Trong mờ tối lạnh lẽo, một bộ áo đỏ loè loẹt, một gương mặt tà mị tựa yêu ma, tôn quý thần bí. Đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại hăng hái thưởng thức con mồi trước mắt.
Càng nhìn hắn càng thích, càng hài lòng, độ cong khóe miệng càng kéo cao lên, rõ ràng Hàn Vân Tịch cơm nước no nê nhưng người hài lòng lại là hắn.
Hàn Văn Tịch ăn no rồi quay đầu nhìn, không nhịn được trợn trắng mắt. Bộ dạng nàng ăn cơm đẹp đến thế sao? Cố Thất Thiếu đã không phải lần đầu nhìn nàng ngây dại nữa.
"Ta ăn no rồi, ngươi có thể đi." Nàng rất vô tình, tự ý uống nước.
Mặc nàng vô tình vô nghĩa, Cố Thất Thiếu chưa từng tức giận, lẩm bẩm tự nói: "Độc nha đầu, nàng nói thích một người có phải nhìn nàng ấy thì sẽ có cảm giác ăn no không?"
Phụt!
Hàn Vân Tịch lập tức phun ra, đây là ví dụ gì vậy? Hắn xem mình là hồ yêu ăn người hay sao?
"Nếu ngươi còn không đi, lính coi ngục sắp qua đây tuần tra đó." Nàng hảo tâm nhắc nhở.
Lúc này Cố Thất Thiếu mới thu lại tinh thần, nghiêm túc nói: "Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà?"
Nếu như một người chiếm tiện nghi của người ta thì dù người đó có khuyết điểm cũng không dám nói ra. Câu nói này không thích hợp dùng trên người Hàn Vân Tịch. Nàng cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cũng chưa trả lời câu hỏi của ta mà? Ngươi hỏi nhiều vậy để làm gì? Sao ngươi hiểu Đường Môn đến thế? Tại sao? Chuyện này rất quan trọng với ngươi sao?"
Lần trước ở trong viện Hàn gia, Cố Thất Thiếu bị kích động, tiết lộ không ít tin tức, Hàn Vân Tịch đều nhớ cả.
Lần trước Long Phi Dạ nói hắn hiểu lầm rồi, lẽ nào tên này muốn tìm bí mật của Long Phi Dạ?
Hàn Vân Tịch mờ mịt cảm thấy bên trong đây nhất định có đại bí mật gì đó. Đương nhiên cho dù thân rơi vào ngục tù, nàng vẫn sẽ không bán đứng Long Phi Dạ. Đây là vấn đề thành tín của nàng.
Cố Thất Thiếu chau mày liếc mắt nàng, đến gần, cười đến ý vị sâu xa: "Độc nha đầu, sau này ngươi theo ta, ta đều nói với ngươi, thế nào?"
"Theo ngươi?" Hàn Vân Tịch thật không hiểu hai chữ này là ý gì.
"Làm nữ nhân của ta." Cố Thất Thiếu buộc miệng nói ra.
Hàn Vân Tịch sững sờ, lập tức liền: "Ha ha ha. Trò đùa này không buồn cười chút nào."
Cố Thất Thiếu còn muốn nói Hàn Vân Tịch học dáng vẻ của hắn, híp mắt cười, cả khuôn mặt sáng lạn vô hại: "Ngươi còn không đi, ta kêu người đó."
Mỗi lần nói đến thời điểm then chốt, nàng cứ như vậy!
Cố Thất Thiếu hít sâu một hơi vẫn là lập tức rời đi, không phải hắn dễ dọa mà là Hàn Vân Tịch thật sự sẽ kêu, hắn đã đích thân lĩnh hội mấy lần rồi.
Rời khỏi phòng giam, Cố Thất Thiếu cũng không đi mà dừng lại trên nóc nhà, gối đầu hai tay nằm ngửa mặt. Hắn nghĩ hỏi như vậy không phải cách, phải nghĩ cách thử nữ nhân này.
Nhưng mọi thứ còn phải đợi nàng ra khỏi ngục hãy nói. Đêm nay Lạc Túy Sơn đến Đế Đô, sáng sớm ngày mai nên hành động rồi!
Ai biết vừa rồi nghĩ như thế, cách cửa Đại Lý Tự không xa truyền đến tiếng đánh trống "tùng tùng tùng".
