Có người nói, lấy được lại mất đi, rất thống khổ. Nhưng đối Hàn Vân Tịch mà nói, quả thật còn chưa lấy được liền muốn mất đi.
Nàng mới bắt đầu từ một canh giờ thay Long Phi Dạ bắt mạch một lần, đến bây giờ tay vẫn đè ở mạch đập của hắn, chú ý thời khắc mạch tượng hắn biến hóa.
Nàng... Sợ hãi!
Nàng mặc dù không là Đại Phu, nhưng nàng gặp qua ca bệnh không ít, đọc qua Y Thư càng nhiều, trong nội tâm nàng rất rõ Long Phi Dạ lúc này không thấy tỉnh lại, cũng không có chết đi, vậy thì 80% có thể sẽ biến thành Hoạt Tử Nhân, chính là người không có tri giác.
Nàng biết, lại không dám nghĩ tới, thậm chí không dám để cho Cố Bắc Nguyệt đi vào, nàng sợ hãi Cố Bắc Nguyệt vừa tiến đến, sẽ xuất chẩn đoán, sẽ tuyên cáo kết thúc của Long Phi Dạ.
Một tay nắm tay Long Phi Dạ, cùng bàn tay hắn mười ngón đan xen, một tay kia đè xu.ống mạch, nàng ngồi bên giường nhỏ giữ cái tư thế này đã hai ngày hai đêm, nàng đem mình ngồi thành một pho tượng.
Nàng một mực biết rõ mình thích người đàn ông này, nhưng trước nay không dám khẳng định bản thân đã thích hắn sâu sắc đến vậy, giờ nàng đã biết.
Thật ra nàng cũng không hoãn quá thần lai, cảm thấy trước mắt hết thảy mọi thứ là một giấc mộng.
Ngay cả mộng,đột nhiên đến cũng tốt lắm nha!
Nàng hy vọng chính mình nhanh một chút tỉnh lại, tỉnh dậy đẩy cửa sổ ra, có thể thấy tẩm cung của Long Phi Dạ đèn sáng rỡ.
Đột nhiên, "Đông đông đông" tiếng gõ cửa truyền tới, đánh nát giấc mộng của Hàn Vân Tịch, đáng tiếc, tỉnh mộng, Long Phi Dạ vẫn là dáng vẻ ban đầu còn nằm ở trên giường.
"Vương phi nương nương, đã qua hai ngày, để tại hạ đi vào nhìn một chút."
Cố Bắc Nguyệt vừa gõ cửa vừa nói, thanh âm ôn hòa bên trong mang theo chút khàn khàn, thân thể và gân cốt không khôi phục bao nhiêu, nhưng cũng phụng bồi hai ngày hai đêm không chợp mắt.
Hàn Vân Tịch nhìn chằm chằm Long Phi Dạ, không lên tiếng.
"Vương phi nương nương, ngươi cũng là người học y, trong lòng muốn nắm chắc."
"Vương phi nương nương, mạch tượng của điện hạ cùng hai ngày trước vẫn vậy, điện hạ đã thoát khỏi nguy hiểm, ngươi để tại hạ đi vào nhìn một chút."
Cố Bắc Nguyệt thật tàn nhẫn, hắn mấy câu nói này rõ ràng hướng tới Hàn Vân Tịch tuyên án kết cục của Long Phi Dạ.
Hàn Vân Tịch không dám nhìn thân thể Long Phi Dạ đang nằm yên tĩnh trên giường, đầu cúi rất thấp, không nói một lời.
"Vương phi nương nương, ngươi cũng coi như nửa Đại Phu, ngươi tỉnh táo một chút đi." Cố Bắc Nguyệt còn nói.
Hàn Vân Tịch cắn thật chặt môi, nàng biết Cố Bắc Nguyệt có ý gì, nàng cũng coi như nửa Đại Phu, nàng phải có sự tỉnh táo cùng lý trí của Đại Phu. Đối mặt loại tình huống này, thật ra không cần phải chờ đợi, chờ bao lâu đều phí công.
Vào giờ phút này, nàng không chỉ là nửa Đại Phu, nàng còn là thê tử Long Phi Dạ nha!
Nằm ở trước mắt nàng là người nàng thích thật lâu, nàng làm như thế nào để tỉnh táo?
Nàng đã chịu đựng không rơi lệ, nàng còn phải như thế nào?
Hàn Vân Tịch kéo hai tay Long Phi Dạ, để đến ở trên môi, cả người an tĩnh một điểm sinh khí cũng không có, toàn thế giới tựa hồ cũng đi theo nàng ảm đạm xuống.
Hồi lâu sau, ngoài cửa cũng không truyền đến âm thanh, một phòng trở nên vô cùng an tĩnh.
Này một yên tĩnh, lại vừa là một ngày một đêm.
Thời gian mới là vô tình nhất.
" Long Phi Dạ, ngươi cân nhắc qua sao? Ngươi cân nhắc Vân Tịch hướng ngươi đi bao nhiêu bước sao? "
" Long Phi Dạ, ngươi có biết hay không Vân Tịch mỗi một bước đều phải cần rất nhiều dũng khí? Ngươi nếu không tỉnh, Vân Tịch nên đi tới đâu? "
" Long Phi Dạ, chẳng lẽ ngươi ngay cả cơ hội để cho Vân Tịch chủ động đi về phía ngươi... Cũng không cho sao? "
...
Cũng không biết yên tĩnh bao lâu, Hàn Vân Tịch lẩm bẩm mở miệng, "Điện hạ, chàng không còn tỉnh, chàng không sợ Vân Tịch... Không muốn chàng sao?"
Nước mắt, vô thanh vô tức chảy xuống, rơi vào trong lòng bàn tay lạnh như băng của Long Phi Dạ.
Vân Tịch, khóc.
Khi dòng nước mắt nóng bỏng một lần nữa rơi xuống lòng bàn tay Long Phi Dạ, tay hắn lại nhẹ nhàng rung rung.
Động tác này phi thường rất nhỏ, nhưng Hàn Vân Tịch liền nhận ra được.
Nàng kinh hãi, hốt hoảng, vui mừng, khẩn trương!
Tâm can như sấm nổ "đoàng đoàng đoàng" vô cùng cuồng loạn, biết bao sợ hãi chính mình tính sai, biết bao lo lắng cho mình loạn động một cái, hắn sẽ không động.
Nàng buộc chính mình chờ rất lâu, tay Long Phi Dạ lại thật run rẩy run rẩy, ngón tay nhúc nhích.
Hàn Vân Tịch chắc chắn chính mình không nhìn lầm, nàng mừng rỡ như điên, cũng quên phải mau kêu Cố Bắc Nguyệt đi vào chuẩn bệnh, nàng cứ như vậy nhìn chằm chằm ngón tay Long Phi Dạ.
Lần này, Nàng chờ thật lâu, tay Long Phi Dạ cũng không động.
Nhưng, ánh mắt hắn lại động!
Hắn có chút mở mắt, chỉ thấy Hàn Vân Tịch ngồi ở bên cạnh, cúi đầu ngốc như thế theo dõi hắn tay nhìn.
Nữ nhân này... Thế nào?
Long Phi Dạ chỉ cảm thấy đầu chìm vào hôn mê, ngực có chút đau, chỉ có ý thức của hắn vẫn rất rõ ràng, hắn nhớ được bản thân bị người quần áo đen đánh lén sau đó liền hôn mê.
"Chủy thủ đâm xuyên tim, hắn lại còn có thể sống sót, nữ nhân này cứu hắn sao? Nhưng nữ nhân này y thuật còn không bằng thái y trong cung."
"Hắn đã hôn mê bao lâu? Sự tình giúp dân trong nạn thiên tai có bị trì hoãn?"
"Ai mang nữ nhân này tới U Các? Sự tình trong mật thất nữ nhân này biết không?"
Mới vừa khôi phục ý thức, thì có thiên nghĩ vạn tự vọt tới trong đầu Long Phi Dạ.
Hắn bất tri bất giác nhăn đầu lông mày, nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch chưa biết Long Phi Dạ đã tỉnh, nàng theo dõi tay hắn, không nhúc nhích.
Cứ như vậy, hai người ở trong thế giới của riêng mình an tĩnh một lúc lâu, rốt cuộc, Long Phi Dạ lên tiếng, "Hàn Vân Tịch, nàng làm cái gì đây?"
Hàn Vân Tịch chợt ngẩng đầu nhìn lại, lập tức thấy hai tròng mắt sâu xa như biển của Long Phi Dạ, mặc dù hắn vừa mới tỉnh, còn rất yếu ớt, nhưng là cặp mắt hắn vẫn như lưỡi dao lạnh sắc bén, thật giống như có thể nhìn thấu vạn sự vạn vật.
Long Phi Dạ rất nhanh thì khóa chặt cặp chân mày, mâu quang phức tạp.
Bởi vì, giờ phút này nữ nhân trước mắt hắn rõ ràng đã khóc qua, đôi mắt sưng hồng hồng giống như mắt con thỏ ngọc đáng thương.
Long Phi Dạ mãnh liệt ngồi bật dậy, không để ý vết thương trên ngực đau buốt, giọng tức giận chất vấn, "Chuyện gì xảy ra, ai khi dễ nàng?"
Đột nhiên bị hắn hỏi hung hãn như vậy, Hàn Vân Tịch mới tỉnh hồn, một giọt nước mắt chứa ở khóe mắt không khống chế được liền chảy xuống.
Hàn Vân Tịch lập tức lau sạch, phá thế mà cười, không nói lời nào.
Chân mày Long Phi Dạ nhíu càng chặt hơn, "Nàng thế nào?"
Hàn Vân Tịch rất muốn khóc, cũng buồn cười!
Người này tỉnh, thật sự đã tỉnh! Nàng cũng biết hắn nhất định sẽ tỉnh lại, không có bất kỳ lý do nào, ngược lại nàng tin chắc.
"Hàn Vân Tịch, nói cho Bản vương nàng rốt cuộc thế nào?"
Long Phi Dạ tự xưng là thông minh, nhưng hiện tại hắn đoán không ra nữ nhân này đang nghĩ gì, vừa cười vừa khóc, nàng rốt cuộc là muốn như thế nào?
Ai biết, Hàn Vân Tịch đột nhiên liền nhào tới, nhào tới trong ngực Long Phi Dạ, hai tay ôm thật chặt hắn, nàng nói, "Long Phi Dạ, thiếp rất muốn chàng nha! Thật tốt, thiếp muốn, rất muốn chàng!"
Rõ ràng Long Phi Dạ đang ở trước mắt Hàn Vân Tịch, rõ ràng nàng vẫn trông coi bên cạnh hắn, nửa bước không rời, nhưng mấy ngày qua, phảng phất ranh giới mong manh giữa thập tử nhất sinh, cho nên, Hàn Vân Tịch cảm thấy thật sự muốn ôm Long Phi Dạ thật chặt.
Long Phi Dạ mặc cho Hàn Vân Tịch ôm, hóa người ngơ ngẩn. Từ xưa tới nay chưa từng có ai ôm hắn như vậy, dù là mẹ ruột, dù là dưỡng mẫu Nghi Thái phi. Mà người khác, càng chưa từng có ai dám.
Hàn Vân Tịch đang rúc đầu vào cổ hắn, hai tay ôm thật chặt, nàng với quy củ cổ đại nam nữ thụ thụ bất thân khịt mũi coi thường, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm một người đàn ông, còn dùng sức ôm thật chặt! Giống như sợ hắn biến mất.
Nàng mừng rỡ ôm hắn, cũng quên luôn chuyện Long Phi Dạ đang trọng thương trong người!
Long Phi Dạ không nhúc nhích mặc cho nàng ôm, rất lâu sau đó mới mở miệng hỏi nói, "Ta hôn mê bao lâu?"
"Ba ngày, Thiếp cho là... Thiếp sợ hãi..."
Hàn Vân Tịch không dám nói tiếp, chỉ ôm thật chặt lấy Long Phi Dạ không buông tay.
Long Phi Dạ tỉnh táo, đáy mắt hắn xẹt qua tia phức tạp, tia (tơ) chút bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói, "Nàng bây giờ có thể buông ta ra sao?"
Ách...
Lời này là phong cách trước giờ của Long Phi Dạ, lạnh lùng, lộ ra chút nghiêm túc.
Hàn Vân Tịch đã nghe qua rất nhiều, nhưng lúc này nàng lại cứng đờ, lòng căng thẳng, lập tức buông Long Phi Dạ ra.
Sau khi buông tay, nàng nhàn nhạt nói, "Có thể."
Nàng nghĩ, nàng quá gấp gáp, thật ngại chết đi được, bước này, nàng bước tới một bước quá lớn.
Hàn Vân Tịch cúi đầu xuống, bờ môi dâng lên vẻ tự giễu, nàng lặng lẽ muốn lui ra, Long Phi Dạ thấy dáng vẻ đáng thương của nàng, cuối cùng lại không nhịn được, đem người nàng kéo lên, đè ở trên ngực. Hai người như vậy ôm nhau, vết thương trên ngực đau buốt, Long Phi Dạ vẫn nhẫn nại.
Hàn Vân Tịch không hiểu Long Phi Dạ là ý gì, rõ ràng nói nàng buông ra, nhưng lại chủ động ôm nàng.
Nàng giãy giụa, Long Phi Dạ lập tức đau đến nhổ một ngụm khí lạnh, "Nàng không muốn Bản vương đau chết thì chớ lộn xộn!"
Đau chết?
Hàn Vân Tịch kinh hãi, lúc này mới nhớ ngực hắn còn trọng thương! Long Phi Dạ ôm nàng như vậy nhất định sẽ đụng phải vết thương, hơn nữa hắn còn nửa nằm, cử động cánh tay nhất định sẽ đau đớn!
Một khi vết thương nứt, vô cùng phiền toái!
Đáng chết!
Hàn Vân Tịch hận không tát mình một bạt tai.
Vừa rồi Hàn Vân Tịch còn đáng thương giống như con thỏ nhỏ, lúc này lại nghiêm túc kinh người, giọng như mệnh lệnh, "Long Phi Dạ, chàng buông tay, nhanh lên một chút!"
"Yên tâm, Bản vương chết không." Long Phi Dạ ngược lại vân đạm phong khinh.
Hàn Vân Tịch không dám lộn xộn nữa, nghiêm túc khuyên nhủ hắn, "Chàng còn rất nguy hiểm."
"Nàng cứu Bản vương?" Long Phi Dạ tựa hồ không muốn buông tay, hắn đổi chủ đề.
Thân thể của mình, hắn rõ ràng nhất, mặc dù trọng thương, nhưng là tình huống trước mắt xem ra, hắn đã sẽ không nguy hiểm đến tánh mạng.
Từ vị trí vết thương này hắn cũng cảm giác mình khó thoát khỏi cái chết, người cứu được hắn có chút bản lĩnh thật sự.
"Không phải là thiếp, là Cố thái y, Cố thái y giúp chàng bôi thuốc, thiếp giúp chàng cầm máu. Thật may tới kịp lúc, nếu không hậu quả khó lường."
Hàn Vân Tịch nằm trên người Long Phi Dạ, bây giờ nàng đã cảm nhận được hơi thở cùng nhiệt độ thân thể hắn, lúc trước mới ôm như vậy,chưa kịp cảm thụ qua.
Cố Bắc Nguyệt...
Long Phi Dạ thật bất ngờ, nhưng không biểu hiện ra, đoán được là Hàn Vân Tịch xin hắn tới.
Hàn Vân Tịch rất muốn Long Phi Dạ buông nàng ra, ôm mãi như vậy không phải là biện pháp tốt, nhưng tính khí Long Phi Dạ nói một không hai thì nàng biết, nàng chỉ có thể nằm im không nhúc nhích để tùy hắn.
Nếu hắn không sao, tất cả mọi việc như thế nào cũng được.
"Điện hạ, là ai đả thương chàng? Vì sao chàng bị thương nặng vậy?"
Cố Bắc Nguyệt cũng không nghĩ ra vấn đề, Hàn Vân Tịch cũng không hiểu, rốt cuộc là ai có thể làm Long Phi Dạ bị thương thành như vậy nhỉ?