Hắn nói, "Tần Vương điện hạ, Mộc Linh Nhi bị Hội Trưởng Lão Dược Thành truy nã đã lâu. Chuyện này, các ngươi hẳn đã biết. Hôm nay tới khiêu chiến, là chuyện riêng của bản thân nàng, cũng không liên hệ cùng Dược Thành. Lão phu cũng là nể mặt ngươi, mới thay mặt Dược Thành tạ lỗi thất lễ. Nếu như Dược Quỷ Đường cố ý giữ người, đừng trách Dược Thành ta không cho điện hạ mặt mũi này."
Lời này là quay trở về phía Long Phi Dạ. Về phần Cổ Thất Sát, Tạ Hội Trưởng ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn.
Cái này làm cho Cổ Thất Sát phi thường khó chịu. Bóng người hắn nhất huyễn, đột nhiên bức đến trước mặt Tạ Hội Trưởng, cơ hồ là dán vào mặt Tạ Hội Trưởng, âm u, lạnh lùng hỏi, "Ngươi có tin Lão Tử diệt toàn bộ Dược Thành ngươi hay không!"
Tạ Hội Trưởng không hổ là đứng đầu Hội Trưởng Lão, mặt không đổi sắc, lạnh lùng, nghiêm túc, "Nếu như Dược Quỷ Đường bởi vì chuyện này muốn đối địch cùng Dược Thành, Dược Thành sẽ phụng bồi tới cùng!"
" Bây giờ Lão Tử liền giết ngươi!" Cổ Thất Sát lập tức nâng lên móng vuốt gầy trơ cả xương.
Long Phi Dạ hơi nhíu mày, nhìn hướng Hàn Vân Tịch, tựa hồ đang hỏi ý tứ Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch biết rõ. Lúc này, cách làm lý trí nhất chính là lập tức ngăn cản Cổ Thất Sát. Nhưng nàng do dự, bởi vì, so với Cổ Thất Sát, nàng càng muốn một cái tát đập chết lão già Tạ Đức Ý kia, dám xen vào chuyện tốt của nàng!
Mắt thấy Cổ Thất Sát muốn hạ thủ, Tạ Hội Trưởng vị nhưng bất động, giống như là thiết tâm, cho rằng Cổ Thất Sát không dám động thủ.
Nhưng Cổ Thất Sát thật sự ra tay, chưởng phong mạnh mẽ, áp từ trên xuống dưới, hướng xuống đỉnh đầu Tạ Đức Ý. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Mộc Linh Nhi đột nhiên lao ra từ phía sau Hàn Vân Tịch, đẩy Cổ Thất Sát một cái, "Không được! Ta theo hắn trở về!"
Một chưởng này của Cổ Thất Sát, đánh xuống không khí, vô ích.
Tạ Hội Trưởng ngây người, thế mới biết Cổ Thất Sát không phải hù dọa người, trong bụng sợ không thôi. Chẳng qua, hắn vẫn không biểu hiện ra.
Sợ thì cũng chỉ là sợ. Mộc Linh Nhi đã thỏa hiệp, Tạ Hội Trưởng càng thêm cường thế, "Người đâu, dẫn nàng mang đi!"
"Không cần, ta tự đi!"
Mộc Linh Nhi là Quỷ nhỏ thích khóc, giờ khắc này, nàng đặc biệt muốn khóc lại kiên cường nhẫn nhịn. Bóng người Cổ Thất Sát cao lớn, đủ để cho nàng kiên cường.
"Thất ca ca, đúng là ta vẫn còn muốn thấy ngươi."
Trong lòng đã sớm khóc không thành tiếng, Mộc Linh Nhi thật sự muốn, thật sự muốn trốn tránh ở sau lưng Cố Thất Sát. Nhưng nàng lại cắn răng, dứt khoát bước nhanh, đi ra từ sau lưng của hắn.
Thất ca ca, gặp lại sau.
