Từ phu nhân nguyên bản còn cảm thấy mất mặt, vừa nghe nhi tử mắng như thế, trong lòng đại hỉ, cuối cùng nhi tử đã có tiến bộ.
Nàng cười lạnh nhìn Hàn Vân Tịch, chờ Hàn Vân Tịch phản bác!
Mà Hàn Nhược Tuyết cũng rất bất ngờ, vô cùng vui sướng khi người gặp họa, "Ai nha, Từ phu nhân, đại thiếu gia đây là đang mắng ai vậy? Thật là khó nghe."
"Mắng người nên bị mắng, ai là phạm tiện ai là tặc, thì chính là mắng người đó." Từ phu nhân cười ha hả nói, chỉ hận không có người tới đây cùng nàng kẻ xướng người hoạ.
"Như vậy a, ha ha, là tặc đương nhiên nên mắng, so với chuột cống ngầm còn hôi hơn, chẳng biết xấu hổ!" Hàn Nhược Tuyết phụ họa nói.
"Cũng chỉ thế thôi, đáng tiếc, đầu năm nay loại người này còn đặc biệt nhiều."
......
Từ phu nhân cùng Hàn Nhược Tuyết mượn cơ hội dùng giọng lạnh lùng châm chọc, vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ nổi bão, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch vẫn cứ thờ ơ, thấy thế, hai người chỉ cảm thấy nắm tay đánh tới trên bông, không thể sử dụng hết sức lực đầy người, nghẹn đến mức khó chịu.
Hàn Nhược Tuyết không cam lòng, đang muốn mở miệng, đúng lúc này, Hàn Vân Tịch lại mở miệng, "Nhị di nương, ngươi thỉnh mọi người tới, là đứng ở đây nghe đại thiếu gia chửi đổng hay sao?"
Nàng nói, tùy tay buông tiểu Dật Nhi ra, giao cho Thất di nương, lại nói, "Đường đường là đại thiếu gia Hàn gia, như thế nào lại có loại tố chất này, cùng đàn bà đanh đá có gì khác nhau?"
Từ phu nhân đang muốn trả lời, đột nhiên, một cái bình nước được ném ra từ bên trong, "Lăn, tiện nhân! Cút hết cho ta!"
Vừa nghe lời này, sắc mặt Từ phu nhân vốn đang đắc ý đột nhiên thay đổi, tiểu tử thúi Ngọc Kỳ có vấn đề gì sai, đầu óc không rõ ràng lắm hay sao? Như thế nào lại mắng tất cả mọi người?
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn những mảnh vỡ nhỏ của bình hoa đầy đất, nhẹ nhàng cười, bên môi gợi lên một tia châm chọc, không nói gì.
Nhưng, ý cười châm chọc giống như một cây kim đâm vào tim Từ phu nhân, Từ phu nhân có cảm giác mất mặt.
Để mọi người chờ ở chỗ này, nàng cũng không biết nhi tử sẽ làm ra sự tình mất mặt như vậy, rõ ràng là không thích hợp, mà Hàn Vân Tịch cũng sẽ không vui. Nhưng nếu để mọi người cùng nhau đi vào, trời mới biết trong phòng đã bị tiểu tử Ngọc Kỳ lăn lộn biến thành dạng gì, đến lúc đó chẳng phải khiến Hàn Vân Tịch chế giễu hay sao?
Từ phu nhân còn đang cân nhắc một lúc, tự hỏi có nên đi đến đại sảnh chính ở tiền viện hay không, đúng lúc này, Hàn Nhược Tuyết đã mở miệng, "Từ phu nhân, nếu không, chúng ta đừng đi vào, đại thiếu gia đang dưỡng bệnh cần được thanh tịnh. Nương ta còn chưa qua đây, hay là chúng ta đến viện nương ta đi, cách nơi này rất gần, chỉ mất vài bước đi bộ sẽ đến."
Hàn Nhược Tuyết không nghĩ sẽ bỏ qua cơ hội tốt như thế! Nàng hận không thể lập tức xem Từ phu nhân gây khó dễ cho Hàn Vân Tịch vì sự tình chìa khoá nhà kho!
Hàn Nhược Tuyết đã đưa ra một bậc thang lớn như thế, Từ phu nhân tự nhiên vui sướng, liên tục gật đầu, "Cũng tốt cũng tốt."
"Vương Phi nương nương, thỉnh dời bước, nương ta có trà Xuân tốt nhất nga." Hàn Nhược Tuyết tâm tình rất tốt.
Trà Xuân?
Hàn Vân Tịch buồn bực, Thiên Ninh quốc hiện tại vẫn đang là trời đông giá rét, phải một tháng nữa mới đến Tết âm lịch, lấy đâu ra trà Xuân nha?
"Đi thôi, trời đông giá rét uống trà Xuân, cho dù phải đi xa, bổn Vương phi cũng muốn đi qua." Nàng nhàn nhạt cười nói.
"Tam di nương tuy là người phương bắc, nhưng chính là lão quỷ trà. Ta nghĩ trà Xuân nhất định là được mua với giá cao từ Nam Cương về đi?" Từ phu nhân cũng cười nói.
Nguyên lai là từ Nam Cương tới, Nam Cương lúc này hẳn đang là mùa xuân.
Sự tình mặt dài như thế, Hàn Nhược Tuyết trước nay đều sẽ không kiêng dè, dọc theo đường đi khoe ra rất nhiều sự tình có quan hệ với lá trà. Hàn Vân Tịch yên lặng lắng nghe, trước kia thật đúng là không biết Tam di nương cùng Hàn Nhược Tuyết đối trà đạo có nhiều nghiên cứu như vậy.
Lạc Hà Uyển của Tam di nương quả nhiên rất gần sân của Từ phu nhân, xuyên qua một mảnh cỏ liền đến.
Thời điểm Hàn Vân Tịch các nàng đến, Lý thị đang muốn đi ra cửa.
Vừa thấy người tới, Lý thị vội vàng bước nhanh tiến lên, khom người hành lễ với Hàn Vân Tịch, "Dân phụ Lý thị, gặp qua Vương Phi nương nương, Vương Phi nương nương vạn phúc."
Không thể không nói, Lý thị khiến Hàn Vân Tịch có cảm giác còn muốn tốt hơn so với Thất di nương, Thất di nương quá mức hèn mọn nhát gan, Lý thị này không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến người rất thoải mái.
Đối với Lý thị, Hàn Vân Tịch không có ấn tượng sâu đậm, trong trí nhớ vị Tam di nương này chưa từng có xung đột cùng với bất cứ phòng nào, nhân gia không dám trêu chọc nàng, nàng cũng sẽ không chủ động trêu chọc người khác.
Xuất hiện trong công chúng, luôn là người hào phóng khéo léo, sẽ không bị bỏ qua, nhưng cũng không đưa tới quá nhiều chú ý.
Hàn Vân Tịch nghĩ, nếu Hàn Nhược Tuyết là thân nam nhi mà nói, có lẽ Hàn Tòng An sẽ suy xét nhường vị trí gia chủ cho Tam phòng đi.
Tuy rằng Hàn Nhược Tuyết có thể chiêu tế ở rể, nhưng, điều này chung quy cũng không phải sự tình sáng sủa gì, huống chi, Hàn gia cũng không phải là không có nam nhi kế thừa.
"Bình thân." Hàn Vân Tịch phất phất tay, cho phép Tam di nương đứng lên.
Tam di nương đứng dậy, cũng không quên gật đầu chào hỏi Từ phu nhân, Thất di nương, thái độ của nàng rất khách khí, tu dưỡng cực tốt, còn cười với Tiểu Dật Nhi. Hàn Vân Tịch xem ở trong mắt, bất động thanh sắc.
Từ phu nhân giải thích ý đồ đến đây, Tam di nương liền mời mọi người tiến vào viện tử.
Vừa vào sân, lập tức đã có hương trà tràn vào trong mũi, nghe nói từ trước tới nay Tam di nương không bao giờ ngừng uống nước trà trong phòng mình.
Mọi người vào phòng, tam di nương tự mình mang tới một vại trà Xuân, cười nói, "Ta cũng là mấy ngày trước đây mới có được trà này, đang nghĩ ngợi đưa một ít tới cho các vị nếm thử chút mới mẻ, vừa vặn hôm nay đều tới, Từ phu nhân, mặc kệ ngươi có sự tình gì, nếu đã tới, chúng ta phải nến thử trà này trước"
Từ phu nhân đương nhiên đáp ứng, mặc dù bận tâm, vẫn ngon lành uống xuống vài chén trà. Thất di nương thứ nhất là không hiểu về trà, thứ hai cũng không có tâm tư, lo lắng sốt ruột đều viết hết trên mặt, vài lần muốn nhắc nhở Hàn Vân Tịch, nhưng cũng không biết nhắc nhở như thế nào.
Thế nhưng Hàn Vân Tịch thật ra không hề nóng lòng, thưởng thức phẩm trà, phải nói rằng, trà Xuân này quả thực so với loại trà nàng mang về làm thực nghiệm còn muốn tươi ngon hơn nhiều!
Gã sai vặt đưa trà cho nàng chính là trà Thu, tuy rằng được bảo quản khá tốt, nhưng rốt cuộc thời gian đã lâu, vì thế màu sắc hương vị đều kém xa.
Hàn Vân Tịch vừa uống, vừa cân nhắc, cùng một cây trà, hương vị trà Xuân và trà Thu vẫn khác hẳn nhau, nói vậy thành phần lá trà cũng sẽ kém rất nhiều đi!
Nàng có nên lấy một ít trà Xuân và tiến hành kiểm tra đo lường hay không?
Nàng còn đang chần chờ, hỏi, "Tam di nương, vì sao hương vị trà Xuân này lại ngon hơn cả trà Thu vậy?"
Tam di nương cười cười, nói, "Ý nghĩa chân chính của trà Xuân, cũng không phải là lá trà được ngắt vào mùa Xuân, mà là sau khi trải qua đông, cây trà sẽ nảy ra mầm diệp lục đầu tiên sẽ được thu thập và chế biến thành lá trà. Lá trà của trà Xuân đầy đặn và dày, trong lá trà chứa đựng hương thơm nhất định, còn có rất nhiều chất đặc biệt khác, cho nên so với trà Hạ trà Thu mà nói, hương vị tươi thơm hơn, mùi vị cũng hợp lòng người nhất."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch liền cảnh giác, hương thơm nhất định, cùng với những chất khác?
Tam di nương có ý gì đây? Chẳng lẽ chính là các loại nguyên tố vi lượng có trong lá trà?
Phải biết rằng, mấy thứ này chỉ được nghiên cứu rộng rãi ở trong thời hiện đại, ở thời cổ đại cho dù là dược sư Trung y cũng chỉ có hiểu biết thô sơ về thành phần và dược hiệu (hiệu nghiệm của thuốc) mà thôi, trên đơn dược hiếm khi sẽ xuất hiện đơn vị nhỏ như "đồng cân*".
*đồng cân (钱: qian): ở đây ý nói đến một đơn vị đo lường, xấp xỉ 1/10 của một lượng, hoặc 3.78g.
Không nghĩ tới Tam di nương cư nhiên có thể nghiên cứu những chi tiết cụ thể như thế!
Đến tột cùng là trong thời đại này những quỷ trà đều có thể nghiên cứu tinh tế như vậy, hay là do Tam di nương đặc biệt nghiên cứu ra đây?
Trong lòng Hàn Vân Tịch cả kinh, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nàng tiếp tục hỏi, "Nếu nói như thế, trong phương diện bảo quản trà Xuân, chắn cũng khác với các loại trà khác đi?"
Tam di nương tựa hồ đã nhận ra điều gì, đáy mắt hiện lên một tia đề phòng, cười cười, "Trà Xuân chân chính rốt cuộc rất hiếm, trong một tháng phần lớn đều có thể uống hết, vì vậy sẽ không chú ý nhiều về phương diện bảo quản."
Hàn Vân Tịch lại định thử hỏi thêm mấy vấn đề, sắc mặt Tam di nương vẫn không đổi, trước sau khẽ mỉm cười, rất kiên nhẫn, nhưng mà, những câu trả lời lại chính là những điều mà Hàn Vân Tịch đã biết, cũng không có gì mới mẻ.
Sau vài ly trà, Từ phu nhân rốt cuộc không nhịn được nữa, bắn cho Tam di nương một cái ánh mắt, khiến nàng dừng nói chuyện.
Tam di nương ngậm miệng, thay đổi ngâm lá trà khác, một lần nữa đi pha trà.
Từ thị rất vừa lòng, buông chén trà xuống, nhàn nhạt cảm khái, "Vương Phi nương nương, sau khi lão gia bị giam, nhà này đã xảy ra không ít chuyện, mấy phòng di nương đều cuốn đi không ít bạc, hiện giờ chỉ dư lại ba tỷ muội chúng ta. Ài......"
Từ phu nhân nói, cố ý nhìn nhìn Lý thị, lại nhìn nhìn Thất di nương, tiếp tục nói, "Lão gia đã bị phán vĩnh viễn sẽ bị giam cầm, ngay cả thăm hỏi đều không được. Hiện giờ gia nghiệp lớn của Hàn gia, ngay cả người làm chủ cũng không có, có bao nhiêu người trong tộc đều đang thèm khát nha? Hôm qua Tam đường thúc còn tới hỏi ta, nói rằng nếu các thiếu gia trong nhà không chống đỡ nổi, thì hãy nhanh chóng giao chìa khoá nhà kho cho hắn. Còn nói rằng chìa khoá nhà kho cùng 《Hàn Thị Y Điển》 là một phần của gia tộc Hàn thị, chứ không phải là của chúng ta. Các ngươi nói xem, lời này có tức người hay không?"
Tiếng nói vừa dứt, một mảnh tĩnh lặng, ai cũng đều biết chìa khóa nhà kho đang ở trên tay Hàn Vân Tịch. Thất di nương cúi đầu không dám lên tiếng. Tam di nương bận rộn với việc pha trà nên cũng không lên tiếng.
Người thông minh đều nghe ra được, lời của Từ phu nhân nói ra rất đẹp đẽ, cũng không đem mũi tên chĩa về phía Hàn Vân Tịch, nhưng rõ ràng chính là đang ám chỉ Hàn Vân Tịch không có tư cách giữ chìa khoá nhà kho nhất.
Hàn Vân Tịch cũng không mở miệng, một tay nàng ôm tiểu Dật Nhi, một tay trực tiếp châm trà, lão thần khắp nơi, khí định thần nhàn. Trà Xuân này ngon mà không nhờn, hương vị tuyệt vời, nàng có chút luyến tiếc.
Ở đây chỉ có biểu tình của Tiểu Dật Nhi là nghiêm túc nhất, ánh mắt đen bóng rất chuyên chú, tựa hồ đang nỗ lực nghiền ngẫm những lời nói của Từ phu nhân.
Thấy không ai có phản ứng gì, Từ phu nhân cũng không hoảng hốt, hôm nay nàng tìm Thất di nương cùng Tam di nương tới đây, cũng không trông cậy hai vị di nương này sẽ nói chuyện giúp nàng, bất quá chỉ cần có các nàng ở đây mà thôi, miễn cho khi chìa khoá nhà kho dừng ở trên tay nàng, hai vị này sẽ không thừa nhận.
Từ phu nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại nói, "Hôm qua là Tam đường thúc tới, sáng nay Tứ đường thúc cũng tới một chuyến, ý tứ không sai biệt lắm so với Tam đường thúc. Các ngươi nói bọn họ đây không phải là đang khi dễ Hàn gia không có ai hay sao?"
Tuy rằng không người trả lời, Từ phu nhân vẫn nói rất hăng say, "Dù nói thế nào thì Ngọc Kỳ chúng ta cũng đã thành niên, đường đường là đại thiếu gia, bọn họ sao có thể như vậy a?"
Lúc này, Hàn Nhược Tuyết vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Tam di nương rốt cuộc nhịn không được, hỏi, "Từ phu nhân, cha ta đã bị giam cũng được một khoảng thời gian, vì sao bọn họ bây giờ mới tìm tới cửa?"
Lời này vừa ra, Tam di nương lập tức hung hăng dẫm lên một chân Hàn Nhược Tuyết ở dưới bàn, Hàn Nhược Tuyết rất đau, nhưng không thể không cố nén.
Có một người đáp lại, trong lòng Từ phu nhân đại hỉ, thở dài nói, "Ài, cũng không biết bọn họ nghe được tin tức từ nơi nào, nói rằng chìa khoá nhà kho đang nằm ở trong tay Vương Phi nương nương. Cho rằng là bởi vì các thiếu gia chúng ta đều không chống đỡ nổi đương gia, thế nào cũng phải dựa vào quyền thế của Vương Phi nương nương, vì vậy mới đem nhà kho chìa khóa để lại cho nương nương!"
Giọng nói của Từ phu nhân vừa rơi xuống, rốt cuộc bắt gặp ánh mắt Hàn Vân Tịch nhìn lại, "Vương Phi nương nương, ngươi nói việc này...... việc này nếu truyền ra ngoài, Hàn gia bị mất mặt không quan trọng, nhưng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với ngươi nha! Nếu Nghi thái phi phát hiện ra, xác định chắc chắn cũng sẽ không cao hứng đi."
Nếu Nghi thái phi biết được, đương nhiên sẽ không cao hứng! Hàn gia tuy rằng là đại gia nghiệp, nhưng cũng không bằng một góc băng sơn của Tần Vương phủ, Nghi thái phi sao có thể sẽ quan tâm đến chút gia sản nho nhỏ của Hàn gia đây?
Việc này một khi truyền ra ngoài, không nói những điều khác, chỉ cần một chuyện Tần Vương phi quay về nhà mẹ đẻ tranh đoạt gia sản, cũng đủ khiến Hàn Vân Tịch trở thành đầu đề đứng đầu ở đế đô!
Nói đến cùng, chính là làm mất mặt Tần Vương phủ nha!