Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mỗi lần Sở Thanh Ca nhận được mật hàm của Sở Thiên Ẩn, đều phi thường không tình nguyện mở ra.

Bởi vì, từ khi nàng vào cung tới nay, Sở Thiên Ẩn gửi mật hàm vào Cung cũng chỉ có hai loại. Một loại là dạy nàng làm thế nào lấy lòng Thiên Huy Hoàng Đế. Một loại khác chính là cảnh cáo nàng, không cho đánh chủ ý lên người Hàn Vân Tịch.

Sở Thanh Ca đem mật hàm nắm thật chặt trong tay, hồi lâu cũng không nhìn. Từ ma ma là ma ma thiếp thân, đi cùng với của hồi môn tới Thiên Ninh. Từ ma ma cũng đã theo hầu nàng từ khi nàng còn nhỏ. Bây giờ đang hầu ở một bên, cuối cùng cũng không nhịn được, lên tiếng, "Nương nương, nói không chừng Đại thiếu gia có chuyện gì gấp, hay là ngươi đọc một chút đi."

"Hắn có thể có chuyện gì gấp? Ta ở chỗ này dầu sôi lửa bỏng, hắn một... Không... Ý tứ không cho ta động tới Hàn Vân Tịch. Không phải ý đó thì chính là bắt ta phải nhẫn nhịn Lý Thái Hậu các nàng. Hắn còn có chuyện gì tốt để cuống cuồng?" Sở Thanh Ca hừ lạnh nói.

"Nương nương, Đại thiếu gia nói đúng. Hoàng Thượng không phải người mù, trong Hậu cung phát sinh cái gì, hắn thấy rất rõ ràng. Chúng ta mới vào cung, vạn sự phải nhẫn nhịn. Trước tiên phải có được sự tán thành của Thiên Huy Hoàng Đế. Để ngày sau, nếu có làm vượt quá giới hạn, Thiên Huy Hoàng Đế cũng mở một con mắt, nhắm một con mắt." Từ ma ma khuyên nhủ.

Mấy ngày nay, bên Tuyết quý phi liên tiếp có những động tác nhỏ. Mặc dù không phải là đại sự, nhưng lấy tính tình của Sở Thanh Ca, chính là không nhẫn nhịn! Nếu không phải là ca ca can ngăn, nàng đã sớm cho Tuyết quý phi hạ độc.

"Nương nương, đã nhiều ngày Hoàng Thượng không chỉ cho một mình ngươi phụng bồi ở Ngự Thư Phòng, Tuyết quý phi đều bị đẩy ra. Ngươi còn chưa hết giận?" Từ ma ma lại khuyên.

"Hả giận? Tuyết quý phi là thứ gì? Chỉ có giết Hàn Vân Tịch ta mới có thể hả giận!" Sở Thanh Ca lạnh lùng nói ra suy nghĩ trong lòng.

Từ ma ma bất đắc dĩ, do dự một chút mới mở miệng, "Nương nương, lão nô có một chuyện suy nghĩ không hiểu. Khích bác Hàn Vân Tịch cùng Lý Thái Hậu, một mũi tên hạ hai con chim. Đối với chúng ta mà nói, chính là cách làm bách lợi vô hại(1), vì sao Đại thiếu gia lại không đáp ứng? Nếu chúng ta không được khích bác thì nhất định Đại thiếu gia đã có phương pháp tốt hơn."

(Chú thích:

(1)    Bách lợi vô hại: trăm điều lợi ích, không có điều gì xấu.)

Lại nói, đã nhiều lần bị cảnh cáo cách xa Hàn Vân Tịch một chút, Sở Thanh Ca tất nhiên cân nhắc qua cái vấn đề này. Nàng khinh thường, hừ lạnh, "Hắn và phụ thân cũng sợ đắc tội Tần Vương điện hạ mà thôi!"

Thấy quý phi nương nương có loại thái độ này, Tần ma ma cũng không biết nói cái gì cho phải. Mặc dù Quý phi nương nương thích Tần Vương, cũng không thể để chí khí của người khác diệt uy phong của mình như vậy.

