Phải biết Đảo Ngư Châu ở vị trí trong Hải Vực của Thiên Ninh. Cho dù là ngồi tàu, trở lại hải cảng Thiên Ninh, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày. Huống chi là trở lại bến tàu Bắc Lịch?
Cho dù là một con cá thì cũng có thể bơi như vậy được mấy ngày?
Long Phi Dạ rõ ràng là cho Quân Diệc Tà một cái Tử Lộ!(1)
(Chú thích:
(1) Tử lộ: con đường chết.)
Quân Diệc Tà căn bản không có lựa chọn, chỉ có thể đợi ở Đảo Ngư Châu.
Hắn không dám tin tưởng lỗ tai mình, nhưng sự thật đã sắp xếp ở trước mắt. Toàn bộ Đảo Ngư Châu đã bị Chiến Hạm bao vây, vạn mũi tên chờ phân phó để trông coi hắn. Cho dù hắn có lại bản lãnh lớn, cũng vô kế khả thi.
Hắn nghĩ kế hoạch của mình tiến triển tốt như vậy, ai biết quay đầu lại, lại đem mình chơi đùa thành như vậy. Đây quả thực là đào hố tự đem chôn mình!
Hắn trợn mắt nhìn hướng Âu Dương Ninh Nặc. Ai biết, Âu Dương Ninh Nặc lập tức tránh tầm mắt hắn, chuyển hướng nhìn Long Phi Dạ.
Tựa hồ như sự đối địch vừa xong chưa từng phát sinh. Hắn phong độ nhẹ nhàng chắp tay, cười nói, "Tần Vương điện hạ, thương hội Vân Không nguyện ý quyên góp 300,000 gánh mễ lương. Vì điện hạ giúp nạn thiên tai, cống hiến một phần lực!"
Lúc này, ngay cả Long Phi Dạ đều không có mễ lương. Nhưng thương hội Vân Không nhất định sẽ có, nếu không, Âu Dương Ninh Nặc không nói là "thương hội".
Khoản lương thực này, Âu Dương Ninh Nặc định đợi đến tháng sau, khi tai khu Thiên Ninh hết lương dùng tới. Hắn muốn dùng hết chỗ mễ lương này, bán giá cao để bắt chẹt Long Phi Dạ.
Đáng tiếc, người định không bằng trời định. Lúc này, hắn phải lấy ra "mua vé thuyền".
Chiến thuyền hoàng tộc Bắc Lịch bị hủy, hắn muốn trở về, còn phải thông qua Long Phi Dạ đây.
Long Phi Dạ không để ý, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch, liền xoay người, đi về hướng Vương Thuyền.
Âu Dương Ninh Nặc đang muốn đuổi theo, Bách Lý tướng quân ngăn lại. Lúc này, bất kể chuyện gì, điện hạ cũng sẽ không để ý tới.
Thu thập Quân Diệc Tà xong, điện hạ cùng Vương phi nương nương hẳn là có chuyện để nói.
Mặc dù, trên cánh tay Vương phi nương nương vẫn còn một viên Chu Sa đỏ, đủ để cho Bách Lý tướng quân rất khiếp sợ. Nhưng Bách Lý tướng quân hay lại nhìn ra được, điện hạ thực sự cưng chiều Vương phi nương nương.
Vô luận như thế nào, Vương phi nương nương được báo thù cho ủy khuất lớn như vậy, cũng nên nói chuyện với điện hạ.
Là nam nhân, có ai chịu được bị giấu giếm chuyện lớn như vậy?
Trong lòng Âu Dương Ninh Nặc kinh hỉ, liền vội vàng đi tới. Hắn nghĩ, Bách Lý tướng quân là một Đại lão, có lời ăn tiếng nói với hắn còn tốt hơn phải nói chuyện với "con lão hồ ly" Long Phi Dạ?
Long Phi Dạ cũng đi xa, Hàn Vân Tịch vẫn đứng im như cũ. Nàng nhìn bóng lưng Long Phi Dạ lạnh lùng. Nàng cũng không biết vì sao, tâm ý của mình rõ ràng đã lạnh triệt để, cái gì cũng không để ý. Nhưng chốt lại, vẫn mơ hồ đau.
Đã không nhớ nổi bắt đầu từ lúc nào, khi cùng đồng hành, người đàn ông này nhất định sẽ dắt tay nàng. Dù cho nàng bất động tại chỗ, hắn đã đi xa ở mười bước, nhất định sẽ quay đầu, lạnh lùng hỏi nàng, "Hàn Vân Tịch, nàng có đi không?"
Nhưng lần này, hắn cũng không quay đầu lại. Hắn đi thật là xa, thật là xa, xa xa không chỉ mười bước.
Cho nên, Long Phi Dạ, chàng cứ đi như vậy sao?
Một vệt chua xót cuối cùng không khống chế được, xông lên đầu, Hàn Vân Tịch cắn răng một cái, liền muốn xoay người. Nhưng ai biết, ngay vào lúc này, Long Phi Dạ đột nhiên xoay người, bước dài tới, hung hăng kéo cổ tay Hàn Vân Tịch, kéo nàng đi.
Tức giận ngút trời đều như đang nhảy nhót trong mắt Long Phi Dạ. Trời mới biết hắn rốt cuộc có bao nhiêu kiềm chế, mới ngăn chặn lửa giận, trước tiên phải thu thập Quân Diệc Tà.
Hắn kéo rất căng, đi thật nhanh, Hàn Vân Tịch bất ngờ, chưa kịp theo nhịp của hắn cất bước, suýt nữa té.
Cho tới khi kéo Hàn Vân Tịch lên chiến thuyền, Long Phi Dạ mới buông tay ra, rống giận, "Người đâu, lái thuyền!"
Người làm trên boong bị dọa sợ, tất cả đều chạy tứ tán. Đi theo Tần Vương điện hạ ít năm như vậy, chưa từng thấy hắn nổi giận như vậy.
Hàn Vân Tịch đứng, thở hồng hộc. Nàng không hiểu người đàn ông này hướng nàng phát hoả nộ, tức giận cái gì?
Chuyện này, trách nàng?
Hàn Vân Tịch cúi đầu, hai tròng mắt thùy liễm, cả người an tĩnh dị thường.
Hắn híp mắt nhìn nàng chằm chằm, giống như lúc trước. Ánh mắt hàn triệt, viết đầy chất vấn cùng tức giận, lạnh lùng dọa người.
Khoảng cách hai người đứng cách nhau bất quá chỉ năm bước, lại giống như cách xa cả thế giới.
Trên boong tàu lớn, trống rỗng, yên lặng. Chỉ còn lại tiếng hai người bọn họ hít thở. Hơi thở Hàn Vân Tịch vững vàng, nhưng Long Phi Dạ là cực kì dồn dập.
Người đàn ông này, ngay cả hô hấp cũng lộ ra tức giận.
Đột nhiên, Long Phi Dạ nghiêm nghị như ra mệnh lệnh, "Nàng ngẩng đầu lên!"
Hàn Vân Tịch yên lặng không tiếng động, không nhúc nhích.
Long Phi Dạ nắm chặt tay thành quả đấm, tiếng xương cốt khanh khách vang dội, "Ngẩng đầu lên!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch mới ngẩng đầu, đang muốn mở miệng chất vấn hắn. Ai biết, hắn giận dữ hỏi, "Hàn Vân Tịch, loại sự tình này, nàng lại dám gạt Bản vương? Ai cho nàng gan to như vậy?"
Từng chữ, từng chữ, giống như là lửa giận tóe ra. Tần Vương nộ diễm, lửa giận ngút trời!
Ngay từ đầu, thời điểm Quân Diệc Tà nói ra câu nói kia, hắn còn tưởng rằng Quân Diệc Tà bịa đặt, cố ý muốn khích tướng hắn, buộc hắn xuất thủ.
Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại thật sự phải chịu thua thiệt!
Hắn mới nhớ tới nàng tại Hố Trời bị hãm hại, ép buộc. Sau khi đó, thời điểm trở lại Y thành, trên người khoác thêm một áo choàng trắng, đó là áo của vị Bạch Y công tử Ảnh tộc. Đúng như nàng nói, là vị công tử Ảnh tộc kia cứu nàng.
Lúc đó, nàng vì sao không nói?
Chuyện lớn như vậy, nếu như không phải hôm nay Quân Diệc Tà khiêu khích, nữ nhân này có phải dự định lừa gạt hắn cả đời hay không? Có phải dự định vô thanh vô tức cứ coi kết thúc như vậy hay không?
Người khác lôi chuyện làm nhục đến nói trước mặt, nàng mới nguyện ý nói, người chồng này của nàng không tồn tại sao?
( 🤭🤪🤩 ăn iu iem sao lại hong nói ra hỡi chànggg =))) ông này là ai? Tự nhận là tồng Tịch Nhi nhà ta 🤤)
Hắn có thể không giận sao?
Hàn Vân Tịch nha Hàn Vân Tịch!
Là nàng chủ động trêu chọc tới Bản vương. Từ lúc nào không ai biết, nàng đã như mặt trời, mặt trăng, từng ngày, từng đêm xoay chuyển, quấn quýt quanh Bản Vương. Nhưng trong lòng nàng, Bản Vương rốt cuộc là gì?