Mỗi ngày Linh Nhi sẽ đều nhớ ngươi.
Hàn Vân Tịch, gặp lại sau.
Thật ra thì... Thật ra thì, ta vẫn luôn thật muốn gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ.
"Xú Nha Đầu, thua lão tử rồi lại muốn đi? Cút trở lại cho lão tử!" Cổ Thất Sát tức giận.
Mộc Linh Nhi lại nhìn hướng Hàn Vân Tịch, không thể nghi ngờ là muốn Hàn Vân Tịch khuyên hắn. Bí mật Cổ Thất Sát chính là Thất ca ca, là Hàn Vân Tịch nói cho nàng biết. Nàng biết, chỉ cần Hàn Vân Tịch mở miệng, cho dù Thất ca ca giận dữ đến mấy, lửa giận cũng sẽ tắt trong nháy mắt.
Hàn Vân Tịch là nữ nhân lý trí nhất. Nàng biết rõ ràng nhất, chuyện này nặng hay nhẹ.
Quả nhiên, Cổ Thất Sát cũng nhìn hướng Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch chậm chạp không lên tiếng, nàng quả thật biết nặng nhẹ.
Chuyện này, Mộc Linh Nhi sai trước, Dược Quỷ Đường cũng không chiếm được lý lẽ. Rõ ràng Tạ Hội Trưởng đến đây là có chuẩn bị trước, Cổ Thất Sát lại định xuất thủ, tổn thương người. Không thể nghi ngờ, đây chính là muốn Dược Quỷ Đường bị toàn bộ giới Y Dược chinh phạt. Quyền thế của Long Phi Dạ quá lớn, có thể để cho nàng cậy vào, nhưng người muốn nhân cơ hội, bỏ đá xuống giếng rất nhiều.
Có trách thì chỉ trách nàng, trăm phương ngàn kế muốn giúp Mộc Linh Nhi lừa gạt được Cố Thất Thiếu, lại coi thường Hội Trưởng Lão Dược Thành.
Hàn Vân Tịch còn trầm mặc, Long Phi Dạ là người tỉnh táo nhất lại lạnh lùng lên tiếng, "Người đâu!"
Tiếng nói vừa dứt, lập tức xuất hiện hơn hai mươi tên Hắc Y Ám Vệ, vây toàn bộ phía ngoài đoàn người lại.
Hắn cũng không nói nhảm, thiêu mi lạnh lùng nhìn Tạ Hội Trưởng. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, bất quá chuyện này, hắn sẽ không nhượng bộ!
Hàn Vân Tịch mừng rỡ, Long Phi Dạ cũng bày ra thái độ này, nàng cũng không ngại trả bất cứ giá nào.
Nào ngờ, trong đám người cũng có không ít hộ vệ của Dược Thành. Đám hộ vệ lộ ra thân phận, đi đến, vây ngược lại Ám Vệ của Long Phi Dạ.
Song phương giằng co, trong lúc nhất thời, kiếm bạt nỗ trương, bầu không khí khẩn trương.
Lúc này, trong đám người truyền tới một thanh âm quen thuộc, "Tất cả dừng tay!"
Chỉ thấy một ông lão đi ra, áo khoác dài màu xám, râu bạc trắng, mặt mũi hiền hòa.
Thấy vậy, Cổ Thất Sát phát ra một trận âm cười lạnh sâm sâm. Tạ Hội Trưởng thật bất ngờ, liền vội vàng đi tới, khách khí chắp tay, "Thẩm Tam Trưởng Lão, ngài cũng tới."
Lúc này, mọi người tại đây mới biết, vị lão giả này là Tam Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão Y Thành, Thẩm Quyết Minh. Trận náo động của Dược Quỷ Đường lần này quả nhiên quá lớn, ngay cả Tam Trưởng Lão Y Thành cũng tới.