"Nương nương, hay là ngươi đọc mật hàm đi." Từ ma ma lại khuyên.

Sở Thanh Ca đúng là vẫn còn ngoan ngoãn, mở mật hàm ra đọc. Vạn nhất ca ca thật sự có việc gấp, nàng không gánh vác nổi.

Ai biết Sở Thanh Ca nhìn phong mật hàm này, lại vui vẻ ra mặt, "Quá tốt! Quá tốt! Cuối cùng ca ca đã suy nghĩ ra!"

Ý tứ phong mật hàm này của ca ca là muốn nàng bình tĩnh, chớ nóng vội. Không muốn nàng trong thời gian gần đây lại mời Hàn Vân Tịch vào cung, hắn sẽ tự có biện pháp khích bác Lý Thái Hậu cùng Hàn Vân Tịch.

Từ ma ma không tưởng tượng nổi, đem mật hàm ra đọc một lượt, thật đúng là như thế.

"Quý phi nương nương, ý tứ của Đại thiếu gia là thế nào?" Từ ma ma nghi ngờ hỏi.

"Hắn đã nghĩ thông suốt, lá gan lớn hơn thôi!" Sở Thanh Ca bất kể nhiều như vậy làm gì. Nàng chỉ cần có ca ca hỗ trợ, nàng cũng không tin, nàng không khống chế nổi Hàn Vân Tịch.

Về phần Long Phi Dạ, chuyện của mấy nữ nhân, hắn sẽ không nhúng tay vào chứ?

Một đêm này, rốt cuộc Sở Thanh Ca có tâm tình tốt, thanh thản, ổn định mà ngủ. Nhưng lại có một nữ nhân, một đêm chưa ngủ, mở mắt đến khi trời sáng.

Khoảng cách gần Tần Vương Phủ, trong một tửu lâu. Mộc Linh Nhi đã nằm úp sấp ở trước cửa sổ, ngẩn người một đêm.

Mặc dù bạc trên người không có nhiều, nhưng nàng vẫn kiên trì ở tại nơi này. Nơi này là Quý Tửu lâu, nàng đang ở trong phòng Thiên Tự Nhị Hào. Chỉ bởi vì, Thiên Tự Nhất Hào là Thất ca ca bao trọn. Nếu đến Đế Đô, hắn có khả năng ở nơi này nhất.

Từ một hồi trước, sau khi cản xe ngựa của Hàn Vân Tịch, nàng liền đến Thiên Ninh Đế Đô.

Một mực không tìm được Thất ca ca, nàng chỉ có thể tới nơi này chờ. Mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng trong bụng nàng rất khẳng định, Thất ca ca sẽ đến tìm Hàn Vân Tịch.

Gần đây, chuyện được bàn tán nhiều nhất chính là Dược Quỷ Cốc bán Dược, còn liên hiệp với Hàn Vân Tịch, chuẩn bị mở Dược đường tại Thiên Ninh Đế Đô. Mặc dù, nàng luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài cửa sổ, nhưng tin tức của Dược Quỷ Cốc, nàng vẫn luôn chú ý.

Mặc dù Dược Quỷ Cốc luôn tích trữ Dược mà không bán, điệu bộ làm cho nàng phi thường căm ghét. Nhưng chỉ cần nói đến bản lĩnh Phối Dược, Chế Dược, nàng vẫn vô cùng bội phục Cổ Thất Sát.

Nàng thế nào cũng không nghĩ ra, làm sao Cổ Thất Sát lại nguyện ý hợp tác cùng Hàn Vân Tịch? Làm sao đột nhiên thay đổi tính tình, nguyện ý bán dược liệu? Thật là gặp quỷ!

Mộc Linh Nhi đang suy nghĩ, đột nhiên bụng truyền tới một trận âm thanh " Ọc, ọc, ọc". Nàng lại đói.