Có người đến Đại Lý Tự đánh trống kêu oan? Đây là tình huống hiếm gặp, hẳn là đại án.
"Nửa đêm canh ba, cần phải vội vã như vậy sao?" Cố Thất Thiếu nghi ngờ tự lẩm bẩm nói, che lỗ tai ngủ trên nóc nhà phòng giam.
Hắn cũng không ngờ người đánh trống kêu oan này không phải ai khác mà chính là Lý sự Học Y viện mà hắn tìm đến, Lục phẩm y tông Lạc Túy Sơn!
Cùng là qua tuổi lục tuần, khác biệt về tuổi, bá khí với Tỉ lý sự. Thân thể hắn gầy nhỏ, hơi gù lưng, để râu sơn dương bạc phơ, vẻ mặt gian giảo, vừa xem đã biết là lão đầu tinh vi khó đối phó.
Chớ thấy hắn nhỏ gầy, tinh lực cũng không phải người trẻ tuổi có thể so sánh, ngày đêm không nghỉ, ngựa không dừng chân chạy đến Đế Đô Thiên Ninh. Trên gương mặt cứng nhắc nghiêm túc lại không thấy vẻ mệt mỏi nào.
Hắn cũng không hề nghỉ ngơi, mang tờ trạng thư lên Đại Lý Tự đánh trống điên cuồng, không biết còn tưởng hắn oan ức biết bao.
Mà trên thực tế, hắn là vì Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đến kêu oan. Một tờ trạng thư không phải cáo người khác, mà là Tỉ lý sự Tỉ Bá!
Một tràng tiếng trống phá vỡ đêm trăng thanh tĩnh của Đế Đô Thiên Ninh, thức tỉnh nhân vật mọi nơi.
"Người này có chút thú vị!"
Long Phi Dạ vuốt cằm như có suy nghĩ gì đó, hiếm khi phê bình như vậy đối với một người. Hắn đã đợi bốn ngày, không ngờ người đợi được lại là Lạc Túy Sơn.
Kỳ thật muốn Lạc Túy Sơn xuất mã căn bản không cần mời. Với quan hệ của Lạc Túy Sơn và Tỉ Ngọc Bá thì chỉ cần cho hắn biết chuyện này, hắn chắc chắn sẽ chủ động ra mặt.
Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn dưới tầm quan sát của Long Phi Dạ, vẫn không có động tĩnh.
Lạc Túy Sơn ở biên thành Bắc Lịch đã lâu, tính cách thẳng thắn, hành tung rất bí ẩn lại có thể trong thời bốn ngày ngắn ngủi chạy đến. Là ai nói cho hắn biết chuyện này?
Người này không chỉ phải rất quen thuộc với án chẩn bệnh sai của Thái tử, hơn nữa còn phải rất quen thuộc với Lý sự của Y Học viện. Cho dù người bình thường biết quan hệ xấu của Lạc Túy Sơn và Tỉ Ngọc Bá, cũng không đến nỗi có thể trong thời gian ngắn như vậy liên hệ được Lạc Túy Sơn chứ.
Phải biết chính Long Phi Dạ cũng không có sự nắm chắc này.
"Hẳn là người quen của Lạc lý sự, ta tìm Vương Công hỏi thăm một chút."
Đường Li rất tích cực, không thể không nói bốn ngày qua, Hàn Vân Tịch không tiết lộ ra chuyện của Tô Nương, sự nhận thức hắn đối với nàng lại sâu thêm một bậc. Tầm nhìn Long Phi Dạ sẽ không sai, cho dù lai lịch nàng vẫn có chút không rõ nhưng tóm lại là đáng tin!
Long Phi Dạ gật đầu, Đường Li vui tươi hớn hở rời đi. Theo hắn thấy Lạc Túy Sơn vừa đến, nguy cơ căn bản đã giải trừ nhưng ai biết chuyện này không đơn giản như tưởng tượng của hắn đến thế.
Đêm đó Đại Lý Tự thụ lý trạng thư của Lạc Túy Sơn nhưng thụ lý là thụ lý, cũng không lập tức khai thẩm, để Lạc Túy Sơn chờ tin tức.
Từ xưa đến nay, giao thiệp với quan phủ đều cần trình độ. Trong trình độ có không gian có thể thao tác, có học vấn lớn.
Hôm sau Lạc Túy Sơn lại đến Đại Lý Tự. Đáng tiếc vẫn bị một câu: "Án đã thụ lý, đang trong quy trình" tống cổ đi.
Mà trong cung, Tỉ lý sự đang nắm bắt thời gian trị liệu Thái tử Long Thiên Mặc.
Mặc dù Tỉ lý sự có tính sẵn trong lòng nhưng có thể trị xong Thái tử rồi đối mặt Lạc Túy Sơn thì có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức. Hắn cũng không sợ sự điều tra của hội trưởng lão Y Học viện, ngược lại sợ Lạc Túy Sơn. Lạc Túy Sơn sẽ tìm xương trong trứng, quấy rầy đến đạt mục đích mới thôi. Một khi có chút tranh luận trên từng chi tiết, án này không có khả năng kết thúc.
Cho nên, hắn phải nhanh chóng trước khi khai thẩm cứu tỉnh Thái tử, hủy mọi chứng cứ. Đến lúc đó đến trứng gà cũng không có, xem Lạc Túy Sơn còn moi xương thế nào.
"Lạc Túy Sơn, muốn tìm thấy hắn không dễ đâu. Ai có bản lĩnh này?"
Hoàng đế Thiên Huy cũng vô cùng bất ngờ, nghĩ ban đầu hắn tìm thấy Tỉ Ngọc Bá xuất sơn cũng tốn không ít sức lực. Trong mấy ngày ngắn ngủi như vậy lại có thể tìm Lạc Túy Sơn đến, ít nhất người này có chút liên quan với Y Học viện.
Đã có bản lĩnh liên quan với Y Học viện, lại biết tình án chẩn nhầm bệnh của Thái tử, người hoài nghi đầu tiên của Hoàng đế Tiên Huy là Long Phi Dạ, người hoài nghi thứ hai là người của Hàn gia.
Từ trước khi Hàn Từ An là Lý sự Y Học viện, người của Hàn gia tự nhiên có phương pháp của Y Học viện. Chỉ là Hàn Từ An đã bị trừ tên rồi, có thể tính tình không nóng nảy mà tuy Long Phi Dạ chưa từng nghe nói hắn qua lại với người của Y thành nhưng Hoàng đế Thiên Huy nghĩ đi nghĩ lại trong Đế đô cũng chỉ hắn có bản lĩnh này.
Lúc đầu tên này bỏ xe giữ tướng, lẽ nào là...
Ngày thứ sáu, Hoàng đế Thiên Huy tỉnh ngộ hết nghi ngờ nhưng mọi thứ đã trễ rồi.
Sau khi Lạc Túy Sơn lại bị tiểu quan viên của Đại Lý Tự đuổi đi lần thứ hai, tính nóng nảy lập tức bị nhen nhóm. Hắn lại lấy ra lệnh của trưởng lão Y Học viện, lấy danh nghĩa của hội trưởng lão chất vấn chẩn đoán ca bệnh của Tỉ Ngọc Bá. Cho dù bệnh nhân là thiên tử hay là Thái tử, yêu cầu Tỉ Ngọc Bá dẫn bệnh nhân lên với mọi tư liệu, nhân viên có liên quan với bệnh nhân tức khắc đến trước Y Học viện công khai hội chẩn!
Tin tức này truyền đến, Tỉ Ngọc Bá kinh ngạc hồi lâu mới hồi tỉnh lại.
"Lệnh của trưởng lão? Làm sao có thể?"
Hắn quá không thể tưởng tượng nổi, vốn dĩ Lạc Túy Sơn xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi này đã khiến người ta rất bất ngờ, không ngờ hắn lại còn mang theo lệnh trưởng lão đến!
Lệnh trưởng lão, đó lại là biểu tượng của hội trưởng lão. Sao Lạc Túy Sơn lại có được thứ này? Hội trưởng lão dựa vào gì tin lời một mặt của hắn, dễ dàng đưa lệnh trưởng lão cho hắn!
Phải biết trên lịch sử của Y Học viện, hội trưởng lão từng đưa lệnh trưởng lão cho hai vị Lý sự. Một vị là Tam trưởng lão hôm nay đã tiến vào hội trưởng lão, còn lại là gia gia của Cố Bắc Nguyệt.
Không nói đến Lạc Túy Sơn có được sự tín nhiệm của hội trưởng lão thế nào, chỉ nói hắn ẩn cư ở biên thành Bắc Lịch, thời gian bốn ngày đến Đế Đô Thiên Ninh đã vô cùng nhanh rồi. Sao hắn đến Y Học viện lấy lệnh trưởng lão đây?
Nếu như có thể, Tỉ Ngọc Bá nhất định sẽ chọn lựa nghi ngờ lệnh trưởng lão này của Lạc Túy Sơn là giả nhưng Lạc Túy Sơn không có gan làm giả mà!
Tỉ Ngọc Bá nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy bên trong có phương diện không hợp lý.
Đang kinh sợ, Hoàng đế Thiên Huy lại tìm đến. Đối với Tỉ Ngọc Bá, Hoàng đế Thiên Huy luôn rất kính trọng, đây vẫn là lần đầu tiên không khách sáo chất vấn như vậy: "Lệnh trưởng lão là thế nào? Hội trưởng lão chất vấn chẩn đoán bệnh của ngươi rồi?"
"Hoàng thượng, việc này có chỗ kỳ quặc. Mời được người như Lạc Túy Sơn nhất định không đơn giản." Tỉ Ngọc Bá vẫn bình tĩnh.
"Trẫm chỉ cần ngươi lập tức chữa khỏi Thái tử, kết án!" Hoàng đế Thiên Huy tức giận nói.
Tỉ Ngọc Bá chỉ có thể lắc đầu: "Hoàng Thượng, lúc trước đã nói xong, nhất định phải mười ngày."
Đáy mắt Hoàng đế Thiên Huy hiện lên một tia sáng, lạnh lùng nói: "Vậy trẫm cho ngươi bốn ngày nữa."
Nhưng Tỉ Ngọc Bá cuối cùng vẫn cự tuyệt khéo léo: "Hoàng thượng, người cũng biết lệnh trưởng lão là thứ gì."
Dựa theo luật pháp của Thiên Ninh, Lạc Túy Sơn không thể làm gì Tỉ Ngọc Bá nhưng theo quy tắc của Y Học viện, Tỉ Ngọc Bá không thể không tuân theo.
Đối mặt lệnh trưởng lão, cho dù hắn là Lục phẩm y tông cũng không dám không theo, không dám thất lễ.
Bây giờ Lạc Túy Sơn mời lệnh trưởng lão ra, trong lòng Tỉ Ngọc Bá có trăm ngàn cái không bằng lòng cũng không thể không tuân theo, dẫn bệnh nhân lên với mọi tư liệu, nhân viên liên quan, đi đến Y Học viện.
Nếu không, từ nay về sau hắn cũng đừng mơ lăn lộn ở giới Y học Vân Không nữa!
Hoàng đế Thiên Huy cuối cùng lộ ra vẻ mặt nham hiểm: "Tỉ Ngọc Bá, ngươi cảm thấy mang được Thái tử đi, mang được hai phạm nhân quan trọng của Trẫm đi sao?"
Tỉ Ngọc Bá biết Hoàng đế Thiên Huy sẽ không đồng ý nhưng chuyện phát triển đến mức này, hắn không thể không cứng đầu tiếp tục chống đỡ. Huống hồ hắn đối với y thuật của mình vẫn rất có lòng tin.
"Hoàng thượng, tại hạ từng cam đoan bệnh này của Thái tử chỉ có tại hạ trị được. Cho dù là hội trưởng lão cũng không thể chất vấn, hôm nay hội trưởng lão chỉ là muốn hội chẩn mà thôi. Chúng ta... cần gì tự loạn địa thế?"
Hoàng đế Thiên Huy lạnh lùng nhìn hắn, chậm chạp cũng không lên tiếng.
Tỉ Ngọc Bá lại nói: "Nếu Hoàng thượng không cho phép tại hạ mang Thái tử điện hạ đi, tại hạ chỉ có thể lấy gia thuộc bệnh nhân không phối hợp làm lý do cự tuyệt hội chẩn. Chỉ là một khi cự tuyệt, chẩn đoán bệnh của tại hạ cũng sẽ bị Y giới coi là chẩn đoán bệnh vô hiệu."
Chẩn đoán bệnh của Tỉ Ngọc Bá một khi vô hiệu, tội của Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Thần không thể định rồi!
Hoàng đế Thiên Huy cũng ý thức được sự tiến thoái lưỡng nan của mình...