"Ha ha, tiểu nương tử đại gia ta xem nàng chạy đi đâu?"
Trường Tôn Triệt cười dâm đãng một tay nắm lấy mắt cá chân của Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch liền giật mình một cái nhưng vẫn cố nhịn!
Ai ngờ, Trường Tôn Triệt cũng không tiếp tục tới gần,ngược lại bất thình lình kéo nàng lại rồi muốn đè nàng xuống!
Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc nàng đâm hai cây châm vào huyệt vị trên bụng của Trường Tôn Triệt, trong chốc lát cơ thể Trường Tôn Triệt đang ép xuống đột nhiên im bặt rồi dừng hẳn, hắn giống như bị cái gì kích thích liền cứng đờ.
Mà lúc này, Hàn Vân Tịch lại từ dưới người hắn bò ra lăn sang một bên ngay lúc Hàn Vân Tịch dừng lại, Trường Tôn Triệt như bị tê liệt mất hết sức lực ngã xuống!
Thời gian chỉ kém chút xíu nữa thôi, nguy hiểm thật nguy hiểm thật!
Song Hàn Vân Tịch nhìn lại kim châm trong tay mình một chút rồi lại nhìn cả người cứng ngắc của Trường Tôn Triệt, đột nhiên có cảm giác muốn đập đầu vào tường!
Do nàng quá lo lắng nên đâm hai cây châm với lực không đủ.
Trường Tôn Triệt hôn mê bất tỉnh nhân sự, thuốc mê trong cơ thể là nguồn gốc từ sức mạnh trong thân thể hắn. Mặc dù lúc này hắn đang rục dưới đất nhưng một khi thuốc mê được giải hết chẳng mấy chốc hắn lại cử động được.
Miệng Hàn Vân Tịch thở hổn hển, lập tức dùng thời gian này lấy từ trong hệ thống giải độc một cây châm chứa chất kích thích đây xem như là loại dược hữu hiệu nhất trong lúc nàng gặp chuyện khẩn cấp.
Mặc dù sau khi say rượu dùng loại thuốc này tổn hại vô cùng lớn nhưng nàng cũng không quan tâm tới nhiều như vậy.
Châm xuống một cái nàng lập tức khôi phục lại thể lực, đang muốn đi qua bổ thêm hai châm cho Trường Tôn Triệt chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn.
Trường Bình công chúa nhét cái của nợ bị hạ độc này cho nàng nhất định còn có hành động tiếp theo, ngộ nhỡ có người xông tới nhìn thấy một màn này coi như nàng nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
Nghĩ đến đây Hàn Vân Tịch hoàn toàn kinh ngạc. Đúng, bây giờ cấp thiết nhất chính là trốn!
Rất nhanh sau đó Hàn Vân Tịch phát hiện cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài đám người này nhất định là đã tính toán kĩ!
Hàn Vân Tịch lập tức tìm kiếm cửa sổ, may mắn cửa sổ không bị đóng kín nàng khập khễnh di chuyển cái ghế vội vã vượt khỏi cửa sổ bỏ chạy.
Sau đó thuận tay đóng cửa sổ lại nàng tựa ở trên tường thở dốc từng hơi một. Mặc dù trốn thoát an toàn thế nhưng tim vẫn đập thình thịch, nhảy nhót điên cuồng sợ hãi không thôi.
Nhưng mà ngay lúc này từ bên kia lại truyền tới hai âm thanh quen thuộc, không phải ai khác, chính là Mộ Dung Uyển Như và Lý công công.
"Đi vào bao lâu rồi?"
"Một lát rồi, Uyển Như tiểu thư lúc này mau gọi người đến đi?"
"Chờ một chút ha ha, gạo nấu thành cơm mới thú vị." Mộ Dung Uyển Như cười khoái chí.
"Ha ha Uyển Như tiểu thư, thuốc nô tài hạ là đủ lượng lúc này nhất định là đang xử lý!" Lý công công cũng cười.
"Được, vậy ngươi đi gọi người đến đi ta sẽ chờ ở đây."
"Được, Uyển Như tiểu thư cứ đợi lĩnh thưởng đi. Người đưa ra chủ ý này sao mà hay như thế, sau khi chuyện thành công Trường Bình công chúa nhất định sẽ trọng thưởng cho người!"
Lời này vừa nói ra Hàn Vân Tịch liền nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Lý công công.
Nàng chậm rãi híp mắt lại hai tay đã sớm niền chặt nắm đấm tức giận ngút trời!
Khá lắm Mộ Dung Uyển Như, xưa nay bao nhiêu tính toán coi như bỏ đi, không ngờ lần này vẫn lại là ngươi mà còn chơi cái loại thủ đoạn bẩn thỉu này!
Đều này thật sự là quá đáng rồi!
Người hại ta một, ta báo ngươi mười, Bạch Liên Hoa ơi Bạch Liên Hoa thời gian qua bổn vương phi không chấp người, nhưng giờ thì nợ mới nợ củ sẽ tính tất!
Hàn Vân Tịch dọc theo vách tường, yên lặng không tiếng động đi tới, chỉ thấy Mộ Dung Uyển Như đang nấp dưới một cây nhỏ nàng hít sâu mấy hơi đây là cách duy nhất để thoát khỏi đây.
Đi đến gần, Hàn Vân Tịch đột nhiên mở miệng: "Uyển Như sao ngươi lại ở chỗ này?"
"A…!"
Mộ Dung Uyển Như hét lên một tiếng bỗng nhiên quay đầu nhìn lại gương mặt không thể tin nổi.
Hàn Vân Tịch! Không sai, là Hàn Vân Tịch nàng ta sao lại ở chỗ này?
Nàng không phải say rượu đang ở trong phòng sao?
"Sao vậy, không muốn nhìn thấy ta đúng không?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng chất vấn.
"Không...ta...ngươi..."
Mộ Dung Uyển Như ấp úng, ai ngờ Hàn Vân Tịch không hề báo trước liền vung độc phấn lên mặt nàng, Mộ Dung Uyển Như mất ý thức gục đầu xuống trước khí mắt nhắm lại khẽ gọi một tiếng: "Ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, người đã ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn khuôn mặt yên tĩnh của Mộ Dung Uyển Như, làm thế nào cũng không tưởng tượng nổi nàng ta có thể làm ra những chuyện như vậy.
Rất tốt, hôm nay cái kế này nếu là Mộ Dung Uyển Như hiến cho Trường Bình công chúa vậy thì nàng liền tương kế tựu kế để đóa Bạch Liên Hoa này nếm thử tư vị gọi là quả báo!
Hàn Vân Tịch quyết định nâng Mộ Dung Uyển Như đến chỗ sương phòng, nàng mở cửa phòng ném Mộ Dung Uyển Như vào trong, nàng có chút chóng mặt dược tính chắc lại muốn phát tác chắc hẳn chẳng mấy chốc sẽ có trò hay.
Rất nhanh, Hàn Vân Tịch liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến cách đó không xa, chắc là Lý công công dẫn người đến xem trò vui!
Nàng vội vã lui sang một bên trốn ở trong góc, chỉnh sửa lại đầu tóc và y phục xộc xệch của mình, ống tay áo một bên bị xé nát nàng liền xé nát ống còn lại ngụy tạo thành nơ con bướm.
Quả nhiên, một đám người rất nhanh liền chạy đến cầm đầu chính là Trường Bình công chúa.
"Người đâu! Ở đâu?" Trường Bình công chúa thở phì phò một đường chạy tới khiến khuôn mặt hồng hồng.
Nàng quá chờ mong ước gì ngay lập tức cho tất cả mọi người nhìn thấy dáng vẻ Hàn Vân Tịch bị làm nhục.
Hàn Vân Tịch, để xem lần này ngươi có bản lĩnh gì xoay chuyển tình thế!
"Công chúa, Bắc công tử uống rượu như điên gặp người nào liền đùa giỡn người đó ai cũng không dám tới gần, Cũng…cũng không biết hắn chạy đi đâu." Lý công công lớn tiếng trả lời.
Hàn Vân Tịch nghe xong liền hiểu đây rõ ràng là kẻ tung người hứng mà.
"Hỗn láo, không biết chỗ này là nơi Tần Hoàng thẩm nghỉ ngơi sao? Ngộ nhỡ ảnh hưởng đến Tần Hoàng thẩm thì làm sao?" Trường Bình công chúa cố ý cất cao giọng không giấu nổi hưng phấn.
"Công chúa, Tần Vương phi đang ở trong phòng này, hẳn là...hẳn là sẽ không xảy ra chuyện chứ?" Lý công công giả tạo sự lo lắng một cách lộ liễu trong nời nói.
Hắn có nhìn sang rừng cây mấy lần, cảm thấy buồn bực nghĩ sao Mộ Dung Uyển Như vẫn chưa có mặt, nàng ta đáng ra đã ở đây đến để gõ cửa của Vương phi nương nương chứ.
Nhưng thôi, Mộ Dung Uyển Như không đến cũng không sao, chỉ cần trong phòng có trò hay để xem là được rồi!
"Không phải chứ! Mau đi xem xem!"
Trường Bình công chúa cũng chờ không nổi Mộ Dung Uyển Như, bước nhanh tới trước cửa phòng kia Trường Bình công chúa khiến cho đám người cuống cuồng lo lắng cũng nhao nhao đuổi theo.
"Thùng thùng thùng!" Trường Bình công chúa gõ cửa liên tục: "Tần Hoàng thẩm, người đã tỉnh chưa?"
"Tần Hoàng thẩm, ta là Trường Bình đây người đã tỉnh chưa?"
"Tần Hoàng thẩm, người mở cửa ra đi."
Trường Bình công chúa kêu to mấy câu giả như không biết gì, đáy mắt hiện lên sự đắc chí, từ từ đẩy cửa phòng tạo thành một khe nhỏ.
"Ai chà, làm sao không khóa cửa vậy!" Trường Bình công chúa lớn tiếng đưa ra nghi vấn.
Vừa mới nói xong, toàn bộ mọi người đều yên lặng ở đây đều không phải người ngu, đều nhao nhao ý thức được sự việc không được bình thường.
"Tần Hoàng thẩm..."
Trường Bình công chúa cẩn thận lên tiếng đưa lưng về phía đám người miệng thì nhếch lên.
Rất nhanh, nàng không kịp chờ đợi liền đi vào nhưng ai ngờ, mới đi vào không bao lâu liền lập tức hét ầm lên: "A...a..."
Nghe thấy tiếng hét của nàng Lý công công vui mừng biết sự tình đã xong rồi!
"Xảy ra chuyện gì?"
"Tần Vương phi, Công chúa điện hạ các ngài làm sao vậy!"
Lý công công vội vã đẩy cửa phòng ra trong lúc nhất thời tất cả đám người đều vây tới xem, gần như cùng lúc Lý công công cũng thét lên: "A..."
Tại sao lại như vậy?
Trời ạ, không nên là bộ dáng như vậy chứ!
Chỉ thấy, bức bình phong của căn phòng sớm đã bị đẩy ngã Trường Bình công chúa liền đứng bên cạnh bức bình phong trợn mắt hốc mồm sắc mặt tái xanh. Mà cách bức bình phong không xa chính là Trường Tôn Triệt chỉ mặc một chiếc quần lót đang đè lên một nữ tử đang hôn mê đang muốn cởi xiêm y của nàng ta ra. Còn nữ kia tử không phải ai khác chính là Mộ Dung Uyển Như!
Cửa phòng mở rộng ra tất cả mọi người đều nhìn thấy, tất cả mọi người đều không thể tin nổi làm thế nào cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại nhìn thấy chuyện như vậy.
Trời ạ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Mộ Dung Uyển Như lại ở chỗ này? Chỗ này không phải là phòng của Tần Vương phi nghỉ ngơi sao?
Trường Tôn Triệt bị dược tính khống chế cho dù bị vây xem động tác trong tay vẫn gấp gáp tiếp tục, tất cả mọi người ở đây đều sợ ngây người trong lúc nhất thời lại không có ai ngăn cản.
Lúc này, Hàn Vân Tịch từ một bên đi ra đẩy đám người ra hỏi: "Sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Nàng vừa đến cửa, thấy tình cảnh bên trong lập tức giận dữ mắng mỏ: "To gan, Trường Tôn Triệt còn không mau ngừng tay!"
Lời này vừa vang lên, mọi người còn đang sững sờ như pho tượng mới nhao nhao tỉnh táo lại tất cả nữ tử đều thối lui, từng người đều đỏ bừng cả mặt mà Trường Tôn Triệt vẫn thờ ơ.
"Dâm tặc!"
Hàn Vân Tịch thấy chậu nước ở một bên lập tức bưng tới dội lên người Trường Tôn Triệt cùng Mộ Dung Uyển Như.
Chậu nước lạnh này mới khiến Trường Tôn Triệt dừng động tác lại, mà cùng lúc đó Mộ Dung Uyển Như đang hôn mê cũng lập tức tỉnh lại nàng thấy một nam nhân đang ở trên người mình lại cúi đầu thấy y phục của mình đều bị xé nát lập tức thét lên: "A..."
Một tiếng thét này thực lòng có thể xé rách cả bầu trời lại rất chói tai khiến cho người khác khó chịu.
Mộ Dung Uyển Như luống cuống, sắc mặt trắng bệch vạn phần hoảng sợ!
Sao lại như vậy!
Trời ạ, rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra!
"Cút đi! Cút đi! A...cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng..."
Nàng ta hung hăng đẩy Trường Tôn Triệt ra, như bị điên khóc lóc kêu to.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch tức giận quát: "Người đâu, còn không mau kéo người ra!"
Lời này vừa ra, Mộ Dung Uyển Như mới chú ý tới đám người tồn tại xung quanh mình cũng phát hiện sự tồn tại của Hàn Vân Tịch, nàng trợn tròn hai mắt sao lại thế?
Hai nam tử trong đám người xông đến vội vã kéo Trường Tôn Triệt ra thần trí của Trường Tôn Triệt vẫn chưa tỉnh táo bắt đầu giãy dụa, miệng phát ra toàn những lời tục tĩu!
"Thả ta ra, tiểu nương tử đợi ta!"
"Các ngươi thả ta ra đại gia ta phải được sung sướng một chút!"
Mộ Dung Uyển Như nghe được những lời bẩn thỉu này nhục nhã đến mức khuôn mặt trở nên méo mó gần như nổi điên, nàng ta không hiểu tại sao Hàn Vân Tịch vẫn bình yên vô sự mà mình lại rơi vào bước đường này.
Nàng ta không muốn nghe liền che tai lại, nổi điên cùng lúc gào khóc thê thảm.
Một người thì nói ra toàn lời bẩn thỉu một người thì thét lên không ngừng bản thân gần như mất khống chế. Đến nay Trường Bình công chúa vẫn còn sững sờ tại chỗ, những người khác ai cũng không dám nói lung tung.
Phải biết rằng chuyện này không phải là chuyện nhỏ.
Mộ Dung Uyển Như mặc dù là dưỡng nữ* lại là bảo bối trong tay Nghi thái phi, thật sự đây là chuyện lớn rồi!
*Dưỡng nữ: con nuôi
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn Mộ Dung Uyển Như cũng không có bất kỳ đồng tình gì, nếu như hôm nay không phải hệ thống giải độc nhắc nhở nàng lúc này người gần như sụp đổ chính là nàng.
"Lý công công, lấp miệng của tên súc sinh kia rồi áp giải hắn xuống giải rượu!" Hàn Vân Tịch giận dữ nói.
Lý công công ra sức nháy mắt với Trường Bình công chúa, đáng tiếc Trường Bình công chúa bị dọa sợ vẫn còn thẫn thờ, Lý công công chỉ có thể mang người đi.
"Mộ Dung Uyển Như, đủ rồi! Rốt cục xảy ra chuyện gì? Mặt mũi của Tần Vương phủ đều bị ngươi bối xấu rồi!"
Hàn Vân Tịch tức giận lên tiếng, lần la hét này của Mộ Dung Uyển Như đột nhiên im bặt cùng lúc đó Trường Bình công chúa cũng định thần lại nhìn qua đây