Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có tiền mọi việc đều thuận lợi.

Chưa đến mấy ngày mà tiệm thuốc của Hàn gia ở thành tây, thành bắc, thành đông đều đã mở, kể từ đó, khắp bốn phía của Thiên Ninh Đế đô đều có tiệm thuốc của Hàn gia, gọi là tiệm thuốc bốn phương.

Vốn dĩ tiệm thuốc thành nam vẫn là nửa lợi nhuận nửa công ích, nhưng có Đại Lý Tự bồi thường làm hậu thuẫn, bây giờ hoàn toàn là nơi chữa bệnh từ thiện, chỉ cần người nghèo khổ, cần thuốc thang thì không thu một xu nào.

Chính bởi vì nguyên tắc này, không cần Hàn Vân Tịch tuyên truyền nhiều, không đến mấy ngày, tiệm thuốc bốn phương của Hàn gia liền trở thành tin nóng Đế đô, phố lớn ngõ nhỏ người người đều bàn luận, mặc dù khen chê không đồng nhất, nhưng tên của nó lập tức nổi lên.

"Vương phi nương nương, đám người kia thật quá đáng, đứng trước cửa nói dù cho chúng ta miễn phí cũng không ai dám tới cửa lấy thuốc!" Tiểu Trầm Hương tức giận bất bình cáo trạng.

"Mặc kệ bọn họ nói đi."

Hàn Vân Tịch cười không quan tâm, có người gièm pha thì nhất định có người ca ngợi, mặc kệ người khác nói thế nào, chỉ cần nổi tiếng, chỉ cần mở được bốn tiệm thuốc này, y học thế gia Hàn gia sẽ không bị người khác quên lãng.

Tiểu Dật là truyền nhân duy nhất của y thuật Hàn gia, học thành tài còn cần thời gian, trong khoảng thời gian này, Hàn gia cũng không thể im lặng rời khỏi giới y học!

Hơn nói, không phải Thái hậu chướng mắt Hàn gia sao? Hết lần này đến lần khác bà muốn Hàn gia phong thanh thủy khí ở Đế đô, chấn hưng lại uy vọng ngày xưa!

Suy nghĩ một lát, Hàn Vân Tịch nói: "Tiểu Trầm Hương, ngươi đi dán báo cáo, sau này mười lăm mỗi tháng, bổn Vương phi ta đích thân tới tiệm thuốc trấn thành nam chữa bệnh từ thiện."

"Người?" Tiểu Trầm Hương không thể tưởng tượng nổi.

"Không được sao? Ngươi hoài nghi y thuật của ta?" Hàn Vân Tịch híp mắt chất vấn, về y độc, nàng tinh thông độc thuật, y thuật cũng vẫn biết, mà đã từng cùng Tiểu Dật xem “Hàn gia y điển”, y thuật tiến bộ không ít, đối phó một chút chứng bệnh bình thường hoàn toàn không là gì cả.

"Không phải không phải! Nếu chủ tử người ra mặt, nhất định rất nhiều người đến!" Tiểu Trầm Hương vô cùng vui vẻ, nàng có thể tưởng tượng cảnh tượng xếp hàng dài trước cửa tiệm thuốc nam thành vào ngày mười lăm.

Đám người kia xem thường Hàn gia không phải vì khi dễ Hàn gia không có ai sao, lúc này sẽ cho bọn họ biết, Tần Vương phi cũng là người của Hàn gia, cũng có thể thay mặt Hàn gia.

Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tiểu Trầm Hương, khóe miệng Hàn Vân Tịch cong lên một nụ cười vui vẻ.

Thật ra đích thân chữa bệnh từ thiện chỉ là một bước nhỏ trong kế hoạch của nàng mà thôi.

Nàng nghĩ, đợi nàng chữa bệnh từ thiện xong, sẽ đi thuyết phục Cố Bắc Nguyệt, kêu Cố Bắc Nguyệt cũng dành thời gian đến tiệm thuốc từ thiện Hàn gia. Người đứng đầu Thái y viện Cố Bắc Nguyệt ra mặt, hiệu quả sẽ khác, hắn đến sẽ có thái y khác đến, không nói kinh động toàn thành, ít nhất sẽ không có ai dám xuyên tạc.

Đến lúc đó, những người bị Hàn Tòng An xem nhầm bệnh mà hạ thấp Hàn gia cũng sẽ đồng ý tới.

