Nàng cười ha hả khoác tay Bách Lý Minh Hương, "Minh Hương, cùng theo ta đi dùng bữa, đừng để bụng đói."
Bách Lý Minh Hương lại gấp gáp. Vương phi nương nương đang ở bên trong thư phòng, chế biến giải dược, căn bản không nghe được động tĩnh ngoài cửa. Hơn nữa một khi Vương phi nghiêm túc, tập trung làm việc, sẽ không chú ý nhiều tới động tĩnh quanh mình.
Để cho Tô Tiểu Ngọc, người đang trong diện đáng nghi đi vào thư phòng. Vạn nhất lại nhìn thấy than củi ướt để trên bàn, cũng không tốt.
Không để ý tới Triệu ma ma, Bách Lý Minh Hương bất thình lình tránh ra, xoay người, đi vào trong, hô to, "Tiểu Ngọc Nhi, ngươi đừng quấy rầy Vương phi nương nương. Nương nương đang có chuyện quan trọng, còn đang bận rộn đây!"
Bách Lý Minh Hương nói lớn tiếng như vậy, chắc cũng có thể nhắc nhở Vương phi nương nương động tĩnh xung quanh chứ?
Nhưng sự thật chứng minh, Bách Lý Minh Hương đánh giá quá thấp Tô Tiểu Ngọc. Rất nhanh, trong nhà liền truyền tới, "Oành" một tiếng vang thật lớn!
Bách Lý Minh Hương bị dọa sợ run, xông thẳng vào. Triệu ma ma cũng chạy tới, lại thấy chén canh rớt bể trên đất, Tô Tiểu Ngọc Chính đang liều mạng, hắt nước lạnh lên người Vương phi nương nương.
"Canh nóng mang đến, ô ô... Mau chóng lấy thêm nước lạnh đến, nơi này không đủ nước dùng!"
"Ô ô, ta không phải cố ý, ô ô..."
Tô Tiểu Ngọc khóc thảm. Một bên khóc, một bên vội vàng múc nước lạnh, dội vào sau lưng Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch cau mày, toàn bộ phía sau lưng nàng đau đớn như lửa đốt. Tất cả phát sinh quá đột ngột, nàng giống như đang nằm mơ!
Nàng hết sức chuyên chú phân phối độc, chỉ một lát nữa là phải thí nghiệm với độc dược. Đột nhiên, lại bị thanh âm Bách Lý Minh Hương cắt đứt chuyên chú. Nàng biết Tô Tiểu Ngọc đi vào, nhưng không nghĩ lại vào tới trong nhà nhanh như vậy.
Nàng đang muốn xoay người xem rõ ngọn ngành, đột nhiên, Tô Tiểu Ngọc bưng canh nóng đụng tới. Nguyên cả một chén canh nóng, toàn bộ xối xuống sau lưng nàng, đau!
Tô Tiểu Ngọc dùng Khinh Công, lặng yên không một tiếng động đến gần. Tất nhiên, Hàn Vân Tịch không đề phòng. Tô Tiểu Ngọc đã quyết tâm, dù lần này trả bất cứ giá nào. Cho dù Hàn Vân Tịch hoài nghi nàng thế nào, xử trí nàng như thế nào, nàng không quan tâm nữa. Bây giờ, nàng phải làm cho Hàn Vân Tịch cởi qu.ần áo ra! Nàng phải thấy sau lưng Hàn Vân Tịch!
Triệu ma ma bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch. Ý niệm đầu tiên trong đầu nàng không phải là làm thế nào cứu người, mà chính là làm thế nào giao phó với Tần Vương điện hạ!
"Triệu ma ma, mang nước lạnh tới, nhanh!" Hàn Vân Tịch nói lớn tiếng. Nàng có cảm giác sau lưng mình bị nóng tới mức lở loét, không dám lộn xộn. Nàng rất sợ động chạm đến quần áo, quần áo dính vào vết thương sẽ rất phiền toái.
Lúc này, Triệu ma ma mới tỉnh hồn, vội vàng xông ra kêu người mang nước lạnh đến. Bách Lý Minh Hương lại không hoảng sợ, nàng kéo lại tay Tô Tiểu Ngọc, lại thay Tô Tiểu Ngọc múc nước lạnh, đổ xuống lưng Vương phi nương nương làm hạ nhiệt nóng. Bách Lý Minh Hương nổi giận, mắng, "Xú Nha Đầu, ngươi gây ra đại họa! Vụng về, còn không mau đứng lui sang một bên!"
Trời mới biết Xú Nha Đầu này là cố ý hay không! Bách Lý Minh Hương đã hiềm nghi từ lâu, cũng phòng bị từ lâu! Vốn không muốn để cho Tô Tiểu Ngọc gây chuyện với Vương phi nương nương.
