Nếu ngày thường tới Quận Nam, ở ngoại ô cũng có thể cảm nhận được quận huyện này vô cùng náo nhiệt cùng phồn hoa. Thay vào đó, lúc này, lại là một mảnh không khí trầm lặng.
Hai người Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ dọc theo đường đi thấy trừ vắng lặng thì cũng lại là vắng lặng. Dọc đường, tất cả đất đai đều khô ráo đến nứt nẻ, không có một ngọn cỏ, chứ nói gì là lương thực. Đi ngang qua thôn trang đồng nhất phủ lên mình không khí trầm lặng. Giống như là bao phủ một tầng khí tức tử vong, xám xịt, khiến cho người ta một khắc cũng không muốn ở lại, chỉ muốn chạy trốn.
Nói như vậy, những địa phương mất mùa phần lớn đều là hương thôn, không mua nổi lương thực. Mà người không mua được lương thực phần lớn là tầng dưới chót - tầng lớp nông dân. Bọn họ thường thường tự cung tự cấp, hiếm khi dư thừa tiền đi mua lương, còn lại là thức ăn. Một khi thu hoạch được lương thực, sau đó phải nộp lương lên cho địa chủ. Địa chủ là người cho mượn đất trồng trọt, khi nông dân thu hoạch phải trả lương thực coi như tiền mượn đất. Mà lương thực nộp cho địa chủ còn không đủ, chứ nói gì là giữ lại cho mình ăn.
Năm trước mất mùa, thường thường có thể thấy một nhóm lớn dân chúng bị nạn đã lên núi, trải rộng trong Sơn Dã. Bọn họ tìm rau củ dại cỏ dại lót dạ, vì một gốc rau củ dại ra tay đánh nhau càng là chuyện thường thấy. Nhưng lần này, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ lại không thể nào nhìn thấy nạn dân. Khi đi ngang qua thôn trang, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn ở tại cửa mấy nhà là các cụ già, bụng đói ục ục, nằm ngồi co rúc.
Quận Nam là quận lớn, dân số hương thôn ở ngoại ô không thể nhiều được bằng người trong huyện thành. Theo bọn họ biết, lần này mất mùa không có quy mô lan rộng những nạn dân di chuyển. Bởi vì quận huyện khác đề phòng bạo động, nghiêm khắc quản lí và khống chế nạn dân, cũng không cho phép nạn dân tùy tiện đi vào.
Làm sao lại không nhìn thấy dân bị tai nạn? Chẳng lẽ, tất cả đều trốn ở trong nhà?
Mang theo nghi ngờ, xe ngựa Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ chậm rãi đi vào trung tâm Quận Nam là Nam Thành.
Thành trấn chính là thành trấn. Nơi ở của quyền quý cùng phú nhân, cho dù lộ ra khí tiêu điều, ít nhất vẫn duy trì trật tự.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, Long Phi Dạ hí mắt nghỉ một chút. Hàn Vân Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy đường phố này nên có bao nhiêu phồn hoa, vẫn giữ dáng vẻ như cũ, không chút tạp chất chỉnh tề. Người đi đường vẫn có, chẳng qua không đáng bao nhiêu người mà thôi.
Mặc dù thay đổi xe ngựa, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vẫn không bại lộ hành tung. Không ít người từ bên cạnh xe ngựa đi ngang qua, còn liếc mắt nhìn. Tuy nhiên cũng còn không biết ngồi trong xe này chính là khâm sai triều đình phái tới giúp nạn thiên tai. Hơn thế nữa, chính là nhân vật cả nước trên dưới cùng nghị luận nóng bỏng nhất, Tần Vương điện hạ cùng Tần Vương Phi.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch tất nhiên đi hướng Phủ Quận Thủ. Ai biết, đột nhiên một chiếc xe ngựa từ phía trước cực nhanh phi xông lại, ở trên đường cái ầm ĩ xao động.
"Tránh ra! Tránh ra! Toàn bộ đều tránh ra!"
"Đâm vào không lỗ! Toàn bộ tránh ra!"
...
Phu xe là một tiểu tử trẻ tuổi, một bên quơ múa roi, một bên phách lối hô to. Hai bên đường phố, người đi đường rối rít né tránh, không ít người không tránh kịp, liền té ven đường.
