Một khi nghe được danh xưng này, toàn bộ mọi người trong hội trường đại hội thử thuốc đều sôi trào. Người có sắc mặt đặc sắc nhất không ai sánh bằng chính là Mộc Anh Đông.
Quân Diệc Tà có hai thân phận, đầu tiên là Bắc Lịch Khang Vương, thật ra thân phận thứ hai thì mới là môn chủ Bách Độc môn.
Tiểu Dược Đồng này, hết lần này tới lần khác đều lựa chọn nói " Môn chủ Bách Độc môn", đây là ý gì? Cố ý sao? Chẳng lẽ, Tạ hội trưởng đã phát hiện cái gì?
Mộc Anh Đông nghi ngờ nhìn Tạ hội trưởng, do dự một chút. Hắn vẫn rất quả quyết, nhìn về hướng tên người làm đang đứng cách đó không xa, dùng mắt ra hiệu, để cho người làm nhanh chóng đi nhắc nhở Quân Diệc Tà, chuyện này khả năng có bẫy.
Hắn không dám mạo hiểm đánh cược một lần. Chẳng qua là, tiền đặt cược lần này quá lớn, hắn không thể chịu thua.
Mà lúc này, Quân Diệc Tà đang ở tại phía xa hội trường, cũng không biết trong hội trường đang phát sinh cái gì. Hắn chỉ nghe tiếng người bên trong huyên náo, hắn nhếch miệng lên, vẻ khinh thường cười lạnh. Trong đầu có suy nghĩ, chờ hắn đi vào tuyên bố cầu hôn, nhất định phải toàn bộ mọi người còn oanh động hơn so với bây giờ.
"Bách Độc môn cũng dám đến Dược Thành ta giương oai? Dẫn hắn vào, để ta nhìn xem hắn muốn làm cái gì?" Tạ hội trưởng nói lớn tiếng.
Tiểu Dược Đồng đang muốn đi, Mộc Anh Đông liền vội vàng ngăn lại, "Chậm đã, Hội Trưởng Đại Nhân, đại hội thử thuốc không thể bỏ dở giữa chừng. Bất kể Khang Vương tới để làm gì, hãy là cứ chờ đại hội thử thuốc kết thúc rồi bàn bạc lại."
Dư quang của Tạ hội trưởng liếc về phía người làm, tỏ ý người làm rời đi. Hắn rất không khách khí hỏi ngược lại, "Khang Vương? Thế nào? Mộc gia chủ và môn chủ Bách Độc môn này rất quen thuộc sao?"
Mộc Anh Đông vốn không muốn để ý tới, nhưng vẫn muốn ngăn Dược Đồng kia lại, kéo dài thời gian cho người làm đi báo tin. Hắn cười nói, "Mấy năm trước, cung ứng dược liệu cho Thái Y Viện của Bắc Lịch quốc là do Khang Vương tới thương nghị. Hội Trưởng Lão cũng đã biết, cũng đã nói với Tam gia Tạ, Vương, Mộc. Hội Trưởng Đại Nhân sẽ không quên chứ?"
Tạ hội trưởng lại không trả lời hắn, mệnh lệnh Dược Đồng, "Còn không mau đi!"
Mộc Anh Đông cũng không dám nói nhiều. Nếu không biết tình huống mà còn nói nhiều sẽ phát sinh nhiều sơ hở. Cũng không biết, chỉ một câu nói, khi nào sẽ bị biến thành nhược điểm, bị người khác nhéo không thả.
Người làm cũng đã rời đi một hồi, Mộc Anh Đông chỉ có thể hy vọng, người làm kịp thời tới ngăn trở Quân Diệc Tà đi vào.
Theo hai người bọn họ an tĩnh, toàn bộ mọi người cũng hoàn toàn yên tĩnh.
Người có thể được mời tới tham dự, người muốn lên đài tham dự tỷ thí, đều không phải là hạng người bình thường. Cộng thêm vị trí hai vòng ghế đầu tiên là những đại nhân vật cũng đang trầm mặc, vậy thì còn ai dám nói nhiều nhỉ?
Trong đám người, Hàn Vân Tịch dùng hai tay ôm ngực, lưng tựa vào dựa lưng trên ghế, có chút hăng hái nhìn Mộc Anh Đông.
Long Phi Dạ đang ngồi ở bên người nàng thì nhắm mắt dưỡng thần, tự làm một màng ngăn cách với không khí khẩn trương xung quanh, tự tạo một thế giới riêng của hắn. Nhưng tất cả những chuyện hôm nay, hết lần này tới lần khác, hắn đều nắm trong lòng bàn tay.
Tên người làm do Mộc Anh Đông phái đi còn chưa tới cửa ra hội trường, liền bị người của Tạ hội trưởng ngăn lại. Tạ hội trưởng đã dám để cho Dược Đồng kêu lên năm chữ "Môn chủ Bách Độc môn" này, hắn tất nhiên đã phải làm mọi công tác chuẩn bị thật chu đáo.
Tiểu Dược Đồng đến cửa vào hội trường, cố làm vẻ cung kính, nói, "Khang Vương điện hạ, Hội Trưởng Lão xin mời."
Quân Diệc Tà vung tay lên, một đám người làm ở phía sau liền vui mừng, theo hắn nghênh ngang đi vào lối đi thật dài, dẫn thẳng tới đài tỷ thí trong hội trường hình tròn.
Toàn bộ mọi người trong hội trường đều quay đầu nhìn lại. Ngày từ đầu, không khí trong hội trường còn rất an tĩnh, nhưng theo khoảng cách của đám người Quân Diệc Tà, càng đi càng gần, mọi người càng nhìn càng rõ. Dần dần, tiếng nghị luận liền vỡ ra, một mảnh ồn ào.
Trên người Quân Diệc Tà mặc trang phục của Vương Tước Bắc Lịch, thái độ ngạo mạn, cuồng nịnh, ngang ngược bất phàm. Người nào nhìn vào cũng rất rõ ràng, hắn lấy thân phận Thân Vương Bắc Lịch mà tới tham dự đại hội thử thuốc.
Phía sau hắn là mười tên người làm, xếp thành một nhóm, đồng loạt mặc Hồng Y. Mỗi tên người làm đều gánh một gánh lễ, phủ vải màu đỏ thẫm. Bên trên từng gánh lễ vật đều dán chữ song hỉ lớn màu đỏ.
Mấy thứ này, hoàn toàn giống như đi cầu hôn... Tình huống gì đang xảy ra?
Vừa mới xong, thời điểm tiểu Dược Đồng tới thông báo, tại sao không nói gì? Tiếng nghị luận trong hội trường càng ngày càng lớn.
Sắc mặt Mộc Anh Đông phức tạp không dứt, luôn cảm thấy thời điểm này, có cái gì không đúng. Hắn cảm thấy vô cùng nghi ngờ, hắn không ngừng nháy mắt với Quân Diệc Tà, hy vọng có thể vãn hồi một ít. Nhưng Quân Diệc Tà cuồng ngạo, ngước cao đầu, sải bước đi lên đài, không để ý tới hắn.
" Môn chủ Bách Độc môn, ngươi đây là..." Tạ hội trưởng hỏi.
Quân Diệc Tà nghe xưng hô này, cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi Tạ hội trưởng muốn đóng vai diễn thật hơn một ít mà thôi. Hắn chắp hai tay lại, cúi đầu, làm một màn chào hỏi, nói, " Hôm nay Bản vương đại biểu cho hoàng tộc Bắc Lịch tới, Tạ hội trưởng, hãy nhận một lễ của Bản vương!"
Tạ hội trưởng khinh thường, liếc mắt quan sát hắn, cũng không khách khí, "Bắc Lịch Khang Vương đúng không? Ha, ha, ha, ngươi tới vì chuyện gì?"
"Tạ hội trưởng, ta vốn không nên quấy rầy đại hội thử thuốc. Chẳng qua, Bản vương được thái tử Bắc Lịch phó thác, có một chuyện muốn nhờ!" Quân Diệc Tà lớn tiếng nói.
"Có liên quan gì tới đại hội thử thuốc của Dược thành chúng ta hay sao? Thế nào? Lúc này cũng phải là lúc thích hợp đi cầu?" Tạ hội trưởng tức giận hỏi.
"Không liên quan tới đại hội thử thuốc, nhưng có quan hệ đến toàn bộ Dược Thành. Cho nên, hôm nay Bản vương mượn Chư gia Dược Thành hội tụ đầy đủ ở đây, tới để muốn nhờ một việc." Quân Diệc Tà đáp.
Lần này, mọi người tại đây cũng rối rít buồn bực, hiếu kỳ. Những thứ này chẳng phải là chuẩn bị để cầu hôn hay sao? Tại sao lại liên quan đến toàn bộ Dược Thành?
"Chuyện gì?"
Theo một tiếng hỏi này của Tạ hội trưởng, mọi người đều an tĩnh lại, khẩn trương chờ đợi câu trả lời.
"Thái tử Bắc Lịch ta ái mộ Cửu tiểu thư Mộc gia đã lâu. Nay hoàng thượng đã chuẩn ý, muốn lấy một tòa Thiên Phong Tuyết Sơn trong cao nguyên Tuyết Vực của Bắc Lịch làm sính lễ, cầu hôn Cửu tiểu thư!"
Quân Diệc Tà vừa nói, Tạ hội trưởng là người đầu tiên khiếp sợ, kêu lên, "Ngươi nói cái gì?"
Thấy Tạ hội trưởng có phản ứng, Mộc Anh Đông một mực quan sát ở bên cạnh đột nhiên liền thở phào một cái, trong lòng cười lạnh không dứt, "Tạ Đức Ý, Tạ Đức Ý, ngươi là lão cáo già. Thật sự biết cách đùa giỡn người khác!"
Mộc Anh Đông cùng Quân Diệc Tà cùng nghĩ đến một điểm, cho rằng Tạ hội trưởng có thái độ này là đang diễn trò. Hắn sợ bị người khác hoài nghi, hắn cấu kết cùng Bách Độc môn.
Đương nhiên, những người chân chính bị khiếp sợ là những người khác. Âm thanh xôn xao một mảnh, ồn ào lấn át cả thời điểm ban đầu Dược Đồng báo cáo tin tức. Có thể nói, không có người nào là không khiếp sợ, không có người nào là không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Cửu tiểu thư Mộc gia? Chẳng phải là Mộc Linh Nhi sao?"
"Thiên Phong Tuyết Sơn làm sính lễ! Số tiền lớn như vậy? Là cả một ngọn Tuyết Sơn sao?"
"Mộc gia lại phát tài!"
"Mộc Linh Nhi có tội, không cho phép gả!"
Cầu hôn Mộc Linh Nhi đã làm cho rất nhiều người cảm thấy ngoài ý muốn. Lại lấy cả ngọn Tuyết Sơn làm sính lễ, lại càng thật sự làm người ta không thể tin được. Phàm là người trong Dược thành đều biết, đối với vật liệu để nuôi trồng giống thuốc mới cùng những loại dược liệu Chí Hàn quý giá, một ngọn Tuyết Sơn là có ý nghĩa lớn biết bao nhiêu. Không trách, Quân Diệc Tà lại nói chuyện này có quan hệ với toàn bộ Dược Thành.
Dù là thế lực của các Gia Tộc nhỏ mà có được Tuyết Sơn trong tay, chỉ cần trong thời gian mấy năm ngắn ngủi cũng sẽ bước lên được hàng ngũ đại gia tộc. Thậm chí, còn có thể trở thành tài năng xuất chúng của Dược Thành.
Đủ loại thanh âm liên tiếp, Quân Diệc Tà vô cùng hài lòng, lúc này mới nhìn hướng Mộc Anh Đông. Mộc Anh Đông vừa được giải trừ nghi ngờ lo âu, liền liếc mắt, nhìn lại hắn một cái, tiếp tục bất động thanh sắc.
Thấy Tạ hội trưởng diễn xuất thật như vậy, Quân Diệc Tà có hứng thú không tệ, cố ý nói, "Tạ hội trưởng, Bản vương nói, Bản vương giúp thái tử Bắc Lịch đi cầu cưới Cửu tiểu thư Mộc gia, dùng toà Tuyết Sơn làm sính lễ. Thế nào, hù dọa ngài sao?"
Tạ hội trưởng cười lạnh không dứt, "Thái tử Bắc Lịch ra tay thật hào phóng. Chẳng qua, Khang Vương điện hạ hẳn phải đi tìm Mộc gia chủ để cầu hôn mới đúng lẽ, tìm lão phu làm gì?"
"Nghe nói Mộc Cửu tiểu thư phạm sai lầm, bị Hội Trưởng Lão giam giữ. Cho nên, hôm nay Bản vương làm như vậy trước mặt mọi người, biểu thị thay Thái Tử Gia Bắc Lịch, hướng về phía Tạ hội trưởng bày tỏ một lời mời. Mời Tạ hội trưởng khoan dung, độ lượng, thả Cửu tiểu thư."
Hiếm thấy Quân Diệc Tà nói lời cầu xin người khác, Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ không hẹn mà cùng nhếch miệng lên, cười một vệt cười khẽ.
"Thả nàng?"
Tạ hội trưởng vuốt vuốt chòm râu một chút, trầm tư chốc lát, thái độ kiên định, "Mộc Linh Nhi phạm sai lầm, lại chạy trốn chết gần một năm, coi rẻ Hội Trưởng Lão, kỳ thực, tội nặng không thể tha thứ!"
Lời vừa nói, mọi người đều an tĩnh lại.
Quân Diệc Tà trầm mặc, chờ đợi Tạ hội trưởng nói tiếp. Lúc trước đã thương nghị, đợi Tạ hội trưởng nhắc tới "Lấy công chuộc tội" thì mới tiếp tục nói một chút.
Nhưng hắn chờ một hồi lâu, Tạ hội trưởng cũng không nói lời nào.
Lão già này, tại sao không nói đi? Hắn có ý gì?
Lúc này, một con thứ của Mộc gia ngồi cách đó không xa, đột nhiên đứng lên, hô to, "Tạ trưởng lão, không bằng để Mộc Linh Nhi lấy công chuộc tội!"
Quân Diệc Tà cho rằng người này là do Mộc Anh Đông an bài. Trong lòng Mộc Anh Đông lại kinh hãi, càng phát ra cảm giác có cái gì đó không đúng.
"Như thế nào là lấy công chuộc tội?" Tạ hội trưởng hỏi.
"Dùng sính lễ của nàng để đổi lấy công chuộc tội, vì Dược thành cống hiến ra Thiên Phong Tuyết Sơn. Hội Trưởng Lão sẽ trông coi, nuôi trồng, cùng nghiên cứu dược liệu. Như vậy, cũng coi là Mộc gia ta cống hiến vì giới Y, Dược. Như thế nào?"
Người con thứ kia đối đáp rất nhanh, Mộc Anh Đông cũng không ngăn trở kịp nữa.
Những lời này không thể không làm cho mọi người hoài nghi. Từ khi nào người của Mộc gia lại hào phóng như vậy, khinh địch như vậy, liền cống hiến ra cả toà Tuyết Sơn? Chẳng lẽ, ngoài một toà Tuyết Sơn ra, hoàng tộc Bắc Lịch còn cho Mộc gia chỗ tốt hơn? Cống hiến toà Thiên Phong Tuyết Sơn, chẳng qua chỉ là muốn cứu Mộc Linh Nhi?
Sắc mặt Mộc Anh Đông đại biến. Hắn không quản rốt cuộc tên con thứ nghịch tử này bị ai thu mua, hắn lạnh giọng khiển trách, "Tiểu nhi ngu muội, không biết điều. Nơi này là nơi trẻ con như ngươi có thể lớn tiếng nói chuyện?"
Lời vừa nói, Quân Diệc Tà sợ run. Thế này mới biết, tên con thứ này không phải do Mộc Anh Đông sai sử. Hắn khiếp sợ nhìn tới hướng Tạ hội trưởng.
Thái độ của Tạ hội trưởng vẫn như cũ, phi thường không khách khí, "Khang Vương điện hạ, dạng lấy công chuộc tội này, ý kiến của ngươi như thế nào?"
Quân Diệc Tà có thể trả lời thế nào? Mâu quang của hắn âm u, chậm chạp không lên tiếng.
Tạ hội trưởng lại chất vấn Mộc Anh Đông, "Mộc gia chủ, ngươi thì sao? Ý của ngươi như thế nào?"
Mộc Anh Đông cũng không biết trả lời như thế nào, mặc dù khẩn trương, nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ cơ hội cứu vãn tình thế.
Đáng tiếc, tất cả cũng không kịp.
Tạ hội trưởng giận dữ, nghiêm nghị, "Người đâu, lấy phần hiệp nghị kia ra đây cho lão phu!"
Toàn bộ mọi người đều yên lặng, mọi người cũng không biết chuyện này là thế nào? Hiệp nghị gì?
Mà mặt Mộc Anh Đông cùng Quân Diệc Tà đồng loạt biến sắc. Nếu như ánh mắt có thể giết người, lúc này, ánh mắt hai người này đủ để giết Tạ hội trưởng cả trăm ngàn lần!
Hai tay tên người làm trình lên một tờ hiệp nghị, Tạ hội trưởng lạnh giọng, "Lớn tiếng đọc lên!"
Thanh âm của tên người hầu vang vọng, đọc rõ từng câu từng chữ từng ý nghĩa trong hiệp nghị. Tờ hiệp nghị này chính là Quân Diệc Tà ký kết cùng Mộc Anh Đông, do Quân Diệc Tà giao cho Tạ trưởng lão.
Ý nghĩa đại khái của hiệp nghị này là Quân Diệc Tà sẽ cầu hôn ngay trước mọi người, lấy Tuyết Sơn làm sính lễ. Sau đó yêu cầu Mộc Linh Nhi "lấy công chuộc tội", gả cho thái tử Bắc Lịch. Sau khi chuyện thành công, hoàng tộc Bắc Lịch sẽ lấy một tòa Tuyết Sơn đưa tặng, coi như đáp sính lễ tư thân.
Đây vốn chứng cứ Quân Diệc Tà cùng Mộc Anh Đông muốn đem ra hãm hại Tạ hội trưởng, để cho Tạ hội trưởng yên tâm. Ai biết, bây giờ lại thành bằng chứng Tạ hội trưởng cắn ngược lại Mộc gia!
Hiệp nghị đã đọc xong, mọi người tại đây đều trợn mắt hốc mồm, không nghĩ tới phía sau chuyện này còn giấu một phần hiệp nghị như vậy, không nghĩ tới Mộc gia có thể mò được nơi tốt đẹp như vậy!
"Người đâu, truyền hiệp nghị xuống, để cho mọi người coi một chút, bên trên còn đóng con dấu của gia chủ Mộc gia!"
Mặt Tạ hội trưởng đầy đầy căm phẫn, lại nói ra toàn bộ chuyện Quân Diệc Tà tới thu mua hắn. Ngay cả Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ nghe cũng thấy thật bất ngờ. Bọn họ còn tưởng rằng, lão đầu tử này chỉ dùng hiệp nghị này để cắn ngược lại Mộc gia, sẽ không chọc ra sự kiện kia. Như vậy thứ nhất...