Hàn Vân Tịch nghĩ, lần sau khi Quân Diệc Tà xuất hiện có lẽ nào hắn sẽ không bắt cóc nàng mà trực tiếp muốn tính mạng của nàng hay không? Dường như mỗi một lần đều là nàng phá hoại chuyện tốt của hắn.
Xe ngựa đi thằng về phía Đế đô, Hàn Vân Tịch cũng không biết xử lý trường kiếm của Long Phi Dạ như thế nào, chỉ có thể ôm vào trong ngực.
Thanh kiếm này Long Phi Dạ mang theo bên người, Hàn Vân Tịch không hiểu về kiếm, nhưng nàng biết đối với một kiếm khách mà nói, kiếm quan trọng như sinh mạng, chỉ cảm thấy trên kiếm này có khí tức của hắn, bá khí, lạnh buốt, tôn quý, thần bí!
Nàng ôm vô cùng cẩn thận, ngồi ở một bên nhìn hắn, cũng không biết tại sao đột nhiên có cảm giác thân cận như vậy, lần đầu tiên có cảm giác chân thật như vậy, người nam nhân này ở ngay bên cạnh.
Long Phi Dạ đã sớm biết được chuyện này nhưng vẫn không bịt miệng Nghi thái phi, cũng không biết sau khi trở về hắn có ngả bài với Nghi thái phi hay không, mà Mộ Dung Uyển Nhi cũng đã như vậy, Nghi thái phi sẽ phản ứng ra sao đây?
Đương nhiên, có một chuyện Hàn Vân Tịch nhất định phải nói rõ ràng với Long Phi Dạ: "Điện hạ, nếu không có gì ngoài ý muốn, tối nay Mộ Dung Uyển Nhi sẽ có một khoảng thời gian tỉnh ngắn, thời gian một nén nhang."
Đây là thời kỳ tỉnh táo trước khi Mộ Dung Uyển Nhi hoàn toàn tiến vào thời kỳ ngủ say, giống như hồi quang phảng chiếu.
Long Phi Dạ không có phát biểu bất kỳ điều gì, nhưng ai biết vừa đến phủ Tần Vương, hắn lạnh lùng hạ lệnh: "Người đâu, Thái phi nương nương và Thiếu phu nhân ở trên đường gặp chuyện, bất hạnh bỏ mình, phát báo tang, chuẩn bị hậu sự."
Hắn nói rồi giao Nghi thái phi cho Hàn Vân Tịch, đích thân lái xe muốn đưa Mộ Dung Uyển Nhi đi phủ Bình Bắc Hầu, bây giờ Mộ Dung Uyển Nhi còn chưa tắt thở, Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ sẽ làm thế nào, nhưng nàng rất rõ một khi đưa người này đến phủ Bình Bắc Hầu nhất định sẽ biến thành thi thể.
Mà cái chết của Nghi thái phi, sao hắn lại giao cho nàng?
Hàn Vân Tịch đứng im tại chỗ, chỉ cảm thấy từng cơn ớn lạnh từ sau lưng truyền tới, vẫn luôn biết nam nhân này tuyệt tình, nhưng không biết hắn có thể lãnh khốc vô tình đến thế này, hắn muốn hoàn toàn diệt khẩu!
Nàng nhịn không được sự sợ hãi, mình có thể sống sót, có tính là một kỳ tích, một ngoại lệ hay không?
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhớ tới một chuyện, khẩn trương tiến lên kéo xe ngựa: "Long Phi Dạ, chờ một chút!"
"Xử lý không được?" Long Phi Dạ không vui hỏi.
"Còn có người biết bí mật này, tiến vào phủ bàn lại trước đã!" Hàn Vân Tịch rất thành thật, nàng mơ hồ nhớ lại lúc nàng nghe lén, nghe được Nghi thái phi còn nhắc đến một ma ma.
Lý do này đủ để khiến Long Phi Dạ dừng bước, hắn cũng không lập tức hỏi, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, lập tức đưa Mộ Dung Uyển Nhi vào phủ.
Hạ nhân của Mẫu Đơn viện tất cả đều bị thanh lý hết rồi, Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi song song nằm trên giường, đều hôn mê bất tỉnh.
"Lúc Thái phi nương nương nói chuyện này, Mộ Dung Uyển Nhi không tin, Thái phi nương nương nói năm đó còn có một ma ma đỡ đẻ biết được chuyện này, rốt cuộc là ai, đến nay tình trạng như thế nào, Thái phi nương nương chưa kịp nói tiếp." Hàn Vân Tịch thành thật nói.
Năm đó tất cả mọi người biết được việc này đều bị Nghi thái phi kịp thời diệt khẩu, chuyện này Long Phi Dạ tra được rất rõ ràng.
Thế nhưng bây giờ Nghi thái phi nhắc đến ma ma đỡ đẻ nào, phải chăng đã diệt khẩu rồi? Nếu như diệt khẩu, Nghi thái phi cũng không cần đề cập với Mộ Dung Uyển Nhi.
Thân thế của hắn vô cùng quan trọng, hắn thà giết lầm cũng không bỏ sót, càng không cho phép sự tồn tại vượt qua tầm kiểm soát! Muốn biết rốt cuộc ma ma này như thế nào, phải hỏi Nghi thái phi.
"Lúc nào bà ta sẽ tỉnh?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đang bắt mạch cho Nghi thái phi: "Không có trọng thương gì, chỉ là bị kinh sợ dọa ngất, đợi chút nữa chắc là có thể tỉnh."
Long Phi Dạ chỉ nói một chữ: "Chờ."
Chờ?
Toàn bộ vườn Mẫu Đơn đều đã bị xử lý hết, chắc hẳn Long Phi Dạ đã hạ quyết tâm phải giết, sau khi hỏi rõ ràng cũng sẽ giết, Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ này có bao nhiêu tình cảm với Nghi thái phi, nàng chỉ biết mình không muốn giết người.
Đối mặt với Mộ Dung Uyển Nhi đóa Bạch Liên Hoa này, nàng có thể không cứu, nhưng đối mặt với Nghi thái phi, nàng không thể ra tay giết người
Từ trước đến nay nàng cũng không phải cô gái thiện tâm mềm lòng gì, mà Nghi thái phi cũng chưa từng đối xử thật lòng với nàng.
Nàng không ra tay được, không phải bởi vì lý do cao thượng nhân nghĩa hiếu thuận gì cả, chỉ vì "không cứu" và "giết" có khác biệt, nàng là một đại phu, nàng có nguyên tắc của thầy thuốc.
Trầm mặc yên lặng chờ trong chốc lát, Hàn Vân Tịch mới mở miệng: "Điện hạ, quyền thế hôm nay Nghi thái phi đoạt được tòan bộ nhờ vào chàng, chắc hẳn bà ta mãi mãi cũng sẽ không bán đứng chàng, những năm gần đây, chàng biết rõ bà ta không phải mẹ đẻ chàng nhưng vẫn giữ lại, bây giờ tại sao lại ra tay chứ?”
"Nàng cảm thấy Mộ Dung Uyển Nhi chết rồi, bà ta còn có thể tỉnh táo sao?" Long Phi Dạ khinh thường hỏi lại.
"Mộ Dung Uyển Nhi chỉ là hôn mê bất tỉnh, không phải chết. Lui vạn bước nói, coi như Mộ Dung Uyển Nhi chết rồi, bà ta nhất cũng định phải tỉnh táo, bởi vì bà đã tỉnh táo hơn mười năm."
Hàn Vân Tịch tin tưởng, địa vị của Long Phi Dạ trong lòng Nghi thái phi luôn cao hơn Mộ Dung Uyển Nhi nhiều, nói một cách khác thì quyền thế địa vị, mặt mũi, vinh hoa phú quý mãi mãi quan trọng hơn Mộ Dung Uyển Nhi, nếu không, năm đó Nghi thái phi cũng không cần phải hoán đổi Thái tử!
"Năm đó Nghi thái phi được Tiên đế thịnh sủng mà từ bỏ con gái ruột của mình, huống chi bây giờ, Tiên đế đã đi, hậu cung đã là thiên hạ của người khác." Hàn Vân Tịch lại nói.
Long Phi Dạ có chút hứng thú đánh giá Hàn Vân Tịch, rốt cuộc, Hàn Vân Tịch từ từ im miệng
"Nàng hiểu rất rõ Nghi thái phi, cũng rất thông minh." Long Phi Dạ khách quan đánh giá.
"Điện hạ, hẳn là chàng hiểu rất rõ Nghi thái phi, biết bà ta còn thông minh hơn thiếp." Hàn Vân Tịch nhất định phải nhắc nhở, Nghi thái phi là người thành tinh, trong tình huống này, Long Phi Dạ muốn hỏi về tình trạng của ma ma kia từ miệng bà ta, cũng không dễ dàng.
Vừa dứt lời, Long Phi Dạ liền chần chừ.
"Điện hạ, Nghi thái phi và thần thiếp đều giống nhau đều phải dựa vào điện hạ, chỉ là, Nghi thái phi cần Mộ Dung Uyển Nhi an ủi thôi, nếu như điện hạ tin tưởng thần thiếp, cứ tiếp tục giả bộ cái gì cũng không biết, tất cả đều giao cho thần thiếp. Thần thiếp cam đoan sẽ cho điện hạ một kết cục hài lòng."
Long Phi Dạ vẫn đang đánh giá Hàn Vân Tịch, từ từ không cho câu trả lời chắc chắn.
Hàn Vân Tịch gấp gáp, vội vàng nói: "Điện hạ, tốt xấu gì chàng cũng gọi là mẫu phi hơn hai mươi năm, bà ta đối xử với chàng như thế nào, trong lòng chàng chắc hẳn hiểu rõ."
Lần này, Long Phi Dạ mới cười lớn: "Hàn Vân Tịch, nàng thật sự là một người biết tình nghĩa.”
Tình nghĩa?
Được rồi, Hàn Vân Tịch nhận không nổi, cũng không muốn đội cái mũ lớn như thế, nàng chỉ biết mình không muốn giết người mà thôi.
Vẻ mặt nàng kích động, ánh mắt thành khẩn nhìn chằm chằm Long Phi Dạ.
Cũng không biết Long Phi Dạ nghĩ như thế nào, nhìn Hàn Vân Tịch với ánh mắt nhấp nháy lấp lánh, độ cong trên khóe môi hắn dần dần mở rộng, cuối cùng thật sự đáp ứng: "Được, bản vương chờ kết cục của nàng."
Hàn Vân Tịch vui vẻ, đứng dậy đích thân tiễn Long Phi Dạ ra cửa, đang định đóng cửa, Long Phi Dạ lại quay đầu lại nhìn: "Hàn Vân Tịch, nàng không tò mò xuất thân của bản vương sao?"
Vốn dĩ Hàn Vân Tịch đã cảm thấy cho dù tên này không phải là huyết thống của Thiên Ninh Hoàng tộc, địa vị cũng nhất định không nhỏ, có trời mới biết ma ma kia ôm tên này từ đâu đưa cho Nghi thái phi.
Long Phi Dạ hỏi như vậy, xác thực suy đoán của Hàn Vân Tịch, thế nhưng, đồng thời còn tựa như nói cho nàng nghe rằng trên người hắn còn bí mật.
Hàn Vân Tịch giật cả mình, lập tức thể hiện thái độ: "Chuyện không nên biết, thần thiếp đều không muốn biết!"
Biết càng nhiều, càng không thể thoát thân; biết càng nhiều, càng nguy hiểm; biết càng nhiều, chết càng nhanh!
Nàng không có lòng hiếu kỳ lớn như vậy, có thể tha cho nàng một lần hay không?
Long Phi Dạ cười, bất thình lình tới gần Hàn Vân Tịch, ép nàng đến bên tường, khí thế mạnh mẽ của nam nhân đột nhiên phủ xuống, bên trong Long Tiên Hương nhàn nhạt lộ ra sự bá đạo và băng lãnh, loại khí tức này là một loại không có thuốc giải, độc đến khiến cho toàn thân Hàn Vân Tịch cứng ngắc, vô cùng khẩn trương.
Ép gần như vậy, Long Phi Dạ vẫn tiếp tục, cơ hồ dán vào tai nàng nói chuyện, khí tức nhẹ nhàng cực nóng phủ xuống, khiến cho tinh thần nàng có chút không tập trung, mà điều hắn nói ra càng khiến nàng bất an.
Hắn nói: "Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu hiểu lầm rồi, mẫu thân của bản vương mới xuất thân từ Đường Môn, nhưng bản vương và hắn đều rất tò mò về lai lịch của... Thiên Tâm phu nhân.”
Hắn nói xong, lập tức thối lui, cũng không cho Hàn Vân Tịch cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng đẩy cửa đưa nàng vào trong phòng, đích thân thay nàng đóng cửa lại.
Hàn Vân Tịch cũng không biết mình sửng sốt bao lâu mới hiểu được, lượng tin tức trong câu này của Long Phi Dạ thật sự quá lớn!
Hắn nói Cố Thất Thiếu hiểm lầm rồi? Cho nên, ngày đó Cố Thất Thiếu xuất hiện tại Hàn gia, hoài nghi xuất thân của nàng, hắn đều rõ ràng.
Hắn nói mẫu phi của bản vương? Tên này thuận miệng gọi, hay là trên cơ thể hắn vẫn có huyết thống của Hoàng tộc? Lại là tộc nào nữa? Mẫu phi hắn là con của Đường Môn, không phải con gái Đường Môn không gả ra ngoài sao?
Hắn nói địa vị của Thiên Tâm phu nhân? Cho nên, tên này vẫn luôn điều tra Thiên Tâm phu nhân, như vậy, thân thế của nàng, hắn biết được bao nhiêu.
Lượng tin tức to đến thế khiến Hàn Vân Tịch có chút hỗn loạn, vẫn cho rằng tên này không thường xuyên ở trong phủ, ngoại trừ có chuyện tìm nàng giải độc ra, cơ bản không có mấy lần gặp nhau, nhưng mà ai ngờ, hắn nắm tất cả về nàng trong lòng bàn tay.
Hàn Vân Tịch trừng to mắt, tròng mắt đảo quanh, không biết đang suy nghĩ gì, lúc này, phía sau truyền đến động tĩnh, Nghi thái phi đã tỉnh.
Hàn Vân Tịch vội vàng thu tâm tư trong ánh mắt, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Nghi thái phi ghé vào mép giường, như tỉnh như không, cau mày nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch rót một chén nước ấm qua, dìu bà ngồi xuống, cẩn thận từng li từng tí cho bà ta uống nước.
Thời gian dần trôi qua, Nghi thái phi cũng tỉnh lại, không uống bao nhiêu liền đẩy tay Hàn Vân Tịch ra, mở miệng hỏi: "Hàn Vân Tịch, ngươi làm gì Uyển Nhi rồi?"
Chậc chậc, quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu!
Từ trong tay áo Hàn Vân Tịch lấy ra ba cây kim châm nhét vào tay Nghi thái phi, ba cây kim châm này chính là hung khí Mộ Dung Uyển Nhi dùng để ám sát Nghi thái phi, đây là y châm của Hàn Vân Tịch, trước nay nàng không ném bừa bãi, duy nhất một lần chính là lúc thi châm cho Trường Bình công chúa rơi vào trong cung.
"Thái phi nương nương, nhờ hồng phúc của người, ta không bị nàng ta hãm hại." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Xe ngựa đi nhầm đường, thích khách đột kích, tất cả đều đã được sắp xếp, là âm mưu của Mộ Dung Uyển Nhi, Nghi thái phi rất rõ ràng, chỉ là, bây giờ tất cả đều không quan trọng.
Quan trọng là Hàn Vân Tịch nghe được lời không nên nghe, bắt gặp chuyện không nên thấy.
Nghi thái phi vứt bỏ ba cây kim châm kia, nghiêm nghị: "Con gái của ta đâu?"