Sự tình ngút trời như thế, nàng lại giấu giếm đến nay!
Tiến lên đón ánh mắt Long Phi Dạ giận dữ cùng lạnh giá, trong lòng Hàn Vân Tịch tự nhiên run lên.
Đối mặt với chất vấn như vậy, nàng cũng không biết trả lời như thế nào.
"Trả lời vấn đề Bản vương hỏi!" Long Phi Dạ gầm nhẹ.
Hàn Vân Tịch bị dọa cho giật mình. Lúc này mới hậu tri hậu giác, đáy mắt người đàn ông này đang lạnh giá cùng tức giận là vì cái gì.
Theo bản năng, nàng lùi về sau một bước. Theo bản năng, nàng cúi đầu.
Nàng cũng không phải là tận lực lừa gạt hắn. Chẳng qua khi đó sự kiện kia cùng phát sinh thời điểm hắn cứu Đoan Mộc Dao. Trong lòng nàng tràn đầy suy nghĩ chuyện hắn cứu Đoan Mộc Dao trước. Sau đó là nàng trực tiếp trốn đi, mất tích.
Dưới tình huống đó, nàng làm sao có thể đi nói chuyện với hắn?
Kết cục, hắn ở Mộc gia tới tìm nàng, còn giải thích chuyện Đoan Mộc Dao, nàng cũng nguyện ý không trách móc hay nói thêm gì.
Cuối cùng cũng không để cho Quân Diệc Tà được như ý. Đây cũng không phải là chuyện khoái trá gì.
Muốn nàng nước mắt nước mũi theo sát hắn, khóc, kể chuyện như vậy. Đây không phải điệu bộ của nàng.
Nàng có thể bịa đặt ra rất nhiều lời giải thích. Nhưng nàng biết hắn sẽ không tin. Lúc này, người đàn ông này, giận đến muốn giết người.
Thấy Hàn Vân Tịch cúi đầu không nói lời nào. Long Phi Dạ nắm tay thành nắm đấm, khanh khách vang dội hơn nữa, Hàn Vân Tịch nghe kinh hồn bạt vía.
Vốn là tâm lạnh như băng, lần này lại giống như một hài tử phạm sai lầm, đầu cũng sắp chôn vào trên ngực.
Long Phi Dạ, thật xin lỗi.
Ở trước mặt chàng, cuối cùng ta vẫn không đủ tự tin, mới nghi ngờ tâm ý chàng như thế.
"Trả lời ta!" Long Phi Dạ đều sắp tức giận điên, tức giận chỉ tăng không giảm, muốn một cái đáp án.
Hàn Vân Tịch lúc này mới ngẩng đầu nhìn đến, nhàn nhạt nói, "Bởi vì ta sợ hãi, sợ hãi chàng sẽ không quan tâm ta."
Nguyên nhân có rất nhiều, nhưng là nguyên nhân chân chính, chỉ có chính nàng rõ ràng.
Long Phi Dạ, mỗi người một đường. Từng bước ta đi thật khổ cực. Ta thật là sợ sau đó chàng lui, mà chàng lui lại một bước quá lớn.
Tim Long Phi Dạ giống như là bị cái gì cắn một cái. Đột nhiên đau, đau đến toàn bộ tức giận trong nháy mắt tiêu tan.
Thấy ánh mắt Hàn Vân Tịch minh tịnh trong veo, chân mày chặt khóa chặt. Đột nhiên hắn có cảm giác bất đắc dĩ, không biết nên đối xử với nữ nhân này làm sao.
Hàn Vân Tịch, nàng cũng biết sợ?
Lúc trước là ai to gan lớn mật, chính mình đạp cửa kiệu tùy tiện đi vào đại môn Tần Vương Phủ?
Lúc trước là ai to gan lớn mật, rời khỏi nhà này, bạt vô âm tín, không muốn hắn?
Lúc trước lại là ai, to gan lớn mật, bám lấy hắn không thả, cố ý hỏi hắn có phải ăn giấm chua với Cố Bắc Nguyệt hay không?
Hàn Vân Tịch, nàng một lần, lại một lần, khiêu khích ranh giới cuối cùng của Bản vương, nàng còn biết sợ?
Hàn Vân Tịch làm sao không biết sợ hãi?
Nàng một mực cố gắng hướng trong lòng hắn. Nhưng hắn có rất nhiều bí mật, nàng không đoán ra, cho dù đoán ra cũng không hỏi ra.
Rất nhiều lúc, nàng thậm chí không biết hắn đi nơi nào, đang làm gì.
Nàng làm sao biết không sợ?