Tô Tiểu Ngọc vốn là muốn kêu oan, nhưng mắt thấy Hàn Vân Tịch đã bắt đầu ở cởi qu.ần áo, nàng liền im miệng, quỳ sang một bên.
Hàn Vân Tịch rất rõ ràng, vết bỏng sau lưng phải xử lý khẩn cấp. Nếu không, sẽ bị thương nặng như vết thương Bách Lý Minh Hương lúc trước.
Nàng tạm thời không để ý tới việc truy cứu trách nhiệm lên đầu Tô Tiểu Ngọc. Nàng phải thừa dịp nước lạnh làm nhiệt độ sau lưng hạ xuống, quần áo cũng đều ngâm lạnh, nàng phải mau cởi qu.ần áo xuống. Để cho quần áo và vết thương tránh xa, phòng việc quần áo dính chặt vết bỏng, da thịt lại càng chịu nhiều đau đớn.
Từ trước giờ, nàng ăn mặc vốn đơn giản. Như bây giờ, áo trên người chỉ có hai món, áo khoác ngoài cùng nội y. Áo khoác ngoài thì dễ dàng, nàng bỏ qua đau rát từ phía sau lưng để cởi bỏ, nhưng nội y thì không dễ như vậy. Đáy y dính rất nhiều, từng chỗ loang lổ vào vết thương phía sau.
"Vương phi nương nương, ta tới giúp người!"
Bách Lý Minh Hương một tay giúp nàng đổ nước hạ nhiệt, một tay cẩn thận từng li từng tí, giúp nàng kéo quần áo xuống. Rất nhanh, Triệu ma ma cũng tới trợ giúp.
Nội y đã cởi ra khỏi đầu vai, cẩn thận từng li từng tí cởi xuống. Chỉ còn lại mấy chỗ vải còn dính trên vết thương, cần không ngừng xối nước để hạ nhiệt, mới có thể đặc biệt gỡ ra nhẹ nhàng.
Hàn Vân Tịch ngồi im không nhúc nhích. Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma khẩn trương đến mức ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, phi thường cẩn thận, từng tấc, từng tấc, cởi q.uần áo cách xa nơi da thịt bị nóng đến lở loét.
Khi ở trong cung, chắc hẳn Triệu ma ma đã thấy nhiều loại tình huống như thế này. Lẽ ra phải rất ổn định để xử lý, nhưng vào giờ phút này, tay nàng run rẩy so với ai khác cũng lợi hại không kém. Không phải vì điều gì khác, chỉ vì thương thế này phát sinh ở trên người Tần Vương Phi!
Mặc dù Triệu ma ma một mực tự nói với mình, trước tiên không nên nghĩ ngợi, phải mau chóng xử lý vết thương cho Vương phi. Nhưng nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ. Nếu Tần Vương điện hạ biết chuyện, thì nàng nên làm cái gì? Nếu Tần Vương điện hạ trở lại, nàng phải ăn nói như thế nào?
"Triệu ma ma, ngươi tỉnh táo lại!" Bách Lý Minh Hương cũng không nhìn nổi.
"Điện hạ trở lại, biết chuyện mà trở nên giận dữ! Chúng ta đều phải chết!" Triệu ma ma nói thật.
Tay Bách Lý Minh Hương hơi khựng lại, vẫn ổn định như cũ, "Cho dù phải chết, trước tiên cũng phải xử lý khẩn cấp vết thương trên lưng Vương phi nương nương!"
Lời này, Hàn Vân Tịch nghe vào tai trong, nàng nhớ kỹ trong lòng.
"Kẻ đáng chết, nhất định sẽ chết. Người không đáng chết, Bản vương Phi vẫn có bản lĩnh giữ lại cho tính mạng!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Triệu ma ma lúc này mới tỉnh táo một chút, mà trong bụng Tô Tiểu Ngọc có tiếng rơi lộp bộp. Nàng vốn là làm xong, đã chuẩn bị tinh thần bị xử tử, nghe được lời này, lại có nhiều sợ hãi hơn chút.
Chẳng qua, Tô Tiểu Ngọc rất nhanh thì xuất hiện thái độ coi thường. Muốn xử tử nàng, còn chưa tìm thấy chứng cứ đâu! Triệu ma ma hoảng sợ đến như vậy, khả năng nàng ta bị hoài nghi cũng rất lớn có phải không?
Lúc này, nội y đã cởi xuống một nửa. Tô Tiểu Ngọc quỳ ở một bên, trợn mắt to, nhìn, chờ.
Theo y phục dần dần cởi bỏ, rơi xuống. Tô Tiểu Ngọc càng khẩn trương!
Tô Tiểu Ngọc trà trộn vào Tần Vương Phủ lâu như vậy, nàng vẫn tự cho là mình có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Sau đó, chỉ cần ở lại Tần Vương Phủ, làm mật thám cung cấp tin tình báo cho chủ tử. Đáng tiếc, nàng thử nhiều cách đều thất bại. Cuối cùng, không thể không làm ra biện pháp trực tiếp mà ngu xuẩn như vậy. Bây giờ, thân phận nàng cũng có thể sắp bị vạch trần.
Đến cuối cùng,Hàn Vân Tịch có phải người chủ tử muốn tìm hay không? Sau xương sống ở thắt lưng Hàn Vân Tịch liệu có Phượng Vũ thai ký hay không. Chẳng mấy chốc nữa, bí mật sẽ được công bố!
Tô Tiểu Ngọc nghĩ, chỉ cần để cho nàng tìm được câu trả lời, rồi nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài. Coi như nàng có phải chết ở trong phủ Tần Vương, cũng đáng. Nàng coi đó là báo đáp công ơn nuôi dưỡng của chủ tử.
Y phục đã sắp kéo xuống đến eo. Sau lưng Hàn Vân Tịch chỉ còn lại cái đai yếm tinh tế. Lưng ngọc rất đẹp, bóng loáng, nhẵn nhụi. Chỉ tiếc, đang bị hai mảng bỏng lớn, da thịt sưng phồng đến mức lở loét. Một mảng lớn ở dưới vai, một mảng lớn ngay tại chính giữa lưng.
Da thịt chịu đau đớn không cách nào tả xiết, Hàn Vân Tịch chặt khóa chặt chân mày, không một tiếng kêu đau. Chẳng qua là quần áo đã thuận lợi cách ly khỏi hai mảnh vết thương lớn, nàng âm thầm thở phào một cái, giao phó, "Minh Hương, lấy bao y tế của ta tới, bên trong đó có Dược."
Bách Lý Minh Hương lấy bao y tế tới, Triệu ma ma tiếp tục dè đặt giúp Hàn Vân Tịch, cả kiện nội y cũng cởi bỏ.
Tô Tiểu Ngọc cũng không tự chủ mà ngừng thở, nhìn chằm chằm xương sống ở thắt lưng Hàn Vân Tịch sắp lộ ra. Nàng đang mong đợi câu trả lời sắp công bố.
Rốt cuộc, nội y cũng cởi ra hoàn toàn...
Tô Tiểu Ngọc trợn to hai mắt nhìn, lại... Phát hiện xương sống ở thắt lưng Hàn Vân Tịch, không có thai ký nào cả!
Chủ tử hoài nghi Hàn Vân Tịch, hơn nữa, phí hết tâm tư để cho nàng trà trộn vào Tần Vương Phủ. Chắc hẳn chủ tử phải có đầy đủ lý do hoài nghi nữ nhân này chứ?
Ai biết, lại chẳng có cái thai ký nào cả!
Không thể nào?
Phải trả một giá lớn như vậy, Tô Tiểu Ngọc khó tránh khỏi có chút mất mát. Chẳng qua, Triệu ma ma đi tới đi lui ở phía sau Hàn Vân Tịch, nàng cũng khó tránh được không thấy rõ ràng. Nàng lại nhìn thêm mấy lần, vẫn là không vết tích gì.
Thật... chẳng lẽ không có sao?
Tô Tiểu Ngọc đang muốn đến gần một chút để nhìn. Ai biết, vừa lúc đó, Tiểu Đông đột nhiên nhảy ra, giẫm trên đầu nàng!
Tiểu Đông đi ra ngoài chơi, vừa trở về, nhìn thấy tình hình bên trong nhà, nó liền sững sờ. Nó lại thấy Tô Tiểu Ngọc đang quỳ là nó biết rõ, Vân Tịch ma ma bị thương là do Tô Tiểu Ngọc hại.
Xú Nha Đầu đáng chết này!
Tiểu Đông vừa rơi xuống trên đầu Tô Tiểu Ngọc, liền dùng sức giẫm đạp, dùng sức ôm, thậm chí còn cắn. Rất nhanh thì làm loạn toàn bộ tóc của Tô Tiểu Ngọc, rất lọn tóc dài cứ thế rụng xuống, nó còn muốn cắn bể da đầu Xú Nha Đầu này.
Tô Tiểu Ngọc bị dọa phát hoảng, "Vương phi nương nương, cứu mạng! Cứu mạng, Ngọc nhi không cố ý! Ô ô..."
"Vương phi nương nương, Ngọc nhi van cầu ngươi, tha ta đi! Ô ô... Cứu mạng a, ô ô..."
Không thể không nói, kỹ năng diễn Tô Tiểu Ngọc có thể nói nhất tuyệt, kỹ năng khóc cũng là nhất lưu. Nàng ta nước mắt, nước mũi, khóc, cũng không đánh đuổi Tiểu Đông. Nàng ta làm vẻ đáng thương, cuộn người thành một đoàn, té xuống đất, khóc thê lương.
