(Chú thích:
(1) Hoãn quá thần lai: chưa lấy tinh thần.
Cac chương trước tớ vẫn dùng "hoãn...lai". Từ chương này về sau sẽ sửa luôn cho thuần việt.)
Long Phi Dạ chỉ thấy một phòng đầy không khí mập mờ, áo quần xốc xếch rơi đầy đất, cảnh tượng hoạt sắc sinh hương.
Hắn chỉ thấy quần dài của Hàn Vân Tịch vẩy lên, đã cao lại càng cao, lộ hết đường nét bắp chân, chân ngọc. Áo khoả(2) tới ngực, vai, cánh tay, trần truồ.ng, búi tóc tán lạc, tùy ý tán lạc ở sau lưng.
(Chú thích:
(2) Khoả: (động) lộ ra, để trần.)
Hắn chỉ thấy hai chân Cố Thất Thiếu thon dài, cái mền bọc trên người. Phần người trên cởi bỏ hết y phục. Cánh tay còn đang khoác lên trên vai thơm của Hàn Vân Tịch!
Long Phi Dạ ngơ ngẩn. Hắn không nhúc nhích, mặt không có biểu tình. Sau khi hắn quét nhìn từ trên xuống dưới hai người bọn họ một lần, sau đó, lạnh lùng nhìn vào con mắt Hàn Vân Tịch. Rất lâu sau, hắn đều không phản ứng.
Mà Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu cũng phi thường ngoài ý muốn. Hai người bọn họ vốn tưởng rằng quân lính xông vào, thế nào cũng không nghĩ tới là Long Phi Dạ!
Người này, không phải là ra khỏi thành cùng Đoan Mộc Dao sao?
Người này trở lại lúc nào? Tại sao có thể tinh chuẩn mà tìm tới nơi này?
Trong giờ phút này, trong đầu Hàn Vân Tịch chỉ có ngoài ý muốn. Dù sao, nàng đã thiết tâm cho là Long Phi Dạ đi với Đoan Mộc Dao. Nhìn dáng vẻ bọn họ vội vã, bận rộn như thế, ít nhất phải hai đến ba ngày mới có thể trở về.
Một phòng yên tĩnh, ba người không tiếng động. Thời gian giống như dừng lại vào giờ khắc này. Tất cả vạn vật tựa hồ đều trầm mặc. Nhưng so với vạn vật, Long Phi Dạ còn trầm mặc hơn, trầm mặc đến đáng sợ!
Đột nhiên, bên ngoài xuất hiện một loạt tiếng bước chân, đánh vỡ bầu không khí khẩn trương yên lặng, có người tới!
Mặt Long Phi Dạ không thay đổi, xoay người, rời đi. Hắn đi tới cửa, bất thình lình lại hung hăng, đập lên cửa "Oành" một tiếng. Tiếng vang thật lớn, cả nhà cũng rung rung.
Hàn Vân Tịch cùng Cố Thất Thiếu bị dọa cho giật mình, lúc này mới tỉnh hồn. Chỉ nghe bên ngoài truyền tới thanh âm Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ.
"Tần Hoàng Thúc, bên trong như thế nào?"
"Tần Vương điện hạ, bên trong có ai không?"
"Không." Long Phi Dạ không cân nhắc, lạnh lùng trả lời.
Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ không trì hoãn, đi tìm hướng khác. Long Phi Dạ đứng ở cửa, cả người đột nhiên liền ảm đạm xuống. Con ngươi thâm thúy của hắn đen không thấy một tia sáng, sâu thật sâu, giống như động không đáy.
Long Phi Dạ rất để ý loại chuyện nam nữ thụ thụ bất tương thân, cho nên, Hàn Vân Tịch cởi cái vớ, hắn đều rất tức giận.Hắn yêu quý thân thể nàng. Cho nên, đến nay cũng không dễ dàng đụng vào nàng.
Nhưng bây giờ, nàng lại cùng một nam nhân khác. Cơ hồ là cả người trần tru.ồng, cùng trên một giường!
Rốt cuộc bọn họ đang làm gì? Bọn họ như vậy đợi bao lâu?
Hai tay Long Phi Dạ dần dần nắm thành quả đấm. Gân xanh ở sau lưng, một đạo, một đạo, toàn bộ trồi lên. Hắn tức giận ngút trời, khí huyết trong lục phủ ngũ tạng càng lăn lộn. Thân thể cao lớn, cao ngạo như vậy, làm cho người ta có cảm giác không vững vàng, lảo đảo muốn ngã!
Nhưng Long Phi Dạ cũng không chờ lâu. Thời điểm hành lang dài không có người, hắn hung hăng đấm một đấm ở trên cửa, "Hàn Vân Tịch, nàng còn không ra!"
