Khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đến Đông cung, Thiên Huy Hoàng đế, Thái hậu, Vinh Thân Vương đều đã đến.
Tuy là Hoàng tộc, đều phải bái cao đường, cùng trưởng bối.
Thái tử tuy là Trữ Quân, nhưng không phải vua, Long Phi Dạ và Vinh Thân Vương trước mặt hắn, vẫn là trưởng bối.
Thiên Huy Hoàng đế cùng Thái hậu ngồi ở chủ tọa, Vinh Thân Vương ở bên trái, trước mặt bên phải để lại cho Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch vừa vào cửa liền lập tức cảm giác được sát ý trong mắt Thiên Huy Hoàng đế cùng Thái hậu phóng ra.
Sự việc cạnh tranh bán hàng từ thiện kia, đổi lại ai mà nén nổi giận chứ? Ai mà không đứt ruột nha?
Hàn Vân Tịch vẫn hiểu cho tình cảnh của bọn họ, tránh đi ánh mắt của bọn họ, nể mặt ngân lượngliền không so đo với bọn họ nhiều!
Từng đấu ngầm, cạnh tranh nhiều, nhưng cuối cùng còn chưa đến mức vạch mặt nhau, quân là quân, thần là thần, mặt mũi cũng đều bày biện ra hết đây.
Hành lễ xong, Thiên Huy Hoàng đế liền mời bọn hắn nhập tọa.
Hàn Vân Tịch cho là bọn họ sẽ ngồi một hồi, ai ngờ vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đội ngũ đón dâu liền trở lại.
Nhanh như vậy, Long Thiên Mặc chẳng lẽ chạy trở về?
Hắn là nóng vội, hay là không có kiên nhẫn thế?
Mặc kệ Long Thiên Mặc là nóng vội, hay là không có kiên nhẫn, Mục Lưu Nguyệt ngồi trong kiệu sắp khóc đến nơi, cỗ kiệu kia lắc lư làm cho nàng suýt nữa nôn!
Vàng lễ đã nói đến một cái đều không có, nàng vì đại cục, cố nhịn;
Nghi thức từ long trọng hạ thấp thành hôn lễ đã làm nàng rất phiền muộn, nàng cố gắng nhịn;
Thế nhưng, vì cái gì ngay cả đội ngũ đón dâu đều đơn giản như vậy, thô bạo như vậy?
Nàng ngồi cỗ kiệu một đường tiến cung, ngay từ đầu vụng trộm nhìn ra phía ngoài, càng xem càng tức nghẹn, ai ngờ kiệu phu càng chạy càng nhanh, nàng đến cơ hội tức giận cũng bị mất, trực tiếp biến thành sợ hãi.
Vạn nhất đem nàng xóc xuống kiệu, vậy phải làm sao? Nàng tốt xấu gì cũng mang đến cho Long Thiên Mặc sự ủng hộ từ phía phủ Mục tướng quân, chuyện này đối với việc tranh giành hoàng vị sau này của hắn, thậm chí vững chắc hoàng vị đều có ích lợi cực lớn, hắn không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao?
Thành hôn vui sướng đã sớm không biết ném đi nơi nào, trong nội tâm nàng chỉ có ai oán.
Nàng còn không biết đây hết thảy đều là từ Hàn Vân Tịch. Chỉ oán trách vì sao có thiên tai, Tần Vương điện hạ vì sao muốn ở thời điểm này bán hàng từ thiện hỗ trợ thiên tai, Thái tử rõ ràng không có nhiều bạc như vậy, vì sao muốn khoe khoang chứ!
Chính Hàn Vân Tịch chủ động đưa tới cửa như thế, người ta cũng còn có thể náo động toàn bộ Đế Đô mà!
Trước khi xuống kiệu, Mục Lưu Nguyệt không cam lòng cũng phải đội khăn cô dâu đỏ chót lên. Nàng còn tưởng sau khi xuống kiệu, Long Thiên Mặc sẽ dắt tay của nàng, nhưng mà ai biết Long Thiên Mặc đi thẳng ở phía trước, dắt nàng là bà mối.
Được rồi, mặc dù tức nghẹn, nàng vẫn là rất an phận, dù sao tiến cung, hết thảy cũng không giống nhau.
Mặc dù từng nghe nói nghi lễ thành hôn trong cung, nhưng vẫn là nơi nàng chưa quen thuộc, hết thảy chỉ có thể nghe bà mối.
Miệng bà mối nói một đống lớn lời nói cát tường, sau đó đưa nàng dắt đến bên cạnh Thái tử.
Mục Lưu Nguyệt thầm nghĩ, chuyện phía trước đều đã đơn giản như vậy, lễ thành hôn dù sao cũng nên long trọng một chút nhỉ? Nhưng mà ai ngờ, lễ thành hôn lại cũng chỉ đơn giản là bái cao đường, thiên địa, phu thê giao bái.
Nàng được bà mối dìu, cùng Long Thiên Mặc bái Thiên Huy Hoàng đế, Thái hậu, bái thiên địa, sau đó đối bái.
“Kết thúc buổi lễ!”
Theo tiếng hô to của bà mối, Mục Lưu Nguyệt trong lòng vốn đã chán chường, giờ thất vọng vô cùng!
Kết thúc buổi lễ, vốn nên đưa vào động phòng.
Thế nhưng, thủ tục hôn lễ cửa Hoàng tộc Thiên Ninh cũng có nhiều quy củ, đó chính là mời trà vấn an, giống như Hàn Vân Tịch trước đó, nàng sáng ngày thứ hai thức dậy phải đến chỗ Nghi thái phi mời trà vấn an, rồi tiến cung mời Thái hậu trà, còn phải kiểm tra khăn trắng lạc hồng.
Đối với Mục Lưu Nguyệt Thái tử Phi này mà nói, nàng ngày mai chỉ cần gặp Thái hậu cùng Hoàng đế là được, nhưng, hôm nay, nàng phải ở đây mời trà trưởng bối, xem như thân phận nàng dâu Hoàng gia đạt được sự khẳng định trưởng bối.
Mục Lưu Nguyệt đã hữu khí vô lực, như cái búp bê vải để mặc bà mối sắp đặt, nàng đi theo Long Thiên Mặc bưng trà, kính bái, uống trà.
Nàng theo Long Thiên Mặc xưng hô với Thiên Huy Hoàng đế là phụ hoàng, xưng hô Thái hậu là hoàng nãi nãi, xưng hô Vinh Thân Vương là Thái hoàng thúc.
Sau khi kính Vinh Thân Vương, bà mối đưa nàng dắt đến trước mặt Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch.
Mục Lưu Nguyệt tâm tình vốn đã cực kỳ kém, khi nàng nghe được Long Thiên Mặc hô Tần Hoàng thúc, cả người nàng nhất thời liền không ổn! Tim, đau đến hô hấp đều khó chịu!
Tần Hoàng thúc, hắn cũng tới sao.
Nam nhân mình nhung nhớ nhiều năm như vậy, nam nhân mình một lòng muốn gả đến, lại có một ngày thành thúc của nàng.
Còn có cái gì so chuyện này bi kịch hơn đây?
Có đấy!
Thời điểm Long Thiên Mặc đứng bên cạnh hô lên ba chữ “Tần Hoàng thẩm”, Mục Lưu Nguyệt đang hốt hoảng lập tức lấy lại tinh thần, thiếu chút nữa thì nhấc khăn đỏ trùm đầu cô dâu lên.
Nàng rốt cục ý thức được Hàn Vân Tịch biến thành thẩm thẩm của nàng! Long Thiên Mặc đã kính trà hoàn tất, Mục Lưu Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Mấy ngày trước đây nàng còn trong ngõ hẻm có từng nói, vĩnh viễn sẽ không gọi Hàn Vân Tịch là hoàng thẩm, nhưng hôm nay...
Cục diện này, tân nương tử tại sao có thể xảy ra vấn đề? Sẽ bị chê cười.
Bà mối len lén tóm lấy góc áo Mục Lưu Nguyệt, nàng lúc này mới tỉnh táo lại.
“Thái tử phi kính trà Tần Hoàng thẩm!” Bà mối vẫn như cũ cười đến rất chuyên nghiệp, đem trà đưa đến trong tay Mục Lưu Nguyệt.
Mục Lưu Nguyệt cắn chặt hàm răng, trong giây phút đó, nàng hối hận đã gả đi thế này.
Hai tay dâng trà: “Tần Hoàng thẩm, mời dùng trà.”
“Uh...”
Hàn Vân Tịch trả lời rất ngọt, cố ý nhấn mạnh ý vị sâu xa nha. Nàng có thể tưởng tượng biểu cảm của cô dâu Mục Lưu Nguyệt phía dưới khăn đỏ chót.
Nha đầu thối này hôm nay nên thực sự học được cách ngoan ngoãn một chút đi.
Hàn Vân Tịch tiếp nhận chén trà rồi uống sạch, tiện tay móc ra cái hồng bao đưa lên: “Lưu Nguyệt, sớm sinh quý tử nhé.”
Không thể không nói, Hàn Vân Tịch thực sự quá độc "sớm sinh quý tử" bốn chữ quả thực thâm sâu.
Với tính tình Long Thiên Mặc, còn có biểu hiện hôm nay của hắn, nhất định sẽ không đụng Mục Lưu Nguyệt. Coi như hắn đụng, Mục Lưu Nguyệt mang thai, nhìn chuyện trước mắt thế này, trong hậu cung còn nhiều người không muốn để cho Mục Lưu Nguyệt có con nối dõi.
Thái hậu nhìn Hàn Vân Tịch, lại có chút may mắn, may mắn nữ nhân ở Tần Vương Phủ, không phải ở hậu cung.
Với đầu óc của Mục Lưu Nguyệt, nàng không hiểu ý tứ bốn chữ Hàn Vân Tịch nói này, nàng hôm nay chịu đã đủ nhiều rồi!
Hu hu, nàng muốn về nhà...
Kính trà xong, hết thảy cuối cùng đều kết thúc.
Bà mối đưa Mục Lưu Nguyệt đi, Long Thiên Mặc đi theo phía sau, khi đi tới cửa hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch bình thản ngồi ở chỗ đó, áo trắng thánh khiết, đôi mắt đẹp mang ý cười, lười biếng láu lỉnh.
Núi có cây cây có nhánh, trái tim này vân có hay? Hoa rơi đã bay trước gió, nước chảy như cũ về đông... Hàn Vân Tịch, nếu hôm nay người khoác lên mũ phượng là nàng, thật tốt biết bao?
Tân nương được đưa đi rồi, mọi người vẫn còn ngồi tại đây.
“Mục tướng quân chỉ có mỗi nữ nhi này, thiếu tướng quân cũng chỉ có một muội muội này, trẫm đã sớm muốn đem nàng ban cho Thái tử. Mẫu hậu, ngày sau Lưu Nguyệt tiến cung, người hãy che chở nhiều một chút, không thể để đứa bé này chịu uất ức.”
Thiên Huy Hoàng đế nghe như cùng Thái hậu nói chuyện phiếm, nhưng thật ra là nói cho Long Phi Dạ nghe.
Là ý nói, có Mục Lưu Nguyệt trong tay, Mục đại tướng quân không dám như thế nào, cho dù không phải thật tâm trung thành với hắn, cũng sẽ không thiên lệch Long Phi Dạ cái gì.
Điều này đối với Long Phi Dạ đúng là một uy hiếp lớn, thế nhưng, Long Phi Dạ thẳng lưng uống trà, không ai nhìn thấu sự thâm thúy trong đáy mắt hắn.
Hàn Vân Tịch không nói không rằng, liền âm thầm cảm thấy buồn cười, Thiên Huy Hoàng đế da mặt không khỏi quá dày đi, Mục Lưu Nguyệt còn chưa gả vào đã phải chịu ủy khuất rồi đấy?
“Điều đó là đương nhiên. Lưu Nguyệt đứa nhỏ này có quan hệ rất tốt cùng Trường Bình. Nếu Trường Bình ở đây, thật là tốt biết bao!” Thái hậu nói, cầm khăn tay lên thương cảm, lại lườm Hàn Vân Tịch một chút, rồi nói: “Không nói không nói nữa, Lưu Nguyệt nếu nghe được, cũng sẽ thương tâm.”
Hàn Vân Tịch chỉ coi như không thấy, ai biết, Thái hậu lại bổ sung một câu: “Lưu Nguyệt trong lòng ai gia giống như Trường Bình, sau này ai muốn khi dễ nó, ai gia sẽ không dễ dàng tha cho!”
Hàn Vân Tịch lặng lẽ nghĩ, đây là nói cho nàng nghe sao? Thế nhưng, nàng đã khi dễ rồi nha!
Ngay khi Hàn Vân Tịch trộm vui sướng, Thiên Huy Hoàng đế lại thình lình bày ra cho Long Phi Dạ một đao.
Hắn nói: “Tần Vương, Tần Vương phủ bán hàng từ thiện cứu giúp thiên tai, đệ lại góp một số lớn, đối với thiên tai quan tâm như thế, thực là phúc của nhân dân gặp nạn. Trẫm hôm qua cùng các đại thần thương nghị, quyết định phái đệ đến vùng thiên tai, chủ trì đại cục viện trợ thiên tai, như thế nào?”
Lời này vừa ra, cái ly trong tay Long Phi Dạ có chút cứng đờ, rõ ràng cũng thật bất ngờ.
Nhưng, hắn rất nhanh liền nhàn nhạt trả lời, chỉ một chữ: “Được”.
Hàn Vân Tịch nhíu mày nhìn, thật bất ngờ hắn sẽ sảng khoái như vậy mà đáp ứng.
Trừ đám quan lại tham ô kia, người đại cục viện trợ thiên tai, đều không có gì tốt.
Thiên Ninh lần này gặp phải thiên tai cực kỳ nghiêm trọng, cho dù là Long Phi Dạ có năng lực truy tra ra triều đình lương thực cứu trợ thiên tai bị tham ô, vẫn như cũ bất lực không thể vãn hồi đại cục.
Nếu là lúc trước mất mùa, phái phát lương thực có thể duy trì một năm rưỡi, nhưng lần này nạn đói diện tích quá rộng, mà lại tiếp tục kéo dài đến mùa đông.
Lương thực vốn là không đủ, lương thực triều đình, cộng với lương thực cứu nạn Long Phi Dạ vốn âm thầm cứu trợ thiên tai, lại thêm sự quyên góp đến từ các quận huyện, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì một tháng.
Tại cổ đại, lương thực loại vật này, là cần thời gian, khí hậu, nhân khẩu đi trồng ra, mắt thấy sắp sang đông giá rét, trong thời gian ngắn đi đâu đi trồng ra lương thực chứ!
Chuyện khó giải quyết như thế này, Long Phi Dạ mà không làm tốt, Thiên Huy Hoàng đế liền có lý do gây khó dễ cho hắn, mấu chốt chính là đến lúc đó sẽ còn để bách tính mất đi lòng tin đối với Tần Vương.
Tóm lại, đây chính là một cái hố, lại là hố vừa to lớn vừa thâm sâu.
“Ghê tởm!”
Hàn Vân Tịch trong lòng âm thầm mắng, chuyện nạn đói nếu như Thiên Huy Hoàng đế sớm một chút coi trọng, kịp thời cứu trợ, nghiêm trị quan lại tham ô, cũng không trở lên nháo đến tình trạng hiện tại không thể vãn hồi.
Hắn thế mà đem trách nhiệm toàn bộ vứt lên vai Long Phi Dạ, hắn làm sao không dứt khoát đem vương vị cũng ném cho Long Phi Dạ đi?
Hiển nhiên, Thiên Huy Hoàng đế cũng không nghĩ tới Long Phi Dạ sẽ đáp ứng nhanh như vậy, bất quá, Long Phi Dạ không đáp ứng cũng không quan trọng, việc bán hàng từ thiện cứu giúp thiên tai đã đem Tần Vương phủ đẩy lên trên đầu sóng ngọn gió rồi, hắn có biện pháp tạo áp lực cho Long Phi Dạ, buộc hắn đồng ý.
“Tần Vương, trẫm đem tính mệnh dân chúng giao cả cho ngươi.” Thiên Huy Hoàng đế bộ dạng nghiêm trọng nói, quả thực làm Hàn Vân Tịch buồn nôn.
Nàng biết, cho dù không có việc bán hàng từ thiện, Thiên Huy Hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Long Phi Dạ ngược lại rất bình tĩnh, ngay cả trả lời đều không, chỉ nhẹ gật đầu.
Hàn Vân Tịch buồn bực, tên này chẳng lẽ đã sớm có chuẩn bị?