Nàng cúi đầu xuống, nhưng mà, Long Phi Dạ lập tức tức giận, "Ngẩng đầu lên".
Nàng ngoan ngoãn ngẩng đầu, hắn mân mê cằm nàng, nhìn nàng, chân mày cũng khóa chặt ra một chữ "Xuyên".
"Điện hạ, chàng để ý ta sao?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Để ý!"
Hắn vừa nói, đem nàng ôm vào trong ngực, ôm lấy thật chặt, rất lâu sau đó mới lẩm bẩm lên tiếng, "Cuối cùng là sơ sót của Bản vương."
Lần đó tại Hố Trời, để cho nàng bị cướp, hãm hại. Nói cho cùng, là sơ suất của hắn.
"Điện hạ"
Hàn Vân Tịch muốn mở miệng, Long Phi Dạ lại lấy tay đè lên nàng môi. Hắn không lên tiếng, liền ôm nàng thật chặt. Hắn nhìn biển khơi vô cùng mênh mông, đôi mắt thật sâu, nhìn không thấy đáy.
Hàn Vân Tịch, nàng nhất định không biết, Bản vương so với nàng còn sợ hãi hơn. Cho nên, rất nhiều chuyện, Bản vương phải nhanh chóng đi làm. Thất quý tộc còn chưa tìm tới cửa trước, phải nhanh hơn bọn họ!
Ôm rất căng, rất chặt, cái ôm trong ngực vốn nên là an toàn nhất. Nhưng Hàn Vân Tịch lại mơ hồ nhận ra được bất an, hắn bất an.
Nàng nghĩ, nhất định là nàng ảo giác.
Nàng nhẹ nhàng ở trong ngực hắn, vừa ôm vừa hôn. Chuyện gì cũng không muốn nói nhiều, suy nghĩ nhiều.
Hắn vẫn ở bên cạnh nàng, tất cả mọi chuyện để hắn gánh vác cho.
Chiến thuyền chậm rãi đi hướng bến tàu Thiên Ninh. Bên Đảo Ngư Châu giao cho Bách Lý tướng quân, Hải Ngư được xếp thành tốp một, bị vận chuyển đến tai khu.
Về phần Quân Diệc Tà, võ công cao hơn nữa, Độc Thuật khá hơn nữa, ở Đảo Ngư Châu hắn cũng không thể làm cái gì. Vừa ra Đảo Ngư Châu, chờ đợi hắn chính là Vạn Tiến Tề Phát, một con đường chết!
Bị vây khốn tại Đảo Ngư Châu nhìn thủ hạ của Long Phi Dạ bắt cá, vận chuyển cá, nhưng không thể làm gì. Mùi vị này, có thể sống không bằng chết!
Bách Lý tướng quân an bài xong tất cả sự tình bắt cá, mới bắt đầu nói chuyện mua bán cùng Âu Dương Ninh Nặc.
Sự thật chứng minh, Âu Dương Ninh Nặc là người tinh tường. Bách Lý tướng quân đòi hỏi nhiều, cố ý muốn một triệu gánh mễ lương.
"Bách Lý tướng quân, ngươi cũng biết Thiên Ninh là sản khu mễ lương duy nhất. Năm ngoái, toàn bộ Thiên Ninh thu hoạch cũng không tốt. Cho dù bọn họ thu lương giá cao, cũng chưa chắc có được bao nhiêu!" Âu Dương Ninh Nặc bất đắc dĩ.
"Có bao nhiêu cho bấy nhiêu. Phần còn lại, theo giá tháng Tết, tính chiết khấu theo nửa giá thị trường." Bách Lý tướng quân rất trực tiếp.
Bách Lý tướng quân dĩ nhiên là không biết làm Thương gia. Chẳng qua, điện hạ đã sớm phái người tìm thương hội mua lương. Ban đầu, thương hội nói câu này, "Để tới tháng Tết, bán ra gấp hai phần giá thị trường".
Tần Vương điện hạ dù nhiều tiền cũng không ngốc, không thích bị hãm hại, cũng không mua.
Thương hội nói lời gì, Âu Dương Ninh Nặc tất nhiên biết. Bây giờ, hắn còn có thể thế nào, chỉ có thể nhận lời!
Sau khi kí giấy mua bán, in dấu tay, Bách Lý tướng quân mới đưa Âu Dương Ninh Nặc cùng Bách Lý Minh Hương lên thuyền, cùng trở về.
Quân Diệc Tà nhìn thuyền bè đi xa, giận đến muốn giết Âu Dương Ninh Nặc. Dĩ nhiên, lúc này hắn phải quan tâm tình cảnh của mình trước.
Hắn nên làm gì?