Hàn Vân Tịch nhìn tới, trong bụng nàng không nguyện ý hoài nghi nhất chính là Tô Tiểu Ngọc. Đây là đứa nhỏ mới bảy tuổi rưỡi đây!
Nhưng bây giờ, nha đầu này là người đáng nghi nhất!
Hôm nay, sự tình làm Hàn Vân Tịch bị nóng bỏng, quá kỳ quặc!
"Vương phi nương nương, mau cứu ta! Vương phi nương nương..."
"Ô ô, ta không phải cố ý, ta thật không phải cố ý!"
...
Tô Tiểu Ngọc co rúc trên đất, dùng sức kêu khóc, dùng sức lăn lộn. Tiểu Đông chính là không buông tha nàng ta, dùng bộ móng vuốt, kéo ra một bó tóc to.
Triệu ma ma làm sao biết chuyện lò lửa tử nổ mạnh không phải là ngoài ý muốn. Nàng cũng không đem hai chuyện này liên hệ với nhau, thấy một đứa bé bị giày vò thành như vậy, cuối cùng không đành lòng, "Vương phi nương nương..."
Nàng muốn mở miệng cầu xin tha thứ, nhưng nghĩ đến chính mình chưa chắc có thể tránh được một kiếp, liền cũng không biết cầu xin tha thứ thế nào.
"Tiểu Đông, trông chừng nàng là được, ta sẽ tự xử lý!"
Hàn Vân Tịch vẫn còn mở miệng khoan hồng. Cho dù đến một bước này, tâm nàng vẫn tồn tại một tia may mắn. Nàng hy vọng, nàng có lòng tốt mang về một hài tử, thật sự chỉ có suy nghĩ của một "Hài tử"...
Tiểu Đông lập tức dừng tay, ngồi ở trên đầu Tô Tiểu Ngọc, chờ! Tô Tiểu Ngọc động đậy thân thể cũng không dám lộn xộn, chứ nói gì tới còn dám đi nhìn sau lưng Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch nằm xuống ở trên sập ấm áp. Nàng vừa nằm xuống, Triệu ma ma liền vội vàng kéo tới chăn tơ mỏng, che lại lưng ngọc, eo thon của Hàn Vân Tịch. Nàng đã bị bỏng thành như vậy, không thể lại bị cảm lạnh.
Bách Lý Minh Hương khẩn cấp xử lý vết thương, bôi thuốc. Lúc trước nàng được Vương phi nương nương "Phục vụ" qua, nàng học được không ít. Ngày hôm nay lại đảm nhiệm nhiệm vụ này.
Tô Tiểu Ngọc tê liệt ở trên đất phía xa. Trong bụng cứ như vậy nhận định sau lưng Hàn Vân Tịch không có thai ký.
Bách Lý Minh Hương hết sức chuyên chú, Hàn Vân Tịch cũng trầm mặc. Trong lúc vô tình, Triệu ma ma liếc mắt thấy mấy đĩa than củi màu xám trên bàn sách. Bỗng nhiên, nàng minh bạch tất cả, nàng cũng yên lặng đứng bên chờ đợi.
Vân Nhàn Các vốn là nơi thoải mái nhất, nhàn nhã nhất trong phủ Tần Vương. Mà bây giờ, không khí khẩn trương, không khí quỷ quái, nặng nề tuân lệnh, Triệu ma ma có chút không thở nổi.
Rất nhanh, Bách Lý Minh Hương liền bôi thuốc rồi băng bó kỹ hai vết bỏng loét, mà không cần tới Triệu ma ma hỗ trợ. Triệu ma ma mới nhìn hướng Tô Tiểu Ngọc, thấy thân thể nhỏ của Tô Tiểu Ngọc thê thảm. Cuối cùng, đôi mắt lõm sâu của Triệu ma ma, toàn bộ ảm đạm xuống.
"Vương phi nương nương, hai nơi có vết thương cũng xử lý xong, da vẫn còn chút tấy đỏ. Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng lát nữa cũng nên bôi thêm nhiều chút Dược Thủy." Bách Lý Minh Hương nghiêm túc hỏi.
"Ừm." Hàn Vân Tịch chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng.
Bách Lý Minh Hương đem một ít thuốc nước lên bôi thêm, lại thận trọng địa kiểm tra. Kiểm tra một trường từ bả vai đến eo thon, tựa hồ có chút đỏ nhạt. Nàng cẩn thận từng li từng tí vén chăn tơ mỏng lên.
Nhưng ai biết, vén chan lên, nàng nhất thời đảo rút ra một ngụm khí lạnh!
Trời ạ, tại sao có thể như vậy?