Bình rượu thứ tám của Nam công tử vẫn chưa được uống hết, mà bình rượu thứ chín của Bắc công tử cũng chưa uống xong, hai người đều say đến mức nằm xuống, Hàn Vân Tịch uống hết chín bình rượu vẫn còn đang đứng đấy.
Hàn Vân Tịch thắng!
Tất cả mọi người ở đây đều không thể tin được, họ không thể tin được những thứ mà tận mắt đang chứng kiến, thế nhưng sự thật đã bày rõ trước mắt, những người trước đó vẫn còn chờ Hàn Vân Tịch thua, những nam nhân không quan tâm đến chuyện không phải của mình, tất cả đều nhìn nữ nhân này với cặp mắt khác xưa.
Quá mạnh mẽ!
Thực sự phục nữ nhân này!
Trường Bình công chúa cũng bị chấn động, nàng đứng đó nhìn Hàn Vân Tịch dù mặt đã đỏ hồng nhưng vẫn cao quý kiêu ngạo như vậy, tự nhiên lại sinh ra một loại cảm giác mình kém nàng một bậc.
Lúc này, Mộ Dung Uyển Như đụng vào sau lưng nàng một cái: “Công chúa!”
Lúc này thì Trường Bình công chúa mới tỉnh táo lại, nàng hiểu rằng cơ hội đã đến, nàng lập tức nặn ra một nụ cười vui mừng rồi cười to nói: “Ta biết ngay là Tần hoàng thẩm sẽ không thua mà, sẽ không làm Tần hoàng thúc mất mặt! Trận đấu rượu này, Tần hoàng thẩm thắng!”
Những người tâm phục khẩu phục chỉ nghĩ là Trường Bình công chúa cũng đã phục nàng, tuy nhiên Hàn Vân Tịch lại cảm thấy có gì đó rất bất thường.
Thật ra, lúc này Hàn Vân Tịch cũng đã đứng không vững nữa rồi, nàng cũng bắt đầu say nhưng nàng vẫn còn giữ được một chút tỉnh táo, nàng cũng không biết tại sao Trường Bình công chúa lại mời Nam Bắc công tử đến, nàng cảm thấy chỗ này có điều gì đó không đúng lắm, nhưng lại không nói ra được.
Chỉ có điều, nhìn thấy Nam Bắc công tử đã say đến như vậy, nàng đoán là hai người đó cũng chẳng làm ra được chuyện gì.
“Vậy kính xin Trường Bình công chúa hãy thúc giục Nam Bắc công tử, đừng quên vụ cá cược của chúng ta!” Hàn Vân Tịch nói.
“Chắc chắn rồi! Đó là chuyện đương nhiên!” Trường Bình công chúa rất vui vẻ.
Xác định được là trận đấu rượu đã kết thúc, sự đề phòng và căng thẳng của Hàn Vân Tịch cũng biến mất, không thể không thừa nhận nàng đã uống quá nhiều đã vượt qua giới hạn của mình.
Nàng từ từ ngồi xuống một tay đỡ trán, lúc này đầu óc nàng rất choáng, trong dạ dày lại đang sóng cuộn biển gầm muốn ói lại ói không được, sức lực cả người đã dần cạn kiệt, muốn động đậy gì cũng không được nữa chỉ ước gì có thể nằm xuống ngủ say như chết thôi.
Hàn Vân Tịch đang muốn cho tỳ nữ đưa nàng đến sương phòng để nghỉ ngơi, Mộ Dung Uyển Như vẫn luôn che dấu chính mình đi đến: “Tẩu tử, ta dìu người đi nghỉ ngơi nhé, người đã uống nhiều lắm rồi.”
“Không cần đâu, để cung nữ đưa ta đi là được.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói, cố gắng để mình có vẻ tỉnh táo hơn một chút, lúc này nếu để Mộ Dung Uyển Như dẫn nàng đi thì nàng không yên tâm.
“Lương Thần Mỹ Cảnh, hai người các ngươi hãy đưa Vương phi nương nương đến sương phòng để nghỉ ngơi, hầu hạ cho cẩn thận!”
Trường Bình công chúa vừa mở miệng, hai người cung nữ gọi là Lương Thần Mỹ Cảnh lập tức đi lên đỡ lấy nàng, Mộ Dung Uyển Như giả vờ: “Tẩu tử, hay là để ta đi cùng người.”
