“Cố Bắc Nguyệt, đã mấy ngày rồi, đến nay thì ngay cả việc bệnh này là bệnh gì thái y viện cũng không biết, trẫm còn có thể trông cậy vào các ngươi điều gì chứ? Có phải là ngươi không muốn làm thái y đứng đầu nữa hay không?”
“Trẫm chỉ có thể cho các ngươi thêm ba ngày, sau ba ngày, nếu vẫn không thể khống chế tình hình dịch bệnh, ngươi đừng trách trẫm không nể mặt!”
Ôn dịch, hầu hết đều không có biện pháp trị liệu, thế nhưng ít nhất cũng có thể khống chế được phạm vi bộc phát, chỉ là bây giờ ngay cả bệnh này là bệnh gì cũng không biết rõ, điều này cũng có nghĩa là không thể tìm được biện pháp dự phòng và khống chế.
Dưới tình huống này, vì phòng ngừa tình hình dịch bệnh bạo phát, ảnh hưởng đến nhiều người thì chỉ có thể dùng biện pháp phi nhân đạo, đó là cách ly và thiêu chết tất cả những người bị nhiễm bệnh.
Tuy nhiên, đối với những người dân bình thường bị nhiễm bệnh thì quan phủ còn có thể cưỡng ép làm vậy, nhưng đối với những quyền quý trong đế đô thì không thể làm như vậy được.
Giống như tam công tử của quốc cữu phủ chỉ còn thoi thóp, nhưng đến nay vẫn được các thái y vây quanh nghĩ cách cứu giúp vậy.
Cùng là mạng người, mỗi người đều bình đẳng như nhau, vương hầu và tướng lĩnh cũng là do trời sinh mà?
Đáng tiếc, đây chính là hiện thực tàn nhẫn nhất, Cố Bắc Nguyệt lúc nào cũng phóng khoáng đạm bạc, thế nhưng trong khoảng thời gian này thì hắn chưa bao giờ thôi nhíu mày.
Thầy thuốc thì nhân từ, nhưng họ luôn phải đưa ra lựa chọn tàn nhẫn nhất.
Cố Bắc Nguyệt đã khuyên can từ sớm, không có cách trị liệu, chỉ có thể khống chế, mà muốn khống chế thì phải khống chế tất cả, không chỉ trong dân gian mà hoàng tộc quý tộc cũng không thể ngoại lệ được, tất cả đều phải bị thiêu hết!
Tuy nhiên, Thiên Huy hoàng đế chẳng thèm nghĩ ngợi gì đã trực tiếp từ chối, hoàng tộc quý tộc nhà ai sẽ chịu đồng ý với cách sắp xếp thế này chứ? Một tờ chiếu lệnh, phía dưới sẽ có biết bao nhiêu người muốn tạo phản chứ?
Không cần nói đến người khác, chỉ là tam công tử của quốc cữu gia thì thái hậu đã không đồng ý rồi.
Nhưng mà lần này Cố Bắc Nguyệt lại không khuyên can nữa, hắn nhìn thái hậu một lát liền chân thành nói: “Hoàng thượng, có lẽ vi thần và thái y viện thật sự không có cách nào đảm nhiệm được việc này, vi thần cả gan đề cử với người một người.”
“Chẳng lẽ lại có người trị được? Là ai?” Thiên Huy hoàng đế kinh ngạc.
Cố Bắc Nguyệt không do dự nữa, thẳng thắn nói: “Tần vương phủ, Vương phi nương nương.”
Lời vừa nói xong, Thiên Huy hoàng đế lập tức sững sờ, sau đó thì khinh thường cười lạnh: “Hàn Vân Tịch? Nàng thì biết cái gì? Nàng ta là độc y, từ lúc nào đã biến thành thần y rồi?”
Ai ngờ, Cố Bắc Nguyệt lại nghiêm túc: “Hoàng thượng, vi thần kiểm tra thi thể xong thì mới phát hiện được sự khác thường, thi thể bị nhiễm bệnh mà chết nếu để lâu thì sẽ xuất hiện độc thi ban, nếu hạ quan không đoán sai thì trận ôn dịch này, không phải là một trận ôn dịch bình thường, mà là một trận ôn dịch có độc!”
Sau khi cung nữ trong cung thái hậu chết, ai cũng không dám xử lý, nhân thủ trong thái y viện không đủ, trì hoãn hơn một canh giờ thì Cố Bắc Nguyệt mới tự mình chạy đến, cũng chính vì vậy mới khiến cho Cố Bắc Nguyệt chú ý đến độc thi ban trên thi thể, nếu không thì người vừa chết bệnh đã được hỏa táng ngay lập tức, căn bản không thể nhìn ra điều bất thường được.
