Nàng không trả lời, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt Trường Bình công chúa, nháy mắt khiến cho Trường Bình công chúa an tĩnh lại, ngay cả hoàng hậu cũng khẩn trương, không dám truy vấn.
Hàn Vân Tịch sờ sờ phía bên phải, lại sờ sờ bên trái, lúc nãy mới rà quét xem tình hình của độc tố, Trường Bình công chúa hẳn là rất nhanh sẽ lại bị độc phát đi.
Nàng bất động thanh sắc sờ soạng hồi lâu. Trường Bình công chúa cùng hoàng hậu trong lòng sốt ruột cỡ nào a, nhưng trước sau lại không dám mở miệng truy vấn, càng đừng nói là nói năng lỗ mãng. Ngay cả Cố Bắc Nguyệt hầu bên ngoài rèm buông, cũng đều có chút khẩn trương.
Hắn biết Hàn Vân Tịch có thể giải độc, nhưng là, cũng không xác định được nàng có thể giải được loại độc trên mặt Trường Bình công chúa hay không, hắn bất quá là tiến cử mà thôi.
Một thất yên tĩnh, không khí khẩn trương!
Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch đột nhiên buông tay ra, giống như là bị kinh hách, vội vàng đứng dậy thối lui, kinh hô, "Trời ạ, độc đã thay đổi rồi, rất nhanh sẽ lây bệnh!"
Cái gì?
Vừa nghe lời này, hoàng hậu thối lui giống như trốn chạy. Tất cả cung nữ quanh mình cũng đều sợ hãi mà lui ra phía sau, thật là đáng sợ!
Nhiễm bệnh truyền nhiễm, đừng nói là công chúa, ngay cả là hoàng tử đều phải bị mang ra khỏi hoàng cung, đi đến biệt cung ở vùng ngoại thành giam lại, nếu trị không hết, thì cả đời đừng mơ tưởng quay lại.
Trường Bình công chúa sửng sốt, ngay sau đó sợ tới mức gào khóc lên, "Ta không cần! Ta không cần! Ô ô...... Mẫu hậu, ngươi cứu ta! Ta không muốn bị tiễn đi! Ta không cần!"
Hoàng hậu là người lui ra xa nhất, sắc mặt trắng bệch đến khẩn trương, khẩn trương hỏi, "Vân Tịch, rốt cuộc có thể trị được hay không a?"
Hàn Vân Tịch tránh không đáp lời, biểu tình ngưng trọng, "Có vẻ như, độc tính lại muốn phát tác."
Quả nhiên, lời này của nàng vừa rơi xuống, Trường Bình công chúa liền bắt đầu giãy giụa, "Ngứa! Mẫu hậu, ta mặt lại bắt đầu ngứa! Ngươi buông ta ra!"
"Các ngươi buông tay ta ra!"
"Mẫu hậu, nếu không ngươi giúp ta gãi gãi đi! Ta cầu xin ngươi!"
Rất nhanh, chân nàng cũng ngứa, đáng tiếc hai chân cũng bị cột lấy, nàng dùng sức mà lại không thể làm nên chuyện gì.
Thấy thế, tất cả mọi người chấn kinh rồi, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thực sự có bản lĩnh thật a, không nghĩ rằng nàng có thể xác định được thời gian độc phát.
Hoàng hậu nương nương sợ hãi, nơi nào còn dám tiến lên, nắm tay Hàn Vân Tịch hỏi, "Thật là bị ngươi nói trúng rồi! Vân Tịch, ngươi quá lợi hại, ngươi nhất định có biện pháp cứu Trường Bình đúng không?"
"Vân Tịch, bệnh truyền nhiễm cũng không phải là việc nhỏ, ngươi nhất định có biện pháp đúng không?"
Chuyện này một khi truyền ra ngoài, đừng nói Trường Bình công chúa, ngay cả bọn người hoàng hậu nàng từng tiếp xúc qua cũng phải bị cách ly một thời gian. Mà hoàng hậu, mặc dù không bị nhiễm, phỏng chừng cũng phải một hai năm không thấy được Hoàng Thượng!
Thâm cung, có bao nhiêu đôi mắt như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào vị trí hoàng hậu của nàng đây. Hoàng hậu làm sao vực dậy sau một hai năm tổn thất này.
"Cứu ta...... Mẫu hậu, mau nói nàng cứu ta đi!"
"Ta ngứa muốn chết, các ngươi ai tới giúp ta nha!"
"Phụ hoàng, ô ô...... Ta muốn gặp phụ hoàng!"
.........
Trường Bình công chúa lăn lộn, nói năng bắt đầu lộn xộn. Lúc này, Hàn Vân Tịch mới đẩy tay hoàng hậu ra, nghiêm túc nói, "Ta thử xem sao."
"Tốt tốt!" Hoàng hậu liên tục gật đầu.
Hàn Vân Tịch đi qua, ngồi xuống bên cạnh Trường Bình công chúa, thấy thế, mọi người đều rất khẩn trương, chuyển ánh mắt qua nhìn chằm chằm, nữ nhân này thật sự có thể có biện pháp hay sao?
Trường Bình công chúa điên cuồng kêu gào, dùng sức mà lắc đầu, vặn vẹo thân mình, vừa thấy Hàn Vân Tịch, liền lấy lại bình tĩnh, ngay sau đó mắng to, "Đều là ngươi! Tất cả đều là bởi vì ngươi!"
"Là ngươi đem ta hại thành như vậy a!"
"Ta cảnh cáo ngươi, ngươi nếu mà không cứu được ta, mẫu hậu ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!"
"Trường Bình!"
Hoàng hậu lạnh giọng, "Nói cái lời nói hỗn trướng gì đâu?"
Ngay sau đó lại muốn cùng Hàn Vân Tịch xin lỗi và giải thích, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại giơ tay ý bảo nàng yên lặng.
Hoàng hậu an tĩnh lại, Trường Bình công chúa lại càng điên hơn, "Hàn Vân Tịch, nếu ngươi......"
Nhưng, lời này còn nói chưa xong, Hàn Vân Tịch liền đem thuốc mỡ bôi trên mặt nàng. Trong phút chốc, Trường Bình công chúa liền ngậm miệng, trừng lớn mắt với vẻ mặt không thể tin tưởng nổi!
Dược này......
Thật là sảng khoái nha!
Nơi được bôi thuốc mỡ, mát lạnh như băng, cư nhiên một chút đều không hề ngứa!
"Nếu ta...... Như thế nào?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
Trường Bình công chúa sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu, "Không...... Không có gì......"
Hàn Vân Tịch lại ở trên một khối rêu độc khác bôi thuốc mỡ lên, loại băng ngăn ngứa này có cảm giác rất sảng khoái hơn hẳn làm thần tiên. Trường Bình công chúa hít sâu một hơi, ngay sau đó thở ra, nhịn không được cảm khái, "Thật thoải mái nha!"
"Thoải mái đúng không?" Hàn Vân Tịch cười hỏi.
Trường Bình công chúa liên tục gật đầu, "Ta còn muốn! Còn muốn!"
Hàn Vân Tịch do dự, mặt lộ vẻ khó xử, Trường Bình công chúa rất khẩn trương, nhìn trong tay Hàn Vân Tịch có một bình thuốc mỡ lớn, không rảnh lo mất mặt vội vàng cầu xin, "Tần hoàng thẩm, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi! Ta sai rồi, đều là do ta tự tìm, ta sai rồi, ngươi cứu ta đi!"
Thấy thế, hoàng hậu cũng nóng nảy, "Vân Tịch, Trường Bình còn nhỏ, không hiểu chuyện, có chỗ đắc tội với ngươi, ngươi ngàn vạn đừng để trong tâm nha!"
Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, "Hoàng hậu nương nương thật biết nói đùa, Vân Tịch sao có thể mang thù với một vãn bối đây. Chỉ là trên mặt nàng có những nơi khác bị thương, một khi dùng dược này, Vân Tịch sợ sẽ lưu lại sẹo, cho nên lúc này mới chần chờ."
Nàng nói, đi xuống đuôi giường ngồi xuống, vừa thay Trường Bình công chúa bôi dược, vừa nghiêm túc nói, "Trước tiên ngừng ngứa ở chân lại, ở trên mặt, ta kiến nghị công chúa vẫn nên chịu đựng đi, miễn cho bị hủy dung. Ta sẽ tận lực ngăn chặn độc lây bệnh trước, sau đó sẽ phối chế ra giải dược."
Lời này vừa ra, hoàng hậu cuối cùng là thở dài một hơi nhẹ nhõm, "Rất tốt rất tốt!"
Nàng vội vàng giao phó Trường Bình công chúa, "Ngươi kiên nhẫn một chút đi, nếu ngươi bị hủy dung, Thanh Võ ca ca sẽ không cần ngươi nữa!"
Trường Bình công chúa nước mắt vẫn luôn lưu, "Tốt tốt tốt! Ta nhẫn, ta có thể nhẫn...... Ô ô...... Ta đều nhịn như vậy nhiều lần rồi."
Nàng nỗ lực làm lực chú ý tập trung đến cảm giác sảng khoái băng lạnh trên hai chân, nhưng một bên nói nhẫn, một bên đôi tay không khống chế được giãy giụa, thật sự là quá ngứa quá thống khổ!
Sau khi Hàn Vân Tịch bôi thuốc xong, chỉ giao phó một câu, "Đã qua nhiều ngày nên khả năng đây sẽ là thời kỳ lây bệnh, tốt nhất không nên thường xuyên tiếp cận nàng."
Một câu này, không thể nghi ngờ đem Trường Bình công chúa nhốt vào địa ngục.
Thân tình, trong hoàng thất vĩnh viễn đều không có được.
Hoàng hậu là sẽ không lại đến thăm Trường Bình công chúa, chỉ để lại mấy cung nữ hầu hạ, liền vội vàng cùng Hàn Vân Tịch rời đi.
Nhìn bóng dáng Hàn Vân Tịch rời đi, Trường Bình công chúa cực kỳ hận. Nhưng nàng cũng không biết nàng còn bị dày vò bao nhiêu ngày đâu.
Còn chưa đi đến khách đường, hoàng hậu liền sốt ruột dò hỏi.
"Vân Tịch, đây rốt cuộc là cái độc gì?"
"Rêu độc, hẳn là bị nhiễm ở thiên lao, địa phương kia quá bẩn, có rất nhiều độc tố."
Hàn Vân Tịch nói, ra vẻ nghiêm túc, "Hoàng hậu nương nương, công chúa là kim chi ngọc diệp, không có việc gì cũng đừng để nàng chạy đến thiên lao."
Hoàng hậu đương nhiên biết được sự tình Trường Bình công chúa đi thiên lao động tư hình. Giờ này khắc này, đối mặt với trào phúng của Hàn Vân Tịch, mặt nàng đều đỏ, dù thẹn lại bực, cũng không thể không cắn răng nhịn xuống.
Cố Bắc Nguyệt ở một bên, trộm liếc mắt ngắm Hàn Vân Tịch một cái, bên môi nổi lên một mạt ý cười. Nữ nhân này quả nhiên là một chút đều không thua, người thiếu nợ nàng sẽ phải tự mình trả lại cho nàng.
Hồi lâu, hoàng hậu mới lại mở miệng, "Phải mất bao lâu thì có thể khỏi hẳn đây?"
"Giải độc là có thể, ta sẽ viết phương thuốc giải dược rồi nhanh chóng để người bốc thuốc đi thôi."
Hàn Vân Tịch nói, đi nhanh vào cửa, hoàng hậu theo sát phía sau, vội vàng lệnh người hầu hạ bút mực.
Giống như những phương thuốc giải dược điển hình cũng chỉ cần mấy vị dược vật mà thôi. Nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch lại viết ra một đống lớn, ước chừng hai trang giấy trắng, hơn nữa, bên trong không thiếu một số dược vật quý hiếm.
Hoàng hậu xem không hiểu, Cố Bắc Nguyệt một bên lại xem đến suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng.
Nữ nhân này, nàng xác định là đang viết giải dược sao?
Nàng rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của(*) nha! Rất nhiều dược vật trong này đều là tương khắc nhau, tuyệt đối không thể xuất hiện trong cùng một phương thuốc.
(*) Cháy nhà mà đi hôi của (趁火打劫): còn có nghĩa mượn gió bẻ măng; thừa nước đục thả câu; đục nước béo cò (looting a burning house: to take advantage of someone"s misfortune to do him harm, a fish in troubled waters)
Cuối cùng, Cố Bắc nguyệt cho rằng Hàn Vân Tịch đã viết xong, nhưng ai biết nàng cư nhiên lấy trang giấy trắng thứ ba, viết xuống trên mặt giấy một dược vật cuối cùng, "Xác ve mười đốt". (十节蝉蜕: cicada sloughs)
Những con ve này sau khi vũ hoá(thoát xác) thì bỏ lại xác, là một loại dược thường thấy trong y học cổ truyền Trung Quốc. Nhưng bình thường bụng của xác ve chỉ có chín đốt, xác ve mười đốt, lại chính là vật hiếm lạ.
Hoàng hậu không hiểu, nhưng quen thuộc nắm giữ kho dược ngự dụng là Cố Bắc Nguyệt thì đáy mắt hiện lên một mạt phức tạp, bất động thanh sắc.
"Hoàng hậu nương nương, đây là phương thuốc, theo trên mặt giấy đã viết tìm tới, càng nhanh càng tốt, ta sẽ tự mình điều chế." Hàn Vân Tịch vẻ mặt nghiêm túc.
Hoàng hậu cầm phương thuốc lập tức chuyển giao cho Cố Bắc Nguyệt, "Cố thái y, chuyện này liền giao cho ngươi, cần phải mau chóng đem dược tìm đủ."
Hoàng hậu thật sự nghĩ sự tình rất đơn giản, bất quá cũng không thể trách nàng, kho dược trong cung loại dược gì mà không có đâu?
Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu, lập tức rời đi.
Buổi chiều cùng ngày, hắn đã tìm đủ tất cả dược vật cần thiết trong danh sách đưa đến trước mặt Hàn Vân Tịch, chỉ là, chỉ duy nhất thiếu xác ve mười đốt.
"Thứ này không có trong cung?" Hoàng hậu vẻ mặt không tin, "Ngươi đã tìm kỹ chưa?"
"Hoàng hậu nương nương, hạ quan có thể khẳng định trong kho dược không có."
Cố Bắc Nguyệt nói, lơ đãng liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, tiếp tục nói, "Xác ve mười đốt là đồ vật giá trị liên thành, đến nay cũng chỉ xuất hiện hai con, một con ở trong tay hoàng hậu Bắc Lịch Quốc, một con khác......"
"Ở nơi nào?" Hoàng hậu nóng nảy.
"Hạ quan chỉ biết là ở trên tay Nghi thái phi, nhưng thuộc hạ không rõ đã dùng hết hay chưa." Cố Bắc Nguyệt đúng sự thật trả lời.
"Ở trên tay mẫu phi nha?" Hàn Vân Tịch vẻ mặt khiếp sợ.
Tốt thôi, nàng đã sớm biết trước rồi, nếu không cũng sẽ không khai tên loại dược này ra. Nàng đã từng thấy qua vật này trong phòng Nghi thái phi, đồ vật kia đã bị Nghi thái phi tỉ mỉ bồi thành hàng mỹ nghệ, nghe nói là muốn để lại làm của hồi môn cho Mộ Dung Uyển Như. Mộ Dung Uyển Như mỗi lần nhìn đến đồ vật kia, đều rất là vui sướng.
Cái này, làm cho hoàng hậu khó xử.
Muốn lấy đồ vật trong tay Nghi thái phi, thế nhưng không hề dễ dàng nha.
Chần chờ một lát, hoàng hậu nói lời thấm thía, "Vân Tịch, hay là ngươi nói chuyện với mẫu phi ngươi về vấn đề này được không?."
Hàn Vân Tịch thở dài một tiếng, "Hoàng hậu nương nương, mẫu phi ta hiền lành nhân hậu, việc cứu người nàng nhất định sẽ giúp, chỉ là......"
Hoàng hậu khẩn trương chờ nàng nói tiếp.
"Ài...... nếu như ta nhắc tới, chẳng phải là đem bệnh tình của Trường Bình nói cho nàng biết hay sao? Nhưng ngươi cùng Trường Bình lại không cho ta nói." Hàn Vân Tịch thật khó xử nha.
Lời này, cuối cùng là làm hoàng hậu ý thức được mấu chốt của chuyện này. Đáy mắt nàng hiện lên một mạt lãnh lệ, không thể không hoài nghi rằng Hàn Vân Tịch là đang cố ý.
Hàn Vân Tịch sau khi chữa khỏi cho Trường Bình trở về, Nghi thái phi nhất định sẽ ép hỏi nàng, đến lúc đó nàng sẽ lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan: nói thì đắc tội với hoàng hậu, không nói thì Nghi thái phi không vui.
Nếu hiện giờ nàng đi hỏi xác ve mười đốt, đó chính là hoàng hậu cho phép nàng nói tình hình thực tế cho Nghi thái phi, đến lúc đó ai cũng không trách được nàng.
Hoàng hậu trong lòng phẫn nộ. Hàn Vân Tịch, ngươi thật đúng là thông minh. Ta thật là đã quá coi thường nàng.
Thấy hoàng hậu chần chờ, Hàn Vân Tịch rất có kiên nhẫn mà chờ. Thật ra giải dược chữa bệnh trong túi của nàng đã có sẵn. Nàng bất quá là nhân dịp lấy một thêm chút dược liệu, thuận tiện đem phiền toái kia để Nghi thái phi giải quyết một chút, mở con đường cho mình về sau.