“Không cần, các ngươi cứ tiếp tục ta nghỉ một lát là ổn.”
Nhìn sơ qua Hàn Vân Tịch có vẻ vẫn còn tỉnh táo, thế nhưng thấy nàng đã uống nhiều rượu như vậy mọi người đều biết chuyện say rượu chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mộ Dung Uyển Như đi theo mấy bước sau đó mới quay trở lại, cười với Trường Bình công chúa rồi về chỗ ngồi cũ.
Trường Bình công chúa cũng bình thản ung dung mà ngồi xuống, liếc hai vị Nam Bắc công tử đang nghiêng người dựa vào một bên, lười biếng nói: “Lý công công, đưa hai vị Nam Bắc công tử đi tỉnh rượu đi, đường đường là một đại nam nhân lại thua dưới tay nữ nhân, thật sự là mất mặt!”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lý công công dùng giọng nói eo éo đặc trưng trả lời.
Yến hội nhanh chóng tiếp tục, tâm trạng của Trường Bình công chúa dường như đã tốt hơn nhiều rồi, nói chuyện trời đất với mọi người vui cười giận mắng vô cùng náo nhiệt.
Chỗ sương phòng phía bên kia sau khi Hàn Vân Tịch cho hai người tỳ nữ lui ra thì tự khóa cửa lại, lúc này sự đề phòng khắp người nàng mới biến mất, vừa thả lỏng thì nàng đã ngã mông xuống ghế dù muốn đứng lên lại cũng đứng không nổi.
Thật sự là uống say mất rồi!
Nàng rất muốn ngả người xuống rồi ngủ say, thế nhưng nàng biết rằng mình không thể làm vậy, biện pháp nhanh nhất và khỏe nhất chính là cố ói ra nàng phải ói hết đống rượu lúc nãy mới uống.
Nghỉ ngơi một lát, nàng cố gắng mở mắt ra, dựa vào một bên rồi dùng biện pháp tàn nhẫn nhất để ói hết ra.
Nàng dùng đầu ngón tay của mình chặn đầu lưỡi lại, do dự một lát liền đè xuống cổ họng, vừa móc thì nàng liền không nhịn được mà ói ra!
Cái ói này rất ghê gớm, không ăn được bao nhiêu những thứ ói ra thì tất cả đều là nước, rượu.
Không biết nàng đã móc hết mấy lần ói hết bao nhiêu, tóm lại đến lúc cuối cùng thì ngũ tạng lục phủ của nàng đã dễ chịu hơn, người cũng tỉnh táo hơn so với lúc nãy, chỉ là cả người đều đã rệu rã không còn tí sức lực nào.
Sau khi Hàn Vân Tịch súc miệng, nàng liền lấy nước đường trong hệ thống giải độc ra uống, tránh cho mình khỏi bị ngộ độc rượu.
Mặc dù là độc y, thế nhưng trong kho thuốc của hệ thống giải độc cũng chuẩn bị rất nhiều thuốc để dùng trong trường hợp khẩn cấp.
Người đã từng say mèm đều biết cho dù đã ói hết và uống nước đường rồi, nhưng ít nhất cũng phải ngủ được mấy giờ mới có thể khôi phục lại sức lực.
Hàn Vân Tịch khó khăn quay lại giường, gần như là vừa mới ngã xuống thì đã không còn sức lực để di chuyển vị trí nữa, tư thế lúc leo lên là thế nào thì cứ ngủ thiếp đi như vậy.
Cả phòng đều yên tĩnh, nhưng mà ít lâu sau cái cửa phòng đóng chặt liền phát ra tiếng động, tiếng vang “cọt kẹt cọt kẹt” càng lúc càng lớn, chuyện này hiển nhiên là có người đang cạy cửa!
Trên giường, cả người Hàn Vân Tịch không còn sức lực, ngủ đến bất tỉnh nhân sự hoàn toàn không nghe được tiếng động đó.
Lập tức “bịch” một tiếng, khóa cửa rơi xuống cửa phòng bị người ở ngoài cẩn thận từng chút một mà đẩy ra.
Chỉ nghe được một lời thì thầm, không biết là ai cũng chẳng biết là đang nói gì chỉ thấy một người bị đẩy vào, “ầm” một tiếng liền nằm co quắp trên mặt đất, sau đó cửa phòng từ từ đóng lại.
Tất cả đều trở lại sự yên tĩnh lúc ban đầu, Hàn Vân Tịch không biết gì cả.
