Điều này khiến Hàn Vân Tịch càng thêm khẳng định, thanh y đang đợi, có lẽ là chờ phát sinh điều gì đó, hoặc là đang chờ người tới.
Hàn Vân Tịch cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ có thể thông qua cửa động để nhìn sắc trời mà phán đoán ra ban ngày hay là đêm tối.
Nàng và Mục Thanh Võ ngày ấy đi trà trang Thiên Hương, khi ấy vẫn còn 12 ngày để đánh cuộc, vạn nhất nàng hôn mê 2-3 ngày, thêm vào ngày hôm nay, chẳng phải là mất bốn ngày hay sao?
Vậy thời gian còn lại cũng chỉ có 7-8 ngày. Bảy tám ngày nói dài cũng không dài lắm, mà nói ngắn cũng không ngắn lắm!
Mà một án Vạn Xà Độc, cho đến bây giờ cũng chỉ xác định được người hiềm nghi, cũng không có được bất luận chứng cứ cụ thể nào.
Cũng không biết Long Phi Dạ có tra ra được cái gì ở tam phòng Hàn gia hay không, vạn nhất nàng đã đi sai hướng, vạn nhất đã tới thời gian ước định, nhưng vẫn chưa tra ra hung phạm, chẳng phải là nàng thật sự thua Mục Lưu Nguyệt hay sao?
Người thua cuộc phải cởi áo choàng bên ngoài và chạy vòng quanh phố!
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch bị dồn nén, thua là một chuyện, nỗ lực lâu như vậy đều bị uổng phí, khiến người càng thêm bực bội.
Nàng càng nghĩ, mày nhăn càng chặt. Chỉ là, chốc lát sau lại đột nhiên buông lỏng, mở miệng thở ra một hơi tức khí, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Được rồi, nàng có thể trở về hay không, còn chưa xác định được, nhưng lại nhớ tới sự tình đánh đố.
Suy nghĩ về nó, nàng liền hạ đầu gục xuống, trong lòng cảm khái. Nếu nàng có võ công thì thật là tốt biết bao, ít nhất còn có một con đường sống, không cần mỗi lần đều bị động như vậy.
Hàn Vân Tịch đã không nhận ra vô số các biểu hiện lướt qua mặt nàng trong những suy nghĩ này. Tuy nhiên, có người đã thưởng thức được mùi ngon đang trốn tránh ở một lỗ thủng phía bên kia vách đá.
"Uy...... Uy......"
"Độc nha đầu...... Độc nha đầu......"
Hàn Vân Tịch đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói này, nàng lập tức tập trung lực chú ý, nghiêm túc lắng nghe và phát hiện loáng thoáng có người đang nói chuyện với nàng.
"Bên này...... bên phải, ha ha!"
"Bên phải."
Đột nhiên, giọng nói nói lớn lên, Hàn Vân Tịch lập tức nhìn sang bên phải, trừ bỏ một bức tường đá, cái gì cũng chưa nhìn thấy.
"Nha đầu ngu ngốc."
Trong giọng nói lộ ra ý cười, tựa hồ như được truyền tới từ bức tường đá.
Quái lạ!
Tầm mắt Hàn Vân Tịch tìm tòi ở trên vách đá, rất nhanh liền thấy được một lỗ nhỏ ở trên vách đá, trong đó có một đôi mắt yêu dã dài hẹp, đang nhìn nàng chằm chằm!
Hàn Vân Tịch khiếp sợ, gần như hét lên.
May mắn thay, nàng đã nhịn xuống!
Đôi mắt chớp vài cái, lộ ra ý cười, nhìn nàng thân thiện.
Nàng biết người này sao?
Hàn Vân Tịch nhớ rõ người nàng quen biết, nhưng cũng không có người nào có mắt đẹp yêu dã và đào hoa như thế.
Tuy rằng cửa động rất nhỏ, cũng không có biện pháp hoàn toàn nhìn rõ cặp mắt kia. Nhưng Hàn Vân Tịch vẫn rất khẳng định.
Ai nha?
Nàng lấy lại bình tĩnh, cảnh giác nhìn về phía cửa sơn động.
Trong sơn động, những thích khách hắc y che mặt khác sớm đã đi ra ngoài, một mình thanh y đang ngồi đưa lưng về phía nàng ở cửa động, khoảng cách có chút xa, cũng không nhận thấy được động tĩnh nơi này.
"Yên tâm, nàng ta không thể nghe thấy." Nam tử thấp giọng, trong giọng nói đều lộ ra ý cười, tựa hồ tâm tình rất tốt.