Thuở nhỏ được phụ thân che chở, ít đi ra ngoài trải nghiệm cuộc sống. Mặc dù không có tính khí của thiên kim đại tiểu thư, nhưng nàng xác thực đúng là một thiên kim đại tiểu thư. Cho tới bây giờ, nàng cũng chưa biết sinh hoạt gian khổ là thế nào.

Bây giờ, lưu lạc bên ngoài, tiền bạc trong người cũng sắp không trả nổi tiền phòng. Hơn nữa, nguồn kinh tế tiếp tế lại bị cắt đứt, quả thực khó chịu.

Từ một hồi trước, phụ thân cho nàng len lén ở Dược Thành, ở trong mật thất tại Mộc gia. Nàng tiếp tục Phối Dược trong kho dược thảo của Mộc gia, sau đó nàng trốn đi, cũng không liên lạc cùng phụ thân.

Nàng biết rất rõ ràng. Nếu trở về Mộc gia, sợ là rất khó để rời khỏi căn mật thất kia. Sự sủng ái của phụ thân đối với nàng, cũng không phải bởi vì nàng là nữ nhi của hắn. Mà đơn giản là vì nàng là thiên tài Dược Tề Sư. Phụ thân không đem nàng giao cho Hội Trưởng Lão Dược Thành, nhưng cũng sẽ không vì nàng mà đắc tội với toàn bộ Dược Thành. Cho nên, phụ thân chỉ có thể bao vây nàng ở Mộc gia. Mà nàng thì rất ghét bị trở thành công cụ, ghét thời gian không được tự do!

"Ai, Thất ca ca, ngươi ở đâu! Nếu ngươi không xuất hiện, Linh Nhi sẽ chết đói!"

Mộc Linh Nhi cảm khái một câu, quyết định đi ngủ. Ngủ sẽ không còn cảm giác đói. Hơn nữa, nàng còn phải tiết kiệm tiền, trả tiền phòng.

Có người mất ngủ, lại có người trắng đêm chưa ngủ. Nhưng riêng Hàn Vân Tịch lại có cảm giác, trời vừa sáng.

Sự tình đạn Thất Thải tín hiệu đã giao cho Long Phi Dạ đi thăm dò. Nàng lại một lòng bận tâm đến Dược quỷ Đường của nàng.

Mặc dù có Lạc quản gia chủ trì đại cuộc xây dựng, nhưng có rất nhiều chuyện, nàng vẫn là phải tự thân vận động. Tỷ như, kế hoạch xây dựng Dược quỷ Đường, định giá dược liệu, Dược Tề Sư, Dược Đồng, người làm, tuyển mộ lính gác. Chưa hết, còn có "qui chế xí nghiệp" Dược Quỷ Cốc. Một đống ít, một đống nhiều, sự tình cứ vân vân và mây mây chồng chất đợi nàng giải quyết.

Chỉ cần một bản kế hoạch xây dựng đã đủ làm cho Hàn Vân Tịch nhức đầu. Chuyện này liên quan đến mặt mũi Dược Đường, xây dựng thương khố đều phải suy tính kỹ càng, sau đó mới hành động thực tế. Dù sao, nàng muốn tích trữ, buôn bán không chỉ là một nửa số dược liệu của Dược Quỷ Cốc, mà còn có cả dược liệu tinh phẩm.

Càng tinh phẩm, càng dễ hư hỏng. Những thứ này có yêu cầu rất cao đối với điều kiện bảo quản.

Trong tay Hàn Vân Tịch có không ít dược liệu tốt, tất cả đều ở trong hệ thống giải độc và được tự động chăm sóc. Trước mắt, nàng không cần cân nhắc nhiều về nguồn dược liệu. Bây giờ, trong lúc nhất thời phải đối mặt với nhiều chuyện phải làm như vậy, nàng có chút mệt mỏi.

Có mấy lần, nàng quá mệt mỏi liền có suy nghĩ xấu xa. Nàng muốn dứt khoát "nuốt" toàn bộ Dược liệu của Cổ Thất Sát Dược vào hệ thống giải độc làm của riêng. Bất quá, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi.

Nàng vốn muốn tìm Cổ Thất Sát tới để cùng nhau thương nghị, nhưng suy nghĩ một chút, cảm thấy người này cuối cùng là không đáng tin cậy. Đáng tiếc, trong lúc nhất thời lại không tìm được Cố Thất Thiếu cùng Mộc Linh Nhi. Biện pháp cuối, nàng chỉ có thể đi cầu Cố Bắc Nguyệt giúp đỡ.

Hôm nay là thời gian Cố Bắc Nguyệt đến Y Quán của Hàn gia ở Thành Đông xem bệnh làm từ thiện.

Hàn Vân Tịch thức dậy sớm, từ thật sớm liền đến Y Quán Thành Đông để giúp đỡ. Đã rất lâu Thất di nương cùng Tiểu Dật nhi, tiểu Trầm Hương không gặp nàng, liền vây quanh trò chuyện không ngừng. Ngược lại, Cố Bắc Nguyệt đi vào, sau khi hành lễ với nàng, liền bắt đầu lu bù. Một ngày, hắn đã khám tới hơn năm mươi người bệnh nhân.

Trời tối, vãn thiện đã chuẩn bị xong, hắn còn không phân thân ra được.

"Vương phi nương nương, Cố thái y sẽ mệt chết, người cho gọi hắn dừng tay đi." Hách Liên phu nhân nghiêm túc nói.

Hách Liên phu nhân chính là Thất di nương Hàn gia, tên đủ là Hách Liên Túy Hương. Bây giờ, cả Hàn gia chỉ còn một vị di nương là nàng, theo Tiểu Dật nhi càng ngày càng khôn lớn, mọi người cũng chẳng kể, kêu nàng là phu nhân.

Nàng cũng không thẹn với hai chữ "Phu nhân". Mới đầu còn không quản chuyện, bây giờ thì quản lý từ trên xuống dưới nhà họ Hàn ngay ngắn rõ ràng, cũng giáo dục Tiểu Dật nhi cực tốt.

Hàn Vân Tịch nhìn sắc mặt Cố Bắc Nguyệt trầm tĩnh thêm tái nhợt, cũng thương tiếc. Nhưng nàng biết rõ, mình đi qua khuyên nhủ cũng là vô dụng.

Ngày này hàng tháng, Cố Bắc Nguyệt đã cố định giờ điều trị tại nhà chẩn. Rất nhiều người nghi mắc bệnh nan y, tạp chứng cũng chờ hắn, xếp hàng rất đông. Nếu như hôm nay chưa xem xong, vậy thì lại phải chờ hơn một tháng.

Coi như là Đại Phu, hắn biết rõ khoảng thời gian một tháng đối với người mắc bệnh mà nói là ý vị như thế nào. Cho nên, mỗi lần hắn tới, hắn sẽ khám cho tất cả người xếp hàng.

Điều Hàn Vân Tịch có thể làm, chính là giao phó cho Y Quán, hạn chế số người tới xếp hàng.

"Chờ Dược quỷ Đường xây xong, mới có thể hấp dẫn một ít danh y tới. Đến lúc đó, Dược Quỷ Cốc cung cấp Dược, có thể để cho bọn họ đến Y Quán, xem bệnh làm từ thiện." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.

Nghe lời này một cái, Tiểu Dật nhi liền lại gần, "Tỷ tỷ, ta nghĩ rằng đi sẽ đi thi cấp ở Y Học Viện! Trở lại sẽ giúp được Bắc Nguyệt ca ca!"

Tiểu Dật nhi học «Hàn gia Y Điển» đã hơn một năm, lại có Cố Bắc Nguyệt chỉ điểm. Thật ra, y thuật của Tiểu Dật nhi không kém hơn so với bất kỳ Đại Phu nào đang trú trong tiệm. Chỉ tiếc, hắn không có tư cách chính thức để hành nghề chữa bệnh. Lại cũng không có phẩm cấp thầy thuốc. Cho nên, rất nhiều người mắc bệnh cũng không dám tìm hắn xem bệnh.

