Cố Bắc Nguyệt lại đứng dậy, "Tần Vương điện hạ, Vương phi nương nương, tại hạ hành nghề trị bệnh cứu người, loại sự tình này... Tại hạ quả thực không hiểu. Dược Đường còn mấy toa thuốc cần tại hạ khảo hạch, tại hạ cáo lui trước."
Hắn nói xong, thật sự rời đi.
Hắn là Đại Phu, tất nhiên sẽ không hiểu nhiều như vậy. Nhưng hắn cũng không phải là không biết thời thế. Lúc trước, vì sao không rời đi, bây giờ mới đi?
Long Phi Dạ có ý tứ hỏi ý kiến của hắn, hắn thì cố ý tránh. Trong lòng Long Phi Dạ hiểu rõ, có lẽ, trong lòng Cố Bắc Nguyênt cũng có đề phòng.
Hàn Vân Tịch không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc này, tâm tư của nàng đều đặt về chuyện Mộc Linh Nhi. Nàng do dự một chút, nghiêm túc nói, "Lão quỷ, vào lúc này, phỏng chừng Mộc Linh Nhi đã ra thành Nam Ninh, ngươi hộ tống nàng trở về Dược Thành, như vậy được chưa?"
Ước hẹn ba tháng có thể bảo đảm cho Mộc Linh Nhi không chết. Chờ Mộc Linh Nhi trở lại Hội Trưởng Lão, mặc dù Trưởng Lão Hội hạn chế đối với nàng thì vẫn có Mộc gia người che chở. Nhưng dọc đường này, đưa nàng trở về Dược Thành đều là người của Tạ gia. Chỉ cần nhìn thái độ của Tạ hội trưởng, tất sẽ dung túng thủ hạ, động tư hình với Mộc Linh Nhi.
Mộc gia hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, đừng nói Tạ gia, chính là người của Gia Tộc nhỏ còn lại cũng oán khí trùng thiên. Bây giờ có thể bắt được cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể không nhân cơ hội trút giận sao?
Cởi xuống một thân Hắc Bào, ai cũng không biết người này chính là Cổ Thất Sát, coi như bị phát hiện cũng không sao.
Hàn Vân Tịch thật tình như vậy. Ai biết, Cố Thất Thiếu lại kéo xuống mặt nạ da người, lộ ra mái tóc đen, cười giỡn nói, "Độc nha đầu, ta "lão" ở nơi nào?"
Đến lúc nào rồi, người này còn có tâm tư nói đùa!
Hàn Vân Tịch giận, "Chẳng lẽ phải gọi ngươi tiểu quỷ?"
Ách...
Cố Thất Thiếu nhất thời cứng họng?
"Ngươi đi trước, chờ sau khi hai nhà Vương Tạ tới nói giá cả dược liệu, ta cùng điện hạ cũng sẽ đi Dược Thành một chuyến." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Lại không quản Âu Dương Ninh Nặc tính kế cái gì. Trước mắt, điều trọng yếu nhất bọn họ phải làm chính là ngăn cản Tạ hội trưởng bị Quân Diệc Tà mê muội, bức bách Mộc gia gả Mộc Linh Nhi cho hoàng tộc Bắc Lịch.
Lấy lập trường của mấy người bọn họ bây giờ thì chính là đối lập. Nếu trực tiếp nói cho Tạ hội trưởng biết sự tình Quân Diệc Tà cấu kết cùng Mộc gia, lão già kia tất nhiên sẽ không tin tưởng ngược lại còn hoài nghi bọn họ muốn khích bác, ly gián.
Nhưng bọn họ có thể thông qua người Vương gia, báo cho Tạ gia biết chuyện này, sự tình sẽ hoàn toàn khác nhau.
Cố Thất Thiếu tựa hồ không tình nguyện, hắn liếc mắt về phía Long Phi Dạ, nói, "Lấy bản lĩnh của Tần Vương điện hạ, thần không biết, quỷ không hay, đi cướp người đến, khởi bất kiền thúy? Cần gì phải giày vò nhiều như vậy làm gì?"
Long Phi Dạ ngồi ở một bên, tự ý uống trà, bất động thanh sắc.
Hàn Vân Tịch không nhịn được, mắt trợn trắng, tức giận, "Vậy ngươi nói, sau này Mộc Linh Nhi phải sống như thế nào? Trốn ở trong phòng vĩnh viễn không gặp người? Hay mai danh ẩn tính, thay hình đổi dạng?"