Bên trong, người bị đẩy vào không phải là người nào khác chính là Bắc công tử Trưởng Tôn Triệt đã bị say đến mức bất tỉnh nhân sự, hắn nằm trên đất một lát lại chưa ngủ mà lật người qua mặt hướng lên trời.
Chỉ thấy mặt mũi của hắn đỏ bừng lỗ tai và cổ cũng đã đỏ lên, màu đỏ này còn đậm hơn so với loại màu đỏ khi say rượu nữa, làm cho người nhìn thấy cũng cảm thấy khô nóng thay cho hắn.
Mà vào lúc này, quả thực Trưởng Tôn Triệt cũng bốc hỏa hết cả người, hắn không còn ý thức gì nữa thân thể cũng nóng dần lên, thế nhưng khi cảm giác khô nóng ngày càng rõ ràng thì hắn cũng càng lúc càng lấy lại sức lực.
Cũng không biết thứ sức lực này đến từ đâu, hắn chỉ cảm thấy bụng mình phải kìm nén điều gì đó rất khó chịu, ước gì có thể trút ra ngay!
“Nóng quá!”
Hắn tự lẩm bẩm, vừa vô thức giật cổ áo ra cởi thắt lưng ra, vừa bò lên lảo đảo mấy bước rồi dựa vào bàn để đứng vững.
Lúc này, hắn đột nhiên thấy được Hàn Vân Tịch đang nằm ở trên giường!
Trong chốc lát sự khô nóng dưới bụng hắn nhảy vọt lên, Trưởng Tôn Triệt không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái, say bí tỉ mà nở nụ cười: “Nữ nhân ha ha! Đại gia ta đến rồi!”
Hắn đâu còn nhận ra đó chính là Tần vương phi nữa, khuôn mặt lộ ra nụ cười dâm đãng vừa cởi áo nới dây lưng ra vừa lảo đảo bước qua: “Tiểu nương tử, đại gia ta đến rồi!”
Mắt thấy Trưởng Tôn Triệt sắp lao đến, Hàn Vân Tịch vẫn không nhúc nhích giống như không hề biết tình trạng nguy hiểm lúc này là của mình vậy.
Trưởng Tôn Triệt nôn nóng khó chịu cởi áo, vậy mà hắn đã cởi tới dây quần, rõ ràng là hắn đã bị dính phải một loại tá dược!
Trời ạ, Hàn Vân Tịch vẫn hoàn toàn chưa biết gì.
Thật là đáng sợ!
Lúc này, Trưởng Tôn Triệt chỉ còn cách giường ba bước nữa thôi, hắn đứng vững lại dùng ánh mắt giống như thú săn mồi để nhìn Hàn Vân Tịch, nuốt nước miếng liên tục.
Nhưng mà, ngay lúc này: “Tít tít! Tít tít tít!”
Trong đầu Hàn Vân Tịch đột nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở liên tục, có độc!
Tính cảnh giác chuyên nghiệp trong thời gian dài làm cho Hàn Vân Tịch đang ngủ say, vừa nghe thấy tiếng nhắc nhở này thì lập tức mở to hai mắt tỉnh táo lại ngay, phải biết rằng làm một bác sĩ dù nhận nhiệm vụ cấp cứu vào lúc nửa đêm thì cũng phải tỉnh táo ngay lập tức.
Thế nhưng, trong giây phút nàng tỉnh táo lại Trưởng Tôn Triệt đang ở trần lại đột nhiên nhào đến.
“A!”
Hàn Vân Tịch la lên một tiếng, vội tránh ra.
Trưởng Tôn Triệt nhào vào cái chăn bên cạnh nàng, còn nàng thì cả người đều không còn sức lực, cái tránh ra lúc nãy chỉ là một phản ứng trong lúc khẩn cấp mà thôi, nàng cũng nằm ở một bên nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh mình khó mà tin được điều này, bị hù dọa đến mức sắc mặt cũng tái xanh.
Là Trưởng Tôn Triệt, tại sao hắn lại ở đây?
“Tít tít tít! Tít tít tít!”
Trong đầu, hệ thống giải độc vẫn đang liên tục nhắc nhở Hàn Vân Tịch chú ý nhìn vào, lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, tên này đã trúng mị dược!
Mị dược mặc dù được gọi là dược thế nhưng thực tế lại là một loại độc dược hại người!
