Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy biểu cảm vui mừng sắp khóc đến nơi của Thái hậu, Hàn Vân Tịch rất hài lòng.

Nàng vốn tưởng rằng Dược Quyên Phiến không thể phát huy tác dụng, bây giờ xem ra nó vẫn còn dùng được!

Nàng lười biếng dựa lưng vào ghế, Dược Quyên Phiến trong tay thỉnh thoảng phe phẩy, dược liệu được thêu trên hai bên mặt của Dược Quyên Phiến theo động tác của nàng như ẩn như hiện.

Ánh mắt của Thái hậu dán chặt vào từng động tác của Hàn Vân Tịch, sợ bỏ lỡ một giây nào đó thì Dược Quyên Phiến sẽ biến mất!

Thái hậu thích nhận lễ vật mừng thọ, đó là được hưởng thụ cảm giác được tôn kính, hưởng thụ cảm giác vui vẻ bất ngờ, nhưng lúc này, đối diện với bảo vật trong tay Hàn Vân Tịch, chính là thứ bà ta thật sự muốn có!

Sở Thanh Ca vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ Thái hậu mở miệng, nhưng Thái hậu nói được nửa câu liền dừng lại mà không để ý tới nàng ta, nàng ta cũng không biết lão Thái hậu này đang ngẩn người vì cái gì!

Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ gây náo loạn thọ yến này như vậy, lão Thái hậu phải đối xử tàn nhẫn với bọn họ mới đúng, không đối phó được Long Phi Dạ, sao có thể buông tha Hàn Vân Tịch chứ?

Nàng ta đã cho lão Thái hậu cơ hội, lão Thái hậu còn không nhanh chóng nắm lấy?

“Thái hậu nương nương, Tần Vương phi ức hiếp người như thế, người phải là chủ cho thần.” Sở Thanh Ca không khách khí nữa.

“Ôi, Sở cô nương, mọi người còn đang nhìn đấy, ta rốt cuộc đã ức hiếp ngươi cái gì? Ta đã đồng ý ngươi cái gì sao?” Dáng vẻ thong dong của Hàn Vân Tịch, thật sự có thể khiến người ta tức chết.

Sở Thanh Ca tính tình cao ngạo, không muốn nhiều lời với loại người vô lại như Hàn Vân Tịch, nàng ta ra vẻ nghiêm túc mà nhìn lão Thái hậu.

Nếu như là trước đó, không cần Sở Thanh Ca thúc giục, Thái hậu cũng đã đã ép Hàn Vân Tịch đứng ra từ lâu, nhưng là bây giờ, bà ta lưỡng lự rồi.

Trong đầu bà ta đang tràn ngập suy tính làm cách nào để lấy được Dược Quyên Phiến trong tay Hàn Vân Tịch.

Với tính cách ăn mềm không ăn cứng của Hàn Vân Tịch, cưỡng ép cướp đi là chuyện không thể, lỡ như khiến nàng không vui rồi đốt mất cây Dược Quyên Phiến kia đi, thì bà ta biết đi đâu tìm cây Dược Quyên Phiến thứ hai đây?

Chuyện này nhất định không được nóng vội, hơn nữa nhất định phải dùng trí!

Lão Thái hậu nghĩ, trong lúc quan trọng như này tốt nhất là không nên đụng đến Hàn Vân Tịch, bà ta và Hàn Vân Tịch vốn như nước với lửa, còn tiếp tục khiến Hàn Vân Tịch ghi thù nữa, ngay cả dùng trí cũng khó rồi.

Lão Thái hậu đắm chìm trong những suy nghĩ rối rắm của mình, căn bản không chú ý tới Sở Thanh Ca đang hành đại lễ cáo trạng với bà ta, hoàn toàn coi Sở Thanh Ca thành không khí.

Tất cả mọi người trong đại điện đều đang nhìn, Sở Thanh Ca vẫn đang chờ đợi, chờ đến mức nàng ta có cảm giác mình đơn phương tình nguyện độc diễn một vở kịch.

Lão Thái hậu, ngươi nói một câu đi!

Nếu ngươi không nói, mặt mũi ta biết để ở đâu!

Rốt cuộc, Sở Thanh Ca không chịu nổi nữa. Lúc này vẻ lạnh lùng cao ngạo hay mỹ nhân lạnh lùng đều bị ném ra sau đầu, nàng tức giận xoay người hành đại lễ với Thái hậu: “Thiên Ninh Thái hậu, mọi người đều đang nhìn, xin Thái hậu làm chủ cho Thanh Ca!”

Lúc này Thái hậu mới hoàn hồn: “Sở cô nương, mau bình thân.”

Sở Thanh Ca hít sâu một hơi, đứng thẳng lên, lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo, chỉ cần lão Thái hậu hợp tác với nàng ta, Hàn Vân Tịch có nói gì cũng vô dụng!

Nhưng ai ngờ, câu nói tiếp theo của Thái hậu lại là: “Tần Vương phi quả thực cũng chưa từng đồng ý muốn gảy một khúc, chỉ đùa giỡn một chút thôi, Sở cô nương cũng đừng tưởng thật.”

Cái gì?

Sở Thanh Ca giống như bị sét đánh, trợn mắt há mồm, toàn thân cứng ngắc.

Nàng ta không nghe lầm chứ?

Thiên Ninh Thái hậu vừa mới nói cái gì?

“Thái hậu nương nương anh minh! Bổn vương phi thấy cầm nghệ Sở cô nương thực sự cao minh, chi bằng tấu thêm một khúc nữa, vì mọi người mà trợ tửu hứng?” Hàn Vân Tịch cầm Dược Quyên Phiến che mặt tươi cười, chỉ một từ sao có thể miêu tả vẻ thẹn thùng động lòng người?

“Vì mọi người trợ tửu hứng”?

Nếu như Hàn Vân Tịch vừa rồi không nói một câu “cùng với đám nô tài”, thì hiến nghệ trợ hứng trong lúc này cũng không được tính là gì.

Nhưng Hàn Vân Tịch vừa mới nói mình không phải nô tài, không xuất đầu lộ diện biểu diễn cho mọi người xem, bây giờ lại bảo nàng ta vì mọi người trợ hứng, còn là trợ tửu hứng!

Nữ nhân này coi nàng là cái gì?

Mặc dù địa vị không cao bằng Tần Vương phi nàng, nhưng dù sao nàng ta cũng là tiểu thư Sở gia ở Tây Chu, Sở gia chính là bên ngoại của Tây Chu Hoàng tộc, gia tộc tôn quý nhất!

Người cao ngạo như Sở Thanh Ca tức giận đến đỏ mặt, suýt nữa bật khóc, nàng ta oán hận nhìn Thái hậu, không sao hiểu được ý tứ của lời Thái hậu nói.

Thái hậu cũng khó xử, bà ta không muốn đắc tội Hàn Vân Tịch, nhưng cũng không thể tổn thương Sở Thanh Ca.

Bà ta đang nghĩ cách làm trận chiến này lắng xuống, bảo Sở Thanh Ca quay về chỗ ngồi, nhưng đúng lúc này, Hàn Vân Tịch lại lười biếng mở miệng: “Thái hậu nương nương, để Sở cô nương đàn tiếp một khúc đi, vừa rồi đàn hay như vậy, thần còn chưa thấy thỏa mãn!”

Nàng vừa nói vừa cố ý đặt Dược Quyên Phiến lên bàn, đập nhẹ mấy cái.

Động tác này... Thái hậu kinh ngạc!

Chẳng lẽ Hàn Vân Tịch biết bà ta tìm Dược Quyên Phiến rất lâu rồi? Cũng biết chứng mất ngủ của bà ta?

Nghĩ ra, chuyện này Tần Vương biết, cho nên Hàn Vân Tịch biết cũng không có gì kỳ lạ, không chừng Dược Quyên Phiến cũng là Tần Vương cho nàng!

Động tác này của nàng, chẳng lẽ đang uy hiếp bà ta sao?

Nha đầu thối!

Thái hậu mắng thầm trong lòng, nhưng chung quy bà ta cũng không cưỡng lại sự mê hoặc của Dược Quyên Phiến.

Hơn hai mươi năm mất ngủ hằng đêm, là một việc sống không bằng chết! Đủ để bà ta từ bỏ mọi ân oán giữa hai bên.

Bà ta nghĩ, nếu như Hàn Hàn Vân Tịch uy hiếp uy hiếp bà ta, vậy chứng tỏ bà ta vẫn còn cơ hội có được Dược Quyên Phiến.

Ừm, không xúc động, phải dùng trí!

“Ha ha, ai gia cũng chưa thỏa mãn, Sở cô nương, ngươi có thể gảy tiếp một khúc chăng?” Thái hậu cười phối hợp với Hàn Vân Tịch.

Sở Thanh Ca hoàn toàn không thể tin được những gì mình nghe thấy, mắt nàng ta hoa lên, tức giận đến suýt nữa ngất xỉu!

Ai có thể nói cho nàng ta sao có thể như vậy, lão Thái hậu này bị điên hay là trúng tà vậy! Thế mà lại bao che Hàn Vân Tịch!

Ở đây thật đúng là không có mấy người có thể nói cho Sở Thanh Ca nguyên nhân, bởi vì hầu hết mọi người cũng không thể tưởng tượng nổi giống như nàng ta.

Ngay cả Thiên Huy Hoàng đế cũng không nhận ra Dược Quyên Phiến, hắn rất bất ngờ, mẫu hậu sao vậy?

Mặc dù Thiên Huy Hoàng đế có lòng giúp Sở Thanh ca một tay, nhưng chuyện này dù sao cũng là chuyện của đám nữ nhân, ngay từ đầu không tham gia, lúc này nhúng tay vào cũng không tốt.

Vả lại, hắn cũng có chỗ kiêng dè, lỡ như hắn nhúng tay, Long Phi Dạ cũng nhúng tay, lại sử dụng thủ đoạn nào đó, vậy thì lợi bất cập hại.

Trước khi chúc thọ tặng quà, Thiên Huy Hoàng đế vẫn không sợ Long Phi Dạ, chỉ là khách khí ba phần, nhưng sau khi chúc thọ tặng quà, Thiên Huy Hoàng đế phải e ngại Long Phi Dạ ba phần.

Trời Huy Hoàng đế nhìn Long Phi Dạ ung dung thản nhiên uống rượu một cái, cuối cùng quyết định án binh bất động. Hắn nghĩ mẫu hậu làm như vậy nhất định là có nguyên nhân, chờ sau đó hỏi lại xem sao.

“Thái hậu nương nương!” Sở Thanh Ca rất uất ức.

“Sao vậy, Sở cô nương không bằng lòng tấu một khúc nữa vì ai gia sao?” Thái hậu tỏ vẻ thất vọng.

Sở Thanh ca nghe được suýt nữa hộc máu.

Khinh người quá đáng, đúng là khinh người quá đáng!

Đoan Mộc Bạch Diệp và Sở Thiên Ẩn ở một bên nhìn nhìn, Sở Thiên Ẩn cau chặt mày, đối với muội muội này thật sự là vừa đáng thương vừa đáng trách!

Hắn đã sớm đã cảnh cáo nàng ta, không được động vào Hàn Vân Tịch, nàng ta lại không nghe, chuyện này mà truyền đến tai phụ thân, hắn cũng không bảo vệ được nàng ta.

Tình thế trước mắt rất rõ ràng, mặc dù không thể giải thích hành vi của Thái hậu, nhưng lúc này bất luận kẻ nào ra tay giúp đỡ đều ngớ ngẩn.

Đoan Mộc Bạch Diệp vốn dĩ muốn mở miệng chỉ trích Hàn Vân Tịch một phen, mà lúc này, hắn chỉ thấy may mắn mình không nhúng tay, nếu không bây giờ hắn cũng phải lúng túng.

Sở Thanh Ca không cự tuyệt được Thái hậu, dù sao cũng chính là nàng ta gây nên rắc rối.

Hơn nữa, lần này hai huynh muội bọn họ nhận mệnh tới chúc thọ cùng Diệp Thái tử, chủ yếu là vì chuyện Đoan Mộc Dao cấu kết Bắc Lệ Khang Vương mà đến, nói trắng ra là để giải thích và tạ lỗi. Chuyện của Đoan Mộc Dao còn chưa lắng xuống, nàng ta không thể làm Thái hậu phật ý trước mặt bao người?

Sở Thanh Ca không thể không tấu một khúc nữa!

“Chỉ cần Thái hậu nương nương thích, Thanh Ca rất vinh hạnh.” Sở Thanh Ca cũng không biết đã nói xong câu đó bằng cách nào, trái tim nàng ta bức bối đến mức sắp nghẹt thở rồi.

Thế mà, Hàn Vân Tịch vừa cười vừa nói: “Sở cô nương định tiếp tục đệm nhạc cho vũ cơ, hay là độc tấu một khúc?”

Sở Thanh Ca không thể không hít sâu, mới có thể khống chế lại tâm tình của mình, không nổi giận ở nơi đây.

“Độc tấu!” Nàng ta lạnh lùng trả lời.

Đương nhiên muốn độc tấu, đệm nhạc cho vũ cơ lần nữa, nàng chẳng phải sẽ thật sự trở thành “nô tài”, biểu diễn cho mọi người vui vẻ?

Vũ cơ lùi ra, Sở Thanh Ca lại ngồi vào trước cầm đài một lần nữa, mặc dù nàng ta vẫn xinh đẹp như vậy, vẻ đẹp lạnh lùng cao quý, không dính bụi trần, nhưng nàng ta đã hoàn toàn không có vẻ tự tin và thong dong như vừa rồi.

Cầm nghệ giỏi nhất chính là tâm cảnh, tâm không tĩnh, âm sẽ tạp, sẽ loạn.

Sở Thanh Ca càng gảy càng không nhập tâm, càng gảy càng muốn từ bỏ, nhưng vừa đau khổ tự nhủ không thể không kiên trì đến cùng.

Thậm chí nàng ta còn không dám ngẩng đầu nhìn mọi người, sợ nhìn thấy những ánh mắt mỉa mai, nhưng nàng ta lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Vân Tịch.

Chỉ thấy Hàn Vân Tịch đang ngồi ở đó một cách lười biếng: “thưởng thức” nàng ta một cách hứng thú.

Cho dù lựa chọn độc tấu, nhưng thấy dáng vẻ ung dung cao quý và ánh mắt thảnh thơi biếng nhác của Hàn Vân Tịch, Sở Thanh Ca cảm thấy mình giống như một tên nô tài như cũ, đang hiến nghệ cho Hàn Vân Tịch.

Rõ ràng nàng ta tràn đầy tự tin mà khiêu chiến Hàn Vân Tịch, nhưng ai ngờ bản thân lại phải tấu liền hai khúc, còn Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối đều cao quý ngồi ở đó, không chiến mà thắng.

Uất ức, không cam lòng, căm hận trong nháy mắt đều xông lên đầu, tiếng đàn càng trở nên lộn xộn, mọi người ở đây đều bàn tán xôn xao, Sở Thanh Ca lại không nhận ra.

Nàng ta không nhịn được mà nhìn về phía Long Phi Dạ, lại kinh ngạc khi thấy Long Phi Dạ đang nhìn nàng ta!

Trời ạ, hắn cuối cùng cũng chú ý đến nàng ta rồi sao?

Trái tim Sở Thanh Ca run rẩy, đột nhiên “phựt” một tiếng khác thường, dây đàn đứt rồi...

Lúc này, Sở Thanh Ca mới hoàn hồn lại, nhận ra mình đàn kém biết bao!

Nàng ta nhìn dây đàn đứt, lại ngẩng đầu nhìn về phía Long Phi Dạ, trong sự chú ý mà nàng ta khao khát từ lâu, nàng ta lại không biết phải làm sao.

Long Phi Dạ đã nhìn nàng ta, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ chật vật nhất của nàng.

Long Phi Dạ chỉ nhìn nàng ta vài lần, hắn nghiêng đầu ghé đến gần Hàn Vân Tịch, thân mật ghé sát lỗ tai Hàn Vân Tịch cũng không biết nói đang nói gì với nàng.

Chỉ thấy Hàn Vân Tịch cười khanh khách, giống như rất vui vẻ.

Sở Thanh Ca nhìn một màn này, chua xót đến mức cả trái tim đều đau nhức, bọn hắn, có phải đang cười nhạo nàng ta hay không?

Dây đàn đứt, nàng ta cũng không đàn tiếp được nữa.

Nàng ta cắn răng, cúi đầu thật thấp, khom người với Thái hậu rồi yên lặng trở lại chỗ ngồi.

Nàng thua, thua hoàn toàn.

Sau trò hề của Sở Thanh, những chiêu trò đã chuẩn bị lúc trước của Thiên Huy Hoàng đế và Thái hậu không thể không thu hồi, thọ yến thuận lợi tiến hành đến cuối cùng.

Buổi thọ yến này mặc dù không tính chính biến, thế nhưng lại ảnh hưởng sâu sắc tới tình thế của Thiên Ninh.

Yến hội kết thúc, xe ngựa của Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch là chiếc đầu tiên rời khỏi, ai ngờ Mộc Linh Nhi còn nhanh hơn bọn họ, lúc bọn họ trở về Tần Vương phủ, Mộc Linh Nhi đã ngồi chờ trên bậc cửa...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK