( chú thích:
(1) Người hiền lành sẽ bị người khác chèn ép, phải chịu thiệt thòi. Ngựa thuần tính đương nhiên sẽ bị người cưỡi.)
Một số thời khắc, ngươi càng yên lặng, càng ẩn nhẫn, người khác lại càng nghĩ đến ngươi hiền lành. Sẽ càng được đà lấn tới mà bắt nạt, càng được voi đòi tiên.Nhưng một số thời khắc, sẽ không như thế.
Nam Quách Minh Đức cùng Vu đại nhân diễn trò lâu như vậy, Tần Vương chỉ một mực trầm mặc. Hai vị này thật đúng là được diễn trò nên diễn say mê, được voi đòi tiên. Bọn hắn thật sự coi Tần Vương là người dễ bị kẻ khác bắt nạt?
Chuyện này, liệu sẽ để lại hậu quả khó mà lường được?
Sở Tây Phong đã tự mình dẫn người vào Phủ Quận Thủ lục soát. Toàn bộ mọi người cùng chờ đợi!
Sắc mặt của Nam Quách Minh Đức trắng bệch, cả người đều run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm vào phía bên trong cửa Phủ Quận Thủ, khẩn trương đến mức không nói ra lời. Mặc dù sắp tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn tồn tại một chút chờ mong vào vận may. Hắn hy vọng, lương thực trong mật khố sẽ không bị phát hiện.
Chờ đợi một hồi lâu, vẫn chưa thấy Sở Tây Phong đi ra.
Nam Quách Minh Đức liền thấy may mắn. Có lẽ, hắn vẫn may mắn, mật khố được hắn che giấu cẩn thận như vậy. Mà Sở Tây Phong mới vào Phủ Quận Thủ lần đầu, một chút đều không quen, làm sao có thể tìm được mật khố?
Lại qua một lúc lâu, Sở Tây Phong cuối cùng cũng đi ra. Lúc này, tất cả mọi người đều đang đợi kết quả. Ai cũng muốn biết, rốt cuộc trong Phủ Quận Thủ còn lương thực hay không, phải lập tức công bố kết quả!
Sở Tây Phong lơ đãng liếc mắt về phía Nam Quách Minh Đức, khinh thường, ho nhẹ một tiếng.
Nam Quách Minh Đức kinh hãi, hai bàn tay đang giấu trong tay áo đan vào nhau, siết chặt, vô cùng khẩn trương.
Ai biết, Sở Tây Phong lại bẩm, "Tần Vương điện hạ, thuộc hạ không tìm thấy lương thực trong Phủ Quận Thủ."
Không tìm được? Chẳng lẽ Nam Quách Minh Đức không tham ô lương thực?
Mọi người khó tránh khỏi có chút mất mát, mà cả người Nam Quách Minh Đức thoáng cái liền thanh tĩnh lại. Là hắn biết! Cũng biết mật khố không dễ dàng bị tìm thấy như vậy!
Cuối cùng là tránh được một kiếp nạn!
Ai biết, Sở Tây Phong nói câu tiếp theo, "Điện hạ, thuộc hạ không tìm được, nhưng là Nam Quách công tử nguyện ý vì ngài dẫn đường. Theo hắn nói, trong Phủ Quận Thủ có một đại mật khố, bên trong mật khố đều chứa lương thực!"
Toàn bộ mọi người một mảnh xôn xao.
Sở Tây Phong sẽ không ngốc mà vào trong Phủ Quận Thủ lục soát. Hắn chẳng qua là uy hiếp Nam Quách Tuấn, Nam Quách Tuấn chính là một tiểu gia hoả, miệng cọp gan thỏ, làm sao có thể chống lại đe dọa của Sở Tây Phong? Chỉ hai ba câu nói, liền khai hết tất cả.
Nam Quách Minh Đức như bị Ngũ Lôi Oanh Đỉnh, cứng ngắc tại chỗ. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra. Cuối cùng, chính mình lại bị con trai ruột bán đứng!
Khoé miệng Long Phi Dạ dâng lên một vệt châm chọc, hỏi, "Nam Quách đại nhân, ngươi không phải vừa nói, trong Phủ Quận Thủ không còn dù chỉ một hạt lương?"
Chưa cần nhìn thấy lương thực trong mật khố, câu nói của Nam Quách Tuấn chính là chứng cứ tốt nhất!
Lão bách tính rối rít căm giận chỉ trích. Tin đồn một lần nữa lại bị lật đổ, Tần Vương điện hạ không tham ô bạc giúp nạn thiên tai, cũng không có tham ô lương thực giúp nạn thiên tai.