Chuyện này, Cố Bắc Nguyệt đã nói với thái hậu nương nương vào lúc nãy rồi.
Sau khi Thiên Huy hoàng đế nghe được lời giải thích của Cố Bắc Nguyệt, hắn lập tức trầm mặc.
Cố Bắc Nguyệt đương nhiên biết rõ chuyện Thiên Huy hoàng đế kiêng kị Hàn Vân Tịch, thế nhưng hắn lại coi như mình không biết gì cả, nghiêm túc hỏi: “Theo kinh nghiệm của vi thần, trong mười phần thì có chín phần chắc chắn là độc ôn dịch, độc thuật của Vương phi nương nương rất cao siêu, chắc chắn sẽ có phương pháp phá giải! Thi thể của cung nữ đó vẫn còn nằm trong thái y viện, phải chăng chúng ta nên mời Vương phi nương nương đến nhìn xem thử?”
Thiên Huy hoàng đế vẫn trầm mặc.
Lúc này, thái hậu lại mở miệng: “Hoàng đế, có biết bao nhiêu người đang chờ được cứu mạng đấy, việc này liên quan rất lớn, không thể kéo dài, vẫn nên nhanh chóng cho gọi Tần vương phi đến thì hơn!”
Cái chết của Trường Bình công chúa, Hoàng hậu phát điên, thái hậu đã hận Hàn Vân Tịch đến thấu xương, thế nhưng, lúc nãy Cố Bắc Nguyệt đã nói, tam công tử của quốc cữu phủ chỉ còn có thể chịu đựng được nhiều nhất là một ngày nữa, vì độc đinh của quốc cữu phủ, tạm thời Thái hậu cũng không thể so đo với Hàn Vân Tịch được, chỉ cần còn một tia hy vọng, bà liền phải bắt lấy!
Vừa cho Tần vương phủ một đòn đánh phủ đầu, bây giờ lại qua đó cầu xin người ta giúp đỡ, đương nhiên là Thiên Huy hoàng đế không thể chịu đựng được, trong lòng hắn cũng chẳng vui vẻ gì, thế nhưng thái hậu nói rất đúng, vấn đề này không hề nhỏ chút nào!
Đương nhiên, Thiên Huy hoàng đế cũng rất thông minh, hắn lạnh lùng trả lời: “Cố Bắc Nguyệt, đây là chuyện của thái y viện các ngươi, các ngươi muốn mời ai trẫm không quan tâm, thứ trẫm muốn là tình hình dịch bệnh lập tức được khống chế!”
Để Cố Bắc Nguyệt đứng ra, lấy danh nghĩa của thái y viện mời nàng ta, Hàn Vân Tịch cũng chẳng thể đắc ý được!
Cố Bắc Nguyệt mừng rỡ: “Hạ quan đã hiểu, hạ quan đi làm ngay!”
Hàn Vân Tịch đã chán nản mấy ngày vì chuyện của Long Phi Dạ, cộng thêm ôn dịch đã hoành hành, mấy ngày nay nàng cũng chẳng hề ra ngoài, luôn luôn ngồi trước cửa tẩm cung của Long Phi Dạ trầm tư suy nghĩ.
Nàng biết đến bây giờ ôn dịch vẫn chưa được khống chế, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến trận ôn dịch này sẽ là độc ôn dịch cả!
Ôn dịch, nói trắng ra chính là một loại bệnh độc gây bệnh có tính truyền nhiễm cao, nhưng mà thứ độc ôn dịch truyền nhiễm lại là độc dược.
Bệnh độc và độc dược không giống nhau, bệnh độc thì gây bệnh, còn độc dược thì làm trúng độc, nói chính xác thì người bị truyền nhiễm sẽ không chết vì bệnh, mà sẽ chết vì độc!
Trong thiên nhiên loại độc dược có thể truyền nhiễm như thế này rất hiếm thấy, mà loại độc nhân tạo cũng rất khó làm ra, nói cách khác, xác suất bộc phát độc ôn dịch là vô cùng thấp!
Hàn Vân Tịch mơ hồ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, chỉ là Cố Bắc Nguyệt đã phái người đến cửa nhờ giúp đỡ, nàng cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều nữa, lập tức thu xếp một lát rồi định ra ngoài.
Tuy nhiên, trước khi ra ngoài thì nàng lại bị Hạ quản gia bắt gặp: “Vương phi nương nương, người muốn đi đâu vậy?”
“Ta đi một lát thì về.” Hàn Vân Tịch thản nhiên nói, nàng cũng không nói cho bất kì ai là nàng muốn đến thái y viện.
“Vương phi nương nương, không thể ra ngoài được, bên ngoài đang lộn xộn lắm, lỡ như…”
Hạ quản gia còn chưa nói xong, Nghi thái phi đã chậm rãi bước đến, lạnh lùng nói: “Hạ quản gia, nàng muốn đi chết, ngươi cứ mặc nàng, tốt nhất là đừng trở về nữa.”
Nghi thái phi dứt lời thì chẳng thèm nhìn Hàn Vân Tịch, cứ đi qua như vậy.
Nghi thái phi đã hao tổn tinh thần vì chuyện của Tần vương, mấy hôm nay nàng đều sống như một cái xác không hồn.
Hạ quản gia nghe thấy lời này cũng cảm thấy bị tổn thương, huống chi là Hàn Vân Tịch?
Nàng không nói gì, im lặng nhìn bóng lưng của Nghi thái phi biến mất trong hoa viên, lúc này mới quay đầu lại, cười nói với Hạ quản gia: “Hạ quản gia, ban đêm nhớ trông cửa giúp ta, ta chắc chắn sẽ trở về.”
Mấy ngày nay nàng chưa hề nở nụ cười.
Thế nhưng, vào giờ này phút này, nàng lại cười, không chỉ cười mà trong đôi mắt sáng của nàng lại tỏa ra một tia sáng động lòng người, giống như mới sống lại vậy.
Hàn Vân Tịch, nàng như vậy là sao?
Hạ quản gia nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, mà Hàn Vân Tịch thì không nói nhiều nữa, nàng dứt khoát xoay người ra ngoài.
Cố Bắc Nguyệt nghe được tin Hàn Vân Tịch đã đến thái y viện, lập tức ra nghênh đón: “Vương phi nương nương, hạ quan biết người nhất định sẽ đến.”
“Ngươi chắc chắn như vậy sao.” Hàn Vân Tịch cười nói.
Nàng lập tức nghe Cố Bắc Nguyệt nói một cách đại khái về tình huống của ôn dịch, sau đó hai người làm một vài biện pháp phòng hộ đơn giản, liền đi vào phòng chứa thi thể.
Đối với thầy thuốc ở cổ đại, trong lòng Hàn Vân Tịch rất kính nể, bọn họ không có nhiều biện pháp phòng hộ tiên tiến như hiện đại, cho dù biết là bệnh truyền nhiễm vẫn xông pha đi đầu, ngay lập tức tiếp xúc bệnh nhân, thi thể.
Vừa đến gần thi thể, hệ thống giải độc lập tức phát ra cảnh báo, Hàn Vân Tịch lập tức dừng bước, ánh mắt chăm chú nhìn về phía thi thể.
Cố Bắc Nguyệt đã nhìn Hàn Vân Tịch kiểm tra độc, giải độc được mấy lần, hắn đã quen với phương thức kiểm tra đặc thù của nàng nên im lặng đứng chờ ở một bên.
Chỉ là, không nghĩ đến Hàn Vân Tịch lại nhanh chóng có kết luận như vậy, giọng nói của nàng vang dội và dứt khoát: “Là độc dịch hạch.”
"Độc dịch hạch?"
Cố Bắc Nguyệt kinh hãi, dịch hạch là loại ôn dịch đáng sợ nhất và không gì sánh nổi, hắn đương nhiên biết được. Thế nhưng, triệu chứng của người bị nhiễm bệnh hoàn toàn không giống với bệnh dịch hạch, độc dịch hạch lại là thứ gì?
Chẳng lẽ lại càng khủng khiếp hơn ư?
“Đúng vậy, chính là độc dịch hạch, lúc đầu dịch hạch và độc dịch hạch có phương thức truyền nhiễm giống nhau, đều thông qua bọ chét trên người con chuột để truyền nhiễm.”
Vẻ mặt của Hàn Vân Tịch mang sự nghiêm túc, chuyên ngành, nàng đang cảm thấy may mắn trong bụng, may mắn đây là độc dịch hạch chứ không phải là dịch hạch.
Dịch hạch bắt nguồn từ bọ chét, về sau thì phương thức truyền nhiễm bệnh độc càng nhiều hơn, thậm chí ngay cả việc hắt xì đều có thể lây cho người khác, dưới điều kiện chữa bệnh ở cổ đại, chuyện này thật sự rất kinh khủng, cơ bản là không thể vãn hồi và rất khó khống chế.
Trong giới sử học, thậm chí có người còn cho rằng dịch hạch đã dẫn đến rối loạn, khiến cho quốc gia phải diệt vong, cũng giống như ở thời Minh mạt, cuối thời nhà Nguyên đều có bệnh dịch hạch xuất hiện với quy mô lớn.
Nhưng nếu như là độc dịch hạch thì phương thức truyền nhiễm chỉ có thể có một loại mà thôi, đó chính là truyền nhiễm do bọ chét.
Bọ chét mang độc sẽ hút máu rồi dẫn đến trúng độc, nói cách khác, chỉ cần có thể khống chế được bọ chét, diệt hết độc bọ chét thì tình hình dịch bệnh đã có thể được khống chế.
Truyền nhiễm bằng bọ chét?
Mặc dù Cố Bắc Nguyệt có cái hiểu có cái không, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, liền vội vàng hỏi: “Kể từ đó, chỉ cần diệt hết bọ chét, ngăn chặn phương thức truyền nhiễm thì có thể khống chế được dịch bệnh? Nói cách khác, nếu không có bọ chét thì người này sẽ không thể lây bệnh cho người kia.”
“Thông minh!” Hàn Vân Tịch cười.
“Dân chúng được cứu rồi!”
Cố Bắc Nguyệt cực kì mừng rỡ, vội vã ra khỏi phòng chứa thi thể, lập tức hạ lệnh: “Người đâu, truyền lệnh xuống, hủy bỏ tất cả các kế hoạch thiêu chết! Triệu tập tất cả thái y và quan viên trong Dịch Tai ty đến họp!
Nhìn thấy dáng vẻ vừa vui vừa nôn nóng của Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch rất ấm lòng.
“Vương phi nương nương, chắc chắn người có thể giải được độc của độc dịch hạch, chưa nói đến vùng ngoại ô, chỉ ở trong đế đô thôi thì đã có hơn trăm người đang chờ được cứu mạng.” Cố Bắc Nguyệt thật lòng nói.
Hàn Vân Tịch đang muốn trả lời, ai ngờ Cố Bắc Nguyệt lại nói tiếp: “Vương phi nương nương, tình huống khẩn cấp nhất chính là tam công tử của quốc cữu phủ, hôm trước ngay cả Thái hậu cũng đã đến thăm, tại hạ đoán chừng hắn sẽ không qua khỏi ngày mai.”
Lời này vừa nói ra, Hàn Vân Tịch liền cảm thấy ngờ vực, sao nàng có cảm giác Cố Bắc Nguyệt đang muốn nhắc nhở nàng điều gì đó nhỉ?
“Cố thái y, ngươi… đang nhắc ta điều gì sao?” Hàn Vân Tịch hỏi với vẻ thăm dò.
Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt hiện ra sự gian xảo, hắn lại mang vẻ mờ mịt hỏi: “Vương phi nương nương, lời này của người có… ý gì?”
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch nghĩ là mình đã cả nghĩ quá rồi.
“Không có ý gì.” Hàn Vân Tịch cười: “Đương nhiên là độc dịch hạch có thể giải được, chỉ là về phương thuốc này ta phải thương lượng với Tần vương điện hạ một chút, lúc đó mới có thể khẳng định được. Đúng rồi, diệt bọ chét cũng không phải là một biện pháp để trị tận gốc, chỉ có ban phát thuốc giải một cách rộng rãi thì mới có thể phòng chống được dịch bệnh!”
Nói Hàn Vân Tịch nhân lúc thừa nước đục thả câu cũng được, chỉ biết suy nghĩ cho bản thân cũng được, khi Cố Bắc Nguyệt phái người đến phủ tìm nàng, nàng lập tức nhìn thấy được hy vọng giải cứu Long Phi Dạ!
Trận ôn dịch này xảy ra ở đế đô, một khi không thể khống chế được thì tất nhiên sẽ gây nên sự rung chuyển, thậm chí chính sách quan trọng của quốc gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa, chắc hẳn Hoàng đế và Thái hậu cũng vội vã muốn cứu rất nhiều người bị nhiễm bệnh.
Không nói đến ai khác, chỉ nói đến vị tam công tử, vị độc đinh của quốc cữu phủ kia thôi, đó chính là bảo bối của Thái hậu!
Ý cười nơi đáy mắt của Cố Bắc Nguyệt lại nồng đậm hơn nữa, đáng tiếc, Hàn Vân Tịch không hề chú ý đến điều này.
“Vương phi nương nương, chẳng lẽ chỉ có điện hạ mới biết được phương thuốc giải độc dịch hạch sao?” Cố Bắc Nguyệt hỏi.
“Bí mật!” Hàn Vân Tịch vui vẻ: “Cố thái y, hãy chuyển lời nói của ta nói cho Hoàng thượng biết, người sẽ hiểu.”
Long Phi Dạ, chàng đã cầm đặc xá lệnh của tiên đế đến để cứu ta, như vậy hôm nay ta sẽ vì chàng, uy hiếp đương kim hoàng đế!
Hàn Vân Tịch vừa dứt lời thì ngồi xuống một bên, nàng sẽ chờ ở đây!