Chuyện này, nếu như có thể dùng sức mạnh, Mộc Linh Nhi đã đến cửa Dược Quỷ Đường, làm sao nàng và Long Phi Dạ còn có thể cho phép Tạ hội trưởng đem người đi?
Cố Thất Thiếu lại cứng họng.
"Dứt khoát một chút, ngươi có đi hay không?"
Hàn Vân Tịch khá dữ, Cố Thất Thiếu sâu kín nói, "Ta đi. Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, vĩnh viễn không cần nói cho Mộc Linh Nhi, ta chính là Cổ Thất Sát."
Nếu nha đầu kia biết hắn chính là Cổ Thất Sát, chờ lúc cứu được người trở về, làm sao hắn có thể thường xuyên ở Dược Quỷ Đường?
Hàn Vân Tịch sững sờ, ngay sau đó đứng lên, nghiêm trang nhấc tay thề, "Từ hôm nay trở đi đến khi ta chết, mãi mãi sẽ không tiết lộ nửa câu thân phận của ngươi với Mộc Linh Nhi! Nếu không, Dược Quỷ Đường sẽ không kiếm được nổi một mao tiền!"
Cố Thất Thiếu suy nghĩ lời này, mơ hồ cảm thấy giống như là lạ ở chỗ nào đó. Hàn Vân Tịch cố làm vẻ tức giận, đạp hắn một cước, "Như vậy đã được hay chưa? Còn không đuổi theo?"
Cố Thất Thiếu cũng không đoái hoài tới nhiều như vậy. Từ lúc nào hắn với Hàn Vân Tịch cùng có biểu hiện tích cực chứ?
Hắn lập tức đứng lên, "Yên tâm đi, nha đầu kia, chỉ có Lão Tử có thể khi dễ!"
Nói xong cũng đi, vừa đi còn vẫy tay, "Độc nha đầu, gặp lại ở Dược Thành!"
Thấy bóng lưng Cố Thất Thiếu phóng khoáng, ngông ngênh rời đi, Long Phi Dạ nhếch miệng lên, cười một nụ cười trên nỗi đau của người khác, "Ngu xuẩn!"
Hàn Vân Tịch nghi ngờ nhìn tới, hắn lập tức hãy thu liễm nụ cười, có điểm không được tự nhiên mà hắng giọng, nhàn nhạt nói, "Âu Dương Ninh Nặc rất biết dùng thủ đoạn ngược lại với Mộc gia cùng Quân Diệc Tà."
"Người này có quan hệ không cạn với Tam gia Dược Thành, tai mắt đông đảo, giao dịch trong chợ đen tư mật như vậy cũng không gạt được hắn, huống chi là chuyện này." Hàn Vân Tịch vừa nói, lại hỏi, "Điện hạ, chuyện này chàng có tính kế chứ?"
Người này vốn muốn xuống tay với Dược Thành, ở giờ phút quan trọng này Quân Diệc Tà lại chen ngang vào, làm sao hắn có thể tùy tiện bỏ qua cho?
"Chờ người hai nhà Vương Tạ đến đây, nàng viết một bao thư đi thúc giục đi." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Có Cố Thất Thiếu hộ tống Mộc Linh Nhi, Hàn Vân Tịch gấp đi nữa cũng an ổn xuống. Nàng biết, chuyện này có gấp đi nữa, cũng phải tính toán từ từ. Dù sao, lần này bọn họ đối mặt cũng không phải nhân vật bình thường.
"Được!"
Nàng đã ra tới cửa, lại quay đầu nhìn, "Long Phi Dạ, chàng... Cười lên rất đẹp mắt!"
Nói xong, nàng khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Rất nhanh, thì nghe được một trận tiếng ho khan ở phía sau, hóa ra Long Phi Dạ bị nước trà sặc.
Ngày đó, Hàn Vân Tịch liền đích thân viết thư, hàm ý thúc giục Vương Trọng Dương cùng Tạ Hồng Minh. Ước định để cho hai người này tự thương nghị tốt giá cả rồi quay trở lại, trao đổi với nàng chứng cứ mua bán trong chợ đen. Bây giờ, nàng yêu cầu bọn họ trong vòng mười ngày phải đến Dược Quỷ Đường.
Lúc này, Vương Trọng Dương cùng Tạ Hồng Minh từ gặp mặt quá nhiều trở thành quen thuộc. Sau khi nhận được thư hàm này, cơ hồ đến mức ngày ngày gặp mặt. Hơn nữa, còn mời không ít nhân vật từ hai nhà Vương Tạ có thể làm chủ, tham dự bàn giá cả.
Nghe nói, trước khi bọn hắn tới, gia chủ Vương gia cùng gia chủ Tạ gia có âm thầm gặp mặt. Về phần nói chuyện gì, liền không có ai biết được.
Trong vòng mười ngày này, Hàn Vân Tịch một mực chú ý chiều hướng của Mộc Linh Nhi cùng Mộc gia. Nàng vốn tưởng rằng Âu Dương Ninh Nặc sẽ đến nhà viếng thăm, ai biết, tên kia lại không lộ diện.
Long Phi Dạ vẫn như cũ, gặp phải chuyện lớn động trời, cũng vĩnh viễn bình tĩnh lạnh lùng như vậy. Trước khi Vương Trọng Dương cùng Tạ Hồng Minh tới, trừ thời điểm Hàn Vân Tịch cùng hắn nói, hắn cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.
Dược Quỷ Đường cũng coi là sự tình của Hàn Vân Tịch. Mà hắn, cuối cùng hắn vẫn có chuyện cần làm.
Trong vòng mười ngày, ba Quận Trung Bộ, cùng thế lực các thành quan phủ Giang Nam, cùng thế lực thế gia liên hợp lại, thành lập một cơ cấu, đặt tên là "Trung Nam Tổng Đốc Phủ". Đồng thời, đề cử Quận Thủ Quận Nam Ninh là Từ Liêu Đình làm Nhâm tổng đốc. Bên cạnh đó, Bách Lý tướng quân gây dựng lại mấy đại binh, đưa ra biên chế mới, chế Hổ Phù, hiệu mệnh Vu tổng đốc.
Phải biết, Từ Liêu Đình là người ban đầu Long Phi Dạ tự mình an bài đến Quận Nam Ninh.
Buổi sáng, Bách Lý tướng quân đem đại binh phù giao cho Từ Liêu Đình. Trong buổi trưa, Từ Liêu Đình liền tự mình đem đại binh phù đến trước mặt Tần Vương điện hạ, biểu hiện trung thành, khẩn cầu Tần Vương điện hạ vui vẻ nhận.
Tần Vương điện hạ chỉ nói một câu, "Giao cho Bách Lý Nguyên Long đi, chỉ có hắn mới có thể đảm nhiệm."
Vì vậy, sau khi đại binh phù đi ngang qua sân khấu lại trở về trong tay Bách Lý tướng quân. Mười ngón tay của Tần Vương điện hạ không dính bất kỳ quyền lực và trách nhiệm nào, trên thực tế lại vững vàng chưởng khống toàn bộ đất đai Trung Nam.
Trong vòng mười ngày này, Thiên Huy Hoàng Đế cùng Long Thiên Mặc tất nhiên cũng chú ý tới tình hình Quận Nam Ninh bên này. Bao gồm cả sự tình Mộc Linh Nhi, bọn họ cũng vô cùng rõ ràng.
Chỉ tiếc, hai cha con này bất lực, cũng không rảnh nhúng tay. Đối với bọn hắn mà nói, Tần Vương không đánh chủ ý tới bọn họ, bọn họ đều lần lượt cảm ơn trời đất.
Bệnh tình của Thiên Huy Hoàng Đế càng ngày càng nghiêm trọng. Long Thiên Mặc một mực rục rịch, nghĩ ra Binh Tây Kinh, chỉ tiếc một mực kiêng kỵ thế lực Sở gia. Hắn xúi giục mấy hoàng tử, lại thu mua năng thần Tây Chu, đang cùng Sở Thanh Ca đấu chết đấu sống. Sở Thiên Ẩn thì một bên hiệp trợ Sở Thanh Ca, một bên tiếp tục tìm trẻ mồ côi Tây Tần hoàng tộc. Chỉ tiếc, hắn tìm mãi cũng chậm chạp không có đầu mối.
Mười ngày, rất nhanh thì đi qua, Mộc Linh Nhi sắp đến Dược Thành, mà Vương Trọng Dương cùng Tạ Hồng Minh đúng hẹn tới.
Một già, một trẻ, khoảng cách hai người so với một hồi trước càng thêm phần gần gũi.
Hàn Vân Tịch mời bọn họ ngồi, Tạ Hồng Minh nhất quán tự cho mình là thanh cao lại chờ Vương Trọng Dương ngồi xuống, hắn mới có thể nhập toạ. Có thể dạy dỗ tới bậc này, đã để cho Hàn Vân Tịch cười thầm không dứt.
"Vương phi nương nương, đây là kết quả cuối cùng hai người chúng ta cùng thương nghị, xin người xem qua."
Vương Trọng Dương dùng hai tay, trình lên một phần danh sách. Bên trên danh sách liệt kê toàn bộ tinh phẩm dược liệu cấp thấp của hai nhà Vương Tạ, cùng với giá cả.
Mộc gia cùng Hàn Vân Tịch ước định là mười lượng, hai nhà Vương Tạ cho ra mười hai lượng.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn, hững hờ nói, "Giá mười hai lượng?"
"Vương phi nương nương, không nói dối ngài, đây đã là giá thấp nhất." Vương Trọng Dương nghiêm túc nói.
Tạ Hồng Minh lập tức phụ họa, "Vương phi nương nương, giá vốn dược liệu của Mộc gia vốn đã thấp hơn nhiều hai nhà chúng ta, ngài cũng đã biết..."
Đáy mắt Hàn Vân Tịch xẹt qua một vệt giảo hoạt, miễn cưỡng hỏi, "Làm sao có thể chấp thuận giá này cho các ngươi?"
"Vương phi nương nương, Mộc gia chiếm Dược Điền là chỗ ngồi màu mỡ nhất Dược Thành. Bọn họ ỷ vào thế lực lớn, đè thấp tiền công của Dược Tề Sư." Tạ Hồng Minh liền vội vàng trả lời.
"Những thứ này ta đều biết, những tin tức này có thể đáng giá mấy đồng tiền?" Hàn Vân Tịch không vui hỏi.
Tạ Hồng minh rất bất đắc dĩ, trừ những lý do này, hắn còn không thể phân tích thêm. Ai ngờ, Vương Trọng Dương lại hạ thấp giọng, "Vương phi nương nương, có chuyện..."
Hắn muốn nói lại thôi, Tạ Hồng Minh cũng buồn bực. Trước khi bọn họ tới đã cùng nhau thương lượng xong, chẳng lẽ Vương Trọng Dương còn có điều gì cất giữ? Hắn muốn nói cái gì đây?
Lúc này, Long Phi Dạ cũng nhìn tới.
Vương Trọng Dương làm dáng vẻ giống như tình thế khó xử, "Vương phi nương nương, chuyện này, thật ra tại hạ cũng không biết thực hư, nhưng là..."
"Không biết thực hư thì không cần phải nói." Long Phi Dạ lạnh lùng mở miệng.
"Nhưng..." Vương Trọng Dương vẫn duy trì dáng vẻ bị làm khó. Lúc này, Tạ Hồng Minh không nhịn được, không ngừng nháy mắt với Vương Trọng Dương, "Nhị lão gia, ngươi biết cái gì thì cứ nói đi thôi! Vương phi nương nương tin ta!"
Lúc này, Vương Trọng Dương mới lên tiếng, "Vương phi nương nương, mấy năm trước tại hạ có nghe thấy. Nghe nói, Mộc gia nuôi trồng thí nghiệm một nhóm dược liệu Chí Hàn ở cao nguyên Tuyết Vực tại Bắc Lịch xa xôi, thuộc dòng tinh phẩm cấp thấp. Nuôi trồng ở nơi nhiệt độ giá lạnh lại có thể thu hoạch như thuốc trong ruộng đất phổ thông, mà vẫn có thể sống sót! Nếu chuyện này là thật, cho dù Mộc gia bán cho ngài giá mười lượng bạc, cũng không lỗ vốn chút nào!"
Lời vừa nói, toàn bộ mọi người đều kinh hãi, nhất là Tạ Hồng Minh. Hắn bật thốt lên, "Mộc gia làm thế nào có thể đi vào cao nguyên Tuyết Vực?"
"Đây cũng là tin vỉa hè, không biết thực hư. Cho nên, tại hạ không dám tùy tiện nói ra. Dù sao... Chuyện này, có mối quan hệ rất phức tạp." Vương Trọng Dương thấp giọng nói.
"Tin vỉa hè chuyện thì không cần đến nơi này của ta nói.Bản vương Phi chỉ muốn biết, mười hai lượng là giá cả cuối cùng của các ngươi?" Giọng Hàn Vân Tịch cường ngạnh.
Vương Trọng Dương chậm chạp không lên tiếng. Tạ Hồng Minh thấy tình thế đi không đúng chiều hướng, tâm tình trở nên hung ác, lại...