Hai thành Y, Dược như một nhà. Nhưng cuối cùng, thực lực của Y Thành không phải là nơi Dược Thành có thể so đo. Thẩm Quyết Minh là Tam Trưởng Lão của Hội Trưởng Lão Y Thành, đủ để cho Tạ Đức Ý, người Hội Trưởng này phải lễ kính thêm ba phần.
Một chữ "Ngài", tôn ti đã thiết lập hiện tại.
Sau khi Thẩm Tam Trưởng Lão gật đầu cùng hắn, nói với Cổ Thất Sát, "Cổ Thất Sát, ngươi có thể mở tiệm bán Dược, lão phu còn tưởng rằng ngươi đã cải tà quy chính, từ nay hướng thiện. Không nghĩ tới ngươi vẫn làm càn như vậy, không biết trời cao đất rộng! Hôm nay, nếu ngươi dám động tới một cọng tóc gáy của Tạ Hội Trưởng, Y Thành tuyệt không tha cho ngươi!"
"Ha ha ha..." Cổ Thất Sát càn rỡ ngửa mặt lên trời, cười to, vô cùng khinh thường. Lập tức vươn bộ móng vuốt kinh khủng đến trước mặt Trầm Tam Trưởng Lão, "Phụng bồi tới cùng!"
"Thế nào, hai thành Y Dược lại dự định liên thủ, lấn áp một cái Dược Đường nhỏ của ta hay sao?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng. Nhìn nàng giống như đang tức giận, thực ra, đáy mắt thoáng qua một nụ cười.
"Tần Vương Phi hiểu lầm. Chẳng qua, Lão phu chỉ là giáo huấn Nghịch Đồ của Y Thành mà thôi. Dược Quỷ Đường bán dược hành thiện, lão phu kính nể."
Thẩm Tam Trưởng Lão vuốt vuốt chòm râu, tiếp tục nói, "Dược Quỷ Đường không cần vì một nha đầu mà phá hủy danh tiếng. Chuyện này, nếu như hai vị không ngại, liền đều nghe lão phu nói một câu. Mỗi người nhượng bộ một bước, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến hoá hư không."
Lời vừa nói, Tạ Hội Trưởng vội vàng nói, "Mời Thẩm Tam Trưởng Lão giữ gìn lẽ phải!"
Dược Thành cũng không sợ chuyện, huống chi, lại có Y Thành làm hậu thuẫn. Ban đầu, bởi vì bệnh tình của Thái Tử Thiên Ninh, Hàn Vân Tịch cuồng vọng đánh cuộc cùng Thẩm Tam Trưởng Lão, đã sớm đắc tội Thẩm Tam Trưởng Lão.
Thẩm Tam Trưởng Lão có thể cho nàng quả ngon để ăn?
( đây là suy nghĩ của ai nào? =)))
"Thẩm Tam Trưởng Lão đã nói như vậy, Bản vương Phi liền nể Y thành một bộ mặt.
Hàn Vân Tịch cũng nhượng bộ, nàng hướng về phía Cổ Thất Sát, dùng mắt ra hiệu. Mặc dù Cổ Thất Sát không tình nguyện, nhưng vẫn lui về.
Thẩm Tam Trưởng Lão suy tư chốc lát, nói, "Mộc Linh Nhi khiêu khích trước, sau lại bại trận. Như vậy là vừa có nói trước, vừa có lý để làm."
Lời còn chưa nói xong, Tạ trưởng lão liền gấp, "Thẩm Tam Trưởng Lão, Mộc Linh Nhi vốn là..."
Thẩm Tam Trưởng Lão không vui, liếc hắn một cái, "Lão phu còn chưa nói xong, nếu Tạ Hội Trưởng có bất mãn, lão phu mặc kệ là được!"
"Không dám, không dám."
Tạ Hội Trưởng hậm hực, Hàn Vân Tịch để ở trong mắt. Trong lòng nàng biết, lão già này phi thường khó dây dưa.
Thẩm Tam Trưởng Lão nói tiếp, "Vừa có nói trước, lẽ ra Mộc Linh Nhi nên làm tròn lời hứa. Chẳng qua, nàng vốn không phải là thân tự do. Cho nên, khế ước thành tâm ra sức vì Dược Quỷ Đường cũng liền xóa bỏ. Theo lão phu, nên phạt nàng mỗi ba tháng phải qua Dược Quỷ Đường, Phối một thiếp Dược tỏ vẻ áy náy. Về phần chuyện nhà của Dược Thành, Vương phi nương nương cũng không nên nhúng tay."
(Thiếp dược như là đơn thuốc để chữa bệnh ấy. Đại phu bthg thì học từ sách. MLN giỏi thì là người tạo ra đơn thuốc, đưa vào sách. Tớ hiểu thôi chứ kp chú thích đâu. Tìm cũng k có.)
Cân đối hai bên như vậy, cũng coi là hợp tình hợp lý, mọi người đều rối rít tán thưởng. Nhưng Tạ Hội Trưởng còn chưa hài lòng, "Mỗi ba tháng phải qua Phối một thiếp Dược? Cái này cùng với thành tâm ra sức với Dược Quỷ Đường có gì khác biệt?"
Lấy năng lực của Mộc Linh Nhi, thời gian ba tháng cũng chỉ có thể chế ra một phần của toa thuốc mới, hoặc là sửa đổi một phần toa thuốc cũ. Nếu như là Dược Tề Sư bình thường, thời gian hai, ba năm cũng chưa chắc có thể ra một thiếp Dược.
Mặt Thẩm Tam Trưởng Lão âm trầm, tức giận, "Trước tiên là do Dược Thành ngươi vô phương dạy dỗ, khiêu chiến cùng một hồi huyên náo, mưa gió như thế nào, thiên hạ đều biết. Nếu như Tạ Hội Trưởng không muốn nghe theo, lão phu cũng không có biện pháp."
Hắn vừa nói, vừa quay ra làm cái chắp tay cùng Hàn Vân Tịch, liền muốn rời đi.
Tạ Hội Trưởng liền vội vàng giữ người, "Thẩm Tam Trưởng Lão dừng bước, hết thảy làm theo ngài nói là được!"
Hắn vốn tưởng rằng Thẩm Quyết Minh sẽ mượn cơ hội phản kích Hàn Vân Tịch một cái. Ai biết, ngược lại, Thẩm Quyết Minh cũng công chính cực kì. Nếu như vừa mới xong, để cho Hàn Vân Tịch bọn họ động thủ trước, như vậy, Hàn Vân Tịch bọn họ sẽ mắc sai lầm lớn. Mà bây giờ, trải qua lần can thiệp này của Thẩm Tam Trưởng Lão, nếu như hắn không nhượng bộ, có vẻ hắn cũng không phải người đúng, rất mất phong độ.
Mà đây không phải là trọng yếu, đối với chuyện này, Dược Thành sẽ mất đi sự ủng hộ của Y thành, cái mất nhiều hơn cái được.
"Tần Vương Phi, ngươi cảm thấy thế nào?" Thẩm Tam Trưởng Lão vừa nói, ý vị thâm trường hướng Hàn Vân Tịch, dùng mắt ra hiệu.
Chuyện này, quan hệ lợi hại, hậu quả nặng nhẹ, trong lòng Hàn Vân Tịch hiểu rõ. Thẩm Tam Trưởng Lão đều cân đối như vậy, coi như nàng không muốn cũng phải nguyện ý.
Để cho Mộc Linh Nhi cứ qua ba tháng lại tới một lần, ít nhất, bọn họ có thể biết được tình hình của Mộc Linh Nhi ở Dược Thành. Hội Trưởng Lão Dược Thành cũng không thể nhân cơ hội này, hại đến tính mạng của nàng.
Lưỡng lự hồi lâu, Hàn Vân Tịch rốt cuộc gật đầu, "Được, hôm nay nể mặt Thẩm Tam Trưởng Lão, Bản Vương Phi liền không tính toán chi li."
Đối với lời nói này, Tạ trưởng lão khịt mũi coi thường, lạnh giọng, "Người đâu, giải người đi!"
Mộc Linh Nhi quay đầu, nhìn hướng Cổ Thất Sát, nói lớn tiếng, "Cổ Thất Sát, ngươi chờ ta!"
Đối với người của Y Thành, trong lòng Cổ Thất Sát tràn đầy hận ý, đều không quản cái gì khác. Hắn cũng chưa từng nhìn Mộc Linh Nhi, thuận miệng đáp một câu, "Chờ ngươi làm gì vậy?"
"Chờ ta trở lại. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!" Mộc Linh Nhi nghiêm túc nói.
Cũng không biết Cổ Thất Sát nghe rõ hay không, hắn khịt mũi coi thường, lười để ý thừa thãi.
Mộc Linh Nhi bất đắc dĩ mà cười, đang muốn đi, Hàn Vân Tịch lớn tiếng nói, "Dược Quỷ Đường luôn hoan nghênh ngươi tới khiêu chiến!"
"Nhất định!" Mộc Linh Nhi đặc biệt ngang ngược đáp trả.
Nàng nói xong, cũng không để cho hộ vệ ép buộc, tự ý sải bước, rời đi. Tất cả mọi người đều cảm thấy tiểu nha đầu này có cốt khí chiết phục. Bất đắc dĩ, Cổ Thất Sát lại híp mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Tam Trưởng Lão.
Bóng người của Mộc Linh Nhi cũng bị đám người bao phủ, hắn vẫn còn nhìn.
Mộc Linh Nhi rời đi, sự tình cũng liền kết thúc. Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không tiễn Tạ Hội Trưởng, xoay người vào cửa.
Hôm nay, một khoản này, sớm muộn bọn họ sẽ tìm Tạ Hội Trưởng đòi lại. Điều duy nhất Hàn Vân Tịch cầu mong nhất là Mộc Linh Nhi có thể thông minh một chút, không muốn nàng quá cứng đầu để phải chịu cực khổ.
Tạ Hội Trưởng muốn mời Thẩm Tam Trưởng Lão uống một ly trà. Ai ngờ, Thẩm Tam Trưởng Lão xin miễn. Ngược lại, quay vào Dược Quỷ Đường, Tạ Hội Trưởng chỉ có thể xóa bỏ, rời đi.
Người trong cuộc cũng đã giải tán, người vây xem cũng rối rít tản đi. Mộc Anh Đông cùng một nam tử che mặt, vóc dáng cao lớn, uy vũ, vừa đi vừa nói. Âu Dương Ninh Nặc theo chân bọn họ mấy bước từ xa, nghi ngờ tự lẩm bẩm, "Quân Diệc Tà sao?"
Bất kể nam tử che mặt này là ai. Tóm lại, Mộc Anh Đông có thể uổng công, để cho thiên tài của Mộc gia rơi vào tay Tạ Hội Trưởng, phải là có mưu đồ.
Lúc này, Thẩm Tam Trưởng Lão đang cùng Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ uống trà, đàm luận trong Dược Quỷ Đường.
Người ngoài cuộc cũng cho là Thẩm Tam Trưởng Lão cùng Hàn Vân Tịch có đụng chạm. Nhưng không biết ban đầu, bởi vì sự tình hạ Cổ, Thẩm Tam Trưởng Lão vẫn luôn nhớ thiếu Hàn Vân Tịch một phần ân tình. Thật ra, Thẩm Tam Trưởng Lão thiên vị Hàn Vân Tịch.
"Tam Trưởng Lão, hôm nay nhờ có ngươi." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói Tạ.
"Vương phi nương nương khách khí, hôm nay lão phu đến, đúng lúc có một chuyện phải cho ngươi biết." Thẩm Tam Trưởng Lão thấp giọng nói.