Bên trong nhà, Hàn Vân Tịch vừa mới mặc quần áo tử tế, gấp đến độ tay chân cũng run rẩy. Cho dù Cố Thất Thiếu luôn miệng nhắc nhở nàng, trên vai nàng còn một mũi tên Nỗ Tiễn chưa rút ra, nàng cũng không buồn liếc mắt nhìn tới vết thương.
Thật là đáng chết!
Vì né tránh Hắc Y cao thủ, nàng và Cố Thất Thiếu làm một tuồng kịch. Chuyện này có thể dễ hiểu, vì tình huống khẩn cấp. Nhưng thời điểm nàng bôi thuốc cho Cố Thất Thiếu, tại sao lại quên mặc quần áo? Tại sao lại quên?
Nàng đến từ hiện đại, lộ chân, lộ vai, đối với nàng chỉ là phạm vi bình thường. Nhưng so với bất luận kẻ nào, nàng biết rõ ranh giới cuối cùng của Long Phi Dạ ở đâu!
Sau khi quần áo tử tế, đi giầy, ngay cả bao y tế nàng một mực mang theo người cũng quên, vội vàng ra ngoài. Cố Thất Thiếu lại kéo nàng lại, "Độc nha đầu, trên vai ngươi còn có thương tích! Mũi tên còn chưa rút ra!"
"Chết tiệt!"
Hàn Vân Tịch đẩy tay Cố Thất Thiếu ra, lao ra ngoài. Ai biết, Long Phi Dạ lại đi vào, thấy hai người lôi kéo, hắn như bị đổ dầu vào lửa. Hắn dùng trường kiếm, nhắm thẳng vào Cố Thất Thiếu, "Buông nàng ra!"
"Long Phi Dạ, ngươi dám thô bạo với nàng. Ngươi thử lại một chút! Lão Tử không thả!" Cố Thất Thiếu cường ngạnh. Hắn chỉ thấy không quen khi Long Phi Dạ đối xử dữ dội với Độc nha đầu như vậy. Hắn thấy không quen khi Long Phi Dạ lừa gạt nàng! Thấy không quen khi Long Phi Dạ có mưu đồ khác!
Có lẽ, rất nhiều người sẽ cho rằng, hắn biết rất rõ ràng Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch là vợ chồng, còn dám mạnh miệng yêu cầu.
Nhưng trên thực tế, hắn biết rất rõ ràng, Hàn Vân Tịch thích người đàn ông này. Cho nên, hắn mới không bắt buộc nàng điều gì.
Hắn chân chính muốn cưỡng cầu, thì sẽ không phải làm như vậy!
Chỉ cần nữ nhân này nói không thích Long Phi Dạ, hắn lập tức mang nàng đi. Tài sản, địa vị, danh dự, Long Phi Dạ có thể cho nàng, hắn cũng có thể!
Dù tâm hắn không có chí lớn, chỉ muốn báo thù Y Học Viện. Nhưng nếu Hàn Vân Tịch muốn Vân Không thiên hạ, hắn có thể thay nàng cạnh tranh!
Cố Thất Thiếu cương quyết. Không thể nghi ngờ, chính là càng chọc giận Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ không nói nhảm, cầm kiếm, đâm tới. Cố Thất Thiếu lập tức đẩy Hàn Vân Tịch tới một bên, rút ra trường kiếm chiến đấu. Nhưng hắn vừa truyền động tác đi, vết thương phía sau liền nứt ra. Rất nhanh, máu tươi thấm ra vải lụa trắng.
Hàn Vân Tịch làm sao biết Long Phi Dạ đang bị nội thương. Nàng chỉ biết là Cố Thất Thiếu cứu nàng nên bị thương, thương thế rất nặng, không thể hoạt động mạnh.
"Long Phi Dạ, chàng có thể nghe chúng ta giải thích hay không!" Nàng vội vàng hỏi.
"Không thể!"
Long Phi Dạ tức điên.
Hắn phải lấy lý trí ở đâu? Đối mặt với loại sự tình này, thiên hạ có mấy nam nhân có thể lý trí? Nếu có thể lý trí, nhất định không phải thật tâm thích người ta!
Lưỡi kiếm của Long Phi Dạ vung lên, càn quét hạ th.ân Cố Thất Thiếu. Cố Thất Thiếu lập tức bay lên không trung, xoay mình né tránh. Lần này, máu tươi thoáng cái nhuộm đỏ một mảng lụa trắng lớn.
Hàn Vân Tịch khẩn trương, thấy Long Phi Dạ kiếm lại vung tới, nàng trực tiếp lấy thân ngăn cản. Nàng cũng gấp điên, "Long Phi Dạ, chàng muốn giết hắn, trước tiên hãy giết ta rồi nói!"
Lời vừa dứt, thân thể Long Phi Dạ liền cứng đờ.
Khí huyết cuồn cuộn, không ngừng sôi trào lên, nhưng vẫn bị hắn gắng gượng đè xu.ống. Hàng lông mi của hắn khóa chặt, nhìn chòng chọc Hàn Vân Tịch.
Ánh mắt Hàn Vân Tịch né tránh. Nàng nói như vậy, không phải là một lời thật tâm. Nàng chỉ muốn hai nam nhân này yên tĩnh một chút.
"Long Phi Dạ, chúng ta chỉ..."
Nàng đang muốn giải thích, đột nhiên khóe miệng Long Phi Dạ dâng lên một vệt châm chọc, "Hàn Vân Tịch, Bản vương đã đánh giá cao nàng."
Trong lòng Hàn Vân Tịch ngừng chặt. Nàng rõ ràng muốn giải thích, nhưng thấy khóe miệng của hắn đầy châm chọc, đầu mũi nàng cũng ê ẩm, liền yên lặng.
Long Phi Dạ, những lời này của chàng là ý gì?
Long Phi Dạ, chàng cười khinh thường như vậy là ý gì?
Long Phi Dạ, chàng có biết thời điểm chàng với Đoan Mộc Dao rỉ tai, một câu giải thích chàng cũng không có. Lúc chàng đi cùng Đoan Mộc Dao, ta có bao nhiêu khó khăn mới chấp nhận được. Chàng biết rõ, Đoan Mộc Dao thích chàng!
Long Phi Dạ, tại sao thời điểm ta cần chàng, chàng luôn không có ở đây?
Long Phi Dạ, chàng có biết là Cố Thất Thiếu phải liều mạng, mới bảo vệ được ta hay không?
Tại sao chàng không hỏi một câu, làm thế nào chúng ta tránh được nhóm Nỗ Tiễn Thủ kia?
Long Phi Dạ, tại sao trong thế giới của chàng có nhiều điều không thể trả lời ta như vậy. Mà thế giới của ta, chàng lại can thiệp mạnh như thế?
Thấy dáng vẻ mất mát ngắm nhìn Long Phi Dạ của Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu đau lòng không có ngôn ngữ nào diễn tả. Dù phải trả bất cứ giá nào, hắn nắm chặt eo Hàn Vân Tịch từ phía sau lưng, "Độc nha đầu, ta mang ngươi đi!"
"Nói vớ vẩn!" Long Phi Dạ hừ lạnh, lưỡi kiếm vòng qua Hàn Vân Tịch, đâm thẳng vào mi tâm Cố Thất Thiếu. Ai biết, đột nhiên Hàn Vân Tịch giơ tay ra cản. Long Phi Dạ không dừng lại được, lưỡi kiếm lao qua tay nàng. Kiếm cắt ngọt, da thịt chảy ra một dòng máu tươi, trầy da sứt thịt!
Long Phi Dạ kinh hãi, lập tức thu kiếm. Cố Thất Thiếu cũng kinh hãi, kéo Hàn Vân Tịch ra phía sau đi, rống giận, "Long Phi Dạ, ngươi có biết trên vai nàng còn mũi tên không rút ra hay không!"
Long Phi Dạ tức điên, vừa mới xong quá tức giận cũng không ý thức được đó là trúng tên. Hắn nhìn hướng vai Hàn Vân Tịch, cũng không nhìn thấy vết thương, chỉ thấy vết tích quần áo nhuốm máu.
Vệt máu đỏ làm cho hắn tỉnh táo không ít. Hắn tiến lên, muốn xem vết thương trên tay Hàn Vân Tịch nhưng Hàn Vân Tịch tránh về phía sau Cố Thất Thiếu. Ánh mắt cũng không nhìn đến Long Phi Dạ.
Tầm mắt của nữ nhân này luôn si ngốc đuổi theo hắn. Dù thân thể nàng né tránh hắn, tầm mắt cũng sẽ không rời đi. Nàng chưa từng như vậy?
Long Phi Dạ đầy một bụng khí huyết sôi trào, trong lòng có loại cảm giác chua xót không nói ra.
Yên lặng chốc lát, hắn nhàn nhạt nói, "Tới."
Nhưng Hàn Vân Tịch, thật tâm mà nói, nàng đã bị hắn tổn thương. Nàng không chịu nhận cái giễu cợt nơi khóe miệng hắn. Nàng chỉ trầm mặc, nhìn nơi khác.
Cố Thất Thiếu hừ nhẹ, đang muốn mang Hàn Vân Tịch đi. Đúng lúc này, Sở Tây Phong dẫn theo mấy Ám Vệ xông tới. Thấy cảnh tượng này, Sở Tây Phong sợ run.
Hắn liếc mắt nhìn xuống đất, thấy cảnh quần áo xốc xếch cũng suýt nữa hiểu lầm. Nhưng nghiêm túc nhìn một cái, liền phát hiện những quần áo kia cũng không phải là của Vương phi nương nương, giống như là của mấy kĩ nữ lầu xanh. Mà món hồng bào, hẳn là của Cố Thất Thiếu.
Hắn đã sớm biết, điện hạ nhìn thấu Cổ Thất Sát chính là Cố Thất Thiếu, luôn muốn vạch trần. Nhưng điều hắn không nghĩ tới, đột nhiên Cố Thất Thiếu cứ như vậy ló mặt.
Được rồi, hắn cũng không biết rốt cuộc phát sinh cái gì. Bất quá, đã tìm thấy Vương phi nương nương. Vương phi nương nương bình an, vậy thì tốt!
Nghe được động tĩnh, đám người Long Thiên Mặc cùng Mục Thanh Võ rất nhanh cũng tới. Vừa thấy Hàn Vân Tịch bình yên vô sự, chẳng qua là bị thương nhẹ, mọi người cũng thở phào một cái.
"Vương phi nương nương, cuối cùng đã tìm thấy người. Người không sao chứ?" Mục Thanh Võ khó nén sự quan tâm liền hỏi han.
"Tay cùng vai đều thương, Tần Hoàng Thúc mau truyền thái y đi." Long Thiên Mặc cũng vội vàng nói.
Hai người này đang lùng bắt tay chủ lực trong đám Nỗ Tiễn Thủ. Vốn dĩ, hai người này nên vội hỏi hướng đi của tren Hắc Y cao thủ cùng đám Nỗ Tiễn Thủ. Bất đắc dĩ, sự chú ý của bọn họ hoàn toàn ở trên người Hàn Vân Tịch.
Ngược lại, hai tên Thiếu Khanh của Đại Lý Tự bận bịu hỏi, "Vương phi nương nương, người làm thế nào tránh thoát khỏi đám thích khách!"
"Đám Nỗ Tiễn Thủ kia chạy trốn lúc nào? Trốn đi đâu?"
"Vương phi nương nương, người nhận ra tên Hắc Y cao thủ là người nào sao?"
Hàn Vân Tịch hoàn toàn không để ý tới đám người này, nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng. Mặt Cố Thất Thiếu càng là coi thường. Hắn chỉ coi đám người này là thùng cơm, phế vật!
Mà Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn Hàn Vân Tịch, sắc mặt khó coi.
Lúc này, Sở Tây Phong mới nhận ra được khác thường. Trong đầu suy nghĩ, đoán chừng là ba người này xảy ra chuyện gì. Nếu không, theo tính tình của điện hạ, tìm người gấp như vậy, tìm thấy còn không sớm bảo hộ vào trong ngực, mang về Vương phủ.
Tất cả mọi người nhìn, chờ. Tuy nhiên, người trong cuộc lại yên lặng. Dưới đất đầy y phục, cảnh tượng giường chiếu nhiễu loạn, còn có Cố Thất Thiếu đang ở trần. Quả thực rất khó coi.
Sở Tây Phong muốn yên lặng, Long Phi Dạ lại lạnh lùng nói, "Sở Tây Phong, đưa Vương phi trở về phủ."
Sở Tây Phong còn chưa động, Hàn Vân Tịch liền tự ý đi ra ngoài. Cố Thất Thiếu gấp. Chẳng lẽ nha đầu ngốc này thật sự phải đi về? Hắn vội vàng đuổi theo.
Ở chỗ nhiều người như vậy, tất nhiên, ồn ào sẽ không tốt. Một khi bị điều tiếng, Hàn Vân Tịch, nữ nhân này, phỏng chừng sẽ bị đủ loại lưu ngôn phỉ ngữ.
Sở Tây Phong biết Tần Vương điện hạ tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho bất cứ người nào tham dự lần hành thích này. Nhưng hắn nhớ, điện hạ còn đang bị nội thương.
"Điện hạ, chữa thương quan trọng hơn."
Sau khi hắn thấp giọng nhắc nhở, mới vội vàng đuổi theo Vương phi nương nương rời đi. Nhưng đuổi theo tới cửa, Vương phi nương nương cũng không quay về Tần Vương Phủ.
Nàng nói, "Quay về Hàn gia!"