Nam Quách Minh Đức gọi là "Quan phụ mẫu", thực chất mới là con sâu mọt lớn nhất! Hắn ta nói khẩu phần lương thực nuôi mẹ già đều lấy ra, tất cả là giả dối, không có thật!
Sở Tây Phong liền dẫn theo thị vệ vào mật thất, bốc vác từng túi lương thực dời ra ngoài. Trong chốc lát, ngay tại cửa Phủ Quận Thủ đắp thành một ngọn núi nhỏ.
Hàn Vân Tịch nhìn, cau mày. Tai khu có bao nhiêu người già, con nít bị chết đói, đám người này lại tham ô nhiều lương thực như vậy, rồi chờ lương tăng giá, bán lấy lời.
Thật không biết tại sao đám người này lại ác độc như vậy? Nam Quách Minh Đức dù chết một trăm lần cũng không đủ chuộc tội!
Tiếng mắng chửi của dân chúng, Nam Quách Minh Đức quỳ, cả người run rẩy. Hắn một mực hướng về phía Vu đại nhân nháy mắt. Nhưng lúc này, Vu đại nhân cũng khó bảo toàn mạng sống, làm sao còn nhớ được Nam Quách Minh Đức đây?
Vu đại nhân không chỉ không giúp Nam Quách Minh Đức, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng.
"Nam Quách Minh Đức, bản quan tin lầm ngươi! Không ngờ ngươi là loại người này! Quận Nam là nơi tình hình thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng nhất. Triều đình phân phát lương thực cũng là nhiều nhất, không ngờ ngươi lại dính líu loại chuyện tham ô, ngươi đã phụ lòng con dân trăm họ?" Vu đại nhân nghiêm chỉnh chất vấn.
"Vu đại nhân, ngươi..."
Nam Quách Minh Đức đang muốn giãi bày, Vu đại nhân giành trước, "Nam Quách đại nhân, trên ngươi có mẹ già, dưới có Ấu Tôn(2). Tại sao ngươi có thể nhẫn tâm nhìn nhiều lão nhân, tiểu hài nhi bị chết đói? Lòng dạ ngươi rốt cuộc sao lại độc ác như vậy?"
(Chú thích:
(2) ấu tôn: đứa con còn nhỏ tuổi.)
Lời này Vu đại nhân nói ra, nghe rất đã tai, mắng rất khá. Nhưng có thể cân nhắc tỉ mỉ, luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Người ngoài không hiểu chuyện nên cho đó là câu mắng chửi đã tai. Nhưng Nam Quách Minh Đức rất rõ, Vu đại nhân là bắt mẹ già cùng Ấu Tôn của hắn, lợi dụng điểm yếu uy hiếp hắn!
Trong tay Nam Quách Minh Đức có chính xác số liệu lương thực được điều đến Quận Nam cứu đói. Mặc dù hắn tham ô, nhưng lương thực điều chuyển đến Quận Nam vốn đã bị tham ô trước đó một lần rồi. Mà phần lương thực bị tham ô trước đó, phần lớn chính là Phủ Quốc Cữu cùng Vu đại nhân.
Ý của Vu đại nhân là muốn Nam Quách Minh Đức một mình chịu hết tội, không được liên lụy người cấp trên.
Nam Quách Minh Đức mặc dù không cam lòng, nhưng hắn cũng đã biết từ lâu. Nếu lần này hợp tác với Vu đại nhân hãm hại Tần Vương không thành công, hắn chính là con tốt thí của cấp trên, chắc chắn phải chết.
Nam Quách Minh Đức còn có thể nói cái gì? Hắn quỳ gục, trán dán xuống sàn nhà, hoàn toàn yên lặng.
"Tần Vương điện hạ anh minh, vì trăm họ bách tính, bắt một con sâu mọt lớn, thật là phúc đức của trăm họ!" Vu đại nhân ngược lại nịnh hót.
Long Phi Dạ cũng chưa từng liếc mắt nhìn Vu đại nhân, lạnh lùng nói, "Người đâu, dẫn Nam Quách Minh Đức treo trước cửa thành, nhịn đói ba ngày ba đêm, sau đó tái thẩm!"
Tham ô lương thực cứu nạn dân đúng không, vậy trước tiên hãy để cho hắn nếm thử đói bụng mùi vị!
Nam Quách Minh Đức bị dọa sợ, cuống quít dập đầu cầu khẩn, "Tần Vương điện hạ tha mạng! Tha mạng! Hạ quan cũng không dám...!"
Long Phi Dạ là người thông minh thế nào. Từ khi còn nhỏ đã sống trong tình cảnh minh tranh ám đấu của triều đình lớn lên. Vu đại nhân vừa mắng chửi, nhưng thực chất là uy hiếp Nam Quách Minh Đức. Long Phi Dạ vừa nghe một chút liền biết.
Long Phi Dạ có biện pháp giữ được mẹ già và ấu tôn của Nam Quách Minh Đức, để cho Nam Quách Minh Đức khai ra xác thực số lượng lương thực được phát đến Quận Nam.
Nhưng Long Phi Dạ không vui!
Nam Quách Minh Đức nắm trong tay quyền quản lý Quận Nam, cũng chính là quận Trung Bộ lớn nhất Thiên Ninh Quốc. Nếu như không Nam Quách Minh Đức liêm chính, không phối hợp cùng Vu đại nhân và "người cấp trên", thì bọn chúng có thể tham ô được bao nhiêu?
Trừng phạt đúng tội người. Từ trước đến giờ, Long Phi Dạ không thích cho ai nhiều cơ hội.
Hắn hoàn toàn không để ý tới Nam Quách Minh Đức đang cầu xin tha thứ, lạnh lùng nói, "Người đâu, lập tức mang xuống!"
"Tần Vương điện hạ! Tha mạng!"
"Tần Vương điện hạ, hạ quan biết sai! Biết sai!"
...
Rất nhanh, tiếng Nam Quách Minh Đức cầu xin tha thứ liền biến mất. Hai thị vệ áp tải hắn đi về hướng cửa thành. Đầu tiên, không biết người nào ném đá, sau đó, các lão bách tính toàn bộ noi theo, đứng lên, cầm đá ném.
Nam Quách Minh Đức chưa tới cửa thành, đã bị dân chúng dùng đá ném. Toàn thân đều là vết thương, trên mặt, trên đầu thì càng nhiều hơn cả.
Nam Quách Minh Đức trong lòng hối hận. Nếu như có thể lựa chọn lại, hắn sẽ chọn đắc tội với Quốc Cữu gia, còn hơn lúc này đã đắc tội Tần Vương điện hạ!
Nếu như hắn không tham gia xúi giục lão bách tính, có phải Tần Vương điện hạ có thể hạ thủ lưu tình một chút không?
Đã muộn, trên thế giới này không có liều thuốc hối hận.
Nhìn bóng lưng Nam Quách Minh Đức chật vật đi xa, sau lưng Vu đại nhân đều là mồ hôi lạnh. Hắn chỉ vui mừng vì Nam Quách Minh Đức thức thời, sẽ không dám khai ra quá nhiều.
Vu đại nhân liếc nhìn núi lương thực trước cửa Phủ Quận Thủ, liền vội vàng lấy lòng, "Tần Vương điện hạ, hạ quan có con số cụ thể nạn dân Quận Nam. Hạ quan nguyện ý đem hết toàn lực, hiệp trợ điện hạ phát lương!"
Nhưng Long Phi Dạ vẫn không để ý tới hắn, hoàn toàn coi hắn là không khí.
Thấy vậy, Vu đại nhân cũng không dám mở miệng nữa. Trong bụng hắn lo lắng thấp thỏm, Tần Vương điện hạ càng không để ý tới hắn, trong lòng hắn càng không chắc chắn! Chính hắn cũng không tin Tần Vương điện hạ cứ như vậy mà bỏ qua cho hắn.
Hắn lo lắng đề phòng, cung cung kính kính ở một bên hầu hạ, không dám rời đi.
Long Phi Dạ lạnh lùng phân phó, "Sở Tây Phong, an bài xong xuôi, từng Huyện từng Hương, theo như dân số phát lương. Truyền lệnh cho quan lại phía dưới, còn ai dám tham ô dù một hạt lương, Nam Quách Minh Đức chính là kết quả!"
"Thủ hạ tuân lệnh!" Sở Tây Phong lĩnh mệnh lệnh đi làm.
Nhiều lương thực như vậy, muốn phân phát đi xuống còn phải dựa vào quân lính của mỗi nha môn tới hợp sức mà làm. Long Phi Dạ cũng không mang theo nhiều nhân thủ.
Nam Quách Minh Đức bị treo ở cửa thành, đừng nói người phía dưới không dám làm bậy, mà người cấp trên cũng đều gấp gáp.
Sau khi lão bách tính tản đi, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch ở ngay tại Phủ Quận Thủ Nam Thiên Ninh. Tâm lý Vu đại một trăm lần cũng không muốn ở lại, cuối cùng, dù không muốn cũng phải đi vào theo.
Hắn quả thực không nghĩ ra, Tần Vương điện hạ rốt cuộc đi nơi nào mà tìm được nhiều lương thực như vậy.
Đương nhiên, lúc này hắn cũng không có thời gian quan tâm nhiều. Trong lòng hắn âm thầm tự nói với mình, bất kể Tần Vương điện hạ tra hỏi như thế nào, hắn nhất định phải chống đỡ, nhất định không thể khai ra số liệu thật mà triều đình phân phát lương thực xuống Quận Nam.
Dù gì hắn là Tứ Phẩm đại quan Bộ Hộ, phía sau có Quốc Cữu gia chống đỡ. Đồng thời là Đại sứ phân phát lương thực do Hoàng Thượng phái làm, chỉ cần Tần Vương điện hạ không tìm được số liệu thật, sẽ không thể bắt hắn.
Nhưng rất nhanh sau đó, sự thật liền chứng minh Vu đại nhân đánh giá quá thấp Tần Vương điện hạ.
Tần Vương điện hạ không hỏi một tiếng nào liên quan đến số liệu phân phát lương, mà là trực tiếp hạ lệnh, "Vu Nghiễm Phúc, thân là Đại sứ phát lương, lại để mặc cho Quận Thủ Quận Nam tham ô lương giúp nạn thiên tai. Ngươi nể tình riêng không khai báo, xét tội tam đẳng(3)! Người đâu, mang Vu Nghiễm Phúc giải vào tù lao, Bản vương muốn tự thẩm!"
( chú thích: theo mình hiểu!!
(3) tội tam đẳng: thời xưa, có 10 đại tội không được khoan hồng. Gọi là " thập ác bất xá". Tội thứ ba trong mười tội là mưu loạn: phản nước theo giặc.
Thì LDP xử Vu đại nhân theo cái tội cấu kết phản loạn.)
Lời Tần Vương vừa nói, Vu Nghiễm Phúc ngây ngốc. Tần Vương điện hạ lại cộng thêm cho hắn một tội danh!
"Điện hạ, điện hạ! Hạ quan oan uổng! Hạ quan mới vừa đến Quận Nam, hạ quan cũng không biết tình hình nơi này!" Vu đại nhân lập tức giãi bày.
Long Phi Dạ cười lạnh nói, "Vậy lúc trước, ngươi ở nơi nào?"
"Hạ quan... Hạ quan ở Quận Lũng Tây!" Vu Nghiễm Phúc liền vội vàng trả lời.
"Quận Lũng Tây, lương thực cho nạn dân so với Quận Nam còn thiếu quá nhiều. Bao nhiêu nạn dân phải phơi thây với trời, đến nay Quận Lũng Tây đã bùng phát hai bạo loạn, ngươi làm cái gì tưởng Bản vương không biết sao?" Long Phi Dạ tức giận hỏi ngược lại.
Vu đại nhân cả kinh, liền vội vàng quỳ xuống, "Điện hạ, hạ quan chỉ là dựa theo đúng sự thật tình huống gặp tai hoạ mà đánh giá để phân phát lương. Về phần lương thực đi nơi nào, hạ quan quả thực... Hoàng thượng chỉ cho hạ quan phụ trách phân phối lương thực mà thôi, đây cũng không phải chức trách của hạ quan."
Lại kéo cả Thiên Huy Hoàng Đế tới?
Đáy mắt Long Phi Dạ xẹt qua vẻ khinh thường, hừ lạnh, "Bản vương truy cứu không phải vì ngươi phát lương không đều, mà là ngươi nể tình riêng không bẩm báo sự tình tham ô!"
"Tần Vương điện hạ, hạ quan không biết gì!"
"Tần Vương điện hạ, hạ quan là Đại sứ do Hoàng Thượng ra thánh chỉ ban xuống, ngài không thể..."
"Tần Vương điện hạ..."
Mặc cho Vu đại nhân nói thế nào, cầu xin tha thứ thế nào, nói đến cả Thiên Huy Hoàng Đế, Long Phi Dạ cũng thờ ơ, không động lòng.
Long Phi Dạ đến tai khu thì lời Long Phi Dạ nói là mệnh lệnh, bất khả kháng!
Long Phi Dạ phất tay một cái, tỏ ý thị vệ đem người mang đi...
Hàn Vân Tịch nhìn Vu đại nhân đang giãy giụa, không nhịn được xì bật cười.
"Nàng cười cái gì?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.