Huynh đệ hai người đều biết phụ thân Vương Công cùng với Long Phi Dạ quan hệ rất tốt, chỉ là, vị Vương gia mặt lạnh được phụ thân coi trọng này bọn hắn vẫn chưa cơ hội tiếp xúc, lần này coi như lần đầu tiên.
Nếu như có thể được Long Phi Dạ ủng hộ, sau này tranh đấu ngôi vị trong nhà, tất có phần thắng.
Vương Nhược Thần một bên chạy chậm đi theo, một bên tìm chủ đề nịnh nọt: “Tần Vương điện hạ, chắc hẳn con sóc này có lai lịch rất lớn đấy?”
Long Phi Dạ không trả lời.
“Điện hạ, con sóc này lấy thuốc làm thức ăn?” Vương Nhược Thần lại hỏi.
Long Phi Dạ vẫn trầm mặc.
Vương Nhược Thần có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười: “Ha ha, chắc hẳn cũng chỉ có tài lực của điện hạ mới có thể nuôi nổi đồ chơi nhỏ này.”
Được rồi, xác định là nói mà Long Phi Dạ căn bản không thèm nghe.
Vương Nhược Thần chần chừ một lúc, rồi nói: “Điện hạ, Tây Chu Sở gia Sở Thanh Ca đang ở tại phòng khách bên kia.”
Long Phi Dạ không những không trả lời, đến nhìn hắn cũng không thèm nhìn một cái.
Vương Nhược Thần rất không cam tâm, trực tiếp nhắc đến Vương Công, nói: “Tần Vương điện hạ, gia phụ ta đối với đồ chơi nhỏ kia cũng rất có hứng thú, phân phó hai huynh đệ ta phải chăm sóc cho tốt.”
Đáng tiếc, Long Phi Dạ coi hắn như là không khí.
Cuối cùng, Vương Nhược Thần thấy vẻ mặt lãnh khốc của Long Phi Dạ, chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.
Người này tích chữ như vàng, lúc hắn không vui, ai cũng không thèm nể mặt.
Rất nhanh, huynh đệ họ Vương liền đưa Long Phi Dạ đến một quầy hàng chuyên bán dược liệu quý hiếm của Tuyết Vực.
Không cần huynh đệ họ Vương nói, Long Phi Dạ liền nhìn thấy một thú nhỏ trong đống dược liệu.
Lúc này, thú nhỏ đã ăn đến nỗi biến bản thân tròn vo như quả cầu, bụng đã không nhấc lên nổi, trĩu nặng sà trên mặt đất, một thân lông trắng sợi nào cũng dựng đứng lên, trông giống như một quả cầu toàn lông.
Nó đoán chừng là ăn quá no đi, ngồi ở đằng kia thở hồng hộc, dường như không nhận biết được có người tới gần.
Lúc này, bộ dáng kia thật sự rất đáng yêu.
Nhị thiếu họ Vương thấy, không nhịn được mà cười.
Thế nhưng, Long Phi Dạ vạn năm mặt đơ chẳng những không cười, ngược lại ánh mắt lạnh lùng dò xét thú nhỏ, đối với đồ chơi nhỏ đáng yêu như thế này, hắn trước nay không có hứng thú.
Đừng nói là thú nhỏ, giờ phút này, coi như có Hàn Vân Tịch đóng vai đáng yêu trước mặt hắn, hắn chưa hẳn sẽ cười.
Hắn biểu tình lạnh lùng, nhìn kĩ thú nhỏ, cuối cùng mở miệng bạc, âm thanh lạnh như băng: “Thẻ vàng đâu?”
Thẻ vàng đang bị thú nhỏ ngồi dưới mông kìa!
“Tại hạ sẽ mang tới!”
Vương Thư Thần liền vội vàng tiến lên, hắn một tay cầm thú nhỏ lên, một tay lấy thẻ vàng, thân thể chặn mất ánh mắt của thú nhỏ, cho nên nó rất không may vẫn chưa nhìn thấy Long Phi Dạ.
Kỳ thật thú nhỏ có tính cảnh giác rất cao, cho dù không nhìn thấy, thì nó cũng có thể ngửi thấy khí tức khác thường xung quanh mình, thế nhưng nó sớm phán đoán bản thân ở nơi này rất an toàn, dám đến gần nó chỉ có Vương Thư Thần.
Mặc cho Vương Thư Thần mang theo, một thân lông dựng của thú nhỏ đều mềm xuống, đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn nhếch miêng cười với hắn, ăn uống no nê, tâm tình rất là tốt.
Vương Thư Thần cầm thẻ vàng, vốn định đem thú nhỏ để lại chỗ cũ, nhưng vẫn do dự một chút, vẫn xách trong tay, quay người, đem thẻ vàng cùng thú nhỏ cùng nhau đưa về phía Long Phi Dạ.
“Điện hạ...”
Nào có thể đoán được, Vương Thư Thần còn chưa nói xong, thú nhỏ kia đột nhiên sợ hãi kêu “Chít” lên một tiếng, lông trắng vừa mới hạ xuống dựng lên như những quân cờ đô mi nô, trong nháy máy từng cọng từng cọng một đứng lên, như thể xù lông.
Ôi trời ơi! Nó nhìn thấy người nào đây!
Nó sợ đến ngây người!
Vương Nhược Thần cùng Vương Thư Thần đều bị tiếng thét của thú nhỏ kinh sợ đến, trước đó nghe được tiếng kêu đều là vui sướng, mềm mại, nhưng tiếng hét chói tai này như là bị chọc tiết heo vậy.
Tầm mắt Long Phi Dạ quét qua thẻ vàng một cái rồi nhận lấy, xác định đây là tấm thẻ hắn cho Hàn Vân Tịch, hắn lạnh lùng đánh giá thú nhỏ, cũng không đưa tay ra đỡ lấy, ngại bẩn.
Thế nhưng, thú nhỏ tự mình đa tình cho rằng Long Phi Dạ muốn đỡ lấy nó, nó bỗng nhiên tránh khỏi tay Vương Thư Thần, vọt đi thật xa, cắm đầu cắm cổ chạy một mạch.
Đồ chơi nhỏ ở chỗ này, Hàn Vân Tịch chắc chắn ở gần đây, Long Phi Dạ nguyên bản muốn hạ lệnh cho ám vệ điều tra, thấy thú nhỏ chạy đi, hắn không nói hai lời liền đuổi theo.
Vương Nhược Thần cùng Vương Thư Thần hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết làm gì mới tốt.
“Sở Thanh Ca bên kia...” Vương Nhược Thần phiền não, Sở Thanh Ca cũng không dễ đối phó.
Vương Thư Thần suy tư một lát, thở dài một hơi: “Tạm thời để nàng đợi đi.”
Sở Thanh Ca nhất định chờ Long Phi Dạ, chỉ là, Long Phi Dạ có trở về hay không, cũng không biết được.
Thấy Long Phi Dạ đuổi theo, thú nhỏ bị dọa đến rơi cả lá gan, chẳng lẽ thẻ vàng không phải của chủ nhân mà là hắn, nó bỏ ra quá nhiều nên giờ bị hắn phát hiện rồi.
Nó cũng không biết tại sao bản thân lại sợ vị này như thế, nó hiện tại chỉ có một suy nghĩ, tranh thủ thời gian chạy lại chỗ lồng ngực của chủ nhân để tránh nạn.
Thú nhỏ chạy ra khỏi hội sở dược liệu, lập tức hướng khách điếm chạy đến, Long Phi Dạ theo sát không thôi.
Hắn đi theo thú nhỏ lúc thì nhảy lên, lúc thì bay về phía trước, áo choàng đen to rộng thu lại rồi lại bay ra, thân thể cao lớn mạnh mẽ, không ngừng ẩn hiện nhanh nhẹn như báo săn, sắc bén, khí phách, chỉ vẻn vẹn nhìn tư thế chạy của hắn, chính là một loại hưởng thụ.
Thú nhỏ căn bản có thể chạy rất nhanh, đáng tiếc nó đã ăn quá no, nó sợ hãi tột cùng, nếu như bị Long Phi Dạ đuổi tới, phải làm sao đây? Khí thế đuổi bắt phía sau rất là hùng hổ.
Nhưng mà, thật ra Long Phi Dạ cũng không mang hết toàn lực ra đuổi, hắn cố ý giữ khoảng cách nhất định, bắt được cái đồ chơi nhỏ này sớm quá, ai dẫn hắn đi tìm nữ nhân kia?
Một chạy một đuổi, rất nhanh Long Phi Dạ liền đuổi tới khách điếm của Hàn Vân Tịch và Cố Thất Thiếu.
Thú nhỏ vọt tới bên trong phòng, lập tức phát giác được sự không thích hợp, chủ nhân đi rồi!
Mà Long Phi Dạ theo tới phía trước cửa sổ, con mắt lạnh lùng đem hết thảy vật trong phòng quét qua một lượt, lập tức phân phó ám vệ tùy thân: “Đi hỏi xem có ai đồng hành cùng với nàng.”
Người đồng hành tất nhiên sẽ thuê ở phòng sát vách, lấy năng lực của Hàn Vân Tịch, nhất định là có người tương trợ, nàng mới có thể thoát được trùng điệp truy tung của hắn, lặng yên không một tiếng động trốn đến Dược Thành.
Thú nhỏ cũng không ở trong phòng mòn mỏi chờ đợi, thấy Long Phi Dạ chắn ở cửa sổ, nó bèn phá cửa lớn mà ra, vừa chạy vừa ngửi, không bao lâu liền ngửi được khí tức của chủ nhân, liền chạy theo hướng đó.
Long Phi Dạ vẫn luôn duy trì khoảng cách với thú nhỏ, mặt của hắn càng ngày càng lạnh.
Hàn Vân Tịch, khắp cả Dược thành đều treo giải thưởng bắt nàng, nàng thấy rồi mà vẫn còn trốn ở đây!
Hàn Vân Tịch đâu có biết được rằng một trận mưa to gió lớn đang tới gần, lúc này, nàng còn đang cùng Cố Thất Thiếu ở tại nhà trúc trong hậu viện của Mộc gia.
Hàn Vân Tịch kiểm tra kĩ lưỡng cho bà lão câm xong, khăn mặt nhỏ nhắn thanh lịch liền không nhìn thấy vui vẻ gì.
Thanh quản cùng tai của bà lão câm đều rất bình thường, hoàn toàn là người bình thường, bây giờ lại bị câm điếc, hoàn toàn là bị người ta hạ độc.
Thanh quản bởi vì độc tố mà bị u nang, ảnh hưởng tới việc phát ra tiếng, hơn nữa vẫn luôn sưng to kéo dài, tai bởi vì tác hại của độc tố, bên ngoài đã bị nhiễm trùng, đã có chỗ bị mục rữa, ảnh hưởng tới thính lực.
Qua mấy năm nữa, bà lão câm sẽ không phải vừa điếc vừa câm, mỗi ngày còn bị chứng viêm, bị đau đớn tra tấn.
Rốt cuộc là ai hạ độc!
Thấy sắc mặt của Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu có chút bất an: “Thế nào, trị được không?”
“Là kê độc, trúng độc quá lâu, rất khó xử lý.” Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Hệ thống giải độc có ghi chép lại phương pháp giải độc, nhưng lại không chuẩn bị thuốc, mà ba vị dược liệu kia rất hiếm thấy, Hàn Vân Tịch đến bây giờ vẫn chưa có thấy qua.
Coi như có thể tìm được giải dược, giải độc, Hàn Vân Tịch cũng không thể cam đoan bà lão câm có thể khỏi hẳn, dù sao bà cũng trúng độc quá lâu rồi.
“Kê độc…” Cố Thất Thiếu vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì, coi như là lần đầu tiên hắn nghe nói đến loại độc này.
“Trước hết mang bà ta đi đã, muốn giải độc này phải mất thời gian.” Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Nàng lại lần nữa muốn lấy bức chân dung trên tường xuống, thế nhưng bà lão câm lại một mực lắc đầu, bà ta không muốn rời khỏi chỗ này.
Bà dùng sức đẩy Cố Thất Thiếu và Hàn Vân Tịch ra ngoài cửa, nhất là đối với Hàn Vân Tịch, kích động muốn nàng đi, đi thật nhanh.
Mộc Tâm cùng Độc Tông xấu xa có gian díu tình cảm, Mộc gia không thể nào dễ dàng tha thứ, Mộc gia đáng nhẽ phải hủy hết đi chứng cứ mới phải, vì sao lại muốn lưu lại bà lão câm ở đây trông coi nơi ở cũ của Mộc Tâm?
Hàn Vân Tịch không phải đồ ngốc, nàng nhìn ra được bà lão câm cố tình muốn cố thủ tại chỗ này là có nguyên nhân.
Nhưng mà, muốn biết hết thảy mọi chuyện thì trước hết phải chữa khỏi cho bà lão câm, cho nên, bà lão câm nhất định phải đi.
Nơi này dù sao không ở lâu được, Hàn Vân Tịch đưa mắt nhìn Cố Thất Thiếu một cái, Cố Thất Thiếu lập tức hiểu ý của nàng.
Hắn đi đến bên cạnh bà lão câm, thình lình đánh xuống một chưởng, làm cho bà lão câm hôn mê, một tay khiêng lên vai.
Yêu nghiệt này mặc dù lớn lên so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, nhưng tuyệt đối là che dấu đi sức mạnh yêu nghiệt, Hàn Vân Tịch thấy lực cánh tay mạnh mẽ của hắn, giơ ngón tay cái lên, lập tức nhanh nhẹn gỡ bức chân dung kia xuống, đem tất cả đồ vật thu thập gọn gàng.
“Đi!”
Cố Thất Thiếu cười nói: “Độc nha đầu, khiêng cả ngươi nữa, bản thiếu gia cũng làm được.”
Hàn Vân Tịch ngoài cười nhưng trong không cười: “Có đi hay không đây?”
“Đi đâu?” Cố Thất Thiếu thật sự muốn hỏi vấn đề này.
“Về khách điếm trước rồi nói, ta cần một chỗ yên tĩnh giải độc.” Hàn Vân Tịch nói.
Mặc dù nhất thời không tìm được ra giải dược, nhưng mà, trước tiên nàng phải giúp bà lão câm đem những độc có thể giải được giải bớt đi, làm giảm bớt khả năng gây tổn thương.
Cố Thất Thiếu nhẹ gật đầu, một tay nắm nhẹ vai Hàn Vân Tịch.
Ai ngờ rằng bọn hắn vừa mới đi ra ngoài, một nhóm sát thủ áo đen liền từ bốn phương tám hướng bay ra, đem trọn nhà trúc vây lại.
Người cầm đầu bay xuống trước mặt bọn Hàn Vân Tịch, đầu thấp thấp, xấu xí, nhìn ra chính là quỷ dị tinh vi.
Hàn Vân Tịch tại rừng rậm dược liệu đã thấy qua người này, hắn cùng Quân Diệc Tà là cùng một bọn, chính là Mộc gia gia chủ Mộc Anh Đông.
Hàn Vân Tịch vạn lần không nghĩ tới lão tử này lại giấu kĩ như vậy, lại còn biết võ công.
“Chờ lâu như vậy, không nghĩ tới chờ được là Tần Vương Phi! Thật sự là ngoài ý muốn!” Mộc Anh Đông kỳ dị nói.
Trước đó tại rừng rậm dược liệu Hàn Vân Tịch che mặt, Mộc Anh Đông chưa từng thấy qua mặt của nàng, bây giờ Long Phi Dạ treo tờ giải thưởng kia để người trong thiên hạ đều nhớ kỹ gương mặt của nàng.
Nghe xong lời nói của Mộc Anh Đông, Cố Thất Thiếu nhắm mắt lập tức lộ ra âm tàn sát ý, không thể nghi ngờ, Mộc Anh Đông đã ở chỗ này mai phục rất lâu.
“Cố Thất Thiếu, ngươi trúng kế rồi.” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.