đích thân đến một chuyến!
Một đóa Huyết Linh chi, Long Thiên Mặc đã kéo thể diện của buổi thọ yến này về.
Hắn dâng đại lễ lên, cung kính nói: "Hoàng nãi nãi, vật này là Huyết Linh Chi chính phẩm, tôn nhi chúc Hoàng nãi nãi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Thật sự Long Thiên Mặc cũng không muốn lấy ra, nếu như có thể, trong buổi thọ yến này hắn chỉ muốn trung lập, bởi vì lúc này hắn còn quá yếu, không thể đắc tội Phụ hoàng, không dám đắc tội Tần Hoàng thúc.
Nhưng cuối cùng kình địch của hắn dù là Phụ hoàng hay là Tần Hoàng thúc, đối mặt với cơ hội tốt này, hắn phải đứng ra, cho Phụ hoàng thấy tâm ý hắn, được Phụ hoàng coi trọng một lần nữa, hắn mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có khả năng đoạt vị.
Tranh đoạt Hoàng quyền, không ai qua được một chữ "Nhẫn".
Giọng nói của Long Thiên Mặc vang dội như chuông, vang vọng trong ngoài đại điện, mặc dù tầm ảnh hưởng của hắn kém xa Bách Lí Nguyên Long, nhưng chí ít xem như lật một ván vì Thiên Huy Hoàng đế.
Thái hậu kích động đến nói không ra lời, mà rốt cuộc Thiên Huy Hoàng đế cũng hiện lên một ánh mắt tán thưởng Long Thiên Mặc.
Thấy thế, Long Phi Dạ lù lù bất động, hiển nhiên không để Long Thiên Mặc trong lòng.
Triệu ma ma lén tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, hối hận chưa! Sau này đừng cứu hắn, cỏn con mà không biết tốt xấu gì cả!"
Hàn Vân Tịch cười, ngay cả Triệu ma ma cũng nhìn ra "bệnh cũ tái phát", Long Thiên Mặc bị Thiên Huy Hoàng đế gài bẫy sao?
Mặc dù lập trường đối lập, thế nhưng Hàn Vân Tịch cũng không chán ghét Long Thiên Mặc, chí ít hắn là người kiên cường nhất trong tất cả bệnh nhân của nàng, dù phát sinh chuyện gì cũng chưa hề cam chịu qua.
Về phần cứu hắn, được thôi, đó cũng là bị ép buộc thôi! Không có gì hối hận không hối hận.
Thái tử vừa ra trận, đã có một người theo sát phía sau, người này không phải ai khác mà chính là Nhị hoàng tử Long Thiên Kình.
Nhị hoàng tử là con của Tiêu quý phi, Tiêu quý phi chính là tiêu chính tin chi nữ của Tả tướng quân.
Thế lực của Thái Tử Đảng ngày càng suy thoái, thế lực của Đảng Nhị hoàng tử càng lúc càng lớn, thậm chí có không ít truyền ngôn nói Mục đại tướng quân cũng là một đảng của Nhị hoàng tử.
Thái tử biểu hiện như thế, tất nhiên Nhị hoàng tử không cam lòng yếu thế, thế nhưng hắn đi ngang qua mặt Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch, thế mà phách lối hừ nhẹ với bọn họ, động tác rất lớn, khiến cho mọi người ở đại điện đều nhìn thấy.
Con của mình, trong trường hợp này bảo vệ Thái hậu, lấy lòng Hoàng đế không có gì đáng trách, thế nhưng giẫm lên Tần Vương đi lấy lòng Hoàng đế, đây tuyệt đối là sai lầm lớn!