Trước đó không ai hoài nghi Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi, đó là bởi vì Mộ Dung Uyển Nhi là do Hoàng hậu tuyển tiến cung, mà lại không đạt được sắc phong, chính là bởi vì không có người hoài nghi, cho nên không ai điều tra.
Mà bây giờ, kết quả điều tra đủ để cho Thái hậu sinh nghi, theo lý Mộ Dung Uyển Nhi được Thái phi sủng, nói thế nào cũng nên ân trạch Mộ Dung gia, dù cho Mộ Dung Uyển Nhi kiêng kị xuất thân của mình cách xa Mộ Dung gia, người của Mộ Dung gia cũng sẽ chủ động trèo lên cửa, xông đầu vào mối quan hệ này, đám quan chức địa phương cũng sẽ được cung cấp nuôi dưỡng.
Sao Mộ Dung gia lại rơi vào kết cục ngay cả một người cũng không còn chứ?
Nghi thái phi thương Mộ Dung Uyển Nhi như vậy, coi như con đẻ, ngoại trừ có duyên ra, còn có thể có nguyên nhân khác hay không?
“Hậu Cung Khởi Cư Chú” được đưa tới, Thái hậu trực tiếp lật đến ghi chép Nghi thái phi sinh con, trên đây ghi chép kỹ càng thời gian Nghi thái phi thị tẩm, có ghi lúc có tin mừng, lúc đẻ, và các người hầu đỡ đẻ.
Thái hậu chăm chú xem từng hàng, Lý ma ma thực sự nhịn không được, thấp giọng nói: "Chủ tử, Tần Vương lớn hơn Mộ Dung Uyển Nhi một tuổi."
Thái hậu không ngước đầu lên, lạnh lùng nói: "Nàng sáu tuổi mới tiến cung, ai biết lúc này có thật sự là sáu tuổi hay không?”
Vừa dứt lời, Lý ma ma và Cố công công hai người nhìn nhau, xem ra bọn họ và Thái hậu đã nghĩ giống nhau rồi.
"Thúy Bình, Song Hỷ, Lâm thái y, Quế ma ma, Trần mụ, Tô nương,..."
Ngón tay Thái hậu lướt qua từng cái tên được ghi chép, một cái cũng không bỏ sót: "Cố công công, đi, tìm những người này về cho ai gia, ai gia muốn đích thân thẩm vấn từng người, nhớ kỹ, chuyện này không cho phép để bất luận kẻ nào biết!"
Cố công công nhìn thoáng qua, yên lặng nhớ trong lòng: "Chủ tử yên tâm, nô tài trong lòng hiểu rõ."
Thái hậu rất hài lòng, ngay cả “Hậu cung khởi cư chú” cũng giao cho Cố công công, đáy mắt bà vô cùng sắc bén.
Nghi thái phi, Tần Vương các ngươi tốt nhất nên khẩn cầu trời xanh phù hộ, đừng để Ai gia thật sự tra ra được cái gì, nếu không... ai gia sẽ khiến cho phủ Tần Vương các ngươi biến mất khỏi bầu trời Thiên Ninh.
Nguy hiểm, trong lúc vô tình sẽ đâm chồi nảy lộc.
Cũng không biết Long Phi Dạ có tìm được Tô nương kia hay không, một tháng qua Hàn Vân Tịch bề bộn nhiều việc, hơn nữa cũng không quan tâm đến thân thế của hắn, cũng không có hỏi nhiều.
Nàng thực hiện lời hứa sắp xếp cho Mộ Dung Uyển Nhi ở lại phủ Bình Bắc Hầu, mà Nghi thái phi cũng thực hiện lời hứa, không còn hỏi bất cứ chuyện gì của phủ thượng, ngoại trừ thỉnh thoảng đi phủ Bình Bắc Hầu thăm Mộ Dung Uyển Nhi ra, phần lớn thời gian bà đều ở trong nội viện mẫu đơn.
Dưới sự giúp đỡ của Hạ quản gia và Triệu ma ma, Hàn Vân Tịch tiến hành cải cách quyết đoán, trực tiếp loại bọ sạch sẽ thân tín của Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi, sắp xếp hai tỳ nữ đáng tin hầu hạ trong vườn Mẫu Đơn.
Nàng còn sa thải đa số những người không cần dùng đến, giữ lại mấy tỳ nữ cho Triệu ma ma, cho Hạ quản gia mấy gã sai vặt, về phần phòng thủ do Sở Tây Phong chịu trách nhiệm.
Một cơ cấu khổng lồ chỉ còn lại khoảng mười người, qủa thực là tẩy rửa sạch sẽ, hiệu suất làm việc cao, ít kéo bè kết phái, càng có một lòng trợ giúp trên dưới.
Sau khi xử lý xong những chuyện này, Hàn Vân Tịch còn có một chuyện cần làm, đó chính là dời Phù Dung viện.
Vườn Phù Dung là địa bàn của Long Phi Dạ, không có sự cho phép của Long Phi Dạ, không ai có thể thể tùy tiện đi vào, lúc trước Hàn Vân Tịch ỷ lại trong nội viện, cũng là kiêng kị Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Nhi tìm phiền toái, mà bây giờ, phiền phức cũng hết rồi, nàng không thể tiếp tục ỷ lại như thế.
Phải biết rằng, tên kia không chỉ có bệnh thích sạch sẽ, hơn nữa còn rất chú trọng quyền riêng tư.
Hàn Vân Tịch đứng trên bệ cửa sổ các lầu nhìn tẩm cung đằng trước đen như mực của Long Phi Dạ, suy nghĩ một đêm, cũng do dự một đêm.
Nàng thừa nhận mình có chút lưu luyến, nhưng nàng rất rõ cảm giác lưu luyến này là phí công, không có kết quả.
Buổi sáng hôm sau, nàng vẫn rất quả quyết dời đi, dời đến một đại lạc việc bỏ trống cách Nghi thái phi không xa, tên là Thủy Tiên Cư.
Bận rộn cả ngày, nàng mệt mỏi nằm trên giường, cũng không muốn nhúc nhích, đương nhiên, đầu nàng vẫn đang hoạt động.
Chuyện trên phủ cũng đã qua một thời gian rồi, thế nhưng hệ thống giải độc của nàng đến nay vẫn chưa hoàn thành thăng cấp, khôi phục công năng.
Tình trạng tinh thần của nàng đều khôi phục cơ bản, sao hệ thống giải độc còn chưa khôi phục nữa? Rốt cuộc phải thăng cấp bao lâu, có thể cho nàng cái thời gian biểu hay không?
May mắn gần đây không gặp chuyện gì cần sử dụng hệ thống giải độc, nếu không chắc nàng đến khóc.
"Vương phi nương nương, lão nô vẫn cảm thấy không tốt, tốt xấu gì... người cũng nên đi chào hỏi điện hạ!” Đến bây giờ Triệu ma ma vẫn còn đang lẩm bẩm, bà vô cùng không muốn Vương phi nương nương dời ra ngoài.
Lỗ tai Hàn Vân Tịch sắp sinh ra kén rồi, nàng phất phất tay: "Triệu ma ma, giờ không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ đi."
Được rồi, Triệu ma ma khuyên cũng mệt rồi, lắc đầu bất đắc dĩ, yên lặng lui ra.
Lúc này Hàn Vân Tịch mới mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà, chắc hẳn Long Phi Dạ rất vui khi nàng chuyển ra ngoài, sao lại trách nàng không chào hỏi mà đã chuyển chứ?
Huống chi, người kia bận rộn đoán chừng cũng không có thời gian rỗi để ý tới chuyện nhỏ nhặt này, trời mới biết hắn trở về hay chưa.
Hàn Vân Tịch lười biếng đứng dậy, chuẩn bị đi ngủ, ai biết đúng lúc này, Triệu ma ma đột nhiên trở về, vẻ mặt thần bí, cười hắc hắc với Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch nhìn thấy có chút rùng mình, không vui nói: "Có gì cứ nói!"
Triệu ma ma cười càng vui vẻ hơn: "Vương phi nương nương, vừa nãy điện hạ phái người đem lời nhắn tới, nguyên văn là nói như thế này..."
Triệu ma ma nói rồi ho vài tiếng, học theo giọng điệu băng lãnh mà bá khí của Long Phi Dạ, nói: "Đồ vật hôm nay chuyển ra khỏi vườn Phù Dung, trong vòng nửa canh giờ, chuyển về tại chỗ như lúc đầu cho bản vương.”
Vừa dứt lời, Hàn Vân Tịch liền ngây ngẩn cả người, rõ ràng giọng của Triệu ma ma không lớn, thế nhưng nàng lại cảm thấy lỗ tai bị chấn động rất đau.
"Vương phi nương nương, điện hạ có lệnh, thứ lỗi thứ lỗi."
Triệu ma ma nào có áy náy, cười đến không ngậm miệng được, vung tay lên mở cửa thì người bên ngoài như ong vỡ tổ tràn vào, ngoại trừ đám tỳ nữ, còn có Hạ quản gia và bọn sai vặt, tầm mười người đều do Hàn Vân Tịch đích thân tuyển chọn kỹ càng, tay chân cực kì lanh lẹ, vào như ong vỡ tổ, ra như ong gào thét, đi ra vào mấy lần, cái viện lớn như vậy đều bị chuyển đi hết, trống rỗng.
Hàn Vân Tịch là người ghét nhất bá đạo ngang ngược, thế nhưng nhìn căn phòng trống rỗng, cũng không biết vì cái gì, nàng không những một chút cũng không ghét, ngược lại có một cảm giác không nói thành lời.
Lúc này, Triệu ma ma lại đến: "Vương phi nương nương, điện hạ lại truyền lời."
Hàn Vân Tịch phát hiện mình có chút khẩn trương, vội vã hỏi: "Lời gì."
Nhưng Triệu ma ma lại lập lờ: "Vương phi nương nương, người đoán xem."
"Ngươi nói hay không?" Hàn Vân Tịch tức giận.
Triệu ma ma không sợ nàng, cười vô cùng vui vẻ: "Vương phi nương nương, điện hạ nói, người đi ra cũng phải trở về!"
Vừa dứt lời, nhịp tim Hàn Vân Tịch lập tức đập nhanh hơn.
Hắn muốn nàng chuyển về, vô cùng bá đạo cường ngạnh lệnh nàng trở về, cho nên, trước đây cũng không tính là ỷ lại sao? Cho nên...
Hàn Vân Tịch sững sờ nhìn Triệu ma ma, chậm chạp không nói gì.
"Vương phi nương nương, lão nô phải đi về, người thì sao?" Triệu ma ma như tên trộm hỏi.
Hàn Vân Tịch không trả lời, lại quay người đi mất, đi thẳng đến Phù Dung viện, Triệu ma ma nhìn đến trợn mắt hốc mồm, nửa ngày cũng không kịp phản ứng, nữ chủ tử này thế nào? Đây là phản ứng gì?
Hàn Vân Tịch một hơi không ngừng chạy vội tới tẩm cung Long Phi Dạ, thấy trong cung đèn sáng rực rỡ, nàng không chút suy nghĩ liền vọt vào, đêm qua đứng trước bệ cửa sổ đã do dự một đêm, nếu như hôm nay coi như là xúc động, như vậy thì để cho nàng xúc động một lần đi.
Nàng chỉ muốn hỏi rõ tại sao!
Tại sao muốn nàng chuyển về.
Nàng thừa nhận, trong nội tâm đang đang đợi một lý do.
Nhưng ai biết, khi nàng tiến vào, lại thấy Long Phi Dạ đã cởi hết quần áo, không mảnh vải che thân đang một bước bước vào vào suối nước nóng.
Dáng người dong dỏng cao mỗi một chỗ đều được rèn luyện vừa vặn, thân thể lạnh lẽo cứng rắn, đường cong hoàn mỹ như đao gọt không thể bắt bẻ, mãnh liệt đánh vào thị giác khiến Hàn Vân Tịch dừng bước trong chốc lát, cứng đờ tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu đỏ bừng trong nháy mắt, kém một chút thì tâm thần vỡ nát.
Mà cho dù tâm thần vỡ nát, tầm nhìn của Hàn Vân Tịch cũng đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát, làm sao cũng không dời được, lưng dã tính, mông gợi cảm, chân thon dài, mỗi một chỗ đều tựa hồ tích chứa lực lượng vô hạn, đều làm người khác miên man bất định.
Giờ khắc này, Hàn Vân Tịch chỉ có một cảm giác, mình không có thuốc nào cứu được nữa.
Có lẽ Hàn Vân Tịch không phát giác được ánh mắt của mình nóng thế nào, thế nhưng Long Phi Dạ lại cảm thấy, hắn luôn chán ghét loại vọng tưởng và thăm dò này, nhưng lần này, hắn không có một chút bài xích, ngược lại giờ khắc này đặc biệt muốn nhìn biểu cảm của nữ nhân phía sau.
Hắn đưa tay khẽ vồ lấy một chiếc áo khoác dài, tùy ý đắp lên người.
Lúc này, Hàn Vân Tịch mới lấy lại tinh thần, mà Long Phi Dạ cũng đã quay người nhìn lại, nàng giống như tên trộm bị bắt tại hiện trường, khuôn mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên, vô ý thức quay người muốn chạy.
Thế nhưng bóng hình Long Phi Dạ lóe lên, ngăn ở trước mặt nàng.
Hắn vô cùng hư, nhíu mày dò xét nàng, nhưng không nói lời nào.
Nàng cúi đầu, cái cằm sắp áp vào cổ, tê cả da đầu, hận không thể tìm kẽ đất chui vào xuyên việt về hiện đại.
"Ai cho nàng vào?" Rốt cuộc hắn cũng mở miệng.
Hàn Vân Tịch luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng cà lăm: "Ta... ta, chàng... không phải chàng kêu ta trở về sao?”
"Bản vương kêu nàng về Vân Nhàn Các, không kêu nàng vào đây." Hắn đặc biệt vô tình phản bác.
Nàng quýnh quáng lên, thốt ra: "Tại sao chàng muốn ta về Vân Nhàn Các?”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nàng mới tỉnh táo một chút, đúng thế, nàng đến để hỏi hắn lý do!
Vì sao?
Long Phi Dạ bất ngờ, không nghĩ tới nàng sẽ hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn rất cường thế: "Đây là mệnh lệnh, không có vì sao."
Hàn Vân Tịch hít một hơi thật sâu, nàng cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn hắn: "Nếu như không có vì sao, ta từ chối trở về!"
Gương mặt của nàng, mang tai cũng còn đỏ rực, giống như lửa thiêu, thế nhưng ánh mắt của nàng nhấp nháy, thật thà mà quật cường, thẳng vào đáy mắt hắn.
Hai người đối mặt, cả phòng yên tĩnh, giữa không gian phảng phất cũng đều yên tĩnh, Long Phi Dạ chậm chạp không trả lời, mà Hàn Vân Tịch rất chăm chú chờ đợi.
Long Phi Dạ, hình như ta hơi thích chàng, cũng chỉ một chút mà thôi.
Cho ta một đáp án, hoặc sẽ khiến ta từ bỏ... hoặc là khiến cho ta động lòng.