Hàn Vân Tịch đã sớm lộ đầu ra, nhìn.
Chỉ thấy đó là một xe ngựa bốn bánh, đôi ngựa đang xông tới mặt. Thân xe trang sức sang trọng, rèm buông làm bằng tơ, bốn góc xuyết đến kim Lưu Tô, không thấy được ký hiệu trên xe ngựa. Nhìn từ mặt ngoài, người trong xe không giàu thì sang.
Xe ngựa Hàn Vân Tịch bọn họ ngay tại giữa đường chậm rãi tiến đến, không có dấu hiệu né tránh. Mà phía đối diện, xe ngựa kia càng ngày càng gần, lại cũng không có ý tứ đi chậm lại.
Phải biết, tốc độ của đối phương nhanh chóng như vậy, một khi đối diện va chạm, nhất định sẽ tạo thành một tai nạn cực lớn, để lại hậu quả rất nghiêm trọng.
Hàn Vân Tịch lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Đừng nói phải trơ mắt nhìn một chiếc xe ngựa nào đó giống như không thắng phanh được, cứ ở đối diện phi xông lại, nàng vẫn còn có chút hoảng. Khi nàng quay đầu vào hướng bên trong xe, nhìn Long Phi Dạ, tâm ý đang thấp thỏm lập tức liền an định.
Chỉ thấy Long Phi Dạ lười biếng, lười ỷ trong xe, hí mắt giả vờ ngủ. Hắn hoàn toàn không để ý tình huống khẩn cấp bên ngoài, coi là chuyện không đáng kể.
Đi theo Long Phi Dạ lâu như vậy, Hàn Vân Tịch đã dần dần học được một bản lĩnh. Đó chính là người đàn ông này đã nói không đáng lo, nàng cũng không nhất định quan tâm.
Vì vậy, nàng quay vào bên trong xe, lười biếng nằm trong "ổ".
Xe ngựa của Long Phi Dạ không nhường đường cho, xe đối diện thì ngựa không ngừng lại. Khoảng cách chỉ còn không tới hai mươi mét, rất nhanh xung quanh đã vây kín hoàn toàn là khán giả.
Phu xe trẻ tuổi của đối phương tất nhiên phát hiện tình huống này, hắn một bên lái xe bay nhanh như bay, một bên hỏi, "Chủ tử, có xe ngựa cản đường, không để cho chúng ta đi!"
Bên trong xe truyền ra một thanh âm phách lối, "Dám ngăn cản đường lão tử đi, muốn chết sao? Cho xe bản Công Tử tiến lên, nhìn xem hắn có nhường đường hay không!"
"Phải! Tiểu Minh hiểu!"
Phu xe của xe ngựa này chỉ mong có chuyện có thể làm ầm ĩ. Hắn nghĩ vậy liền hưng phấn, điên cuồng vung roi, tăng thêm tốc độ tiến lên.
Tốc độ nhanh như vậy, ai cũng biết sợ hãi!
Hắn vốn cho là xe ngựa đối phương sẽ né tránh, nhưng ai biết, đối phương chẳng những không có né tránh, hơn nữa không coi bọn họ vào đâu, giữ tốc độ như cũ, không nhanh không chậm!
Dần dần, khoảng cách hai xe càng ngày càng gần, khán giả là dân chúng xung quanh, nhìn đến kinh hồn bạt vía!
Phu xe trẻ tuổi rốt cuộc cũng sợ, vội vàng nói, "Chủ tử, bọn họ còn không nhường đường, làm sao bây giờ?"
Bên trong xe chui ra một người tuổi còn trẻ, công tử ca, áo gấm, quý khí mười phần.
Khẩn cấp như vậy, hắn đảo mắt không sợ, liếc mắt nhìn xe ngựa đối diện, khinh thường nói, "Ép bọn họ dừng xe, bản Công Tử không tin có người không sợ chết!"
Hắn vừa nói, liền đoạt lấy dây cương xe nhỏ cùng roi ngắn trong tay phu xe, tự mình lái xe, không ngờ tăng thêm tốc độ, khí thế hung hăng xông thẳng tới.
Tình huống này, chân thực kinh tâm động phách. Cường độ này, hai xe ngựa tất nhiên sẽ đụng nhau. Tất cả mọi người đều nhìn đến không chớp mắt, chỉ lo lắng bỏ qua mất một màn hai xe đâm nhau!
Khoảng cách ngày một rút ngắn. Biểu tình vị công tử trẻ tuổi vừa mới bắt đầu bất cần đời, dần dần trở nên nghiêm túc chuyên chú, mà biểu tình phu xe xe ngựa của Long Phi Dạ từ đầu đến cuối đều ổn định.
Còn kém sáu mét! Bọn họ cũng nhìn thấy biểu tình của đối phương.
Ba mét, rất nhanh hai xe sẽ va chạm!
Chỉ còn lại 2 mét! Mau mau, sắp đâm trúng! Còn không tránh, sẽ không kịp nữa!
Tất cả mọi người đều không nhịn được ngừng thở, chờ nhìn xe ngựa Long Phi Dạ ở thời khắc tối hậu tránh ra nhường đường.
Ai biết vào lúc mấu chốt nhất, mắt thấy xe ngựa liền muốn lao vào nhau, xe ngựa của Long Phi Dạ vẫn là không có né tránh, còn tiếp tục tiến lên.
Trời ạ!
Hai bên ngựa xe, sẽ rất nhanh đụng đầu!
Chẳng lẽ thật sẽ bị...
Đột nhiên!
Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, công tử trẻ tuổi bất thình lình hai tay nắm chặt dây cương, cũng không biết hắn phí bao nhiêu khí lực, cấp tốc gắng gượng đem kéo đầu hai con ngựa quay lại. Hai con ngựa song song nâng lên vó trước, cả chiếc xe ngựa lập tức dừng lại, ngửa về sau mà hạ xuống, từ mặt đất tạo thành góc 90 độ!
Không thể không đáng khen một chút tài lái xe của vị công tử trẻ tuổi này. Quả thực lợi hại! Tình huống khẩn cấp như vậy, lại còn trong khoảng thời gian chớp mắt, hơn nữa còn không lật xe - xe đạp nước!
Ngựa hí vang mấy tiếng, rất nhanh thì rơi xuống đất. Tất cả mọi người đều thở rút ra ngụm khí lạnh, làm cho người ta vui mừng, thậm chí không ít người khen tài lái xe vị công tử trẻ tuổi.
Nhưng công tử trẻ tuổi bị dọa sợ hãi không nhẹ!
Sắc mặt hắn trắng bệch, tay nắm dây cương tay còn đang run rẩy. Phải biết, hắn xông lại chỉ là muốn ép đối phương dừng xe!
Nguyên tưởng rằng xe ngựa đối diện này sẽ ở thời khắc tối hậu tránh ra, nhưng ai biết, bọn họ lại không nhường đường!
Hắn đã làm rất nhiều loại sự tình này ở trên đường. Cho tới bây giờ, cũng là người khác sợ hắn, để cho xe của hắn đi qua, liền chưa thấy qua người không muốn sống như vậy!
Xe ngựa liền ngăn ở bên cạnh. Phu xe của Long Phi Dạ không dừng lại, hai xe là chính thức mặt đối mặt giằng co.
Công tử trẻ tuổi mặc dù bị sợ, chảy mồ hôi lạnh, ướt sũng cả người, nhưng hắn rất nhanh thì mạnh mẽ đứng lên, đem xe ngựa đánh quay đầu lại. Chính đối diện xe ngựa của Long Phi Dạ.
Hắn vung roi ngựa, chỉ phu xe mắng to, "Không mang con mắt ra ngoài sao? Thấy xe ngựa Bản Công Tử lại không nhường!"
Bất kể trong xe này là người nào, ở phạm vi thế lực bên trong Quận Nam, bất kể là ai gặp phải hắn đều phải nhường đường! Nếu không, sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng!
Sau khi dân chúng xung quanh sợ hết hồn hết vía, cũng đều rối rít lo lắng cho Long Phi Dạ. Phải biết, công tử trẻ tuổi này không là ai khác, chính là con trai bảo bối Quận Thủ Quận Nam, tên Nam Quách Tuấn.
Người này ỷ vào phụ thân là Nhất Quận Chi Thủ, từ nhỏ ở Quận Nam hoành hành ngang ngược, lúc không có ai thì tự xưng là Quận Nam Thiên Ninh Thái Tử Gia! Ở Quận Nam có nói như vậy, * Thiên Ninh có thể đắc tội Quận Thủ, Quận Nam cũng không thể đắc tội Quận Thủ Nam Gia.*
Đối mặt với tuấn nam phách lối, phu xe ổn định ung dung, "Công tử, tại hạ không biết ngươi, còn làm phiền ngươi tránh ra."
Không hổ là thủ hạ của Long Phi Dạ! Cho dù là phu xe, ngôn ngữ hành cử chỉ cũng bình tĩnh, rất có học thức.
"Ha ha ha, lại có người không biết Bản Công Tử, các ngươi là lần đầu tiên đến Quận Nam Thiên Ninh!" Nam Quách Tuấn cười lớn.
"Công tử, ngươi là ai, đi theo ai cũng không liên quan. Chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng muốn làm, làm phiền nhường đường." Phu xe dĩ thị lần thứ hai xin hắn nhường đường.
Nam Quách Tuấn mặt đầy không tưởng tượng nổi, mọi người xung quanh đều nhìn thấy, cất giọng cười to, "Các ngươi có nghe hay không, hắn lại nói, để cho Bản Công Tử nhường đường ư!"
Mọi người hồ hồ cười cười theo Nam Quách Tuấn. Gương mặt tuấn tú này của hắn cười đủ thì giơ cao cằm, mắt lạnh, nhìn bằng nửa con mắt, nghiêm nghị cảnh cáo, "Bên trong xe là người nào? Lập tức đi xuống cho Bản Công Tử, nếu không Bản Công Tử không khách khí!"
Ai biết, phu xe vẫn là không có coi là chuyện đáng kể, quay đầu đi bẩm, "Chủ tử, hắn không nhường đường."
Dưới con mắt mọi người, công tử trẻ tuổi bị xem nhẹ hoàn toàn. Hắn ta đang muốn nổi đóa. Ai biết, trong xe ngựa đột nhiên truyền ra một thanh âm trầm thấp, lạnh như băng, liền nói hai chữ, " Đụng ra."
Đụng ra?
Có ý gì?
Nam Quách Tuấn cùng tất cả mọi người không minh bạch. Phu xe bất thình lình giơ roi quất ngựa, Bạch Mã tựa hồ có linh tính, dậm chân Mão lực, chuẩn bị động tác chạy nước rút.
Sau khi phu xe đánh roi thứ hai, Bạch Mã liền bộc phát ra lực lượng kinh người, không để ý vật trước mắt xông thẳng ra!
Người không phản ứng kịp, thì hai con ngựa kéo xe Nam Quách Tuấn đã phản ứng. Hai con ngựa vội vàng hướng hai bên trái phải bỏ trốn, Bạch Mã kéo xe Long Phi Dạ chạy thẳng tới trước.
Bỗng nhiên "Oành" một tiếng, tiếng bị đâm vào càng xe đối diện, lại cố gắng tiếp tục đem càng xe đâm gãy!
Gãy càng xe, hai con ngựa kinh hoảng mà chạy, Nam Quách Tuấn cùng phu xe nặng nề té xuống đất, cũng sững sờ.
Giờ mới hiểu được " Đụng ra " là ý gì...
Mọi người xung quanh không khỏi khiếp sợ, Nam Tuấn Quách kiêu ngạo, bá đạo như vậy. Cho dù khí thế hung hăng, cũng không dám đâm thật vào xe hắn, ở thời khắc tối hậu phải phanh lại. Ai biết, đối phương lại cứ như vậy đâm vào!
Không đau lòng vì ngựa, cũng không đau lòng xe, ít nhất cũng phải thương tiếc mạng người chứ!
Tất cả mọi người đều còn ngớ ra, bên trong xe thanh âm lạnh như băng lần thứ hai truyền tới, "Lão Lâm, còn không đi?"