Hàn Vân Tịch quay đầu lại nhìn, cảnh giác đánh giá mắt kia, thấp giọng hỏi "Ta không quen biết ngươi đi?"
"Ta biết ngươi là đủ." Nam tử cười nói.
"Vậy ngươi là ai?" Hàn Vân Tịch vừa dò hỏi, vừa tự hỏi có thể có một sơn động phía sau vách đá này hay không? Người nọ hẳn ở ngay cách vách.
"Người tới cứu ngươi." Nam tử nói, tựa hồ lui ra sau một bước, Hàn Vân Tịch trong mơ hồ thoáng nhìn qua mũi hắn, đặc biệt cao thẳng đẹp.
Mắt hẹp dài đào hoa, mũi cao thẳng, nếu lại cặp với đôi môi quyến rũ, vậy chẳng phải là một mỹ nam tử?
Đương nhiên, lúc này Hàn Vân Tịch không có tâm tư để nghĩ đến điều này.
Nàng rất khẳng định, nàng chưa từng thấy qua gia hỏa này.
"Huynh đài, ở ngay lúc này thừa nước đục thả câu, không thích hợp đi." Nàng nhàn nhạt nói, dịch vị trí, quay mặt vào vách tường.
"Không tệ. Ta hiện tại cũng không tính toán cứu ngươi, vì thế chúng ta hãy nói chuyện trong khi nhàn rỗi." Nam tử cười đặc biệt mê người, thanh thản lười biếng, không giống như đang ở trong một hoàn cảnh nguy hiểm chút nào.
Rõ ràng là đang đùa giỡn nàng! Hàn Vân Tịch nhịn không được trợn trắng mắt, đơn giản quay đầu đi không để ý tới. Nàng nghĩ, gia hỏa này hẳn là đi ngang qua để mua nước tương đi*?
*Đi ngang qua để mua nước tương (打酱油): ở đây có nghĩa là nàng nghĩ người kia dừng lại nhưng sau đó sẽ rời đi bởi vì không có gì liên quan đến mình cả. {Dịch: Emily Ton}
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch chờ đợi hồi lâu, nam tử thực sự không nói chuyện tiếp.
Nàng vội vàng quay đầu nhìn lại, nhưng nhìn thấy lỗ nhỏ trống rỗng, không có gì.
Không thể nào, thật sự là mua nước tương sao?
"Uy...... Uy......"
"Ngươi còn ở đây không?"
Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi, thật vất vả mới có người tới, nói như thế nào thì nó cũng là cơ hội để đào tẩu.
"Uy...... Ngươi còn ở đây sao?"
Bất đắc dĩ, Hàn Vân Tịch hỏi vài tiếng, cách vách không có bất luận âm thanh nào đáp lại.
Hàn Vân Tịch nóng nảy, nhìn thoáng qua về phía cửa sơn động, thấy thanh y vẫn không nhúc nhích, nàng cẩn thận dịch chuyển vị trí, dịch đến bên cạnh vách đá, xuyên qua lỗ nhỏ có thể lờ mờ nhìn thấy thật sự còn có một cái sơn động cách vách. Nhưng, không có thân ảnh người nào.
"Ngươi còn ở đó không? Nếu còn ở đó thì hãy nói "chi" một tiếng."
Hàn Vân Tịch gần như hết sức, nhưng ai biết, lời này vừa rơi xuống, cách vách đột nhiên liền truyền đến một tiếng "Chi".
Hàn Vân Tịch sửng sốt, ngay sau đó phấn khởi "Uy, ngươi vẫn còn ở đây?"
"Ta không phải là "Uy", ta gọi là Cố Thất Thiếu......"
Giọng nói rất thấp, Hàn Vân Tịch cũng không nghe rõ "Uy, ngươi nói gì vậy?"
"Ta không phải là "Uy", ta gọi là Cố Thất Thiếu."
Người nọ lặp lại, tựa hồ là cố tình hạ thấp giọng của mình.
Lần này, Hàn Vân Tịch nghe được, đột nhiên kinh hãi "Cái gì, Cổ Thất Sát?"
Chỉ nghe thấy một trận cười khẽ cách vách, cũng không biết người nọ có nghe được Hàn Vân Tịch nói không, hắn vẫn lặp lại câu nói vừa rồi, giọng nói lại rõ ràng hơn rất nhiều "Ta không phải là Uy, ta gọi là Cố Thất Thiếu."
Lần này, Hàn Vân Tịch cuối cùng nghe rõ. Cố Thất Thiếu, ba chữ này có âm gần giống như "Cổ Thất Sát", trách không được nàng lại nghe nhầm.
Nhưng, Cố Thất Thiếu cũng chỉ là để xưng hô mà thôi, không phải tên thật đi?.
Dù sao, nàng chưa từng nghe qua, cũng không quen biết.
Xác định có người ở đó, Hàn Vân Tịch lại khó khăn dịch chuyển vị trí, đưa lưng về phía vách tường, cố gắng khiến mình trông tự nhiên hơn.
Mới ngồi yên không lâu, thanh y liền quay đầu nhìn qua, thấy Hàn Vân Tịch vẫn không nhúc nhích, cũng không hề tránh né ánh mắt nàng ta, chằm chằm nhìn thẳng nàng ta.
Thanh y nhìn một lát, không nói gì, quay đầu lại.
Hàn Vân Tịch âm thầm thở ra một hơi tức khí, cũng không dám nói chuyện ngay, chờ đợi trong chốc lát, thấy thanh y không quay đầu lại nữa, lúc này mới thấp giọng, "Uy, ngươi vì sao lại muốn cứu ta?"
"Ta không phải là Uy, nếu ngươi không ngại, có thể gọi ta là Tiểu Thất."
Giọng nói vui vẻ lại truyền đến, đột nhiên khiến Hàn Vân Tịch có cảm giác lạnh người, một đại nam nhân gọi là Tiểu Thất, nàng nghĩ gia hỏa cách vách này nhất định là tao bao*.
*Tao bao (骚包): ngụ ý nói đến người phóng túng, phô trương.
Cách vách, Cố Thất Thiếu cũng giống như Hàn Vân Tịch, cũng đang dựa lưng mình ngồi xuống vách tường đá.
Nhưng, hắn cũng không ngồi nghiêm chỉnh giống như Hàn Vân Tịch, mà là lười biếng thả lỏng, giống như một chú mèo đang nằm phơi nắng vào mùa đông, lười biếng đến tận xương tủy.
Hắn mặc trên người một bộ áo bào đỏ rực như lửa, ống tay to dài, xa hoa tuyệt mỹ lan đầy mặt đất. Một tay hắn tùy ý để trên một đùi, năm ngón tay thon dài trắng nõn, da thịt có phần tái nhợt hơn so với người thường, vô cùng mịn màng.
Hắn cười nhẹ nhàng, tinh tế như nữ tử, khuôn mặt tuyệt mỹ đủ để khiến bầu trời và trái đất sáng lên, yêu dã khiến người hồn cốt đều tiêu (linh hồn biến mất)!
"Ngươi vì sao muốn cứu ta?" Cách vách, Hàn Vân Tịch lại hỏi.
"Bởi vì ta thích ngươi, tất nhiên." Cố Thất Thiếu trả lời một cách tự nhiên, tựa hồ là đang nói giỡn.
Hàn Vân Tịch dường như đã thích ứng với sự đùa giỡn của hắn, chỉ đơn giản bỏ qua những lời này của hắn, nàng nhẫn nại hỏi "Vậy ngươi định lúc nào thì cứu ta đây?"
"Có lẽ sau mấy ngày nữa." Cố Thất Thiếu lại nói, cũng không biết là trả lời cho có lệ, hay là thật sự đang tính toán thời gian.
Hàn Vân Tịch không cam lòng, tiếp tục truy vấn "Đó là mấy ngày?"
Tuy nhiên, lần này Cố Thất Thiếu cũng không trả lời, ngược lại hỏi "Cổ còn đau không?"
"Đó là mấy ngày?" Hàn Vân Tịch lại tiếp tục.
"Độc nha đầu, ngươi học độc thuật từ ai mà lợi hại như thế? Sư phụ ngươi vẫn còn sao?" Cố Thất Thiếu tiếp tục hỏi.
"Đó là mấy ngày?" Hàn Vân Tịch cứng đầu lặp lại.
"Ta nhớ rõ trước kia ngươi không lợi hại như vậy, đúng không?" Cố Thất Thiếu lại hỏi, mặc dù là đặt câu hỏi, nhưng lại giống như đang nói với chính mình, hắn ngửa đầu, nhăn mày lại, ngồi im lìm giống như một bức tranh mỹ nhân trầm tư.
Cách vách, hai mắt Hàn Vân Tịch nhìn trời, đã bỏ cuộc.
Gia hỏa thần thần bí bí này rốt cuộc là ai? Vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này. Là đuổi theo các nàng xuống dưới, hay là ngẫu nhiên gặp được?
Hắn biết nàng, người biết nàng hẳn là rất nhiều đi, nàng làm thế nào để đoán?
Nam nhân cách vách không rõ lai lịch, mà nữ nhân phía trước cửa động cũng không rõ mục đích, Hàn Vân Tịch thở dài, nàng chỉ có thể chờ!
......Editors: Thái Hà; Emily Ton.....
Đêm đã khuya.
Trong nhà giam trà trang Thiên Hương truyền đến từng đợt tiếng kêu rên rỉ, Long Phi Dạ thẩm vấn liên tục từ giữa trưa cho đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.
Một lần nữa, hắn lại dùng hình chuột khủng bố, thay vì giết một người răn trăm người, hắn đã dùng hình thẩm vấn tất cả đám người.
Trong phòng giam tối tăm, lồng sắt thật lớn được đặt ngay ở trung tâm, tất cả mọi người đều đứng, một mình Long Phi Dạ ngồi.
Người thẩm vấn là Thượng Quan chấp sự, Mục Thanh Võ là người giám sát dùng hình tra tấn. Từ lúc thẩm vấn đến nay, Long Phi Dạ chưa từng nói qua một câu, toàn thân tản ra hơi thở rét lạnh càng ngày càng khủng bố. Không nói đến những người đang bị thẩm vấn, ngay cả những người xung quanh đang chờ đợi, từ xa nhìn đến hung thần trong bóng tối kia, tất cả một đám đều sởn tóc gáy, kinh hồn táng đảm.
"A......"
Người đang bị dùng hình phát ra một loạt tiếng kêu thê thảm, vang vọng toàn bộ nhà giam.
Trái tim hắn phải đối mặt với con chuột đang mở rộng miệng, con chuột đen lớn đang đào bới tim hắn.
"A...... tha mạng a! Ta không biết gì cả! A...... ta thật sự......"
Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên im bặt, ngay sau đó liền thấy người nọ ngã xuống phía sau, ngực bị cắn xé thành một cái động lớn, một con chuột đen lớn vùi đầu trong đó, chỉ chừa một nửa thân mình bên ngoài.
Lại một người nữa chết vì bị tra tấn.
Thượng Quan chấp sự thẩm vấn rất chậm, hỏi rất cẩn thận, tuy rằng liên tục từ giữa giờ trưa cho đến bây giờ, thật ra cũng không thẩm tra được bao nhiêu người.
Chẳng mấy chốc, nhiều người xung quanh không nhịn được lại bị nôn mửa, thậm chí có người trực tiếp bị dọa ngất đi.
Tuy nhiên, dọa ngất cũng vô dụng, rất nhanh lại bị đánh thức, loại hình xếp hàng chờ đợi đến phiên thẩm vấn của mình còn tàn nhẫn hơn.
Ở đây cũng có khoảng hơn 20 người, Long Phi Dạ quyết tâm muốn thẩm tra ra kết quả, giết chóc quyết đoán, lãnh khốc vô tình như hắn, từ đầu tới cuối, lông mày đều chưa từng nhúc nhít một chút.
Một thất yên tĩnh, chỉ nghe được những âm thanh không rõ ràng của hàm răng đánh vào nhau truyền đến, trời mới biết được bọn họ có bao nhiêu sợ hãi.
Long Phi Dạ mặt không biểu tình, nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo Thượng Quan chấp sự thẩm người tiếp theo.
Thấy thế, một thị vệ trẻ tuổi trong đội ngũ phía trước lập tức quỳ xuống, phủ phục trên mặt đất và khóc lớn.
"Ta không biết gì cả! Ta thật sự không biết...... Thượng Quan chấp sự, ta sẽ thành hôn vào cuối tháng, ngươi buông tha ta đi! Ta cầu xin ngươi!"
Thượng Quan chấp sự do dự, phải biết rằng, nếu cứ thẩm tiếp như thế, sẽ càng có thêm nhiều người vô tội phải chết, hắn nhìn về phía Tần Vương điện hạ. Nhưng mà, Tần Vương điện hạ không có chút phản ứng nào.
Không có lựa chọn nào khác, Thượng Quan chấp sự chỉ có thể mạnh mẽ túm người lên. Ai ngờ, đúng ngay lúc này, đột nhiên có người từ đám người cuối cùng vọt lên phía trước, lớn tiếng nói "Đủ rồi, đừng thẩm nữa, ta thú nhận! Ta thú nhận!"