Giữa hai người, tựa hồ như có chiến tranh khói lửa, chỉ chạm một cái liền bùng nổ.
"Hàn Vân Tịch, Lão Tử kính trọng ngươi là người nói phải trái. Là người biết phân biệt chứng cứ thật giả. Lão Tử thật không nghĩ tới, ngươi cùng nữ nhân bình thường, không có gì khác biệt! Ngươi thật khiến ta thất vọng!" Cổ Thất Sát hừ lạnh, nói.
"Không có biện pháp chứng minh chuyện này, ngươi muốn ta nói chứng cứ như thế nào?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi ngược lại.
"Hoá ra ngươi cũng biết là không có biện pháp để chứng minh." Cổ Thất Sát châm chọc đứng lên.
"Không có biện pháp chứng minh, vậy thì đánh một trận chứ? Nếu ngươi thắng, coi như ngươi chỉ giấu giếm của chúng ta một thành giải dược. Nếu ngươi thua, liền bồi thường cho chúng ta hai thành!"
Hàn Vân Tịch mặt ngoài nhìn tức giận, thật ra, nội tâm nàng không những tỉnh táo mà còn rất tinh khôn.
Nàng nhất định cho rằng Cổ Thất Sát đã ăn gian mất một thành dược. Cho nên, trước mắt, nàng suy nghĩ tới vấn đề bồi thường. Nàng nhất định phải lấy được sự bồi thường lớn nhất.
Mà Cổ Thất Sát cũng không ngại bồi thường. Mục đích duy nhất của hắn, chính là biết rõ một thành giải dược này đã đi đâu.
Đối mặt với lời Hàn Vân Tịch vừa nói, Cổ Thất Sát lại suýt nữa hộc máu.
Nàng biết rất rõ ràng hắn không đánh lại Long Phi Dạ, lại còn muốn đánh một trận!
"Hàn Vân Tịch, ngươi là kẻ vô lại!" Cổ Thất Sát nổi giận mắng.
"Nếu như ngươi không đánh, chứng minh ngươi đang chột dạ!" Hàn Vân Tịch lập tức phản bác.
Lời này vừa nói ra, cả người Cổ Thất Sát cũng không tốt, "Ngươi... Ngươi... Ngươi không muốn biết rõ ràng sao? Rốt cuộc, một thành giải dược này đi đâu?"
Cổ Thất Sát nhất quán tỉnh táo mà lúc này, sợ là lửa đã cháy thật sự, mất kiểm soát.
Mà từ đầu đến cuối, Long Phi Dạ đều giữ tỉnh táo. Hắn đem từng lời, từng hành động của Cổ Thất Sát, toàn bộ ghim trong mắt.
Nếu vừa mới đây Long Phi Dạ cảm thấy hoài nghi, như vậy, hiện tại hắn hoàn toàn có thể khẳng định. Cổ Thất Sát một mực tận lực nhắc tới một thành giải dược kia ở đâu, phải là có... Mục đích khác.
Lúc trước, cảnh tượng thích khách xông vào U Các, uy hiếp Ách Bà Bà lại một lần nữa hiện lên trong đầu Long Phi Dạ. Hắn bất động thanh sắc đánh giá Cổ Thất Sát, mâu quang thật sâu, thật đen như biển, khiến cho người ta không suy nghĩ ra.
"Một thành Dược chính là ngươi nuốt xuống, ngươi khỏi tốn công phu khua môi múa mép với ta. Bây giờ chỉ cần một câu nói, ngươi có bồi thường hay không?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi.
Cổ Thất Sát không chút do dự, "Không bồi thường! Chết cũng không bồi thường!"
Hàn Vân Tịch trực tiếp không để ý thừa thãi tới hắn, nhìn sang hướng Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ so với Hàn Vân Tịch càng không thích nói nhảm. Hắn trực tiếp rút kiếm, kiếm khí lành lạnh đánh vỡ màn đêm yên tĩnh.
Hai lần thua trong tay Long Phi Dạ, Cổ Thất Sát vẫn không úy kỵ. Hắn ngẩng cao đầu, thái độ thấy chết không sờn, khí độ bất phàm, "Chết, cũng không bồi thường!"
Trong lòng Hàn Vân Tịch hơi ngẩn ra, hai lần Cổ Thất Sát thua ở Long Phi Dạ dưới kiếm, nàng cũng biết. Nàng vốn tưởng rằng người này sẽ biết sợ, không nghĩ tới hắn lại cứng rắn, cố chấp như thế.
Mặc dù ở trong lòng kinh hãi, ngoài mặt, Hàn Vân Tịch vẫn không có chút nhượng bộ nào. Nàng cười lạnh, nói, "Bản vương Phi còn chưa tin trên thế giới này, thật sự có loại người thấy chết còn không chịu nhận!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch cao cao tại thượng, giống một thiết huyết nữ vương,(1) ngang ngược. Long Phi Dạ tựa hồ cũng nghe lệnh của nàng.
(Chú thích:
(1) Thiết huyết nữ vương: nữ vương máu lạnh, vô tình.)
Nàng vừa mới dứt lời, Long Phi Dạ liền động thủ, truyền kiếm đi, đâm thẳng tới Cổ Thất Sát.
Hàn Vân Tịch chờ, chờ Cổ Thất Sát hô ngừng, cầu xin tha thứ, chịu nhận bồi thường!
Giống như Cổ Thất Sát, đức hạnh người này, đáng lẽ phải là hạng người ham sống sợ chết. Nhưng bây giờ, nhìn thái độ của hắn, giống như tất cả chuyện đang xảy ra đều không có quan hệ gì với hắn.
Đây là một trận đánh cờ, một trận đàm phán. Thậm chí, là một trận mua bán. Người nào cũng đang diễn trò. Người nào có thể giữ vững đến cuối cùng mới là người chiến thắng.
Hàn Vân Tịch nghĩ như vậy, Long Phi Dạ ép kiếm tới gần Cổ Thất Sát.
Long Phi Dạ giống như nàng, cũng chờ Cổ Thất Sát hô ngừng.
Cả hai lần trước, Cổ Thất Sát không cũng thỏa hiệp. Người này chính là điển hình cho câu "chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ".
Nhưng ai biết, lần này Cổ Thất Sát lại không có né tránh, cũng không có hô ngừng. Hắn đứng thẳng tắp ở nơi đó, mâu quang đen lạnh, cố chấp, nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch.
Người này, còn không tránh?
Hàn Vân Tịch buồn bực, nàng không nhịn được lên tiếng, "Ngươi có nhận bồi thường hay không?"
Ai biết, ngay cả trả lời nàng, Cổ Thất Sát cũng không nói một tiếng. Hắn chủ động nghiêng thân tới, Hắc Bào đỡ kiếm, trong nháy mắt, kiếm đâm vào da thịt!
Hàn Vân Tịch khiếp sợ, Long Phi Dạ cũng là phi thường ngoài ý muốn.
Nhưng lúc này, Cổ Thất Sát mới lên tiếng, quật cường giống như đứa bé, từng chữ, từng chữ, nói, "Lão Tử chưa từng làm, không nhận!"
Hàn Vân Tịch buồn bực.
Hắn không nhận?
Rốt cuộc, đánh mất một thành giải dược đi đâu?
Dù thế nào cũng không phải Long Phi Dạ cầm đi. Long Phi Dạ không có việc gì, thì hắn phải cầm một thành giải dược này đi làm cái gì?
Giải dược mi độc mặc dù quý giá, nhưng nếu không dùng để giải độc, vậy thì, cũng không thể dùng vào việc khác được!
Cũng không biết vì sao, đột nhiên, trong đầu Hàn Vân Tịch hiện ra hai tròng mắt phẫn uất của Mộc Linh Nhi. Còn có từng câu, từng chữ, nàng ta chỉ trích.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch giật mình một cái, hơi ngừng.
Trời ạ, nàng đang suy nghĩ gì đấy?
Tại sao nàng có thể hoài nghi Long Phi Dạ? Long Phi Dạ có lý do gì để nhốt Ách Bà Bà? Long Phi Dạ càng không có lý do gì lừa gạt nàng. Mà sự tình này, liên quan trực tiếp tới thân thế nàng.
Biết rõ thân thế của nàng, không chỉ là có thể đề phòng nguy hiểm đang rình rập. Hơn nữa, không chừng còn có thể giúp Long Phi Dạ bận rộn.
Thân phận trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc sẽ có không ít lực lượng có thể hiệu triệu. Mà thân phận là hậu nhân Độc Tông, nhất định có thể khống chế một ít tài nguyên của Độc Tông. Đối với Long Phi Dạ mà nói, đây là việc trăm cái lợi mà không có nổi một cái hại.
Long Phi Dạ có tin tức, nhất định sẽ nói cho nàng biết trước tiên.
Trừ Long Phi Dạ, tiếp xúc được với giải dược cũng chỉ có Cổ Thất Sát, không người thứ ba. Nếu không phải là Long Phi Dạ, nhất định là Cổ Thất Sát.
Chuyện này, không thể nghi ngờ là để cho Hàn Vân Tịch ở giữa Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát, phải làm một sự lựa chọn.
Hàn Vân Tịch sẽ chỉ chọn Long Phi Dạ.
"Ngươi giả bộ! Ngươi giả bộ! Sự tình đến nước này mà còn chối cãi, thuốc giả ngươi còn dám làm ra. Ngươi, ngươi, còn có..."
Hàn Vân Tịch còn chưa có nói xong, ai biết, Cổ Thất Sát lại cầm kiếm Long Phi Dạ, hướng trên bả vai, tiếp tục đâm vào. Lần này, kiếm đâm sâu vào da thịt, máu lập tức thấm ướt hắn Hắc Bào, chậm rãi chảy xuống, nhỏ từng giọt xuống đất.
"Chủ tử!"
Lão quản gia kêu to lên, muốn đi tới cản lại, Cổ Thất Sát lại hung hăng đẩy hắn ra. Cổ Thất Sát nhìn chòng chọc Hàn Vân Tịch, tức giận, "Lão Tử nói, chưa từng làm, chết cũng không thừa nhận!"
Đối mặt ánh mắt như vậy, Hàn Vân Tịch rất muốn thẳng thắn mà nhìn vào mắt Cổ Thất Sát. Nhưng cuối cùng, tâm nàng bạo loạn. Nàng đứng lên, theo bản năng né tránh ánh mắt Cổ Thất Sát đang nhìn đến.
Từ trước đến nay, nàng nhận định sự tình, xử lý vẫn rất cương quyết. Lần này, vì sao nàng không dám nhìn thẳng con mắt của Cổ Thất Sát?
Chẳng lẽ, nàng giao động?
Hàn Vân Tịch khóa thật chặt lông mi, nhìn hướng Long Phi Dạ.
Tim Long Phi Dạ lạc nhịp một chút. Nhưng bất luận hắn làm chuyện gì, cũng chưa bao giờ dông dài, do dự. Hắn luôn quả quyết đến đáng sợ!
Long Phi Dạ không nhìn Hàn Vân Tịch, đáy mắt thoáng qua một vệt lãnh tuyệt. Hắn lại rút trường kiếm ra, đâm thẳng hướng tim Cổ Thất Sát.
Kiếm pháp này, lực đạo này, giống như người quần áo đen lúc ban đầu đã vào xông vào U Các, đâm vào tim hắn một cái như thế.
Cổ Thất Sát chết, mỗi người một đường.
Nếu như Cổ Thất Sát không chết, Long Phi Dạ sợ là muốn phát hiện ra một cái bí mật.
Hàn Vân Tịch kinh hãi, không nghĩ tới Long Phi Dạ sẽ ác như vậy. Trong lúc nhất thời, nàng thẫn thờ.
Mà Cổ Thất Sát lại còn đang nhìn nàng, một mực nhìn, hoàn toàn không ngại lưỡi kiếm của Long Phi Dạ.
Cứ như vậy, lưỡi kiếm trong nháy mắt ép tới gần, hung hăng đâm tới!
Đang lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Cổ Thất Sát đột nhiên lui. Hắn cấp tốc lui về phía sau một bước dài, kinh hiểm tránh kiếm của Long Phi Dạ.
Hắn tránh!
Thần kinh Hàn Vân Tịch căng thẳng lập tức thanh tĩnh lại. Nàng cũng không nhịn được, thở ra ngụm trọc khí, âm thầm vui mừng.
Chẳng qua, rất nhanh, nàng liền phát hiện có cái gì không đúng.
Nàng vui mừng cái gì! Vui mừng cái rắm!
Cổ Thất Sát lui ra, luôn miệng nói chết cũng không nhận. Kết quả là kiếm đâm theo hướng trái tim, một chỗ trí mạng, hắn mau tránh còn sợ không kịp.
Đâm vào bả vai, mặc dù sẽ chảy rất nhiều máu huyết, nhưng lại chết không người. Thiếu chút xíu nữa, nàng liền bị tên gia hỏa đáng ghét, giảo hoạt này lừa gạt!
Long Phi Dạ cười lạnh một tiếng, thu lại trường kiếm. Hắn lau chùi vết máu phía trên trường kiếm.
Hàn Vân Tịch cười rất khinh thường, "Thế nào? Đây chính là cái ngươi gọi là "chết cũng không nhận."?"
Cổ Thất Sát nhìn hai người Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ. Cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, rất lâu sau đó đều không lên tiếng.
Long Phi Dạ ung dung, thong thả, lau chùi trường kiếm sạch sẽ, không dính chút tạp chất.
Lại một lần nữa, Long Phi Dạ đùa giỡn Cổ Thất Sát, vẫn dùng chiêu thức giống vậy. Hắn cầm trường kiếm, chỉ hướng ngực Cổ Thất Sát, "Bản vương hỏi ngươi một lần cuối cùng. Ngươi có chịu nhận bồi thường hay không?"
"Ta nhận!" Thái độ Cổ Thất Sát đơn giản là chuyển hướng một trăm tám chục độ!
Hắn tự tay dời đi lưỡi kiếm của Long Phi Dạ, đè xu.ống nơi bả vai, máu tươi liền hung hăng dính vào bàn tay hắn. Ngón tay gầy trơ cả xương nhuốm máu, cảnh tượng kinh khủng, lại lộ ra tí ti cảm giác thê lương.
Trong lòng Hàn Vân Tịch ẩn giấu nghi ngờ cứ như vậy bị đánh tiêu tan.
"Dược đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Sớm bán đi!." Cổ Thất Sát có thái độ lạnh giá.
Hàn Vân Tịch kinh hãi, "Là người nào mua?"
Người mua thuốc nhất định là biết người bị trúng mi Độc. Không chừng, Ách Bà Bà thật sự chưa chết!
Cổ Thất Sát liếc mắt về phía Long Phi Dạ, hừ lạnh, "Không biết, hắn ra giá để cho Lão Tử thật cao hứng. Lão Tử khỉ gió quản hắn là người hay là chó!"
Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua một vệt hàn mang, không lên tiếng.
Hàn Vân Tịch rất nóng lòng, "Cổ Thất Sát, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc là người nào mua? Vấn đề bồi thường sẽ dễ thương lượng, như thế nào?"
"Lão Tử chỉ nói nhảm nhí, ngươi có tin không?" Cổ Thất Sát rất nghiêm túc hỏi ngược lại.
Hàn Vân Tịch nổi dóa, ai ngờ, hắn lại hỏi, "Lão Tử nói là Tần Vương mua, ngươi có tin không?"
Hàn Vân Tịch không đáp lại hắn, lạnh lùng nói, "Giả một bồi mười! Ngươi phải bồi thường chúng ta 20 thành, cũng chính là hai bình giải dược!"
Cổ Thất Sát ngồi xuống, vẫy nàng một câu, "Lão Tử không có giải dược bồi thường cho các ngươi, muốn bao nhiêu bạc, các ngươi nói thẳng đi."
Chặt, chặt! Khá lắm! Tên gia hoả nhiều tiền, lắm của. Lại dám ở trước mặt Tần Vương nói chuyện tiền bạc.
Hàn Vân Tịch cười, "Dược quỷ đại nhân, ngươi nói bao nhiêu bạc mới có thể mua được hai bình mi độc giải dược? Cũng chính là hai phần xà quả, gấu Xuyên, di thiên Hồng Liên!"
Những thứ này, vốn là có tiền cũng mua không được. Bây giờ, càng phải như vậy!
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Cổ Thất Sát nhìn như lạnh giá, kì thực đang cảm thấy mất mát, có chút uể oải.
Hàn Vân Tịch chờ những lời này của hắn, nàng vội vàng trả lời, "Lấy Dược, bồi Dược."
"Có ý gì?" Cổ Thất Sát nhàn nhạt hỏi, càng phát ra vô lực.
"Dùng dược vật của Dược Quỷ Cốc tới bồi thường! Gấu Xuyên, di thiên Hồng Liên, xà quả, ba món này có giá trị phóng đại gấp hai mươi, dầu gì vậy..."
Hàn Vân Tịch vừa nói, con ngươi lăn chuyển một cái, nói thẳng, "Dầu gì, cũng phải giá trị bằng một Dược Quỷ Cốc của ngươi chứ?"
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!"
Một bên là lão quản gia, đột nhiên ho khan kịch liệt, rõ ràng là bị sặc nước miếng chính mình.
Vị Vương phi nương nương này, ở đâu là đòi hỏi nhiều như vậy? Chỉ đơn giản là hai mươi, còn đòi hỏi nhiều thành hai trăm ấy chứ!
Di thiên Hồng Liên, xà quả, gấu Xuyên, ba món đồ giá trị cao hơn nữa, cũng tuyệt đối không so được với Dược Quỷ Cốc.
Nữ nhân này đùa gì đây?