Hai người này, là hai trong ba vị Vương nổi danh nhất Vân Không đại lục, cũng là hai vị Vương có thế lực tương đối.
Trước khi Hàn Vân Tịch xuất hiện, đúng là thực lực tương đương. Một võ công cực cao, một cái Độc Thuật cực cao, hai người kềm chế lẫn nhau, không phân cao thấp.
Nhưng Hàn Vân Tịch, nữ nhân này xuất hiện, trực tiếp đánh vỡ cục diện thăng bằng này. Hàn Vân Tịch hiệp trợ, để cho Long Phi Dạ vốn đối với Độc thuật của Quân Diệc Tà không ít kiêng kỵ, nay lại nhiều hơn 3 phần thắng.
Cao thủ khi tỷ đấu, đừng nói 3 phần, chính là chỉ hơn nhau phân nửa phần thắng đã rất đáng sợ. Cho nên, một năm này trong mấy trận tỷ đấu, Quân Diệc Tà thua dưới kiếm Long Phi Dạ mà bỏ chạy.
Hai vị Vương giằng co, trong nội tâm Hàn Vân Tịch sôi trào mãnh liệt. Mâu quang nàng lạnh lùng như lưỡi dao, nhìn chằm chặp Quân Diệc Tà, hận không được đem tên súc sinh này thiên đao vạn quả.
Lập trường đối lập, tranh đấu là sự tình không thể bình thường hơn được. Cho dù là nam đấu nữ, nàng không ngại. Nhưng hành vi Quân Diệc Tà lại làm kẻ khác cảm thấy hắn vô liêm sỉ.
Hôm đó nếu không phải Bạch Y công tử liều chết cứu giúp, nàng cũng không cách nào tưởng tượng hậu quả.
Vốn còn nghĩ Quân Diệc Tà một người có liêm sỉ, bây giờ hoàn toàn không lọt nổi mắt xanh của nàng.
Chuyện xấu không nhắc lại. Nàng càng không muốn bởi sự tình mất mặt như vậy khóc sướt mướt trước mặt Long Phi Dạ, tố cáo rồi cần hắn chăm sóc.
Nàng chỉ biết Long Phi Dạ vừa động thủ, nàng nhất định toàn lực hiệp trợ. Đối với Quân Diệc Tà, loại súc sinh này, không cần nói nguyên tắc.
Chỉ thấy kiếm Long Phi Dạ phát ra một tiếng "Khanh"(1), kiếm rít tàn bạo. Rất nhanh, kiếm Huyễn thành ảnh, người Cũng thành ảnh, ở Vân Không hư ảo mấy cái, liền trực bức Quân Diệc Tà đi.
(Chú thích:
(1) Khanh: (Trạng thanh) Tiếng kim loại va chạm. ◎Như: khanh thương 鏗鏘 tiếng leng keng.)
Hai thuyền vẫn có chút khoảng cách, Hàn Vân Tịch hy vọng dường nào, chính mình biết võ công, có thể đi theo bên cạnh Long Phi Dạ, đáng tiếc nàng không biết.
Nhưng nàng cũng không nổi giận, nàng nhìn hết sức chăm chú. Nhìn chằm chằm Quân Diệc Tà, đề phòng hắn dùng độc, đồng thời cũng tìm cơ hội phóng độc!
"Tần Vương, đã lâu không gặp, không nói chuyện phiếm vài câu sao?" Quân Diệc Tà nhìn như cuồng ngạo, nhưng cũng hay tránh thoát.
"Ngươi không có tư cách trò chuyện với Bản vương!"
Bàn về cuồng ngạo, có ai đọ được với Long Phi Dạ? Hắn cũng không ngốc đến mức đuổi tới địch thuyền, mà là lăng không(2) đứng ở mặt biển, trường kiếm nhô lên cao chặt chém, kiếm khí bừng bừng, ép bức Quân Diệc Tà.
(Chú thích:
(2) Lăng không: Thuộc về hiện tượng khí công
Lăng: (Động) Cưỡi,(Động) Vượt qua.
Không: không khí
Hiểu là đứng trên không, đạp gió, không khí như phim kiếm hiệp nhớ. 🤭)
Quân Diệc Tà lúc này tránh tránh, Long Phi Dạ rất nhanh thì ý thức được Quân Diệc Tà cũng không có chuẩn bị ứng chiến mà một mực né tránh. Trong này chắc hẳn sẽ có cạm bẫy.
"Thế nào, hồi lâu không gặp, Bắc Lịch Khang Vương thành con rùa đen rúc đầu?" Long Phi Dạ lạnh lùng chất vấn.
Quân Diệc Tà đáy mắt xẹt qua vẻ không cam lòng, lại không trả lời, né người tránh Kiếm Mang(3). Nằm ngoài dự đoán của mọi người, lại lặn xuống nước.
(Chú thích:
(3) Kiếm mang: mũi kiếm
Kiếm: thanh kiếm
Mang: (Danh) Đầu mũi nhọn.)
Chuyện này...
"Quả nhiên là con rùa đen rúc đầu!"
Long Phi Dạ khinh thường hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng chú ý nhất cử nhất động trên mặt biển. Đáng tiếc Quân Diệc Tà lặn rất sâu, đã sớm không thấy tăm hơi.
"Bách Lý, phòng bị!"
Long Phi Dạ kêu một tiếng, Bách Lý tướng quân dĩ nhiên biết, tác chiến trên biển, sợ nhất là có người từ đáy biển đánh lén chiến thuyền. Đây là việc khó lòng phòng bị nhất, cũng là trí mạng nhất.
Hàn Vân Tịch cũng thật chú ý mặt biển. Mặc dù muốn hạ độc ở nơi Hải Vực rộng rãi như vậy, nàng chưa chắc làm được, Quân Diệc Tà cũng không thể làm được. Nhưng nàng cẩn thận vẫn là hơn.
Bách Lý tướng quân phái Binh lặn xuống nước, bảo vệ Chiến Hạm. Tác chiến dưới nước trói buộc rất lớn, Quân Diệc Tà là cao thủ cũng chưa chắc xuống nước đã bằng Binh lặn.
Thời gian một chút xíu đã chạy mất, một chút bóng dáng cũng không thấy, tựa hồ Quân Diệc Tà thật sự bỏ trốn.
Nhưng cái này cũng giống như điệu bộ Quân Diệc Tà!
Bất kể Quân Diệc Tà muốn làm cái gì, tóm lại, Long Phi Dạ không có tính nhẫn nại tốt như vậy để phụng bồi.
Hoà thượng chạy, chạy không Miếu!
Sau khi mâu quang sắc bén của Long Phi Dạ quan sát cả hải vực, cuối cùng rơi xuống chiến thuyền Bắc Lịch. Hắn hủy chiếc thuyền này, nhìn xem Quân Diệc Tà có chịu xuất hiện không!
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Long Phi Dạ muốn động thủ, một Cẩm Y (4) nam tử từ trong lầu của Lâu Thuyền đi ra.
( chú thích:
(4) Cẩm y: áo gấm.)
Cẩm Y nam tử bất quá chừng hai mươi tuổi tác, phong độ nhẹ nhàng, khí khái anh hùng hừng hực. Hắn mặc Bạch Cẩm nạm vàng, trong lúc giở tay, nhấc chân trên dưới tản mát ra quý khí, làm cho người khác không cách nào coi thường. Hắn nhìn như tao nhã lịch sự, đáy mắt lại chứa đựng một vệt đặc biệt khôn khéo của người làm ăn.
"Tần Vương điện hạ, vài năm không thấy, phong thái như cũ nha!" Hắn chắp tay chắp tay, tao nhã lễ phép.
"Âu Dương Ninh Nặc." Long Phi Dạ thật bất ngờ, thế nào cũng nghĩ ở trên thuyền Quân Diệc Tà gặp phải người này.
Nghe Long Phi Dạ kêu lên danh tự này, mặt Hàn Vân Tịch lập tức đầy phức tạp. Mặc dù nàng không nhận biết người trước mắt, nhưng cũng đã sớm nghe nói qua danh tự này.
Âu Dương Ninh Nặc là hội trưởng Thương hội Vân Không, nhìn như tao nhã lịch sự, kì thực lại khôn khéo gian trá! Trong tay hắn nắm rất nhiều mạch máu kinh tế ở Vân Không đại lục, có thể trực tiếp ảnh hưởng đến kinh tế một nước.
Ví dụ như mua bán dược liệu ở Dược Thành, nhìn như sự khống chế nằm trong tay ba gia tộc lớn. Thật ra không phải vậy, chỉ cần Âu Dương Ninh Nặc mất hứng, Dược Thành sẽ có 2 phần 3 dược liệu không bán được. Lời đồn đại, giữa mua bán dược liệu Dược Thành cùng Y thành, Âu Dương Ninh Nặc mua chuộc được Học Viện Y cùng không ít người trong ba gia tộc lớn, cũng nhúng một tay.
Vả lại, giữa biên quan mua bán Thiên Ninh cùng Tây Chu, thật ra Phủ Đô Đốc biên quan không khống chế. Người chân chính điều khiển chính là Âu Dương Ninh Nặc. So với Phủ Đô Đốc, hắn còn có bản lĩnh đi đả thông quan hệ giữa các Bộ Lạc.
Còn có lời đồn đại, ở Vân Không đại lục có hai chợ đen lớn, Âu Dương Ninh Nặc cũng có một chén canh ngon.
Tạm thời không nói đến tính chân thực của những lời đồn đại, chỉ một thân phận Hội trưởng Thương Hội Vân Không, cũng rất không tầm thường.
Đây là một thân phận khiến các thế lực cũng lễ nhượng lại người 3 phần.
Người này làm sao đồng hành cùng Quân Diệc Tà, hắn tới Đảo Ngư Châu, chẳng lẽ cũng là vì mùa cá?
"Tại hạ Tiện Danh(5), nhờ Tần Vương điện hạ nhớ, thật là tam sinh vinh hạnh(6)." Âu Dương Ninh dạ rất khiêm tốn.
(Chú thích:
(5) Tiện danh:
Tiện: (Tính) Hèn, mọn.
Danh: (Danh) Tên người
(6) Tam sinh vinh hạnh: (三 生 有 幸) Tu ba đời được phúc. Ý nói gặp vận may.)
Bộ dạng này của Âu Dương Ninh Nặc cũng không ăn thua với Long Phi Dạ, hắn lạnh lùng hỏi, " Thương hội Vân Không từ khi nào biến thành tay sai cho hoàng tộc Bắc Lịch?"
Lời này khó nghe, Âu Dương Ninh Nặc cũng không tức giận, tính nhẫn nại cực tốt, còn giải thích, "Tần Vương điện hạ, tại hạ chẳng qua là cùng Khang Vương hợp tác một khoản buôn bán mà thôi. Xin điện hạ nể mặt Thương hội Vân Không một cái mặt mỏng. Điện hạ cùng Khang Vương có ân oán cá nhân, xin gác lại sau chuyện này, dùng cách khác giải quyết."
Long Phi Dạ cùng Âu Dương Ninh Nặc không thù không oán, thậm chí âm thầm có chút hợp tác về buôn bán. Người ta ngay mặt đòi sĩ diện, Long Phi Dạ mà bác bỏ thì quả thật không tốt.
Đương nhiên, Long Phi Dạ không phải là ngu ngốc, hắn lạnh lùng hỏi, "Thế nào, Thương hội Vân Không cũng để mắt tới Thiên Ninh mất mùa mà mua bán?"
Lời này, hỏi không lòng vòng quanh co.
Một loại người thông minh sẽ nhìn ra Âu Dương Ninh Nặc hợp tác với Quân Diệc Tà tới đảo Ngư Châu bắt cá. Long Phi Dạ lại liếc một mắt đã nhìn xuyên âm mưu của bọn họ.
Hai người kia tới bắt cá, một là trừ khi yêu cầu dùng đến, hai là trừ khi hứng thú. Mà hứng thú nhất định phải là vì mua bán.
Ba nước ở Vân Không đại lục, bách tính thích thịt cá chỉ có Thiên Ninh, mà nay vừa gặp mất mùa. Cho nên, Âu Dương Ninh Nặc nhất định là muốn đi bắt cá, bán cho Thiên Ninh để giúp nạn thiên tai!
"Tần Vương điện hạ, mua bán tự do. Nếu có lương có thể mua, chắc hẳn Thiên Huy Hoàng Đế cùng ngài cũng sẽ vui, cũng sẽ vì nạn dân mà múa tay thành hoa bạc. Đánh bắt cá trên đảo Ngư Châu cũng là tự do, Người có tài sẽ chiếm được. Tần Vương điện hạ sẽ không muốn dùng vũ lực chiếm đoạt, đến khi truyền ra ngoài sẽ làm nhục thanh danh của ngài."
Nhìn một chút, Âu Dương Ninh Nặc nói lời này dễ nghe biết bao.
Thủ đoạn rõ ràng là không biết xấu hổ. Lấy lý do vì nạn dân đường đường chính chính như vậy, để cho tất cả nghe cũng phi thường có đạo lý.
Hắn nói như vậy, nếu như Long Phi Dạ không đáp ứng nhượng bộ, chẳng phải thành ra lấy ân oán cá nhân với Quân Diệc Tà mượn cớ, chiếm đoạt đảo Ngư Châu bắt cá?
Khóe miệng Hàn Vân Tịch dâng lên một tia cười lạnh. Đối với vị Âu Dương Ninh Nặc này, ấn tượng đầu tiên chính là... Không biết xấu hổ!
Mặc dù Long Phi Dạ lạnh lùng nhìn Âu Dương Ninh Nặc, một mực không bồi thường phục. Nhưng Hàn Vân Tịch biết, mặt mũi này vẫn là phải cho, đối phương dù sao cũng là Thương hội Vân Không.
Nhất là dưới tình huống đối phương hợp tác với Quân Diệc Tà, bọn họ càng không dễ kể tội. Một khi kể tội, càng là đẩy thế lực Thương hội Vân Không lớn như vậy, về hướng Quân Diệc Tà.
Hàn Vân Tịch là một nữ nhân tỉnh táo. Dĩ nhiên ngoại trừ lúc đối mặt với Long Phi Dạ.
Ngay tại thời điểm Long Phi Dạ chần chờ, một bóng người đột nhiên từ trong nước phi lên, bay vào trên bờ biển Đảo Ngư Châu. Không ai khác, chính là Quân Diệc Tà!
Trên mặt Quân Diệc Tà đầy ý cười khinh thường, "Long Phi Dạ, hôm nay trước mặt Âu Dương công tử, ân oán cá nhân của Bản vương cùng ngươi tạm thời gác sang một bên. Hẹn ngươi một ngày khác tái chiến!"
Người này đang tận lực khiêu khích, khích tướng Long Phi Dạ!
Long Phi Dạ đôi mắt tà nhìn chằm chằm, mặt đầy nguy hiểm, cuối cùng lại không động thủ.
Hắn biết rõ Đảo Ngư Châu có quy củ đã lên đảo cấm võ, thuyền đánh cá trên đảo cấm chỉ tuyệt đối không đánh nhau. Quân Diệc Tà lên đảo, tạm thời cũng không thể đánh. Nếu đi ngược lại quy củ này sẽ trở thành kẻ không đạo đức, sẽ bị người trong thiên hạ nhục mạ.
Cơ hội đối phó với Quân Diệc Tà rất nhiều, cũng không vội phải ra tay ngay bây giờ. Đợi bắt bầy cá, sau đó trừng trị hắn cũng không muộn!
"Được, Âu Dương Ninh Nặc, Bản vương cho ngươi mặt mũi!" Long Phi Dạ sảng khoái thu hồi trường kiếm, trở lại chiến thuyền.
"Đa tạ Tần Vương điện hạ." Âu Dương Ninh chắp hay lại, ôn văn lễ độ.
Đổi thuyền nhỏ, Âu Dương Ninh Nặc mang một đoàn người hầu lên đảo. Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cùng đoàn người Bách Lý cũng lên đảo.
Mặc dù cho Âu Dương Ninh Nặc mặt mũi. Nhưng khi lên đảo, dù có mặt mũi cũng chưa chắc có thể nói chuyện.
Giống như vừa mới nói, bầy cá trên đảo Ngư Châu, Năng giả có. Giống như tìm Ngư Nhãn bắt cá, nói nhiều đều vô dụng, mang thực lực ra nói chuyện!
"Minh Hương, ngươi có áp lực lớn." Hàn Vân Tịch thấp giọng, nàng không phải nói đùa.
Âu Dương Ninh Nặc cũng thừa nhận là muốn đi bắt cá bán cho Thiên Ninh, giúp nạn thiên tai. Vạn nhất, bọn họ tìm được Ngư Nhãn trước, bắt được bầy cá. Đến lúc đó, mặt mũi Long Phi Dạ cùng Thiên Ninh Quốc như bỏ đi, không biết giấu vào đâu.
Lại không nói, tai khu có nhu cầu dùng đến lượng cá này để làm lương cứu đói. Nhìn tình huống trước mắt, trận chiến này, bọn họ chỉ có thể thắng lợi, không cho phép thất bại!
Bách Lý Minh Hương cũng biết trên vai mình gánh trách nhiệm trọng đại. Nhưng tâm nàng có phần nắm chắc, "Vương phi nương nương hãy yên tâm, ta nhất định hết sức."
Hai đội ngũ đều đặt chân trên bờ cát. Thái độ Quân Diệc Tà ngạo mạn, cao mắt thấy người. Mà Âu Dương Ninh Nặc từ đầu đến cuối đều tao nhã lễ phép.
Hắn nói, "Tần Vương điện hạ, đa tạ thông cảm. Chúng ta đi trước một bước."
Long Phi Dạ tất nhiên thoải mái gật đầu, đợi sau khi đoàn người Quân Diệc Tà đi xa. Long Phi Dạ mới mở miệng, "Bách Lý Minh Hương, dẫn đường!"