"Chờ khi nào Bắc Nguyệt ca ca có thời gian rảnh rỗi, trước hết, để hắn cho ngươi thi thử." Hàn Vân Tịch cười nói.

"Tỷ, Bắc Nguyệt ca ca đã là Ngũ Phẩm thần y. Khi nào hắn thăng bậc Y Tông nhỉ?" Tiểu Dật nhi nghiêm túc hỏi.

Hàn Vân Tịch bóp bóp lỗ tai nhỏ của Tiểu Dật nhi, cười nói, "Y thuật của Bắc Nguyệt ca ca đã đứng đầu, đã rất hiếm thấy trong giới Đại Phu, không phải sao."

"Nhưng như vậy thì sao?" Tiểu Dật nhi không hiểu.

Hàn Vân Tịch chẳng qua là đùa, lời này lại bị Cố Bắc Nguyệt nghe được. Hắn cười nhạt, nói, "Không phải là không hiếm, chỉ là vẫn chưa thể tự thành nhất tông."

Tiểu Dật nhi đang muốn tiếp tục hỏi, lại bị Hách Liên phu nhân ngăn lại, "Tiểu hài tử, không biết là hỏi không ngừng, không lễ phép."

Nàng vừa nói, liền vội vàng mời Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt đi qua, nên dùng vãn thiện.

Cũng chờ ngày này mỗi tháng. Ngày hôm nay, cũng ở nơi này, mọi người buông xuống đủ loại thân phận, không cần giữ tôn ti, vây chung một chỗ ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Hàn Vân Tịch đem bản vẽ Dược quỷ Đường đưa cho Cố Bắc Nguyệt, "Cố thái y, xem giúp ta một chút. Xem nơi nào cần thay đổi, nhất là phòng kho đó."

Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nhìn, nói không ít đề nghị, cuối cùng nói, "Vương phi nương nương, nếu như muốn mở một Dược Đường quy mô lớn mà chỉ có tinh phẩm của Dược Quỷ Cốc. Sợ là không thể làm lớn, chỉ có thể đáp ứng chất lượng tốt mà thôi."

Trong bụng Hàn Vân Tịch an tĩnh. Làm sao Cố Bắc Nguyệt lại thông minh như vậy? Câu nói đầu tiên liền nói ra được trọng điểm. Mấy ngày nay, nàng đang rất lo âu suy nghĩ.

Nàng mở dược quỷ Đường, bán ra tinh phẩm dược liệu là một trong những mục đích. Hơn nữa, còn một mực muốn mở rộng Dược quỷ Đường thành mạng lưới, khai biến tại Vân Không đại lục, tranh một chỗ ngồi ở giới y dược.

Tinh phẩm dược liệu của Dược Quỷ Cốc là tinh phẩm cao cấp nhất. Mà loại dược liệu chính thức chiếm được thị trường là tinh phẩm dược liệu cấp thấp hơn. Số lượng dược liệu cấp thấp khổng lồ này, cơ bản đều bị khống chế trong tay của Dược Thành.

Cho nên, một khi mở ra Dược quỷ Đường, sau này sẽ phải đối mặt với một vấn đề, chính là vấn đề nguồn cung cấp hàng hóa.

Hàn Vân Tịch chần chờ trong chốc lát, nói, "Dược quỷ Đường là danh nghĩa Dược quỷ Cốc, sợ là Dược Thành sẽ không chịu cung cấp hàng cho chúng ta chứ?"

Cố Bắc Nguyệt cười, "Vương phi nương nương, có một người có thể giúp ngươi."

"Ai?" Hàn Vân Tịch thật không nghĩ tới. Dù là Long Phi Dạ cùng Vương lão có tư giao, đối với chuyện này, Vương gia cũng sẽ không đường đột đồng ý tương trợ.

"Hội trưởng Vân Không thương hội, Âu Dương Ninh Nặc." Cố Bắc Nguyệt đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK