Hắn tin tưởng Sở Tây Phong cùng Đường Ly sẽ không ngốc đến mức làm bại lộ bí mật người bị cầm tù trong mật thất, bỏ chuyện đó qua một bên, còn liên quan thích khách áo đen, Long Phi Dạ liền nói tất cả cho Hàn Vân Tịch biết.
"Không thể nào! Chuyện này vượt xa ranh giới cuối cùng của sức chịu đựng thân thể con người!"
Hàn Vân Tịch vừa nói, nghĩ lại, lại hủy bỏ quan điểm mình, "Điện hạ, cũng không phải là không thể, là thể trạng con người. Bách Lý Minh Hương chẳng phải là một thể trạng đặc biệt dường như không thể nào xuất hiện trên đời sao?"
Thể chất của Bách Lý Minh Hương? Giống nhau đều là trong phạm vi thân thể con người, sống theo quy luật s.inh lý bình thường.
Vân Không đại lục tồn tại rất nhiều thứ mà không có cách nào giải thích nổi.
"Như vậy là loại thể chất nào?" Long Phi Dạ nhàn nhạt hỏi.
Hàn Vân Tịch cũng không biết, "Điện hạ, thích khách kia vì sao phải hành thích chàng? Là địch nhân của chàng sao?"
"Bản vương cũng muốn biết, hắn vừa tới hồi thứ nhất, sẽ có hồi hai."
Long Phi Dạ rất tò mò về thể chất của thích khách áo đen. Dĩ nhiên, hắn càng tò mò hơn thích khách áo đen làm sao biết trong mật thất U Các đang giữ người kia.
Còn nhốt người kia trong mật thất, hắn không sợ thích khách áo đen sẽ không đến.
"Chàng hãy tăng cường đề phòng." Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc, với chân tướng thật sự, nàng không biết gì cả.
Long Phi Dạ không lên tiếng, tay lại nhẹ nhàng an ủi săn sóc vỗ lên sau lưng nàng, động tác này, kéo sự chú ý Hàn Vân Tịch lần nữa trở lại trên người hai người.
Mặt nàng dán vào trên lồng ng.ực của Long Phi Dạ, không thấy vẻ mặt hắn, nàng tưởng tượng Long Phi Dạ như thế khẽ vuốt sau lưng nàng nhất định là an tĩnh, ôn nhu.
Nàng nghĩ thật tốt muốn ôm hắn một hồi, hưởng thụ nhiều một chút sự ôn tồn giờ phút này.
Nhưng, nàng cũng là người lý trí tỉnh táo, nàng biết rõ bây giờ không phải thời điểm si mê.
"Điện hạ, chàng không buông thiếp ra, còn không buông chàng sẽ được ở trên giường dưỡng bệnh dài dài." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Vết thương trên ngực Long Phi Dạ tất nhiên đau, hắn biết rõ chính mình bị thương nếu nặng thêm thì một đống lớn chính sự tất cả đều trì hoãn. Bất đắc dĩ, nhìn cặp mắt Hàn Vân Tịch hồng hồng, hắn không khống chế được mình, không nghĩ buông nàng ra.
Thấy Long Phi Dạ không phản ứng, Hàn Vân Tịch cũng nghiêm túc, "Điện hạ, xin chàng lập tức buông ta ra!"
Long Phi Dạ cũng không thất thần, hắn lập tức liền buông tay.
Bờ môi hắn dâng lên chút bất đắc dĩ, nữ nhân này cũng có thời điểm nghiêm túc ác liệt.
Hàn Vân Tịch đặc biệt dè đặt từ Long Phi Dạ trên người bò dậy, sau đó lập tức kiểm tra vết thương của hắn, chắc chắn không nứt ra, nàng mới thở phào một cái.
"Điện hạ, để cho Cố thái y đi vào khám lại chứ?" Nàng lại ngoan ngoãn hỏi ý kiến Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ chỉ gật đầu một cái, không nói thêm gì.
Lúc này, Đường Ly bọn họ đều ở cửa lo lắng chờ đợi, thấy Hàn Vân Tịch bất thình lình mở cửa đi ra, đều bị nàng dọa cho giật mình.
"Vương phi nương nương, điện hạ như thế nào?"
Sở Tây Phong hướng Hàn Vân Tịch hỏi thăm, Đường Ly đã sớm xông vào phòng.
"Tỉnh, Cố thái y nhanh đi vào nhìn một chút đi."
Hàn Vân Tịch vừa dứt lời, Sở Tây Phong cũng lập lập tức xông vào.
Cố Bắc Nguyệt lập tức chú ý tới cặp mắt còn phiếm hồng của Hàn Vân Tịch, nữ nhân này khóc.
Một vệt thương tiếc xẹt qua trong mắt hắn, lại rất nhanh thay bằng sự mừng rỡ, hắn cũng vội vã đi vào cửa với Hàn Vân Tịch.
Vừa thấy Long Phi Dạ, Cố Bắc Nguyệt như cũ đúng mực, cung kính lễ độ.Hắn một bên bắt mạch Long Phi Dạ, vừa hỏi mấy vấn đề, rất nhanh thì cười nhạt, "Tần Vương điện hạ, người hiền đã có thiên tướng phù trợ, người đã không cần lo lắng đến tính mạng!"
Với Long Phi Dạ, là một câu nói nhảm, không cần Cố Bắc Nguyệt bắt mạch, hắn đều biết. Long Phi Dạ không nói tiếng nào.
Cố Bắc Nguyệt lại nghiêm túc kiểm tra vết thương trên ngực Long Phi Dạ, "Điện hạ, vết thương bắt đầu khép lại. Vết thương rất sâu, thương thế vừa nặng, xin điện hạ tu dưỡng một tháng, chớ sử dụng tay trái, nhất là không thể dùng kiếm."
Một tháng không thể dùng kiếm?
Sở Tây Phong cùng Đường Ly nhìn nhau, cũng thay Long Phi Dạ lo lắng.
Đối với một cái kẻ dùng kiếm mà nói, một tháng không thể dùng kiếm, đây tuyệt đối là một chuyện phi thường phiền toái.
Vạn nhất gặp lại thích khách, làm sao bây giờ?
Long Phi Dạ vẫn bất động thanh sắc, chờ Cố Bắc Nguyệt nói tiếp.
Cố Bắc Nguyệt lại không nói gì thêm nữa, hắn bốc thuốc cho Hàn Vân Tịch, "Vương phi nương nương, miếng thuốc dán này, điện hạ phải dùng một tháng, trước nửa tháng mỗi ngày thay thuốc một lần. Sau nửa tháng hai ba ngày đổi một lần, coi tình hình mà đổi thuốc."
Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc, nàng không trực tiếp nhận lấy toa thuốc, mà nghiêm túc nhìn một lần mới nhận lấy.
Tất cả quá trình đều in trong mắt Long Phi Dạ, toa thuốc Cố Bắc Nguyệt kê đơn, hắn chưa chắc dám dùng, nhưng Hàn Vân Tịch xem qua, hắn vô cùng yên tâm sử dụng.
Lúc Cố Bắc Nguyệt thu thập hòm thuốc chuẩn bị đi, Long Phi Dạ mới lạnh lùng mở miệng, "Bản vương bị trọng thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, Cố thái y có thể cứu được. Quả nhiên, không hổ là viện thủ Thái Y Viện."
Long Phi Dạ đang khen y thuật của Cố Bắc Nguyệt, cũng là đang chất vấn.
Hắn trọng thương thế này, chính hắn cũng cho là không cứu lại được.
"Điện hạ, lần này nhờ có Vương phi nương nương cầm máu kịp thời, nếu không phải Vương phi nương nương ở bên hiệp trợ, hạ quan cũng không giúp được gì."
Cố Bắc Nguyệt nói vậy, ít nhất khi mọi người nhìn lại sẽ cho rằng cứu sống Long Phi Dạ khó khăn nhất đúng là cầm máu.
Nhưng Hàn Vân Tịch hiểu, cứu chữa so với cầm máu càng khó hơn, nàng cho rằng Cố Bắc Nguyệt rất khiêm tốn.
"Người đâu, thưởng Cố thái y trăm lượng vàng." Long Phi Dạ rất rộng rãi.
"Tạ Tần Vương điện hạ."
Cố Bắc Nguyệt cũng không cự tuyệt, hắn lại nghiêm túc giao phó, "Tần Vương điện hạ, một tháng này quan trọng nhất phải để miệng vết thương khép lại, chớ dùng sức quá độ, nếu có thể tránh, tốt nhất không nên dùng lực."
Hắn vừa nói, lại tiến lên một bước, ở Long Phi Dạ bên tai thấp giọng, "Điện hạ, thứ cho hạ quan nhiều lời, xin điện hạ Cấm chuyện phòng the một tháng."
Những lời này nếu như bị Hàn Vân Tịch nghe được, không biết nàng sẽ là phản ứng gì.
Thương thế Long Phi Dạ nặng như vậy, Cố Bắc Nguyệt thân là Đại Phu, giao phó như vậy là chuyện bình thường, nếu không giao phó mới là thiếu chuyên nghiệp, y thuật không thông.
Long Phi Dạ vô cùng bình tĩnh, bình thản ung dung đáp, "Ừ, Bản vương biết."
Câu trả lời này của Long Phi Dạ, chẳng lẽ... Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch..
Cố Bắc Nguyệt có chút cứng đờ, chẳng qua rất nhanh thì khôi phục bình thường, ai cũng không nhận ra được khác thường, hắn vẫn ôn hòa cười cười, tự ý thu thập cái hòm thuốc.
Giao phó xong mọi chuyện rõ ràng, Cố Bắc Nguyệt không cần phải đợi lâu.
"Sở Tây Phong, đưa Cố thái y trở về."
Long Phi Dạ ra mệnh lệnh, Cố Bắc Nguyệt nhất định phải rời đi.
Hàn Vân Tịch đưa tới cửa, "Cố Bắc Nguyệt, lần này ta vô cùng cảm kích."
"Vương phi nương nương khách khí, tại hạ nguyên tưởng rằng... ha ha, nhất định điện hạ người hiền tự có thiên tướng nha!"
Cố Bắc Nguyệt không nói ra, nhưng là Hàn Vân Tịch biết rõ Long Phi Dạ bị thích khách dùng chuỷ thủ đâm xuyên tim, tình huống vô cùng nguy hiểm, chín chết mà chỉ có một sống.
Cố Bắc Nguyệt đã nói, nếu Long Phi Dạ đêm hôm đó không tỉnh, vô phương cứu chữa.
"Đúng vậy, điện hạ là người hiền, tự sẽ có thiên tướng!"
Hàn Vân Tịch nghĩ, Long Phi Dạ cũng coi là mạng lớn.
Nàng cũng không biết, Cố Bắc Nguyệt đã sớm đoán chừng khi nào Long Phi Dạ tỉnh, chẳng qua là Vì che dấu y thuật, hắn nói láo.
Cố Bắc Nguyệt cho rằng thân thể Long Phi Dạ có tốt thì phải một tháng mới có thể tỉnh, cũng không thể nghĩ tới Long Phi Dạ sẽ trước một tháng mà tỉnh, mà còn trước thời hạn nhiều ngày như vậy.
Long Phi Dạ, căn cơ thân thể người này, tốt đến đáng sợ!
Trong lúc Hàn Vân Tịch tiễn Cố Bắc Nguyệt, Đường Ly đã nói lại cho Long Phi Dạ tất cả sự tình lúc hắn hôn mê.
"Cố Bắc Nguyệt không phải là kẻ thù."
Đường Ly rất xúc động nhưng không ngốc, hắn thấy, Cố Bắc Nguyệt không đơn giản, nhưng với bọn họ cũng không có địch ý.
"Không phải kẻ thù, chưa chắc là bằng hữu." Long Phi Dạ tự có khảo lượng.
Hàn Vân Tịch tiễn Cố Bắc Nguyệt xong liền trở lại, Đường Ly cũng không nói nhiều.
"Điện hạ, vô luận như thế nào, ngươi cũng phải nghỉ ngơi một tháng!"
Hàn Vân Tịch nói, nàng biết Long Phi Dạ có không ít chuyện đại sự, nhưng làm chuyện lớn trong thiên hạ đều không quan trọng bằng thân thể của hắn.
Nàng trợn to hai mắt, lộ ra cặp kia hai mắt ngấn lệ càng sưng vù.
"Ngươi khóc!" Đường Ly thốt lên, lúc này mới chú ý tới cặp mắt Hàn Vân Tịch.
Ách!
Hàn Vân Tịch lập tức lảng tránh,khi tỉnh táo,nàng cảm thấy rơi nước mắt là rất mất mặt.
Nàng vờ như không nghe thấy Đường Ly nói, tiếp tục nói, "Điện hạ, chàng có muốn ở U Các tịnh dưỡng, nơi này thanh tịnh."
Long Phi Dạ chưa kịp trả lời, Đường Ly lại lên tiếng, hắn còn cố ý đi vòng qua Hàn Vân Tịch xem, "Ngươi thật sự đã khóc nha!"
Trong ấn tượng của Đường Ly, Hàn Vân Tịch "Tâm địa độc ác tay độc", nữ hán tử không có khả năng khóc!
Hàn Vân Tịch thấy Đường Ly phiền hắn, tức giận đẩy ra, "Khóc thì thế nào, lúc trước ngươi điên khùng như thế,lại muốn đánh người sao?"
Người này muốn đánh Cố Bắc Nguyệt, quả thực đáng ghét!
"Đó là bởi vì ta lo lắng điện hạ, quan tâm sẽ bị loạn, biết chưa?" Đường Ly không keo kiệt sắc thái biểu đạt của hắn đối với Hàn Vân Tịch. Nàng là "Tình yêu" chân ái của biểu ca.
" Vậy ta thì không thể quan tâm sẽ bị loạn sao?" Hàn Vân Tịch ngay trước mặt Long Phi Dạ, thuận miệng phản bác.
Câu trả lời của Hàn Vân Tích ngoài ý muốn của Đường Ly, hắn mới rời khỏi không được bao lâu, Hàn Vân Tịch này lại dám trước mặt Long Phi Dạ nói ra lời như vậy?
Hắn hướng Long Phi Dạ liếc mắt, thấy khóe miệng Long Phi Dạ nhếch lên, bất động thanh sắc.
Tại sao hắn cảm giác giữa hai người này sẽ có tình yêu đẹp đẽ?
Hắn biết trong tim Long Phi Dạ có vị trí nữ nhân này, theo tình huống hiện tại, có phải tiến triển quá nhanh?
"Có thể! Dĩ nhiên có thể!" Đường Ly cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa, "Ngươi là nữ nhân của biểu ca, ngươi không quan tâm sẽ bị loạn, vậy ai quan tâm mới bị loạn nhỉ?"
Hắn vừa nói, cười ha hả lui ra ngoài, để Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ trong phòng.
Đường Ly ở trong phòng, Hàn Vân Tịch vô cùng thản nhiên, nhưng Đường Ly vừa đi, bên trong nhà một an tĩnh lại, Hàn Vân Tịch có chút ngại ngùng.
Nàng len lén nhìn Long Phi Dạ, thấy Long Phi Dạ hăng hái nhìn nàng chằm chằm.
Nàng quyết định ổn định một ít, mặc cho Long Phi Dạ nhìn, không nói lời nào.
Sự thật chứng minh, định lực Hàn Vân Tịch kém xa tít tắp Long Phi Dạ, không bao lâu đã không chịu nổi.
"Điện hạ, trước hết chàng hãy nghỉ ngơi, thiếp đi chuẩn bị dược liệu, lát đổi cho chàng một lần Thuốc đắp."
Hàn Vân Tịch vừa nói liền muốn chạy trốn, Long Phi Dạ lại ngoắc ngoắc tay, "Nàng qua đây."
Thấy vậy, Hàn Vân Tịch gấp, "Điện hạ, chàng không thể động thủ lung tung!"