Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Emily Ton

Đối mặt với sự sắc bén của mẫu thân, Hàn Nhược Tuyết giật mình một cái, vội vàng trả lời, "Mục Lưu Nguyệt nói Hàn Vân Tịch không phải chữa bệnh cho thiếu tướng quân, mà là giải độc!"

Lời này vừa ra, nắm tay Lý thị đột nhiên cứng đờ, chỉ là, nàng cái gì cũng chưa nói.

"Thiếu tướng quân bị thích khách đánh lén, trên thân kiếm có độc, Hàn Vân Tịch vừa vặn có thể giải độc, cứu thiếu tướng quân, nhưng, ai biết thiếu tướng quân còn trúng một loại độc mãn tính, vừa vặn cũng bị Hàn Vân Tịch phát hiện, cũng có thể giải." Hàn Nhược Tuyết nói.

Tiếng nói vừa dứt, nắm tay Lý thị đột nhiên buông lỏng, chỉ thấy nàng trợn mắt há hốc mồm, hai mắt trống rỗng, cả người ngẩn ra.

Hàn Nhược Tuyết bị dọa, vội vàng đi qua nâng đỡ, "Mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi cảm thấy nơi nào không thoải mái hay sao?"

Lúc này Lý thị mới bình thường trở lại, biểu tình trên mặt còn có chút cứng đờ, nàng lắc lắc đầu, "Không...... không có gì, ngươi rót một ly nước ấm tới đây giúp mẫu thân."

Hàn Nhược Tuyết vội vàng đến một bên rót nước, lúc này Lý thị mới thở ra một hơi thật dài, làm mình bình tĩnh trở lại. Nàng nhìn phía sau lưng Hàn Nhược Tuyết, đáy mắt đêm ngày đen tối, âm tình bất định, sau một lúc lâu, mới nhàn nhạt nói, "Hàn Vân Tịch làm sao phát hiện ra độc mãn tính?"

"Mục Lưu Nguyệt không nói rõ, ta cũng không hỏi nhiều." Hàn Nhược Tuyết đáp.

"Thiếu tướng quân vì sao lại túng độc mãn tính đây? Độc mãn tính dù sao cũng cần thời gian lâu dài để hạ." Lý thị lại hỏi.

Hàn Nhược Tuyết xoay người lại, "Nương, lúc ấy ta cũng nghĩ như vậy, trong phủ Đại tướng quân chắc chắn là có người muốn hại thiếu tướng quân, loại sự tình này ta cũng không tiện hỏi."

Lý thị gật gật đầu, chậm rãi uống thêm mấy ngụm trà, thuận miệng lại hỏi, "Tuyết Nhi, hôm nay để ngươi tặng Mục đại tiểu thư trà xuân, ngươi đã tặng rồi sao?"

Hàn Nhược Tuyết bây giờ mới nhớ tới chuyện này, cúi đầu, "Ta...... ta đi vội quá, nên đã quên."

Gánh nặng trong lòng Lý thị bỗng nhiên được giải tỏa, lại hỏi, "Vậy lá trà không rẻ kia, ngươi để chỗ nào?"

"Liền đặt ở ngay bên cạnh bàn, nếu không, ta hiện tại sai người đi lấy, trực tiếp đưa đến Đại tướng quân phủ?" Hàn Nhược Tuyết hỏi.

"Không cần." Lý thị lập tức cự tuyệt, "Quên đi, coi như đưa cho người có duyên vậy."

Hàn Nhược Tuyết hậm hực, cũng không dám nhiều lời sai trái.

"Ta mệt mỏi, muốn ngủ trong chốc lát, ngươi đi xuống đi." Lý thị nhàn nhạt nói, nói xong lười biếng dựa xuống gối cao.

"Mẫu thân, để ta bắt mạch cho ngươi xem sao?" Hàn Nhược Tuyết thực sự quan tâm, nhưng mà, Lý thị chỉ phất phất tay, ý bảo nàng đi ra ngoài.

Từ nhỏ, mẫu thân chính là nghiêm khắc như thế, có đôi khi thậm chí rất lạnh nhạt, Hàn Nhược Tuyết sớm thành thói quen.

"Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt." Nàng lại rót ra một chén nước đặt một bên, sau đó mới lui ra.

Hàn Nhược Tuyết vừa đi, Lý thị lập tức ngồi dậy, khuôn mặt vốn đang lặng im nháy mắt thay đổi hoàn toàn, âm u giống như mây đen dày đặc trên trời, ngay cả ánh mắt luôn trầm tĩnh cũng trở nên sắc bén.

"Người tới!" Nàng trầm giọng nói.

Tiếng nói vừa dứt, một nữ thị vệ trong trang phục màu đen liền đi ra từ phía sau bình phong một bên.

"Lập tức đi vườn trà Thiên Hương mang vật kia về, còn có, hãy rửa sạch căn nhà gỗ nhỏ có chứa Xà Độc!" Lý thị nghiêm túc giao đãi.

"Vâng! Thuộc hạ minh bạch!" Hắc y thị nữ lĩnh mệnh, lập tức rời đi.

Lý thị ngồi hồi lâu, mắt phượng sắc bén chậm rãi nheo lại, "Hàn Vân Tịch a Hàn Vân Tịch, bổn phu nhân thật sự là xem thường ngươi, ngươi dám làm hư chuyện tốt của bổn phu nhân! Năng lực của ngươi thật lớn nha! Bổn phu nhân tuyệt đối sẽ không để ngươi yên!"

.......Dịch: Emily Ton.....

Thời gian từng ngày qua đi, bất tri bất giác lại qua ba ngày, chỉ còn mười lăm ngày liền hết một tháng.

Sau khi giao đãi hết mọi sự tình cho Mục Thanh Võ, Hàn Vân Tịch bên này cũng không hề nhàn rỗi.

Mấy ngày nay nàng đều không ra khỏi cửa, tránh ở trong thư phòng Vân Nhàn Các nghiên cứu về Vạn Xà Độc.

Trên tay nàng cũng không có mười vị Xà Độc kia, nhưng, trước đây khi thu thập mẫu kiểm nghiệm, nàng đã để máu có chứa độc tố Vạn Xà Độc của Mục Thanh Võ vào trong hệ thống giải độc. Hệ thống giải độc sẽ tự phân tán các độc tố khác nhau trước khi tạo ra các bản sao, bổ sung vào kho độc.

Hàn Vân Tịch đã nhiều ngày qua, luôn cân nhắc về phương thức hạ độc.

Trong nhiều trường hợp, phương thức hạ độc là một rào cản cho người hạ độc. Ví dụ như, có một số độc dược dễ dàng sinh ra phản ứng với đồ vật khác, khiến độc tính bị suy yếu, đôi khi sẽ phát sinh màu sắc hoặc thay đổi mùi vị, do đó chỉ có thể hạ ở trong nước sạch. Mặt khác, cũng có một số độc dược không thể hạ ở trong nước sạch, nếu không sẽ rất dễ dàng bị phát hiện.

Hàn Vân Tịch cân nhắc, muốn hạ độc trong nước sạch để Mục Thanh Võ uống thường xuyên cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi, phòng nước phòng lửa, còn có tất cả hạ nhân hầu hạ Mục Thanh Võ đều đã tra qua, cũng không có dị thường gì.

Có phải nàng nghĩ sai rồi hay không, Vạn Xà Độc cũng không phải bị hạ ở trong nước?

Căn cứ theo ghi chép trong hệ thống giải độc, Vạn Xà Độc chỉ có thể hạ ở trong nước sạch, hơn nữa một khi phối chế xong, cần thiết phải dùng hết trong vòng một ngày, nếu không sẽ biến sắc biến vị.

Nhưng, hệ thống giải độc này dù thế nào thì vẫn là trí năng hóa, chung quy cũng là do con người nghiên cứu ra. Ở hiện đại cũng không có Vạn Xà Độc, những ghi chép từ hệ thống giải độc cũng là sau khi tra ra từ sách cổ, được biên soạn vào.

Không công nhận rằng, hệ thống giải độc trong phương diện kiểm tra đo lường độc tính, hay là phương diện điều phối giải dược đều có công năng rất lớn, vượt qua cả đại não của bất cứ thiên tài nào, nhưng là, ở phương diện chế độc, hệ thống giải độc vẫn còn khá yếu.

Có lẽ, có biện pháp hạ Vạn Xà Độc vào trong dung dịch khác, ở dưới tình huống không những không ảnh hưởng tới độc tính, còn có thể không sinh ra biến đổi về màu sắc và mùi vị?

Hoặc có lẽ, người hạ độc đã động tay động chân trong thời điểm chế độc, thay đổi độc tính của Vạn Xà Độc, hoặc thay đổi tính chất nào đó của Vạn Xà Độc, khiến cho phương thức hạ độc cũng thay đổi theo?

Tuy rằng, loại khả năng này rất thấp, bởi vì muốn điều phối ra Vạn Xà Độc cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu muốn tiến hành cải tiến đối Vạn Xà Độc, lại càng thêm khó.

Nhưng, dưới tình huống đã điều tra lâu như vậy cũng chưa tra ra manh mối gì, Hàn Vân Tịch không thể không thận trọng suy xét đến khả năng này.

Nếu không hạ ở trong nước sạch, vậy cũng nên hạ ở trên đồ vật mà Mục Thanh Võ thường xuyên ăn uống, trừ bỏ một ngày ba bữa cơm, Hàn Vân Tịch rất nhanh liền nghĩ tới một thứ, trà!

Người Thiên Ninh rất ham mê uống trà. Trong đế đô, từng nhà đều sẽ trang bị lá trà, từ buổi sáng đến buổi tối đều không rời khỏi nước trà.

"Có thể là trà hay không?" Hàn Vân Tịch lẩm bẩm tự nói, đang muốn gọi tiểu Trầm Hương tới, lại đột nhiên nhớ tới tiểu Trầm Hương đã bị nàng lưu tại Hàn gia bảo hộ Thất thiếu gia.

Nàng chỉ có thể tự mình ra Phù Dung Viên một chuyến, tìm gã sai vặt giúp nàng tìm đủ các chủng loại lá trà tới.

Ai ngờ, mới vừa phân phó gã sai vặt xong và quay trở lại trong viện, từ xa đã nhìn đến một hình bóng quen thuộc, đang đi từ hành lang dài bên kia.

Thân ảnh kia cao lớn cao ngạo như vậy, khí thế bức người, dáng đi lại ưu nhã, tôn quý như vậy. Hình bóng một mình từ xa khiến cho tất cả hết thảy quanh mình đều ảm đạm không ánh sáng, lệnh người không thể bỏ qua.

Vào buổi chiều yên tĩnh trong hành lang dài, mỹ nam tử ưu nhã lạnh lùng độc hành, nếu nói cảnh đẹp yên tĩnh chính là một bức họa, mỹ nam này ưu nhã đó chính là tiên trong bức họa kia.

Là hắn...... Long Phi Dạ.

Hàn Vân Tịch nhìn nhìn, không tự giác nhìn đến thất thần.

Đột nhiên, tiên trong bức họa không thấy nữa, không...... là Long Phi Dạ đột nhiên biến mất không thấy!

Hàn Vân Tịch bình thường trở lại, thập phần kinh ngạc, người đâu?

Theo bản năng nàng tiến lên vài bước, nhìn xung quanh, nhưng vẫn không thấy người.

Hàn Vân Tịch bình thường trở lại, chỉ cảm thấy dường như đã lâu rồi chưa gặp gia hỏa này, một lần gặp mặt cuối cùng hẳn là ở trà lâu, nàng thấy hắn, nhưng hắn cũng không phát hiện ra nàng.

Nàng vẫn luôn lo lắng trong lần trị liệu cho Thái tử, khi nàng giấu đi bã thuốc nên khởi động hệ thống giải độc đã bị hắn rình coi, nhưng, tên kia đến nay cũng chưa từng hỏi tới sự kiện kia, phỏng chừng cũng không nhìn thấy gì đi.

Hiện tại mới qua buổi trưa, gia hỏa này trở về thật là sớm nha.

Kỳ thật, hắn trở về ngày nào, thời điểm nào sẽ trở về, ngày nào đó không trở về, Hàn Vân Tịch đều rất rành mạch, ai khiến nàng đứng ở cửa sổ gác mái là có thể nhìn đến ngọn đèn trong tẩm cung hắn đâu?

Thời điểm này thường thì gia hỏa này sẽ không trở về, qua đêm nơi nào đó sao? Hôm nay sao lại trở về sớm như thế, để làm gì đây?

"Kỳ quái......"

Nàng lẩm bẩm tự nói, đồng thời cũng thu hồi lòng hiếu kỳ, tên kia đều luôn giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, đột nhiên biến mất cũng không tính là gì.

Nhưng mà, ngay lúc Hàn Vân Tịch muốn tiếp tục đi về phía trước, bỗng một giọng nói trầm thấp lạnh băng của người nào đó truyền đến từ phía sau, "Hàn Vân Tịch, ngươi tìm bổn vương có việc gì?"

Hàn Vân Tịch hoảng sợ, đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy người vừa mới rồi rõ ràng còn ở phía trước, giờ này khắc này đã đứng ở phía sau nàng, thân hình cao lớn nguy nga tựa như một ngọn núi phía sau nàng, khiến nàng đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.

Hàn Vân Tịch theo bản năng lui ra sau một bước, kéo ra khoảng cách với hắn, giữ mình an toàn, đương nhiên, nàng có chút không thể hiểu được, "Điện hạ, ta không phải đang tìm ngươi."

"Vậy ngươi đứng ở chỗ này nhìn xung quanh làm gì?" Long Phi Dạ chất vấn nói.

Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch lập tức xấu hổ, bị hắn phát hiện?

Nàng không thể không ngẩng đầu nhìn lên, ai ngờ, vừa nhấc đầu liền đón nhận ánh mắt đầy khinh thường và không kiên nhẫn của Long Phi Dạ, "Có việc?"

Gia hỏa này!

Cho hắn một cái ánh mắt, hắn thật đúng là đang nghĩ chính mình là tiêu điểm?

Tốt thôi, tuy rằng hắn xác thật là tiêu điểm, nhưng là, Hàn Vân Tịch hiện tại vẫn không thể thừa nhận điều đó.

Vì sao hắn vẫn luôn dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, chẳng lẽ cho dù nàng nỗ lực nhiều bao nhiêu, trong mắt hắn vẫn không chịu nổi hay sao?

Vẫn luôn khinh thường thể hiện bản thân mình với người khác, cũng không ngại ánh mắt người khác nhìn mình. Hàn Vân Tịch cũng không biết được chính mình hiện tại vì sao lại để ý đến ánh mắt người nam nhân này nhiều bao nhiêu, nàng chỉ cảm thấy đây là vũ nhục.

Càng tức giận, tươi cười trên mặt nàng càng sáng lạn.

Nàng cười đặc biệt kiêu ngạo, "Không có việc gì. Ta nghĩ là điện hạ đã hiểu lầm, ta ở chỗ này nhìn xung quanh, là muốn tìm người khác, không phải tìm điện hạ."

Lời này vừa ra, ánh mắt Long Phi Dạ vốn đang lạnh băng đột nhiên lạnh thêm ba phần, dường như khiến nhiệt độ không khí quanh mình đều giảm xuống vài độ.

Hừ, ngươi lại cao ngạo lần nữa xem.

Hàn Vân Tịch bỏ qua lạnh băng trong mắt hắn, lại nói, "Nếu điện hạ không có chuyện gì khác để nói, thần thiếp xin cáo từ."

Đang nói, nâng cao cằm, ưu nhã xoay người muốn rời đi, ai ngờ, đúng ngay lúc này, Long Phi Dạ lạnh lùng đã mở miệng, "Chậm đã, bổn vương còn có việc."

Hàn Vân Tịch líu lo dừng bước, xoay người lại, vẫn mỉm cười rất ngọt ngào, "Không biết điện hạ còn có chuyện gì?"

"Vào nhà nói." Long Phi Dạ cũng không liếc nhìn nàng, ném xuống lời này, xoay người liền đi.

Hàn Vân Tịch cho rằng hắn sẽ đi đến tẩm cung bên kia, ai biết tên kia cư nhiên đi về hướng Vân Nhàn Các.

"Thực sự là có chuyện sao?" Hàn Vân Tịch hồ nghi, vội vàng cùng đi qua.

Long Phi Dạ vừa vào cửa liền ngửi được một mùi rất khó chịu, tuy rằng chưa từng bước vào phòng của bất cứ nữ nhân nào, nhưng là, hắn cũng biết phòng của nữ nhân hẳn là rất sạch sẽ.

Đôi lông mày không tự giác nhăn lại, hắn theo hướng mùi vị phát ra mà đi, liền tới thư phòng của Hàn Vân Tịch. Chỉ thấy trên một cái bàn to rộng đang bày biện vài chén chất lỏng màu đen, mùi tanh tưởi đang thoát ra từ những thứ chất lỏng đó.

Long Phi Dạ đánh giá căn phòng một vòng, ánh vào mi mắt tất cả đều là dơ bẩn, lộn xộn, và hỗn loạn. Hắn có thói ở sạch nên rất chán ghét cảnh hỗn loạn này, nhưng, không hiểu vì sao hắn cũng không hề rời đi ngay lập tức.

Hàn Vân Tịch theo sau tiến vào, không nghĩ tới gia hỏa này sẽ đến thư phòng của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK