Nhưng nàng tuyệt đối không phải nữ nhân khóc sướt mướt, không ngừng phiền phức. Nàng khóc lớn một cách sung sướng, sau đó nàng lập tức có thể bật cười.
Nàng vội vàng nắm cánh tay Cố Thất Thiếu, rất sợ hắn chạy trốn, "Thất ca ca, muội cũng biết huynh sẽ đến tìm muội."
Cố Thất Thiếu chê nàng một thân ướt nhẹp, muốn đẩy nàng ra, đáng tiếc Mộc Linh Nhi ôm rất chặt.
Cố Thất Thiếu trừng mắt liếc nàng, Mộc Linh Nhi nhìn lại, mặt đầy khiêu khích, cũng không chịu buông tay.
"Ha ha, không tìm được hai thứ kia, ta đương nhiên sẽ đến tìm muội." Cố Thất Thiếu cười lạnh nói.
Cố Thất Thiếu vừa nói, Mộc Linh Nhi liền hậm hực buông tay.
Thất ca ca là tới tìm Dược, không phải là đến tìm nàng. Điểm này nàng rất rõ.
Nàng lúc nào cũng tựa như một người hành động tùy tiện, vô tâm không mắt. Nhưng trong lòng, so với bất luận kẻ nào cũng nhìn thấu mọi việc. Từ quen biết đến nay, nàng biết tính cách của Thất ca ca, nếu vô sự bất đăng Tam Bảo Điện(1).
(Chú thích:
(1) Vô sự bất đăng tam bảo điện – 无事不登三宝殿 -wú shì bù dēng sān bǎo diàn (đại loại không có việc thì không đến gõ cửa).
" Nếu như muội không tìm được Dược, có phải huynh sẽ mãi mãi không tha thứ cho muội?" Mộc Linh Nhi nghiêm túc hỏi.
Thất ca ca nói qua, chỉ cần nàng tìm được hai vị thuốc kia. Hắn sẽ tha thứ cho nàng vì lần trước ở hố trời nàng đã ra tay với Hàn Vân Tịch.
Cố Thất Thiếu chịu được nha đầu này càn quấy, cũng chịu được dáng vẻ nàng nước mắt, nước mũi lưng tròng. Nàng là một cô nương tích cực.
"Được rồi, được rồi. Trước tiên ta đưa muội đi tránh mưa, ta có chuyện muốn thương lượng với muội."
Cố Thất Thiếu thật ra đã đến Dược thành từ lâu. Hắn ở trong kho dược thảo của Mộc gia tìm hơn một tháng, đáng tiếc, hắn cũng không thu hoạch được gì.
Quả thực xung quanh không có gì có thể tránh mưa, hai người tìm tới một sơn động an toàn mới dừng lại.
Trên người Mộc Linh Nhi tất cả đều ướt, quần áo, tóc, giầy. Nàng vào sơn động, bụi đất liền dính đầy quần áo, nhưng nàng cũng không để ý tới, vội vàng hỏi, "Thất ca ca, huynh muốn cùng ta thương nghị cái gì?"
Cố Thất Thiếu không giống với nàng đang cuống cuồng. Hắn ung dung thong thả phất đi giọt nước trên người, tìm tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống.
Hắn xoa xoa tay, nói, "Lạnh thật!"
Chặc chặc, cái đồ khốn nạn!
Chỉ lo chính mình bị lạnh, không thấy Mộc Linh Nhi là một tiểu cô nương cả người đều ướt đẫm sao?
Hôm nay nếu đổi lại là Hàn Vân Tịch, người này đã sớm ân cần nhóm lửa, không chừng còn đội mưa tìm bộ quần áo sạch tới cho nàng.
Hắn cũng không phải không biết chiếu cố người khác. Nhưng hết lần này tới lần khác, chỉ biết khi dễ Mộc Linh Nhi.
Chuyện tình cảm, chính là như vậy. Ngươi tình ta nguyện, không thể than phiền.
Mộc Linh Nhi lạnh đến run run, sắc môi nhìn như trắng nhợt. Nàng thấy Cố Thất Thiếu lạnh, nàng liền tranh thủ vào trong sơn động, vơ vét toàn bộ cành lá khô, tìm hộp quẹt, đốt lên một đống lửa.
Không cần nàng kêu, Cố Thất Thiếu liền xít lại gần tự ý hơ lửa, mặt đầy hưởng thụ.
"Thất ca ca, có chuyện gì nói đi." Mộc Linh Nhi hết sức tò mò.
"Muội có thể tranh thủ trong vòng nửa năm tìm tới hai vị thuốc kia không?" Cố Thất Thiếu nói là sự tình tìm dược liệu.
"Nửa năm?" Mộc Linh Nhi hồ nghi, "Dược này muốn dùng làm gì nhỉ? Ai trúng độc sao? Nửa năm thì độc sẽ phát tán?"
"Muội quản nhiều chuyện như vậy làm gì? Muội chỉ cần nói cho ta biết có thể hay không." Cố Thất Thiếu mất hứng.
"Nếu muội cao hứng là có thể, nếu mất hứng... Là không thể!" Mộc Linh Nhi cũng có tính khí.
Cố Thất Thiếu có chút hăng hái hí mắt cười lên, "Ai u, tiểu nha đầu cũng biết đùa giỡn với ca ca nhỉ?"
Mộc Linh Nhi ngạo kiều nhìn hắn, không nói lời nào.
Cố Thất Thiếu đột nhiên ép tới gần,tay mân mê cằm Mộc Linh Nhi, tà nịnh thấp giọng, "Muội muốn như thế nào mới trổ tài cao cho ta mở rộng tầm mắt?"
Khí tức tà hoặc đột nhiên nhào tới trước mặt, đẹp đến mức vạn vật đang ảm đạm liền nở rộ như tiên cảnh ở trước mắt. Tâm Mộc Linh Nhi cuống cuồng, nổ đoàng đoàng không ngừng như sấm rền. Dù nàng biết Thất ca ca chẳng qua là đùa, nhưng nàng vẫn không khống chế được mà đắm chìm trong đó.
Tâm si, người cũng si.
"Chỉ cần Thất ca ca cao hứng, Linh Nhi liền cao hứng." thanh âm của nàng ôn nhu như một trì xuâ.n thủy (2).
(Chú thích:
(2) Trì xuân thuỷ: ao nước mùa xuân.)
Mỹ nhân yêu kiều như xuân. Đáng tiếc, Cố Thất Thiếu không nhìn thấy, hắn lập tức buông tay, hưng phấn nói, "Linh Nhi, muội nắm chắc bao nhiêu phần?"
Điều tốt đẹp luôn luôn ngắn ngủi, đáy lòng thất lạc cũng phải đối diện với hiện thực. Mộc Linh Nhi lấy lại dáng vẻ ngạo kiều, giơ cao cằm, "Di thiên Hồng Liên ở trong ba ngọn núi dược liệu, về phần gấu Xuyên... Thật ra thì ngay tại..."
Mộc Linh Nhi còn chưa nói xong, chỉ nghe được "Hưu hưu hưu" ác liệt, tiếng xé gió từ bên ngoài sơn động truyền tới.
Hai người bọn họ đồng loạt nghiêng đầu né tránh, rất nhanh, một thanh âm quen thuộc liền truyền tới, "Mộc Linh Nhi, ngươi đi ra cho ta, ta biết ngươi ở bên trong!"
Thanh âm này, không phải là Mộc gia Đại thiếu gia Mộc Siêu Nhiên sao? Hắn thế nào tìm tới nơi này?
(Moá 🙊 siêu nhiên hay siêu thoát đây không biết gruu)
Phải biết, Mộc Siêu Nhiên không chỉ là trưởng tử của Mộc Anh Đông, hơn nữa còn là đích trưởng tử, thân phận tôn quý phi thường. Có thể nói, đây chính là người thừa kế chức gia chủ Mộc gia kế tiếp, danh chính ngôn thuận.
Chỉ tiếc, tài dược tề của hắn kém xa tít tắp đứa con gái thứ xuất Mộc gia, chính là Mộc Linh Nhi.
Dược liệu thế gia cuối cùng không phải từ nhà Hoàng Thân Quý Tộc. Các gia tộc trong Dược Thành này, bản lĩnh là số một, xuất thân là thứ yếu.
Mộc Linh Nhi mới là người thừa kế theo dự định của Mộc Anh Đông.
Mộc Siêu Nhiên đã sớm nhìn không vừa mắt Mộc Linh Nhi. Lúc trước có Mộc Anh Đông che chở, hắn không có biện pháp tìm Mộc Linh Nhi gây phiền toái. Bây giờ Mộc Linh Nhi gây chuyện lớn rồi, Mộc Siêu Nhiên làm sao còn có thể tùy tiện bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Ngay từ lúc toàn bộ Dược Thành bởi vì sự tình trong thọ yến Thái Hậu, bắt đầu tố cáo Mộc Linh Nhi. Mộc Siêu Nhiên một khắc cũng không nhàn rỗi, hắn vẫn luôn tìm Mộc Linh Nhi.
Hôm nay gặp, ngược lại chỉ là tình cờ.
Mộc Linh Nhi buồn phiền triệt để đám huynh đệ, chị em gái trong Mộc gia. Đứng đầu chính là vị đại ca này.
Nếu lúc trước gặp phải khiêu khích, nàng chỉ coi là chó sủa. Nhưng hôm nay, nàng có án kiện trên người, vạn nhất Mộc Siêu Nhiên nói ra ngoài tung tích của nàng, nàng sẽ gặp phải phiền toái lớn.
Mộc Linh Nhi do dự một chút, nói, "Thất ca ca, huynh tránh đi trước một chút, muội theo hắn thương lượng một chút."
Đang nói chuyện, người bên ngoài không nhịn được chờ đợi, kêu, "Mộc Linh Nhi,nếu ngươi không ra, ta lập tức đi nói cho mẹ!"
Nếu như nói cho phụ, không chừng sẽ bao che cho Xú Nha Đầu này. Nhưng nếu nói cho mẹ, mọi chuyện sẽ không giống nhau. Mẹ nhất định sẽ đem chuyện làm lớn lên, đến mức ngay cả phụ đều không cách nào vãn hồi được.
Cố Thất Thiếu không nói một lời, ẩn thân đến phía sau một tảng đá lớn.
Mộc Siêu Nhiên vẫn còn ở ngoài cửa sơn động nói nhảm, đã nói lên hắn sẽ không thật sự đi nói chuyện này cho Chủ Mẫu Mộc gia. Hắn nhất định có chuyện yêu cầu Mộc Linh Nhi.
Thấy Cố Thất Thiếu tránh mặt, Mộc Linh Nhi thoải mái đi ra ngoài, dừng bước ở cửa hang. Quả nhiên thấy Mộc Siêu Nhiên một thân một mình đứng bên ngoài.
"Có lời mau nói, có rắm mau thả!" Mộc Linh Nhi lạnh lùng nói.
"Không có mẹ liền trở thành con hoang, ăn nói không có dạy dỗ!" Mộc Siêu Nhiên nói.
Mộc Linh Nhi nheo hai tròng mắt, "Rốt cuộc người muốn như thế nào?"
"Ta muốn 30 quyển ghi chép dược liệu của ngươi, một quyển cũng không thể thiếu. Nếu không..." Mộc Siêu Nhiên nói phi thường trực tiếp.
Mộc Linh Nhi nhổ ra ngụm khí lạnh, "Ngươi cướp bóc, không khác gì lũ thổ phỉ!"
Sổ ghi chép dược liệu là bảo bối của Mộc Linh Nhi. Là kiến thức tinh tuý Dược học của nàng từ nhỏ đến lớn. Trong sổ nàng còn ghi nhớ không ít phương pháp độc môn bí truyền!
Dù một quyển ghi chép cũng là vô giá, huống chi là 30?
"Ngươi coi như gặp cướp rồi!" Mộc Siêu Nhiên nhún nhún vai, một bộ dạng vô lại.
"Nếu như ta không đưa cho ngươi?" Mộc Linh Nhi lạnh lùng hỏi.
"Ha ha, cũng có thể! Hoặc là ta sẽ đi nói cho mẹ ta biết ngay bây giờ, hoặc là..." Mộc Siêu Nhiên muốn được đà lấn tới, cười nói, "Được rồi, dù gì ngươi cũng là muội muội ta, ta cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngươi quỳ xuống, thừa nhận kỹ năng Dược học của ngươi không bằng ta. Ta sẽ bỏ qua. Ngày hôm nay ta không gặp phải ngươi, cũng không gặp ngươi mang người ngoài vào kho dược thảo."
Khinh người quá đáng, thừa dịp cháy nhà hôi của!
Hôm nay Mộc Siêu Nhiên tới là để khi dễ người!
Nếu như đem chuyện này nói cho mẹ, để cho mẹ làm lớn chuyện. Cuối cùng vẫn sẽ chọc cho phụ thân mất hứng, hai mẹ con bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt.
Không thể đưa Mộc Linh Nhi ra ánh sáng thì ít nhất có thể làm nhục nàng một lần. Giế.t chế.t nhuệ khí của nàng!
Hai tay Mộc Linh Nhi nắm chặt, lồng n.gực hít thở chập trùng kịch liệt. Nàng một mực vẫn luôn ẩn núp, đám người này lại không tha cho nàng.
Người xưa nói trời cao đố kỵ anh tài. Nói đúng ra, thì phải là người đố kỵ Anh Tài mới đúng!
"Nếu như, ta không đồng ý thì sao?" Mộc Linh Nhi lạnh lùng lại hỏi.
Ai ngờ, nàng tiếng nói vừa dứt, Mộc Siêu Nhiên liền quát to lên, "Người đâu... Tới..."
"Ngươi câm miệng!"
Mộc Linh Nhi gấp gáp, toàn bộ Mộc gia trừ phụ thân ra, ai cũng muốn giao nàng cho Hiệp Hội Dược liệu. Bọn họ muốn một câu trả lời thỏa đáng lí giải việc xảy ra trong Thọ yến Thái Hậu! Giờ phút quan trọng này nàng không dám đánh cuộc, không dám náo loạn.
"Thế nào, ngươi nghĩ thông suốt?" Mộc siêu nhiên cười rất hả hê.
Mộc Linh Nhi cắn răng thật chặt, không muốn đáp ứng, nhưng là...
"Sự kiên nhẫn của Bản Thiếu Gia là có hạn!" Mộc Siêu Nhiên thúc giục.
Mộc Linh Nhi nhìn hắn chằm chặp, kém một chút nữa là nàng quỳ xuống. Vừa lúc đó, một vệt bóng đỏ đột nhiên từ trong sơn động bay ra ngoài.
Tốc độ của Cố Thất Thiếu cực nhanh, Mộc Siêu Nhiên còn không thấy rõ dáng vẻ của hắn thì hắn đã đứng phía sau Mộc Siêu Nhiên. Bàn tay được bảo dưỡng trắng nõn dịu dàng thoáng liền bóp cổ Mộc Siêu Nhiên.
"Đừng giết hắn!" Mộc Linh Nhi khẩn trương.
Trong Mộc gia, thủ túc tương tàn là chuyện có thật. Chẳng qua nàng không nghĩ trên tay mình sẽ dính máu tươi. Nếu không nàng đã sớm để cho Thất ca ca giết Mộc Siêu Nhiên, bớt đi một phiền toái lớn như vậy.
Khoé miệng Cố Thất Thiếu dâng lên một tia cười lạnh, lại không để ý Mộc Linh Nhi ngăn cản. Móng tay chậm rãi đâm vào cổ Mộc siêu nhiên.
"Không được! Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì!" Mộc siêu nhiên bị dọa phát hoảng.
Rất nhanh hắn liền không phát ra được thanh âm nào. Máu tươi lả lướt chảy xuống, cổ họng đau như bị kim đâm, càng nói càng là đau đến không thở được.
"Nha đầu này chỉ có ta mới có thể khi dễ, ngươi nhớ lấy."
Thanh âm của Cố Thất Thiếu trầm thấp như phát ra từ Địa Ngục. Chính hắn vẫn luôn khi dễ Mộc Linh Nhi, nhưng lại bá đạo, không cho phép người khác ức hiếp nàng.
Khi dễ cũng là một loại đặc quyền!
Mộc Siêu Nhiên bị dọa sợ đến cả người run rẩy, nhìn hướng Mộc Linh Nhi ánh mắt cầu cứu.
Mộc Linh Nhi cũng không nghe thấy Cố Thất Thiếu vừa mới câu nói kia. Nàng cũng bị hù doạ, "Thất ca ca, dù sao hắn cũng là anh trai muội!"
Cố Thất Thiếu đem người vứt xuống một bên, lạnh giọng, "Chuyện hôm nay nếu ngươi dám nói ra, thử một chút, ta sẽ tiếp tục gặp ngươi!"
Mộc Siêu Nhiên cũng là người tập võ, rất rõ phân lượng lời uy hiếp này.
"Ta cái gì cũng không thấy, không thấy!" Hắn cơ hồ muốn lăn một vòng chạy trốn.
Mộc Linh Nhi lúc này mới thở phào một cái, "Thất ca ca thông minh, uy hiếp một chút. Ít nhất, trong vòng nửa năm hắn cũng không dám làm gì."
Nửa năm, chỉ cần giúp Thất ca ca tìm được hai vị thuốc, nàng bất kể bị Hiệp Hội Dược Liệu xét tội cũng không quan trọng. Ngược lại, nàng muốn tiếp tục lăn lộn ở Dược Thành. Nàng biết, nàng tránh được một ngày chứ không tránh được cả đời.
Ung dung thong thả lau sạch tay, Cố Thất Thiếu hỏi nói, "Muội vừa mới nói gấu Xuyên ở trong tay người nào."