Nếu như vậy, chuyện Hàn gia chữa bệnh từ thiện không chỉ là việc người nghèo khó ủng hộ, mà là việc thiện bách tính toàn thành ủng hộ, đến lúc đó dù là Thái hậu, hay là Hoàng đế cũng không quấy nhiễu được, mà không chỉ không quấy nhiễu được mà còn phải ca ngợi.

Mà tới lúc đó, dùng hết khoản tiền Đại Lý Tự bồi thường, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ xin trợ cấp triều đình!

Thủ đoạn làm việc thiện này, thật sự không nhân từ lương thiện một chút nào!

Không biết nếu Thái hậu biết kế hoạch này của Hàn Vân Tịch, có tức giận đến bốc khói hay không, nhưng khi tiệm thuốc bốn phương của Hàn gia khai trương, tin tức náo nhiệt của toàn thành sẽ truyền vào cung, lão nhân gia kia sẽ lập tức chạy đến đập bàn, tức giận suýt chút nữa ngất đi!

Vốn dĩ muốn hủy bỏ tư cách làm nghề y của Hàn gia, lần này thì hay rồi, người ta còn oanh oanh liệt liệt mở ba tiệm thuốc, đừng nói là Thái hậu, đổi thành người nào cũng sẽ tức giận đến nôn ra máu.

"Ghê tởm! Hàn Vân Tịch này thật sự ghê tởm đến cực điểm!"

"Cầm bạc của ai gia đi tăng thể diện của Hàn gia, đi làm người tốt... ai gia... ai gia muốn giết nàng ta!"

"Bộp bộp bộp!"

Thái hậu dùng sức vỗ bàn, tựa như cái bàn kia là Hàn Vân Tịch, tỳ nữ trong phòng quỳ đầy đất, không ai dám lên tiếng.

"Hôm nay là ngày mấy?" Thái hậu lạnh lùng hỏi.

Lúc này một lão ma ma bên cạnh mới dám lên tiếng: "Bẩm chủ tử, hôm nay ngày hai mươi năm, ngày mốt Uyển Nhi tiểu thư phủ Tần Vương sẽ xuất giá."

Nghe xong câu này, cục tức của Thái hậu mới giảm một chút, bà chịu đựng, bà đợi, đợi sau khi Mộ Dung Uyển Nhi xuất giá sẽ trả thù.

Bà đã ép Mộ Dung Uyển Nhi đến đường cùng như vậy, bà không tin Mộ Dung Uyển Nhi sẽ không hơn thua với Hàn Vân Tịch...

Xong xuôi chuyện tiệm thuốc bốn phương của Hàn gia, Hàn Vân Tịch cũng không có thời gian nghỉ ngơi, Mộ Dung Uyển Nhi phải xuất giá, nàng người chị dâu này chắc chắn phải thu xếp với Nghi Thái phi.

Đồ cưới, áo cưới, đồ trang sức, của hồi môn, người mẹ là Nghi Thái phi này một tay sắp xếp, đương nhiên, Nghi Thái phi cho Mộ Dung Uyển Nhi bao nhiêu đồ cưới không liên quan gì với nàng, Nghi Thái phi không đề cập, nàng cũng rất thức thời không hỏi qua.

Nàng hỗ trợ sắp xếp ngày xuất giá của Mộ Dung Uyển Nhi, về yến tiệc, còn có một đống quà cưới hằng ngày phải xử lý..

Lúc này, đáng lẽ Tần Vương điện hạ ở đây, mà chuyện tiếp khách nhận quà đáng lẽ cũng do Tần Vương làm, phải biết rằng, tất cả mọi người đều nhân cơ hội tới gặp Tần Vương, nịnh bợ lấy lòng, cho có cảm giác tồn tại.

Không ngờ đêm nay Long Phi Dạ không xuất hiện, ngay cả Nghi thái phi cũng không tìm được hắn.

Nghi Thái phi bề bộn nhiều việc, Hàn Vân Tịch người chị dâu này chỉ có thể đóng giữ ở đó, nếu như vậy, lời đồn nàng được sủng ái sẽ được chứng thực, có thể nắm quyền trong phủ Tần Vương, không phải được sủng ái thì là cái gì?

Rốt cuộc, tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai, Mộ Dung Uyển Nhi sẽ nở mày nở mặt đi lấy chồng!

Buổi tối người im, trong phủ Tần Vương vẫn đang nhộn nhịp, thế trận gả nữ nhi này cũng không kém cưới vợ, Hàn Vân Tịch giải quyết xong chuyện trong tay, mệt mỏi đến muốn gục ngã, nàng miễn cưỡng duỗi lưng một cái, đang muốn về vườn Phù Dung, ai biết vừa ra cửa, Mộ Dung Uyển Nhi từ đối diện đi vào.

Hàn Vân Tịch nhớ từ sau khi yến hội hoa mai xảy ra chuyện, hiếm khi nàng nhìn thấy Mộ Dung Uyển Nhi, lúc này, tân nương còn chưa ngủ sao?

Mộ Dung Uyển Nhi dường như đã gầy đi không ít, một bộ váy dài bằng lụa mỏng màu vàng nhạt, càng lộ vẻ suy yếu, dường như gió cũng thổi bay được.

"Tẩu tẩu, hai ngày nay tỷ vất vả rồi, lúc trước khi tỷ gả vào, muội cũng không giúp đỡ được gì."

Lúc nàng nói chuyện, dáng vẻ thận trọng ngoan ngoãn, vẫn khiến người khác cảm thấy đáng thương như cũ, chỉ là, lời nói này...

Hàn Vân Tịch cười thầm trong lòng.

Nếu như nàng không nhớ lầm, trước kia lúc nàng gả vào, phủ Tần Vương lớn như vậy mà ngay cả một chiếc đèn lồng đỏ cũng không có, ngay cả một người tặng quà cũng không có, so sánh với sự náo nhiệt vui vẻ ngày hôm nay, đèn lồng đỏ treo đầy trên cao, quả thật một cái trên trời, một cái dưới đất.

Nàng thừa nhận, hôn lễ của Mộ Dung Uyển Nhi hôm nay, mặc kệ là quảng trường xuất giá, hay là nghi trượng đón dâu đều khiến cho người hâm mộ, ước mơ.

Nhưng mà thế này thì sao?

Hàn Vân Tịch cười cười: "Cái này có là gì chứ? Tẩu tẩu là cao gả vào, dù sao muội muội cũng là thấp gả đi, chỉ cần muội muội vui vẻ, tẩu tẩu mệt mỏi một chút cũng đáng."

Một cái cao gả, một cái thấp gả, quả thực khiến Mộ Dung Uyển Nhi uất ức, so về độ ác miệng, Mộ Dung Uyển Nhi còn non lắm!

Sắc mặt Mộ Dung Uyển Nhi trắng bệch, nhưng rất nhanh nàng liền cười, nàng còn có chuyện đáng để khoe hơn, nàng không tin Hàn Vân Tịch sẽ không để ý!

"Tẩu tẩu, Tần Vương đã trở về, bây giờ đang ở trong phòng mẫu phi cùng mẫu phi thương lượng chuyện của ngày mai đó. Huynh ấy nói quá bận rộn, nhưng vẫn kịp về!"

Mộ Dung Uyển Nhi đặc biệt đến tìm Hàn Vân Tịch, chính là vì chuyện này.

Tên kia trở về rồi sao?

Hàn Vân Tịch bất ngờ.

"Tẩu tẩu, Tần Vương không thích náo nhiệt, lúc trước khi các người thành hôn, huynh ấy còn không ở trong phủ, vốn dĩ muội cũng không hy vọng huynh ấy sẽ đến, thật không nghĩ huynh ấy vẫn dành thời gian chạy về! Muội rất vui!"

Mộ Dung Uyển Nhi không kịp chờ đợi nhanh chóng bày tỏ tâm trạng vui vẻ của mình, vui vẻ giữ chặt tay Hàn Vân Tịch: "Tẩu tẩu, đi, chúng ta cũng qua đó đi."

Hàn Vân Tịch giật mình, tùy ý để Mộ Dung Uyển Nhi kéo tay đi, không thể không thừa nhận, nàng không cách nào phản bác.

Không phải Mộ Dung Uyển Nhi khơi lại vết thương lòng của nàng, mà là Long Phi Dạ tên khốn kiếp kia khiến nàng tổn thương.

Lúc này hắn tới làm cái gì? Những chuyện cần người ca ca là hắn làm, nàng cũng đã thay hắn làm xong, hắn trở về làm cái gì, nhẹ nhàng có mặt tại hôn lễ ngày mai sao?

Người mà ngay cả hôn lễ của mình cũng không có mặt, thế mà trong lúc cấp bách lại dành thời gian có mặt trong hôn lễ của người khác, nàng còn tưởng rằng, thứ hắn không cho nàng, cũng sẽ không dễ dàng cho người khác; hắn không thích làm, nàng không thể miễn cưỡng, mà người khác cũng không thể miễn cưỡng.

Thế nhưng sự thật đã chứng minh nàng đã suy nghĩ quá nhiều, hắn đã trở về rồi!

Trên đường đến viện của Nghi thái phi, Hàn Vân Tịch đều trầm mặc, nàng muốn tùy hứng một lần, nếu như ngày mai Long Phi Dạ thật sự có mặt ở hôn lễ kia, nàng sẽ không có mặt!

Chỉ là sau khi nhìn thấy Nghi thái phi, cuối cùng nàng vẫn nói với mình, không nên tùy hứng, không nên gây sự vô lý.

Mộ Dung Uyển Nhi là em nuôi Long Phi Dạ, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, không có quan hệ máu mủ, tốt xấu gì cũng là người một nhà, mà nàng, cho dù toàn thành đều truyền tin nàng được sủng ái, trên thực tế trong lòng Long Phi Dạ nàng chẳng là gì cả, cùng lắm chỉ là đôi khi cần dùng đến mà thôi.

"Tẩu tẩu, Tần Vương trong phòng đó, muội không lừa tỷ chứ." Mộ Dung Uyển Nhi thấp giọng nói, thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Hàn Vân Tịch, nàng ta cũng khá đắc ý.

"Già mồm cái gì chứ?"

Trong lòng Hàn Vân Tịch khinh bỉ, lập tức khôi phục trạng thái bình thường, nàng nhìn Mộ Dung Uyển Nhi cười vô cùng xán lạn: "Tỷ cũng không nói muội gạt tỷ!"

Không để lại dấu vết lấy tay Mộ Dung Uyển Nhi ra, tùy tiện đi vào nhà, cười nói: "Điện hạ, ca ca chàng chuẩn bị lễ vật cho muội muội rồi sao?”

Chỉ cần không quan tâm, người nào, lời nào có thể khiến nàng tổn thương?

Nhưng mà ai ngờ, Long Phi Dạ nhíu mày nhìn nàng một cái, nhàn nhạt trả lời: "Quên rồi."

Bịch...

Hàn Vân Tịch bất ngờ, sửng sốt, Long Phi Dạ thật sự là là đến dự hôn lễ sao?

Bên cạnh, Nghi thái phi biết rõ tính tình con trai mình, thấy Mộ Dung Uyển Nhi bước vào, vội vàng hoà giải: "Nó bận rộn, có thể trở về thì Uyển Nhi cũng vui rồi."

Tất nhiên Mộ Dung Uyển Nhi nghe được câu vừa rồi, nàng cũng biết tính Tần Vương, cũng không để tâm, cười nói: "Điện hạ có thể kịp trở về chính là lễ vật tốt nhất."

Long Phi Dạ trở về, thật ra cũng không dự định qua đây, bị Nghi Thái phi bắt gặp liền kéo qua đây, vừa nãy hai mẹ con nói về chuyện chức quan của Trưởng Tôn Triệt.

Chỉ cần Long Phi Dạ ra mặt, dù cho Thái hậu chèn ép, chuyện này cũng không khó xử lý.

Mộ Dung Uyển Nhi vừa đến, Nghi Thái phi cũng không nói nữa, bà quá che chở Mộ Dung Uyển Nhi, sợ nàng nghe được lại nghĩ quẩn, để tâm vào những chuyện vụn vặt.

"Phi Dạ, chuyện mẫu phi nói giao cho con, giờ cũng không sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi, đến mai phải giữ vững tinh thần." Nghi thái phi cười nói.

Mặc dù là bất đắc dĩ phải gả đi, nhưng đã gả đi rồi, phải thật vui vẻ, náo nhiệt, không thể để cho mọi người trong cung chế giễu đúng không?

Bà nghĩ rằng, chỉ cần đỡ Trưởng Tôn Triệt lên chức cao, Uyển Nhi sẽ không thiệt thòi, trinh tiết ô uế, có thể cứu vãn đến nước này đã A Di Đà Phật.

Rốt cuộc Mộ Dung Uyển Nhi uất ức lâu như vậy cũng có chút an ủi, chỉ cần thấy Long Phi Dạ thì lòng nàng tràn đầy vui vẻ, đang muốn nói chút gì đó, nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ đứng dậy, thản nhiên nói: "Mẫu phi, nhi thần và Hàn Vân Tịch phải đi xa một chuyến, tối nay sẽ đi, chuyện trên phủ vẫn cần người sắp xếp.”

Cái gì, hắn muốn đi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK