Vừa nghe Hàn Vân Tịch hỏi về bản thân mình, Cố Thất Thiếu liếm liếm môi tà mị, không lập tức trả lời, mà rất kiên nhẫn ngồi lại trên ghế ấm, thậm chí lười biếng nằm xuống nửa người, một tay chống đầu, rất có hứng thú nhìn Hàn Vân Tịch.
Gia hỏa này, hắn có ý gì?
Hàn Vân Tịch dựa vào trên ngăn tủ một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhíu mày nhìn lại.
Ai ngờ, Cố Thất Thiếu lại bắt đầu chớp đôi mắt mị hoặc nhân tâm của hắn, liên tục chớp chớp về phía nàng, lông mi thật dài theo đó rung động, nhìn như ngây thơ vô hại, thật ra mị hoặc đi vào trong xương cốt.
Thật sự là một con ma yêu nghiệt!
Hàn Vân Tịch sửng sốt, nhìn đến nỗi có chút không rời được mắt, suýt nữa đã bị mê hoặc. May mắn thay định lực của nàng vẫn còn, dứt khoát dời tầm mắt, tiện tay với lấy chén trà ném qua, đáng tiếc, đã bị Cố Thất Thiếu vừa vặn tiếp lấy.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?"
Tên vô lại này, Hàn Vân Tịch gần như bị hắn đánh bại, nàng đã rất mệt, thật sự đang rất muốn ngủ.
"Trả lời vấn đề của ta. Ngươi từ nhỏ đã là phế vật, Hàn gia cũng không có kiến thức về độc thuật. Nương ngươi, Thiên Tâm phu nhân có y thuật cao minh nhưng không phải là cao thủ độc thuật. Khi ngươi bước lên kiệu hoa, trên mặt vẫn còn có sẹo độc, nhưng độc đã được giải ngay khi xuống kiệu. Nếu ngươi vài tuổi đã bắt đầu học trộm độc thuật, ngươi lại chưa từng rời khỏi đế đô, hiếm khi rời khỏi Hàn gia, vậy thì ai đã dạy ngươi?"
Vừa nghe những lời này của Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch lập tức nheo hai mắt lại, lạnh lùng cười, "Ngươi chắc chắn đã điều tra rõ ràng sao?"
Cố Thất Thiếu không hề khiêm tốn chút nào, "Đương nhiên, ta còn biết ngươi..."
Ai ngờ, câu nói kế tiếp còn chưa nói ra, Hàn Vân Tịch bỗng đột nhiên cao giọng hô to, "A, người tới... A, có thích khách!"
Nếu đã không thể hỏi, nàng không nghĩ lãng phí thêm thời gian quý giá của giấc ngủ với gia hỏa này.
Cố Thất Thiếu bị bất ngờ, đột nhiên nhảy lên, "Ngươi!"
Hàn Vân Tịch càng thêm nỗ lực, "Người tới, mau tới, thích khách đang ở chỗ này!"
Rất nhanh, bốn phương tám hướng lập tức truyền đến tiếng bước chân, Cố Thất Thiếu có thể đi vào nơi này, thật ra cũng rất khó khăn.
Hai tròng mắt hắn híp lại, liếm liếm môi, giơ ngón tay cái lên về phía Hàn Vân Tịch, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm, "Ngươi không sợ ta sẽ bắt ngươi làm con tin sao?"
Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch không sợ hãi chút nào, uể oải bò tới trên giường, một bộ dáng tự nhiên, nhắm hai mắt lại.
Nàng tất nhiên không hề sợ hắn, nếu gia hỏa này thật sự là nhân vật nguy hiểm, nàng sớm đã không an toàn.
Cố Thất Thiếu nao lòng, ngay sau đó bật cười. Nữ nhân này, thật sự rất thú vị! Hắn thích!
Mặc dù tiếng bước chân bên ngoài đã tới gần, Cố Thất Thiếu vẫn không có ý định trốn tránh, thân ảnh lướt qua, không tiếng động ép sát vào Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy một cơn gió lướt qua mặt, theo bản năng mở to mắt ra, ai biết...
Ngay thời điểm Hàn Vân Tịch mở to mắt, Cố Thất Thiếu cúi người xuống, hôn nhẹ nhàng ở trên trán nàng. Đó chỉ là một chút chạm nhẹ, mềm mại và hơi nhột, thậm chí còn nhẹ hơn cả hơi thở sái lạc ở trên mặt nàng.
Nháy mắt này, nàng nhìn thấy được chiếc cằm với độ cong hoàn mỹ của hắn, còn có một chút cổ họng đang hoạt động, hết thảy đều gần nàng như vậy. Thì ra nam nhân còn đẹp hơn nữ nhân này, cũng có một mặt cứng nhắc của nam nhân như vậy.
Hai mắt Hàn Vân Tịch trừng lớn, toàn thân đều trở nên cứng đờ. Tất cả những gì còn lại là trái tim hoảng loạn, hoảng sợ, không khống chế được khinh hoàng đập thình thịch thình thịch.
Thiên a, yêu nghiệt này thật sự hôn nàng!
Không, hắn đã phi lễ nàng!
Chỉ một nụ hôn nhẹ nhàng như vậy, Cố Thất Thiếu thối lui, cười quyến rũ, "Nhìn gì? Ta chỉ đang đánh dấu mà thôi. Bản công tử đã nhìn trúng ngươi."
Tiếng nói của hắn vừa dứt, cũng không đợi Hàn Vân Tịch trả lời, thân ảnh nhoáng một cái, đã biến mất trong hư không. Gần như đồng thời, ba gã thị vệ vọt vào, Triệu ma ma cũng đã xông tới.
Vừa nhìn thấy Vương Phi nương nương nằm ở trên giường, trong phòng trống rỗng, Triệu ma ma sốt ruột mở miệng, "Vương Phi nương nương, thích khách đâu? Thích khách ở nơi nào?"
Hàn Vân Tịch lúc này mới bình thường trở lại, nhanh chóng ngồi dậy, "Thích khách, thích khách..."
"Thích khách đâu?" Triệu ma ma lo lắng, sợ rằng Vương Phi nương nương thật sự sợ hãi.
"Ta vừa mới mơ thấy thích khách, rất nhiều thích khách, thật đáng sợ!" Hàn Vân Tịch nói dối, với năng lực của Cố Thất Thiếu, phỏng chừng lúc này muốn truy đuổi cũng không kịp nữa.
Trong lúc nhất thời, Triệu ma ma và tất cả bọn thị vệ đang vô cùng khẩn trương đều thả lỏng đề phòng. Không biết vị chủ tử này có gì tốt, nằm mơ mà cũng có thể kêu lớn tiếng như vậy.
Tuy nhiên, bọn họ thật ra không hoài nghi nhiều. Rốt cuộc Phù Dung viện phòng thủ nghiêm ngặt, sẽ không có thích khách nào có thể vào đây.
Triệu ma ma để thị vệ lui xuống, vội vàng rót một chén trà nóng, "Vương Phi nương nương, nhanh chóng uống một ngụm trà, làm dịu bớt căng thẳng."
Hàn Vân Tịch xác thật cần phải làm dịu thần kinh, nàng thật sự đã bị tên hỗn đản lưu manh Cố Thất Thiếu dọa sợ, dám nhân lúc nàng chưa có chuẩn bị liền đùa giỡn nàng.
Nàng vừa uống nước, vừa dùng sức cọ xát trên trán.
Nàng rối rắm, mổ trán nàng ra một chút, đó có thể xem như nụ hôn đầu tiên hay không?
"Vương Phi nương nương, trán ngài bị sao vậy?" Triệu ma ma hồ nghi hỏi.
Hàn Vân Tịch lập tức buông tay, "Không... không có gì."
Cố Thất Thiếu, gia hỏa vạn ác! Nàng quyết định xếp hắn vào sổ đen. Hắn tốt nhất đừng nên quay lại, nếu không nàng sẽ thét lên ngay khi thấy mặt hắn.
Không, khi gặp lại hắn, nàng sẽ đầu độc hắn!
Cả người nàng vốn đã mệt mỏi, bị Cố Thất Thiếu dọa sợ như vậy, Hàn Vân Tịch thông suốt tinh thần. Nàng ngồi một hồi lâu mới đi tới ngâm mình trong suối nước nóng trong tẩm cung Long Phi Dạ.
Chung quy lại, thể lực cũng chỉ có hạn, sau khi ngâm mình trở về, nàng nằm ở trên giường vừa cân nhắc địa vị của Cố Thất Thiếu, vừa bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, có thể nói là trời đất tối tăm, trực tiếp ngủ qua buổi chiều, buổi tối, mãi đến giữa trưa hôm sau nàng mới tỉnh lại.
Hàn Vân Tịch vừa tỉnh dậy đã nghe thấy các loại lời đồn đãi ở trong đế đô. Không có ngoại lệ, tất cả đều có liên quan đến sự tình đêm qua. Không có nhiều lời tập trung vào mẹ con Lý thị, nhưng hoàn cảnh của Mục Lưu Nguyệt lại được nhiều người trong quán trà quán rượu quan tâm. Tất cả mọi người đều đang chờ xem nàng ta sẽ thực hiện đánh cuộc hay không. Tin tức truyền ra từ Tướng quân phủ, Mục Lưu Nguyệt ngã bệnh ngay sau khi về phủ, sốt cao không ngừng, bất tỉnh nhân sự.
Thật tiện lợi cho nàng ấy khi bị bệnh vào ngay lúc này, bệnh tật đến thật là khéo.
Tin tức này vừa ra, khiến cho nghị luận trong đế đô càng tăng thêm, thậm chí những sòng bạc lớn nhỏ đều công khai đánh cuộc. Đánh cuộc xem Mục Lưu Nguyệt có thể thực hiện đánh cuộc hay không? Đánh cuộc xem Hàn Vân Tịch có thể tha cho Mục Lưu Nguyệt hay không? Đánh cuộc xem Tần Vương sẽ can thiệp vào việc này hay không? Tóm lại, có tất cả các loại đánh cuộc.
Thảo luận về mẹ con Lý thị không nhiều lắm, về lời nói trước khi chết của Lý thị, cũng tựa hồ không có bao nhiêu người nói đến. Cũng không biết là do có người hướng dẫn dư luận, hay là do sự tình đánh cuộc thật sự quá nóng, che lấp hết thảy.
Hàn gia an toàn hay không, trước khi chưa có một lời khẳng định từ Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch vẫn không thể yên tâm.
Buổi tối hôm sau, Hàn Vân Tịch lại qua bên Nghi thái phi, rốt cuộc nhìn thấy tẩm cung Long Phi Dạ cũng sáng đèn lên.
Nàng rất kích động, lập tức đi qua gõ cửa "Thịch thịch thịch"
Long Phi Dạ đang nằm ở trên ghế bập bênh, trên mày tuấn lãng che kín mệt mỏi, lệnh người không nhịn được hoài nghi, nhiều ngày nay rốt cuộc hắn đã làm gì.
Long Phi Dạ nhíu mày, đứng dậy đi đến bên cạnh án thư, lúc này mới mở miệng, "Tiến vào."
Hàn Vân Tịch đẩy cửa bước vào, một đường đi đến thư phòng, Long Phi Dạ cầm bút và viết trên giấy, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch đứng ở trước mặt hắn, cách án thư trực tiếp hỏi, "Lý thị chính là Thanh Y, đúng không?"
"Ân." Long Phi Dạ nhẹ nhàng gật đầu.
Vì Lý thị là Thanh Y, chính là thủ lĩnh của đám nội gian, nắm bắt được Lý thị, nhất định có thể một lưới bắt hết đám nội gian.
"Vậy kẻ kia ngày đó mang mặt nạ hung tợn thì sao?" Hàn Vân Tịch tiếp tục hỏi. Nam nhân mang mặt nạ mới là cao thủ hạ độc chân chính, không diệt trừ, phỏng chừng ngày sau sẽ còn rất nhiều phiền toái.
"Ngoại trừ Lý thị, không ai biết về sự tồn tại của hắn."
Giọng điệu của Long Phi Dạ vẫn rất bình thản, nhưng trong đầu Hàn Vân Tịch lại hiện ra khuôn mặt yên lặng không nói của Lý thị. Nàng không thể nghĩ ra, nam nhân mặt nạ kia rốt cuộc có bản lĩnh gì, khiến Lý thị tận tụy với hắn ta như thế.
Hỏi xong sự tình Lý thị, Hàn Vân Tịch chần chờ một chút, hỏi tiếp, "Trang chủ trà trang Thiên Hương, ngươi có truy tra ra địa vị của hắn?"
Lúc này, Long Phi Dạ ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi, "Tìm bổn vương có việc?"
Cũng không biết là do khoảng cách quá gần, hay là đôi mắt hắn quá lạnh băng, Hàn Vân Tịch theo bản năng lui về phía sau một bước.
Không có việc gì thì không thể đến tìm hay sao?
Không phải nàng đang hỏi sự tình Cố Thất Thiếu hay sao? Hắn ta đã đùa giỡn nàng!
Tốt thôi, đây không phải là động cơ chính để nàng đến dây, nàng vẫn nên nói thẳng.
"Về án nội gian, liệu Hàn gia có bị liên quan hay không?"
Chuyện này, công khai với bên ngoài chỉ là mẹ con Lý thị hạ độc thiếu tướng quân, nhưng thực chất Lý thị là thủ lĩnh nội gian Bắc Lịch quốc, tội ác tày trời, nguy hại cực lớn, trực tiếp uy hiếp đến an nguy Thiên Ninh quốc. Lý thị đến từ Hàn gia, Hàn gia tất nhiên phải có trách nhiệm.
"Ta hiện tại không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng cho ngươi." Long Phi Dạ đơn giản nói.
Vừa nghe lời này, Hàn Vân Tịch lập tức kích động, "Vậy Dật nhi thì sao? Ngươi đã đáp ứng ta sẽ bảo vệ được Dật nhi!"
Đây là lần đầu tiên Long Phi Dạ nhìn thấy Hàn Vân Tịch để ý tới một người như vậy. Hàn Vân Dật, là nhược điểm của nàng sao?
Hắn chán ghét nữ nhân có nhược điểm!
Sự tình nội gian đều đang nằm trong sự khống chế của hắn, quyền lực của hắn cực lớn, vốn cũng xác thật có phần nắm chắc giữ được Hàn Vân Dật. Tuy nhiên, những lời Lý thị nói trước khi chết trong buổi tối hôm đó, đã chọc giận Thiên Huy hoàng đế.
Hàn Vân Tịch cũng không biết, hiện giờ không chỉ có Hàn gia tràn ngập hiềm nghi, ngay bản thân nàng cũng đã chọc tới một thân.
Những người giỏi giải độc đúng là những người giỏi hạ độc nhất, ngay cả những lời này của Lý thị, Thiên Huy hoàng đế sao có thể sẽ không nghĩ đến ý tưởng đề bạt trọng dụng, hay là diệt trừ đề phòng. Đối với Thiên Huy hoàng đế, trời sinh tính đa nghi mà nói, chính là sự tình của một ý nghĩ. Hơn nữa, Hàn Vân Tịch lại là thê tử của Long Phi Dạ hắn, làm sao hắn có thể không đau đầu được?
Chuyện này, đến cùng hắn cũng phải chu toàn với Thiên Huy hoàng đế một phen.
"Bổn vương hiện tại không có biện pháp đưa ra câu trả lời rõ ràng cho ngươi." Long Phi Dạ vẫn thờ ơ trả lời.
Cái gì?
Hàn Vân Tịch thực sự khiếp sợ, kích động nghiêng người về phía trước, lớn tiếng nói, "Ngươi rõ ràng đã đáp ứng ta!"
Lúc trước hắn đã hứa với nàng, cho nên nàng mới dẫn hắn đi tới trong phòng Lý thị để tìm chứng cứ, vì sao hiện tại lại nói không thể nào chắc chắn? Hắn có ý gì? Hắn không thể giữ nổi Dật nhi hay sao?
Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện lớn tiếng khi gần hắn như vậy. Long Phi Dạ lạnh giọng, "Hàn gia và Hàn Vân Dật không phải vẫn đều đang êm đẹp hay sao? Ngươi gấp cái gì?"
Hàn Vân Tịch lập tức lùi lại, vẫn không cam lòng, "Ta... ta... vậy thì ngươi nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
"Chính xác ý trên bề mặt là gì? Nếu không có việc gì khác, ngươi có thể đi ra ngoài." Long Phi Dạ phiền lòng, thấy bộ dáng nữ nhân này kích động, hắn càng cảm thấy phiền hơn.
Hắn thật sự không biết vì sao hắn lại muốn bảo vệ nàng. Dù sao, nàng là nữ nhân Thiên Huy hoàng đế bạn cho hắn, nếu Thiên Huy hoàng đế muốn, cũng có thể thu hồi nàng ấy! Hắn lo lắng về điều gì?
Hàn Vân Tịch bất ngờ, gia hỏa này sao lại có thể như vậy?
Nàng trở nên tức giận, đập bàn một cái, "Ngươi đã đáp ứng với ta, ngươi phải làm được!"
Tầm mắt Long Phi Dạ dừng ở trên tay nàng, chậm rãi di chuyển lên trên, nhìn thẳng vào nàng. Rất tốt, nữ nhân này lại phá một kỷ lục khác, không chỉ nói chuyện lớn tiếng với hắn, hiện tại còn đập bàn với hắn.
"Bổn vương nói lần cuối cùng. Ngươi, đi ra ngoài!" Giọng nói của Long Phi Dạ lạnh băng đến cực điểm.
Hàn Vân Tịch không sợ hãi chút nào, hung tợn trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, phất tay áo rời đi.