Từ đời trước cùng đời này, nàng tiếp xúc qua không biết bao nhiêu người bị bệnh. Người bị thương cộng lại cũng không dưới vạn người, nàng gặp qua số người bị thương thê thảm hơn so với Cố Thất Thiếu cũng nhiều.
Nàng là một Độc Y phi thường trách nhiệm, cũng không phải một Độc Y có tính khí tốt. Mỗi lần người mắc bệnh thét chói tai, điên cuồng gào thét đau đều bị nàng giáo huấn mấy câu.
Bị thương, làm sao có thể không đau? Kêu cũng vô ích! Không điều trị, vĩnh viễn không khỏi!
Nhưng đối mặt với Cố Thất Thiếu, toàn bộ sau lưng trúng tên, giăng đầy thương thế, hắn không kêu đau mà nàng thay hắn đau.
Người này vì cứu nàng, nếu không, sẽ không bị thương thành ra như vậy! Nếu như nàng có thể biết chút võ công, hoặc Độc Thuật lợi hại hơn một ít, người này cũng sẽ không bị thương nặng như vậy.
Sau khi thương tiếc, trong lòng Hàn Vân Tịch càng nhiều áy náy cùng tự trách.
Cố Thất Thiếu nhìn dáng vẻ mau nước mắt của nàng, mừng rỡ đến độ bật cười, "Độc nha đầu, ngươi nghĩ gì, khóc thì khóc đi."
Hắn thích nàng khóc vì hắn. Nếu như có thể chỉ khóc vì hắn, hắn càng vui vẻ hơn.
Người này còn trêu đùa như vậy, còn không biết xấu hổ như vậy?
Hàn Vân Tịch hung tợn nguýt hắn một cái. Nàng không để ý nhiều tới hắn nữa, lập tức ra tay xử lý vết thương.
Vết thương phía sau Cố Thất Thiếu quả thực quá nhiều. Tất cả đều là vết thương lớn chừng đầu ngón tay cái. Một vết rồi lại một vết, rậm rạp, chằng chịt. Tất cả đều là máu thịt be bét.
Trời mới biết, rốt cuộc đám Nỗ Tiễn Thủ kia đang chơi đồ chơi gì. Một mũi tên bắn vào thân thể con người, mũi tên lập tức liền bắn ngược rơi xuống, giống như hành động rút kiếm. Gây cho thân thể người ta thành hai lần tổn thương, tăng lên tốc độ chảy máu.
Hàn Vân Tịch rất sợ dược liệu trong thuốc cầm máu khẩn cấp hết tác dụng một cái, Cố Thất Thiếu sẽ còn mất rất nhiều máu huyết. Mặc dù người này còn đang "khoe tài", nhưng sắc mặt đã phi thường tái nhợt.
Nàng quyết định thật nhanh, lại cho bôi thêm một lần thuốc cầm máu khẩn cấp. Sau đó, bắt đầu hướng từ trên xuống dưới, cẩn thận xử lý từng vết thương một.
Lúc trước, nàng bôi thuốc cho hắn là vì né tránh Hắc Y cao thủ, tình huống khẩn cấp, Cố Thất Thiếu sẽ không có cảm giác gì. Nhưng vào lúc này, thuốc bột tung ra một cái ở trên vết thương, Cố Thất Thiếu có cảm giác đau!
" Mẹ kiếp, đau thật là đau!"
Từ nhỏ hắn đã sợ hãi đau đớn. Mặc dù hắn đã bao lần tự nhủ với bản thân "Không nên sợ, không nên, không nên."
Nhưng hắn không những không biểu hiện ra, lại vẫn cười được. Hắn dùng sức, quay đầu nhìn Hàn Vân Tịch, "Độc nha đầu! Rõ ràng ánh mắt ngươi đỏ đỏ, ngươi thương tiếc..."
"Ngươi, con ** nó, nằm im cho ta! Không muốn sống phải không!"
Hàn Vân Tịch trực tiếp bạo nổ to. Không phải bởi vì bị phát hiện hốc mắt đỏ, thẹn quá thành giận. Cũng không phải cuống cuồng vì vết thương của hắn. Mà là nàng buồn rầu, người này bị thương thành ra như vậy, muốn chết sao? Tại sao không chịu an phận, thời khắc nguy hiểm đến tính mạng vẫn không quên trêu đùa nàng?
Vết thương này, dược liệu vừa hết tác dụng sẽ tiếp tục chảy máu. Chỉ cần để trong khoảng nửa canh giờ nữa mà không xử lý, người này nhất định sẽ mất máu quá nhiều mà ngủm!(Nguyên tác luôn 🤨)
Chỉ biết khoe mẽ! Chỉ biết trêu đùa!
Đột nhiên, Cố Thất Thiếu không cười, nhàn nhạt hỏi, "Nha đầu, ngươi sợ ta chết sao?"
Cũng không biết là Hàn Vân Tịch quá nghiêm túc nên không nghe được hay là vẫn nghe thấy nhưng lười trả lời. Tóm lại, nàng không để ý thừa thãi tới hắn.
Cố Thất Thiếu cũng không tiếp tục đùa giỡn, ngoan ngoãn nằm, nhắm mắt lại.
Hắn quả thật vô lực, nhưng không đến nỗi trí mạng. Chính thân thể hắn là bất tử, là không già đi. Chỉ cần hắn nguyện ý, đừng nói một nhóm Nỗ Tiễn Thủ, cho dù là mười tốp, hắn vẫn có thể nghênh đón mũi tên mà xông lên, giết hết bọn chúng, không chừa lại một manh giáp.
Nhưng hắn phải giấu giếm bí mật Lão Tử Bất này. Hắn chỉ có thể ôm Hàn Vân Tịch, chạy trốn. Hắn chỉ có thể làm bộ như suy yếu không chịu đựng được, còn cứng rắn trêu chọc nàng.
Mặc dù nữ nhân này có một thân Độc Thuật tinh sảo, Y Thuật thì không tốt đến vậy. Nhưng nếu không cẩn thận, bị nàng phát giác ra điểm khác thường cũng là có thể.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đã xử lý xong hai vết thương, khử độc, bôi thuốc, cầm máu.
Vết thương rậm rạp, chằng chịt, cũng không thể nào băng bó từng cái. Nàng vội vàng xử lý xong tất cả vết thương, đoán chừng đã băng bó Cố Thất Thiếu thành cái bánh chưng.
Đương nhiên, mặc dù nàng không nói, nhưng nàng không chỉ chú ý vết thương của Cố Thất Thiếu. Hơn nữa, nàng còn theo dõi khí sắc, mạch tượng, trạng thái tinh thần của hắn.
Mặc dù đang bị thương nặng, quả thật nhìn trạng thái của người này, có thể cũng không tệ lắm.
Nàng chỉ coi Cố Thất Thiếu chẳng qua là miệng nói khoe tài. Hơn nữa, nàng đã cho hắn ăn vào năm viên đan dược hộ mệnh lớn. Nhìn thể chất của Cố Thất Thiếu là người tập võ, hắn có biểu hiện như vậy, bất quá cũng chỉ coi là sức lực tốt dị thường.
Một phòng yên tĩnh, cả người Cố Thất Thiếu cũng buông lỏng. Hàn Vân Tịch lại kéo căng thần kinh, một thân khẩn trương. Động tác trong tay nàng, một khắc cũng không dừng lại, lanh lẹ dứt khoát, tinh chuẩn lão luyện.
Chuyên môn của nàng chính là Độc Thuật, tuy nhiên, xử lý vết thương cũng vẫn không tính là vấn đề khó. Cho nên, nàng xử lý cũng rất dễ dàng.
Nàng đã quên trên vai phải của mình cũng có một vết thương. Bởi vì Nỗ Tiễn có độc, máu đã chuyển thành màu đen. Một đoạn Nỗ Tiễn dài khoảng ba tấc vẫn còn ghim ở bên trong. Đoán chừng là Cố Thất Thiếu đã quá hạnh phúc, cũng không chú ý tới.
Lúc này, Hàn Vân Tịch phát hiện một vết thương rất sâu trên lưng Cố Thất Thiếu. Nàng mới vừa dùng Dược Thủy để khử độc, thanh tẩy, lại dùng đến Ô Huyết để cầm máu, một cỗ máu tươi liền phun mạnh ra.
Nàng khẩn trương, quyết định thật nhanh, lấy loại thuốc cầm máu mạnh nhất bôi trên vết thương. Cố Thất Thiếu giật mình một cái, thân thể cũng run rẩy!
Máu chảy đầm đìa, trầy da sứt thịt, dược vật có tính kí.ch thích mạnh như vậy, vừa bôi một cái, dược tán vừa chạm tới, huyết dịch cũng tí tách nổi bọt. Cố Thất Thiếu đau đến mức quả thực không chịu được.
Mặc dù nụ cười khó coi, hắn vẫn toét miệng cười, "Độc nha đầu, ngươi đây là muốn mưu sắc, sát hại tính mạng sao?"
Mưu "Sắc", sát hại mạng?
Đau thành ra như vậy, cũng thua thiệt cho hắn còn cố cười nói!
Hàn Vân Tịch thật muốn nói cho hắn biết, nàng khâm phục hắn. Bất quá, nàng không có thời gian rảnh rỗi!
Khuôn mặt nàng đầy sự nghiêm túc, một bên cầm máu, khử trùng vết thương, một bên tiếp tục bôi thuốc. Nhưng tại sao máu huyết còn chưa ngừng chảy, làm sao có thể?
Nàng không do dự, lập tức dùng thuốc tê cho Cố Thất Thiếu. Vết thương này, chỉ có thể khâu lại, càng nhanh càng tốt!
Thuốc tê vừa dùng, vết thương của Cố Thất Thiếu liền căng cứng, đau đớn cũng dần dần biến mất.
Hắn âm thầm thở phào một cái, cũng không biết Độc nha đầu giày vò vết thương của hắn thế nào. Tóm lại, hắn cảm thấy rất yên tâm.
An tĩnh một hồi, hắn lại không nhịn được, quay đầu nhìn lại. Dĩ nhiên, hắn không thấy động tác trong tay Hàn Vân Tịch, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy nghiêm túc.
"Độc nha đầu, bộ dáng này của ngươi rất dọa người."
"Độc nha đầu, ngươi làm gì vậy?"
"Độc nha đầu, bao lâu nữa mới có thể xong, ta có chút đói."
...
Hàn Vân Tịch hoàn toàn không để ý thừa thãi tới Cố Thất Sát. Không có ai đáp lời, hắn đơn giản là lầm bầm lầu bầu một mình. Bất quá, trong lòng hắn vẫn vui.
Hắn vừa nói, tầm mắt không khống chế được dời xuống, cố định hình ảnh ở trên cổ nàng. Cổ của nàng trắng nõn nhẵn nhụi, băng thanh ngọc khiết. Hắn lại phát hiện, nữ nhân này một cặp xương quai xanh dễ nhìn vô cùng.
Hắn không tự chủ cũng nhìn ngây ngô, dần dần an tĩnh lại.
Vừa lúc đó, ngoài cửa liền truyền tới một loạt tiếng bước chân, giống như là quân lính đến.
Trong mắt Cố Thất Thiếu xẹt qua vẻ không vui, bất thình lình chộp chăn tới, che kín hoàn toàn Hàn Vân Tịch cùng mình lại.
Hàn Vân Tịch bận bịu khâu vết thương, bị nhiễu loạn như vậy, nàng tức giận, nói "Ngươi làm gì vậy?"
Quân lính tới thì tới, đỡ cho việc tìm cả thành cũng không thấy người.
Nàng đang muốn hất chăn ra, Cố Thất Thiếu bất thình lình xoay mình, kéo nàng lại, "Hư... Ngươi dự định để cho người khác đến bắt gian tại trận sao?"
Mặc dù hắn nói năng tùy tiện, nhưng vẫn là giữ danh tiết cho nàng.
Hàn Vân Tịch lập tức dừng tay. Rất nhiều chuyện, dù có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, nhất là loại sự tình này! Giải thích còn không bằng không giải thích, không giải thích còn không bằng giấu giếm!
Vì vậy, một người nằm, một người quỳ, chăn đắp kín lại. Quần áo hai người cũng xốc xếch, đang trình diễn một trận "Hoạt sắc sinh hương".
Quân lính lùng bắt thích khách xông tới, căn bản không thấy khuôn mặt nghiêm chỉnh của Hàn Vân Tịch, chỉ gặp vai, cánh tay Cố Thất Thiếu trần tru.ồng. Thấy khuôn mặt Cố Thất Thiếu đầy vẻ dục tiên dục tử(1), phi thường hưởng thụ!
(Chú thích:
(1) Dục tiên dục tử: sướng chết đi sống lại. 🤐)
Quan gia khinh bỉ liếc một cái, thấy xung quanh không giấu người, cũng liền đi ra ngoài.
Chắc chắn người đi xa, Hàn Vân Tịch mới vội vàng đứng dậy, khoá cửa phòng lại. Cố Thất Thiếu chậm rãi xoay mình tới, kẽ hở vết thương kia lại bật ra máu tươi!
"Đáng chết!"
Hàn Vân Tịch vừa tức, lại vừa thương tiếc. Nàng hối hận, vừa mới xong, dưới tình thế cấp bách nàng lại hồ đồ. Nàng thật sự không nên để cho Cố Thất Thiếu xoay người. Cho dù bắt gian tại trận thì cũng cứ cho là bắt gian tại trận. Danh tiết bị hủy thì cứ hủy. Người tin tưởng nàng, tất nhiên sẽ tin tưởng. Người không tin tưởng nàng, nàng giải thích cũng vô dụng!
Tay nàng có chút run, nàng không nhịn được vung tay, làm cho mình tĩnh táo một chút, mới lại bắt đầu khâu vết thương.
Sợ là Cố Thất Thiếu đã rất mệt mỏi, nhưng hắn vẫn nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng an tĩnh.
Vết thương rất nhiều, vết thương sâu như vậy cũng có ba bốn cái, Hàn Vân Tịch không nghỉ ngơi, một mực xử lý. Trog căn phòng nhỏ, mùi son phấn nồng nặc dần dần bị mùi máu tanh thay thế, nhưng trong không khí lại tràn ngập khí tức ấm áp.
Nhưng bên ngoài căn phòng này, toàn bộ Đế Đô đã sớm sôi sùng sục!
Ám Vệ vẫn ở Cố phủ, chờ Cổ Thất Sát xuất hiện, mà tới nay vẫn còn không thấy bóng người. Kỹ viện ở Thành Nam xảy ra vấn đề. Mục Thanh Võ phi thường khẳng định, Cổ Thất Sát cùng Hàn Vân Tịch một đường bị đuổi giết, chạy trốn vào kỹ viện này.
Mục Thanh Võ liền tiền trảm hậu tấu, hạ lệnh phong tỏa bốn phương cửa thành của Đế Đô, vận dụng nửa số Cấm Quân, lùng bắt khắp thành.
Lúc này, hắn đang tự mình lục soát tại pháo hoa lò trong đường hẻm. Thái tử Long Thiên Mặc tìm cả ngày mới gặp được hắn.
"Tình huống như thế nào?"
"Ở chỗ này phát hiện Nỗ Tiễn cùng vết máu, kéo thẳng đến trước cửa một căn phòng cũng không thấy nữa. Đã tìm khắp thanh lâu cũng không thấy người."
Long Thiên Mặc gật đầu một cái, thấp giọng, "Trước tiên, đem một nửa Cấm Quân trên tay ngươi đi thủ hộ hoàng cung."
"Là ý gì?" Mục Thanh Võ không hiểu. Hắn còn có suy nghĩ, nếu chưa tới nửa giờ còn không tìm được người, hắn sẽ tăng thêm người đến tìm kiếm.
"Tiền trảm hậu tấu, ngươi không tìm cho mình cái cớ, nếu phụ hoàng trách tội xuống, ngươi có đảm đương nổi?" Long Thiên Mặc nghiêm túc hỏi.
Mục Thanh Võ là Thiếu tướng quân, kiêm nhiệm Đại Thống Lĩnh Cấm Quân. Trong tay có nhiệm vụ lớn, phòng thủ hoàng cung cùng hoàng thành.
Vì cứu một người là Tần Vương Phi, hắn không chỉ tự tiện chủ trương hạ lệnh phong tỏa cửa thành, còn điều dụng nửa số Cấm Quân. Điều này, sẽ làm cho Thiên Huy Hoàng Đế nghĩ như thế nào? Còn không nhân cơ hội này, tước mất binh quyền trong tay hắn mới là lạ!
Nếu như hắn điều dụng nửa số Cấm Quân đi thủ hộ hoàng thành, tăng cấp chuyện này từ ám sát Tần Vương Phi đến ngoại địch lẻn vào, đe doạ sự an toàn của hoàng thành. Tất cả cũng không giống nhau.
Long Thiên Mặc nhắc nhở như vậy, Mục Thanh Võ lập tức đã rõ, "Điện hạ nhắc nhở là phải. Mạt tướng lập tức đi làm ngay!"
Hắn đang muốn đi, Long Thiên Mặc lại ngăn lại. Hắn cố ý cho quân lính xung quanh lui bớt, hạ thấp giọng hỏi, "Cố phủ bên kia xuất hiện Cấm Quân phản bội? Chuyện gì xảy ra?"
Long Thiên Mặc mới vừa từ Cố phủ tới, gặp qua tên thống lĩnh trẻ tuổi bị trường kiếm đâm chết.
Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Mục Thanh Võ. Mặc dù tính tình người này ngay thẳng, nhưng không ngu ngốc, không đến nỗi chỉ vì tức giận mà g.iết ch.ết tên phản đồ phản bội đó.
Phản đồ chết, phải tìm ai để ép hỏi ra người đứng phía sau màn?
Đây rõ ràng là hành động giết người diệt khẩu. Nhưng Long Thiên Mặc lại không có lý do gì hoài nghi Mục Thanh Võ. Hắn biết có rất nhiều người, phần nhiều là muốn đưa vào Tần Vương cùng Tần Vương Phi vào chỗ chết. Nhưng Mục Thanh Võ tuyệt đối sẽ không làm vậy!