Nàng đã khóa cửa rồi mà? Tên này vào đây bằng cách nào.
Hàn Vân Tịch nhìn về phía cửa phòng lại phát hiện chốt cửa đã bị cạy ra.
Nàng bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, lập tức hiểu được đây là một âm mưu chắc chắn Trưởng Tôn Triệt đã bị người ta hạ độc rồi đưa vào đây!
Tiếng động cạy cửa lớn như thế tỳ nữ và thị vệ đều là người chết sao? Không phát hiện ra? Chuyện này chắc chắn là do Trường Bình công chúa làm!
Ghê tởm!
Không, quả thực là buồn nôn, nàng ta lại dám dùng thủ đoạn bỉ ổi và thấp kém như vậy!
Hàn Vân Tịch vẫn còn đang tức giận thì ai ngờ, Trưởng Tôn Triệt đột nhiên lật người lại giơ đôi tay dâm tà ra với nàng: “Tiểu nương tử, đừng có trốn đại gia ta bảo đảm sẽ làm cho ngươi thoải mái!”
Hàn Vân Tịch tránh khỏi tay hắn, thế nhưng bàn tay kia của Trưởng Tôn Triệt lại chộp đến ngay lập tức, nắm chặt ống tay áo của nàng, thình lình kéo nàng lại gần hít sâu một hơi liền muốn giơ chân đè qua.
Hàn Vân Tịch bị hù sợ, nàng không hề có sức lực để né tránh, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều lấy một cây kim châm trong hệ thống giải độc ra để làm vũ khí dùng hết sức bình sinh mà đâm vào đùi Trưởng Tôn Triệt!
“A…”
Trưởng Tôn Triệt khẽ kêu một tiếng, đau đến mức lăn xuống một bên lúc này hắn cũng đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng dưới tác dụng của độc tính và rượu thì hắn đã mất đi lý trí từ sớm, không chống cự được bản năng ước gì có thể chiếm được nữ nhân này ngay.
“Đồ đáng ghét!”
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng lại lao đến lần nữa, Hàn Vân Tịch muốn trốn đi thế nhưng nàng lại rất yếu, nghiêng người qua nhưng lại không cẩn thận té xuống giường.
Nhưng ai ngờ, Trưởng Tôn Triệt lại kéo cánh tay của nàng lại bám chặt không buông tay kia lại bắt đầu sờ mó.
“Biến ngay!”
Hàn Vân Tịch hét lớn, kim châm lại đâm vào thế nhưng nàng thật sự đã không còn một chút sức lực nào nữa rồi, vậy nên lần đâm này chẳng làm được gì Trưởng Tôn Triệt cả.
Trưởng Tôn Triệt bỗng nhiên kéo mạnh một cái làm rách ống tay áo của nàng, cái kéo này vô tình đã giải thoát cho Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch nhào sang một bên cuối cùng cũng nới rộng được khoảng cách với Trưởng Tôn Triệt.
Nàng thở ra một hơi, lúc này mới ý thức được là mình có thể hạ độc thì cũng có thể giải độc!
Chết tiệt!
Nàng đã sợ đến mức choáng váng rồi hay sao?
Nàng ước gì có thể đầu độc chết cái tên chết tiệt này thế nhưng nàng vẫn phải nhịn xuống, Trường Bình công chúa đã hạ độc rồi thì chắc chắn sẽ thực hiện bước tiếp theo, Trưởng Tôn Triệt không thể xảy ra chuyện được.
Lúc này, Trưởng Tôn Triệt cũng đã bò xuống giường lại muốn ép sát Hàn Vân Tịch lần nữa, mị dược trong người hắn rất phổ biến Hàn Vân Tịch vừa quét qua thì đã biết phải giải độc thế nào rồi.
Nàng cầm kim châm trong tay mình chọn huyệt vị ngay chỗ bụng của Trưởng Tôn Triệt, chỉ cần đâm hai châm vào thì mị dược sẽ được giải.
Nàng dè dặt nhìn Trưởng Tôn Triệt đang từ từ đến gần, nàng không còn nhiều sức lực nữa cho nên chỉ có thể ra tay vào lúc Trưởng Tôn Triệt đến gần mình, lòng bàn tay của nàng đã toát hết cả mồ hôi cả đời này của nàng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy.
Phải biết rằng nếu sẩy tay nàng sẽ tiêu đời!