Triệu ma ma sửng sốt, ngay sau đó liền nghiêm túc nói, "Vương Phi nương nương, lão nô...... không rõ ý tứ của ngươi là gì."
Điều này, Hàn Vân Tịch cũng hồ nghi, "Tần Vương điện hạ để ngươi qua đây làm gì?"
Triệu ma ma không biết Vương Phi nương nương vì sao đột nhiên lại hỏi như thế, bà lặp lại lời tự giới thiệu lúc trước, nói "Vương Phi nương nương, Tần Vương điện hạ để lão nô qua đây hầu hạ ngươi, ngày sau có việc gì, cứ việc phân phó cho lão nô."
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch cũng sửng sốt.
Tên Long Phi Dạ kia, lừa nàng! Không đúng, tên kia chính là cố ý mượn cơ hội nói rằng nơi này của nàng dơ bẩn!
Nơi này của nàng dơ bẩn thì có liên quan gì đến sự tình của hắn, hắn cần thiết phải độc miệng nói nàng như vậy hay sao?
Nhàm chán!
Hàn Vân Tịch bĩu môi, đang muốn mở miệng, Triệu ma ma lại nói, "Vương Phi nương nương, ngươi cứ việc yên tâm, lão nô tuy già, nhưng so với những nha hoàn trẻ tuổi hiện tại đều có thể sai sử nhiều hơn. Từ khi Tần Vương phủ được xây dựng nên, lão nô đã hầu hạ ở chỗ này."
"Sớm như thế? Vậy ngươi cũng coi như nhân vật cấp bậc nguyên lão đi?" Hàn Vân Tịch thực sự ngạc nhiên, tiểu Trầm Hương là người mới tới, một chút bối cảnh đều không có, cho nên, nàng đại khái có thể yên tâm dùng.
Triệu ma ma có lịch sử lâu như thế, nhất định đã trải qua kinh nghiệm phức tạp, sẽ không có liên lụy gì cùng Nghi thái phi đi?
"Ha ha, lão nô xác thật là nhân vật cấp bậc nguyên lão." Triệu ma ma rất tự hào, "Vương Phi nương nương, lão nô trước kia là người trong cung, nhìn điện hạ lớn lên! Điện hạ tín nhiệm lão nô, sau khi được phong vương, liền mang theo lão nô từ trong cung ra ngoài làm nô tỳ, mọi sự tình lớn lớn bé bé trong Phù Dung Viên đều là do lão nô thu xếp."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch càng bất ngờ hơn, nguyên lai Phù Dung Viên cũng có nô tỳ, nàng từng cảm thấy kỳ lạ, một cái sân lớn như vậy mà không có nô tỳ sai sử, những thị vệ đó sao có thể sửa sang sạch sẽ đến như vậy?
"Trước kia, vì sao ta chưa từng nhìn thấy ngươi?" Đương nhiên, nàng quan tâm nhất là vấn đề này.
"Mấy tháng trước ta về quê ở phía nam, hôm nay vừa mới quay lại, điện hạ liền kêu lão nô tới." Triệu ma ma nói, sợ Hàn Vân Tịch không tin, vội vàng bổ sung thêm, "Vương Phi nương nương, thị vệ trong viện này lão nô đều quen biết, không tin ngươi có thể hỏi bọn hắn."
Triệu ma ma vừa đến, hành lý cũng chưa kịp thu thập, đã bị điện hạ kêu qua dọn dẹp Vân Nhàn Các, đặc biệt là gian thư phòng kia.
Triệu ma ma sau khi qua đây, mới biết là tới nơi ở của Tần Vương phi, bà rất ngạc nhiên, chưa từng nghĩ đến điện hạ sẽ cho phép nữ nhân này đến sống trong Phù Dung Viên.
Trước đây không phải rất bài xích cọc hôn sự này sao?
Khi bà nhìn đến mớ hỗn độn trên án thư trong thư phòng, bà lại giật nảy mình, phải biết rằng điện hạ có thói ở sạch nghiêm trọng, ghét nhất là dơ bẩn hỗn loạn, hắn cư nhiên có thể cho phép Vương Phi nương nương biến nơi này thành ra như vậy?
Chỉ sau khi Triệu ma ma thu thập sạch sẽ hết thảy, điện hạ mới vào nhà, lát sau ngồi xuống ở chủ vị, câu nói đầu tiên chính là, "Triệu ma ma, ngày sau ngươi hãy ở tại chỗ này hầu hạ."
Triệu ma ma tự nhiên là tò mò, thử hỏi một câu, "Nghe nói Tần Vương phi lớn lên rất đẹp."
Nhưng, điện hạ không thốt ra từ nào, cũng không liếc nhìn bà một cái, Triệu ma ma tất nhiên là không dám hỏi nhiều, trong lòng hoài nghi vị Tần Vương phi này phải chăng có được sủng ái hay không.
Lợi dụng thời gian quét tước sân vườn, bà đã tìm thị vệ dò hỏi, bất đắc dĩ, thị vệ cái gì cũng không biết.
Tuy rằng Triệu ma ma nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra, thực không thể tưởng tượng nổi, nhưng là, bà có thể khẳng định một điều, nếu điện hạ lưu Tần Vương phi ở tại Phù Dung Viên, còn để bà qua đây hầu hạ, mặc kệ như thế nào, trong lòng điện hạ vẫn là đã thừa nhận vị Vương Phi nương nương này.
Tất nhiên nếu là nữ nhân được điện hạ thừa nhận, bà đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý hầu hạ.
Vừa nghe Triệu ma ma nói như thế, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt hỏi, "Triệu ma ma, nếu nói như thế, ngươi là người đã hầu hạ điện hạ lớn lên đi?"
Triệu ma ma cười gật gật đầu, rất hiền lành, "Nhiều năm như thế, điện hạ cũng chỉ quen lão nô hầu hạ, tính tình của hắn, lão nô còn rõ ràng hơn cả Nghi thái phi."
"Ngươi qua đây, vậy điện hạ bên kia......" Hàn Vân Tịch thử hỏi.
"Vương Phi nương nương, đây không phải đều là trong một viện hay sao. Ngươi yên tâm, lão nô sẽ không lười biếng." Triệu ma ma cười nói.
Hàn Vân Tịch sửng sốt hồi lâu, mới "nga" một tiếng, phất phất tay, "Minh bạch, không có gì khác, ngươi có thể bận rộn với mình trước đi."
"Vương Phi nương nương, buổi tối muốn ăn gì, lão nô lập tức đi phân phó hỏa phòng." Triệu ma ma làm đúng phận sự.
"Ngươi làm chủ đi." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, toàn bộ đầu của nàng đều loạn, nơi nào còn lo lắng muốn ăn cái gì.
Sau khi Triệu ma ma cáo lui, nàng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Long Phi Dạ cư nhiên đem một nô tỳ quan trọng như thế đưa cho nàng?
Có thể có âm mưu gì hay không? Chẳng lẽ là tới giám thị nàng?
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền phủ định ý tưởng này, nàng ở trong Phù Dung Viên, vốn dĩ đã ở trong phạm vi thế lực của Long Phi Dạ, muốn giám thị nàng không phải rất dễ dàng sao?
Thật là kỳ quái!
Tên kia rốt cuộc có ý tứ gì nha?
.........Edit & Dịch: Emily Ton........
Buổi tối hôm đó, Triệu ma ma phân phó hỏa phòng làm không ít đồ ăn, còn cố ý nấu canh sâm bồi bổ thân mình cho Hàn Vân Tịch.
Không thể không nói, so với tiểu Trầm Hương, Triệu ma ma xác thật là một hạ nhân có thẩm quyền không lời nào nói được, không nhiều lời lắm, làm xong chuyện nên làm liền chủ động lui xuống, sẽ không vô cớ quấy rầy.
Hàn Vân Tịch cũng không biết, Triệu ma ma đã trộm quan sát nàng ở trong bóng tối đâu.
Tuy rằng ấn tượng đối vị Vương Phi nương nương này không tồi, nhưng là, Triệu ma ma dù thế nào cũng đều nghĩ không ra, Tần Vương điện hạ vì cái gì mà nhìn nhận nữ nhân này?
Bà còn từng đánh đố cùng Sở Tây Phong. Sở Tây Phong đánh cuộc rằng điện hạ trước ba mươi tuổi sẽ không có hứng thú đối với nữ nhân, còn bà đánh cuộc rằng điện hạ đời này đều sẽ không gần nữ sắc.
Bất quá, nếu nữ chủ tử Phù Dung Viên đã tới, Triệu ma ma vẫn rất vui vẻ, ít nhất Tần Vương điện hạ bọn họ sẽ không phải sống cô độc trong quãng đời còn lại.
Triệu ma ma nghĩ, nàng nên đến gần nữ chủ tử này nhiều thêm một chút, đến khi quen thuộc, lại dạy nàng chiếu cố điện hạ như thế nào.
.............
Sau khi Hàn Vân Tịch bận rộn xong ở thư phòng, ngồi trong viện uống trà, vẫy vẫy tay với Triệu ma ma, ý bảo bà lại đây.
"Vương Phi nương nương có gì phân phó?" Triệu ma ma rất cung kính.
"Triệu ma ma, nơi này của ta không đa lễ như vậy, đừng làm phức tạp lên, ngồi đi." Hàn Vân Tịch nói, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Vương Phi nương nương, tôn ti có khác, nô tỳ không thể ngồi." Triệu ma ma đặc biệt nghiêm túc.
Hàn Vân Tịch thầm than, quả nhiên là người trong cung ra tới, hoàn toàn khác với tiểu Trầm Hương.
"Vậy ngươi ngồi ghế đẩu đi." Hàn Vân Tịch nói.
"Cảm ơn Vương Phi nương nương." Triệu ma ma lúc này mới ngồi xuống một bên, thấp hơn Hàn Vân Tịch một cái đầu.
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, liền thấp giọng hỏi, "Điện hạ có một sư muội, ngươi biết không?"
Lời này vừa ra, đáy mắt Triệu ma ma hiện lên một nụ cười, "Biết, là Trường Nhạc công chúa Tây Chu quốc, Đoan Mộc Dao."
Hàn Vân Tịch bất quá chỉ muốn thử thôi, không nghĩ tới Triệu ma ma thật đúng là biết, lại còn thật sự trả lời nàng.
"Vậy bọn họ thuộc môn phái nào?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
"Thiên Sơn Kiếm Tông." Triệu ma ma trả lời không chút suy nghĩ.
Hàn Vân Tịch kinh ngạc, cư nhiên dễ dàng nói cho nàng như vậy.
Thiên Sơn Kiếm Tông (天山剑宗: Celestial Mountain Sword Sect), chính là một trong ba thế lực trong võ lâm, chuyên luyện về kiếm thuật trong thiên hạ, nghe nói khảo hạch nơi đó rất nghiêm khắc, mỗi năm chỉ chiêu nạp một đệ tử.
Long Phi Dạ có thể vào đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên, gia hỏa kia vốn là loại người cường hãn, điều Hàn Vân Tịch ngạc nhiên chính là, Đoan Mộc Dao cư nhiên cũng có thể vào, nói như thế, võ công của nàng ta không hề thấp.
Đương nhiên, hiện tại nàng không rảnh để suy xét vấn đề này, nàng đang tò mò Triệu ma ma thật sự sẽ hỏi gì đáp nấy như vậy hay sao?
Đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt, Hàn Vân Tịch lại nói, "Triệu ma ma, điện hạ hắn ban đêm thường xuyên không về ngủ, bên ngoài hẳn là còn có nơi để ở đi?"
Nhưng mà, lần này Triệu ma ma lại chần chờ, thấy thế, bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười, có vẻ như nàng đã đưa ra câu hỏi đúng.
Ai ngờ, phản ứng của Triệu ma ma lại nằm ngoài dự kiến của nàng.
Triệu ma ma nhìn nhìn quanh mình, ép giọng nói xuống thật thấp, "Vương Phi nương nương, đây là việc riêng tư của điện hạ, lão nô nói cho ngươi, ngươi đừng nói là lão nô đã nói, cũng đừng nói đi ra ngoài."
Ách......
Hàn Vân Tịch bất ngờ, trừng lớn mắt, Triệu ma ma đang muốn nói, Hàn Vân Tịch ngăn cản, nghi ngờ nói, "Từ từ! Ngươi vì sao lại muốn nói cho ta?"
Triệu ma ma sửng sốt, thật vô tội, "Vương Phi nương nương, là ngươi hỏi trước nha."
"Ta hỏi ngươi liền nói sao?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.
Triệu ma ma nhìn nàng, đột nhiên bật cười, giống như một lão ngoan đồng, "Nguyên lai, Vương Phi nương nương đây là đang thử nô tỳ."
Bị bóc mẽ nên Hàn Vân Tịch có chút xấu hổ, nàng kéo kéo khóe miệng, "Triệu ma ma ngươi suy nghĩ quá nhiều, không có việc gì, ngươi đi xuống đi."
Nhưng mà, Triệu ma ma cũng không rời đi, mà là cười nói, "Vương Phi nương nương hoài nghi cũng là chuyện thường tình, rốt cuộc nơi này là Tần Vương phủ, Vương Phi nương nương cũng không được hoan nghênh."
Lời này vừa ra, ánh mắt Hàn Vân Tịch trở nên lạnh lùng, lão ma ma này quả nhiên không đơn giản a, đang tính toán muốn ngả bài cùng nàng hay sao?
"Ngươi còn muốn nói điều gì?" Nàng lạnh lùng hỏi.
Nhưng, Triệu ma ma lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của nàng.
"Vương Phi nương nương, ngươi có thể yên tâm, lão nô tuyệt đối là người của điện hạ. Lão nô là do tiên đế ban thưởng cho điện hạ, cũng không có quan hệ gì với Nghi thái phi. Lão nô trung thành và tận tâm đối điện hạ!" Triệu ma ma bởi vì rất nghiêm túc, nếp nhăn trên mặt càng trở nên căng chặt.
Hàn Vân Tịch không nghĩ tới bà ta sẽ nói ra như vậy, nguyên lai không có quan hệ gì với Nghi thái phi nha!
Tuy nhiên, nàng vẫn không rõ, nghi ngờ nói, "Đã là trung thành và tận tâm, vì sao ngươi lại dễ dàng bán đứng hắn như thế?"
"Vương Phi nương nương là chính thê của điện hạ, lão nô trả lời ngươi mấy vấn đề, như thế nào lại xem như bán đứng điện hạ đây?"
Những lời này của Triệu ma ma khiến Hàn Vân Tịch nói không nên lời, nàng chỉ cảm thấy đặc biệt châm chọc.
"Triệu ma ma, ngươi thật sự là hồ đồ, hay là giả bộ hồ đồ, ta bất quá chỉ là vật trang trí mà thôi, ngươi thật đúng là xem ta thực sự là người đó sao? Ngươi hầu hạ điện hạ nhiều năm như thế, hẳn là phải biết điện hạ không cam tâm tình nguyện cưới ta."
Chính thê?
Nàng ngay cả hạ nhân bên cạnh Long Phi Dạ còn không bằng, bọn họ, ngay cả bằng hữu đều không được tính, bất quá chỉ có mấy lần giao dịch như những người xa lạ.
Danh hiệu chính thê này mang đến cho nàng bao nhiêu phiền toái nha, nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch mang một bụng đều là lửa giận, lại nói, "Triệu ma ma, điện hạ không tìm ta phiền toái ta liền cảm ơn trời đất, đối với chính thê, hắn yêu ai thì cứ cưới người đó đi, ta sẵn sàng từ bỏ vị trí của mình bất cứ lúc nào."
Triệu ma ma từ trước tới nay chưa từng nghe qua nữ nhân nào dám ghét bỏ điện hạ như thế!
Phải biết rằng, đừng nói là Phù Dung Viên, nữ tử muốn tiến vào đại môn Tần Vương phủ có thể xếp hàng dài ra đến vùng ngoại ô đi, vị nương nương này cư nhiên khinh thường như thế.
Triệu ma ma rất tức giận, không chút suy nghĩ liền nói, "Vương Phi nương nương, điện hạ có thể lưu ngươi ở lại Phù Dung Viên, còn để lão nô qua đây hầu hạ, sao có thể không nghiêm túc như thế? Hơn nữa, trước đây Nghi thái phi muốn lão nô rời khỏi điện hạ, điện hạ cũng không chịu đâu! Vương Phi nương nương đừng đang hưởng phúc mà không biết đó là phúc!"
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch đột nhiên nhíu chặt mày, mà Triệu ma ma cũng rất kinh ngạc, sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, "Nô tỳ hồ đồ! Nô tỳ nhất thời xúc động nói không lựa lời nên đã mạo phạm Vương Phi nương nương, thỉnh Vương Phi nương nương giáng tội!"
Khóe miệng Hàn Vân Tịch run rẩy, cũng không biết vì sao, tim đột nhiên đập nhanh lên thịch, thịch, thịch.