Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lịch sử có biết bao vị quân vương vì mê đắm giai nhân mà quên cả chính sự, quên cả thiết triều.

Thiên Huy Hoàng đế vừa tan buổi chầu sáng liền tới cung của Vận quý phi kì thực cũng có thể hiểu được. Hàn Vân Tịch lí giải là Thiên Huy Hoàng đế không dễ buông tay đối với Sở Thanh Ca.

“Trẫm qua đây xem hai ngươi điều tra thế nào, hai ngươi cần điều tra cứ điều tra, cần hỏi cứ hỏi, không phải e ngại.” Thiên Huy Hoàng đế vẫn rất nghiêm túc.

“Vâng.” Hàn Vân Tịch liền buột miệng đáp lời.

Sở Thanh Ca lại nói: “Hoàng thượng anh minh như vậy, Thanh Ca quyết dốc hết sức để tìm lại chân tướng!”

Hàn Vân Tịch bên cạnh liếc xéo sang, chả nhẽ Thiên Huy Hoàng đế không đến thì nàng ta không dốc hết sức?

“Trầm rất tin tưởng ngươi!” Ánh mắt của Thiên Huy Hoàng đế đầy ẩn ý.

Sở Thanh Ca gật gật đầu, đang định tiếp tục chất vấn cung nữ thì Thiên Huy Hoàng đế lại nói tiếp: “Sở cô nương, nếu có điều gì cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng với Trẫm, Trẫm nhất định sẽ xử lý cho nàng.”

Thiên Huy Hoàng đế đã cho Hàn Vân Tịch qua một bên.

“Tạ ơn Hoàng thượng!”

Nếu như là trước kia thì Sở Thanh Ca có lẽ sẽ chú ý đến những bất thường trong ánh mắt của Thiên Huy Hoàng đế, nhưng giờ này trong đầu óc nàng ta chỉ nghĩ đến ván cược với Hàn Vân Tịch.

Chỉ cần có thể thắng được Hàn Vân Tịch, có thể đem ra khoe khoang trước mặt Vân Tịch thì bất kể việc gì nàng ta cũng sử dụng mà không cần suy nghĩ.

“Có được sự tin tưởng như vậy của Hoàng thượng thật là vinh hạnh cho Thanh Ca.” Sở Thanh Ca cố tình nói lớn lên.

Tuy rằng Thái hậu ra sức tiến cử Hàn Vân Tịch nhưng Sở Thanh Ca không tin thái hậu thật lòng. Nàng đoán Thái hậu chắc chắn sẽ có âm mưu gì đó đối với Hàn Vân Tịch.

Mà Thiên Huy Hoàng đế thì lại càng không giúp Vân Tịch, không chừng còn đang chuẩn bị sẵn cái bẫy chờ nàng ta nhảy xuống!

Cho dù không được Thái hậu ủng hộ mà được Thiên Huy Hoàng đế tin tưởng như vậy thì cũng đủ để nàng ta vượt mặt Hàn Vân Tịch rồi.

Hàn Vân Tịch là chính phi của Long Phi Dạ thì đã làm sao, đồn thổi nàng ta được Long Phi Dạ sủng ái thì đã làm sao?

Long Phi Dạ là một người lạnh lùng như thế, lại bận rộn như thế, sao có thể lúc nào cũng bên cạnh nàng ta, chia sẻ với nàng ta mọi chuyện?

Sở Thanh Ca lớn tiếng như vậy mà Hàn Vân Tịch không ngoảnh qua nhìn thì cũng ngại. Nàng không thể hiểu nổi Sở Thanh Ca đang đắc ý cái gì vậy?

Nàng ta không biết được Thiên Huy Hoàng đế tin tưởng không phải vinh hạnh mà là bất hạnh ư?

“Haiz…”

Hàn Vân Tịch thầm thở dài một tiếng trong lòng.

“Vương phi nương nương, Hoàng thượng chắc chắn đã phải lòng cô nương này rồi!” Triệu ma ma không nhịn được khẽ nói.

Triệu ma ma là một bà lão già đã thành tinh trong cung này!

Thực ra ngay tại lễ mừng thọ của Thái hậu, khi Sở Thanh Ca đàn cửu huyền cầm là Triệu ma ma đã nhìn ra có vấn đề, có điều bà ta không để tâm. Hôm nay lại thấy ánh mắt của Thiên Huy Hoàng đế nên bà ta khẳng định chắc chắn trăm phần trăm.

Hàn Vân Tịch ra ý cho Triệu ma ma yên lặng, tự mình đi vào trong phòng.

Nàng nghĩ Thiên Huy Hoàng đế đã đủ căm ghét nàng ấy rồi thì tốt nhất đừng ở đây làm kì đã cản mũi. Cản trở nhân duyên của người khác cũng không phải việc tốt.

Hàn Vân Tịch bước đi là Sở Thanh Ca có chút bồn chồn. Nữ nhân này sao lại bỏ đi, không ở lại tiếp được nữa sao?

“Bẩm Hoàng thượng, Thanh Ca xin phép vào trong xem sao, xin cáo từ.” Nàng ta rất cung kính.

“Nàng đi đi.” Thiên Huy Hoàng đế cười mỉm, vô cùng bình dị, gần gũi.

Sở Thanh Ca đã quay người đi mà Thiên Huy Hoàng đế vẫn nhìn mãi theo nàng. Ngài hứng thú thưởng thức dáng người đầy đặn, tròn lẳn, dáng đi uyển chuyển thướt tha của nàng. Nhìn mãi, khóe mép ngài nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.

Ha ha, càng nhìn càng mãn nguyện.

Sở Thanh Ca vào đến trong phòng thì không thấy Hàn Vân Tịch đang điều tra cái gì, mà nàng đang ngồi cùng Triệu ma ma thì thầm to nhỏ. Không biết hai người nói những gì mà chủ tớ cứ nói cười suốt.

Thấy Sở Thanh Ca bước vào, Hàn Vân Tịch chỉ liếc nàng ta một cái, không thèm để ý nhiều. Sở Thanh Ca ngồi xuống đối diện nàng, Hàn Vân Tịch cũng không nhìn, vẫn cùng Triệu ma ma nói chuyện phiếm.

Sở Thanh Ca có nghe được vài câu, phát hiện những chuyện họ nói nàng ta đều không hiểu, không liên quan gì đến vụ án.

Sở Thanh Ca vốn tưởng rằng nàng đã vào đây rồi thì Hàn Vân Tịch sẽ nói gì đó.

Ngồi một lát, Sở Thanh Ca thấy có phần ngượng ngùng. Nàng ta đành bỏ đi cái vẻ ngoài thanh cao, lạnh lùng hỏi: “Hàn Vân Tịch, trông bộ dạng này thì chắc ngươi đã điều tra được gì rồi nhỉ?”

“Không.” Hàn Vân Tịch vô cùng kiệm lời, không nói nhiều.

“Thiên Huy Hoàng đế tin tưởng ta như vậy mà ngươi không sợ sao?” Sở Thanh Ca lại hỏi.

“Không sợ.”

Hàn Vân Tịch chỉ trả lời, không giải thích thì thêm. Cái kiểu đó rõ là không muốn nói chuyện tiếp với Sở Thanh Ca, nhưng Sở Thanh Ca thì lại rất muốn nói chuyện với nàng.

Nàng ta muốn biết, nữ nhân này thực sự không để ý đến sự thiên vị của Hoàng đế sao? Nàng ta càng muốn biết nữ nhân này rốt cục có những điểm hấp dẫn nào nàng ta không biết mà khiến Long Phi Dạ cứ muốn ở mãi bên?

“Hàn Vân Tịch, ngươi chắc không phải tưởng lão Thái hậu đứng về phía ngươi thật chứ? Tuy nhiên, cho dù bà ta có lòng giúp ngươi thì có lẽ cũng…”

Sở Thanh Ca nói xong, ra điều có ý tốt, hạ thấp giọng xuống: “Sáng sớm nay khi ta đến nghe nói cung Thái hậu mất rất nhiều đồ. Thái hậu lo lắng vô cùng, vội vã tìm khắp nơi, không để ý được việc gì nữa.”

Nghe xong câu này, Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma đều không nhịn được bật cười lớn.

Thú nhỏ thật quá giỏi!

Sở Thanh ca không hiểu ra sao: “Hàn Vân Tịch, các ngươi cười gì?”

Ai ngờ Hàn Vân Tịch lại chỉ lạnh lùng trả lời nàng ta mấy chữ: “Không có gì.”

Nàng nói rồi lại tiếp tục cười nói với Triệu ma ma, hi hi ha ha cả một đống chuyện nhưng không thèm đếm xỉa đến Sở Thanh Ca.

Sở Thanh Ca rõ ràng đang đến để khoe khoang thị uy, nhưng trái tim kiêu ngạo của nàng ấy bỗng nhiên có cảm giác tự ti vì bị ghẻ lạnh.

Nàng ta uất hận cắn răng rời đi. Hàn Vân Tịch, nhà ngươi hãy chờ đấy!

Sở Thanh Ca vừa bước ra ngoài thì thấy Thiên Huy Hoàng đế đang ngồi uống trà.

“Sở cô nương có muốn nghỉ chút không?” Thiên Huy Hoàng đế ân cần hỏi.

Sở Thanh Ca lúc này mới cảm nhận được điều bất thường, cảm giác kì kì, nhưng nàng cũng không có thời gian nghĩ nhiều: “Xin đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, Thanh Ca phải tranh thủ thời gian. Bên ngoài này có vài cung nữ cần lần lượt thẩm vấn.”

Sở Thanh Ca rất nghiêm túc. Cả buổi sáng đều thẩm vấn các cung nữ. Nàng hỏi rất cặn kẽ, thậm chí hỏi lại nhiều lần đề phòng cung nữ nói dối.

Nàng không phát hiện thấy rằng khi nàng thẩm vấn các cung nữ thì Thiên Huy Hoàng đế cứ ngắm nhìn nàng suốt.

Sở Thanh Ca vừa nghiêm túc vừa cần mẫn, còn Hàn Vân Tịch thì cả buổi sáng chỉ ngồi chuyện phiếm với Triệu ma ma. Triệu ma ma kể cho nàng ta nghe đủ chuyện vui, chuyện xấu hổ ở trong cung.

Không phải Hàn Vân Tịch lười biếng mà những gì cần điều tra thì nàng ấy đã làm gần hết rồi.Nàng đã kiểm tra thi thể của Vận quý phi, đã hỏi các cung nữ và đã nắm được cơ bản tình hình.

Thiên Huy Hoàng đế đợi đến gần trưa mới rời đi. Sau khi đi khỏi không lâu, người đã phái người mang đến cho Sở Thanh Ca một bữa cơm trưa rất thịnh soạn, còn chu đáo chuẩn bị trái cây tráng miệng.

Còn Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma thì phải đợi kiệu qua đón về chỗ ở để dùng bữa. Nơi ở của họ cách cung Vận quý phi một quãng đường khá xa.

Một bàn ăn đầy của ngon vật lạ thơm phưng phức mà Sở Thanh Ca một mình ngồi hưởng còn Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma thì phải đứng chờ kiệu ngoài cổng.

“Xin Vương phi nương nương yên tâm, lão nô đã giúi ít bạc rồi, kiệu sẽ tới nhanh thôi. Lão nô đã chuẩn bị cho nương nương một tiệc hoa tươi rất nổi tiếng trong cung này” Triệu ma ma nói nhỏ.

“Không sao, ta không đói.”Hàn Vân Tịch quả thực không đói. Có nguyên lão nô tài trong hậu cung như Triệu ma ma đây thì nàng cũng khá thoải mái trong việc ăn ở.

Nhưng ai ngờ Sở Thanh Ca đã ăn xong rồi mà kiệu vẫn chưa tới.

Triệu ma ma lập tức hiểu ngay vấn đề, bà ta tức giận: “Cái lũ tiểu tử thối tha chỉ biết ăn tiền mà không làm việc này, đừng có tưởng bà già này không ở trong cung thì các người không coi ta ra gì! Khi lão nô này ở trong cung hầu hạ thì ngay cả Thái hậu và Hoàng thượng cũng phải nể ta vài phần đó”

Hàn Vân Tịch thấy mồm Triệu ma ma đã hơi giật giật rồi. Không ngờ Triệu ma ma cũng có lúc oai hùng như vậy. Nàng chợt nghĩ tới khung cảnh cuộc tranh đấu một mất một còn giữa Thái hậu và Di thái phi, Thiên Huy Hoàng đế và Tần Vương nhiều năm trước đó, lúc đó chắc Long Phi Dạ vẫn còn bé.

“Ái chà, sao các ngươi vẫn đứng đây thế?”

Giọng nói của Sở Thanh Ca bỗng vang lên, Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Thanh Ca đi thẳng về hướng mình, sau lưng nàng là đám cung nữ đang dọn dẹp bàn thức ăn không ăn hết.

Hàn Vân Tịch không đếm xỉa đến nàng ta, nói nhỏ: “Triệu ma ma, mình qua chỗ kia đi. Dù sao cũng đang đứng rỗi.”

Thấy bọn họ định đi, Sở Thanh Ca miệng cười ha hả: “Hàn Vân Tịch, nếu các ngươi đói rồi thì ta kêu bọn họ không dọn dẹp nữa, các ngươi qua ăn đi.”

Triệu ma ma rất tức giận. Sở cô nương này thật đáng ghét. Vương phi nương nương chẳng làm gì nàng ta cả buổi sáng nay mà sao nàng ta cứ thích gây sự thế?

“Sở cô nương, chủ nhân của tẩm cung này vừa chết mà cô nương lại ngồi ăn uống đàng hoàng ở ngay phòng bên cạnh như vậy mà không sợ buổi đêm bà ấy đến đòi cô nương đồ ăn sao?” Triệu ma ma hỏi rất thật.

Lời nói của ma ma vừa dứt, Sở Thanh Ca như cảm thấy một luồng gió lạnh sau gáy. Nàng vô thức nhìn về phía linh vị và quan tài đặt tại sảnh chính, bất giác tóc gáy dựng đứng.

“Lão nô tài kia nói xằng bậy gì vậy? Đây là những thứ mà Hoàng thượng thưởng cho ta! Ý ngươi là Hoàng thượng đã làm sai ư?” Sở Thanh Ca tức giận phản bác.

“Sở cô nương, cô nương ở đây một tiếng Hoàng thượng hai tiếng Hoàng thượng mà Vận quý phi nghe thấy là không vui đâu. Vận quý phi lúc còn sống rất hay ghen, cô nương không biết sao?” Triệu ma ma nhắc lại với một giọng điệu đầy ma mị.

Lông tóc Sở Thanh Ca dựng hết cả lên, nhưng cái miệng nàng ta thì không chịu thua: “Sao, Hoàng thượng thiên vị ta nên các ngươi đố kị hả?”

Triệu ma ma cười nói: “Sở cô nương nói gì lạ vậy? Cả hậu cung này đều biết Hoàng Thượng từ trước tới giờ đều rất công bằng, sao có thể thiên vị cô nương được? Nếu nói thiên vị thì phải là Tần Vương Điện hạ nhà chúng tôi mới đúng.”

Hàn Vân Tịch không định nói gì. Lần đầu tiên nàng phát hiện rằng mang Triệu ma ma theo bên mình thật thú vị biết bao!

Nàng nghĩ Sở Thanh Ca chắc không hiểu được hàm ý thật sự trong lời nói của Triệu ma ma.

Trong hậu cung đều biết Hoàng thượng rất công bằng. Ngộ nhỡ để người trong hậu cung biết được Hoàng thượng quan tâm và thiên vị cho Sở Thanh Ca như vậy thì hai ba ngày của nàng ấy ở đây sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu!

Chuyện đấu đá giữa các nữ nhân chốn hậu cung nhiều khi còn khủng khiếp và tàn nhẫn hơn nhiều so với những cuộc đấu của các nam nhân trong triều. Cho dù là Hoàng thượng cũng chẳng thể lo hết được. Nếu không thì đã không có nhiều cái chết thảm, nhiều vụ sảy thai như vậy.

Sở Thanh Ca quả nhiên không hiểu được trọng ý mà Triệu ma ma muốn nói, nàng ta cười phá lên: “Thật à, vậy sao không thấy Tần Vương Điện hạ mang cơm cho các ngươi? Tần Vương phi, nghe nói Tần Vương Điện hạ vô cùng sủng ái ngươi nhưng như ngày hôm nay thì có lẽ tin đồn cũng chỉ là tin đồn mà thôi!”

Thật không may, Sở Thanh Ca vừa dứt lời thì từ ngoài cổng có tiếng thông báo của thái giám vọng tới: “Tần Vương Điện hạ tới!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK