Hàn Vân Tịch trong lòng cười lạnh, không nói gì, để mẹ chồng nàng dâu hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, tự mình diễn trò.
"Mẫu hậu, ta nghĩ cũng không nhất thiết phải nhận con gái nuôi làm gì, đều là người một nhà, chỉ cần ngươi yêu quý Vân Tịch, để Vân Tịch thường xuyên tới thăm, tất cả đều giống nhau." Hoàng hậu nói rất nhẹ nhàng, phảng phất như đây thật sự không phải là đại sự gì.
Thái hậu gật gật đầu, "Được rồi được rồi, Vân Tịch, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Hết thảy do thái hậu nương nương làm chủ, Tần Vương trăm công ngàn việc, thần thiếp sẽ không đi quấy nhiễu hắn." Hàn Vân Tịch đương nhiên muốn bày tỏ ý kiến, cho dù không đầu nhập thái hậu, cũng không thể đắc tội tự tìm chết đi?
Có lời này của Hàn Vân Tịch, thái hậu mới miễn cưỡng tươi cười, "Ha ha, ngươi đúng là một hài tử hiểu chuyện."
Sự tình nếu không thể đồng ý, Hàn Vân Tịch cũng không tiện ở lâu, sau một câu khách sáo, nàng liền đứng dậy cáo từ.
Người vừa đi, khuôn mặt thái hậu nháy mắt xụ xuống, quét qua chén trà Hàn Vân Tịch dùng qua, "Đồ không biết tốt xấu!"
"Mẫu hậu không nên tức giận, tổn hại đến thân thể mà mất nhiều hơn được. Thần thiếp đã từng nói, nha đầu này thật không đơn giản, sau này chúng ta cần phải lưu tâm đến." Hoàng hậu vội vàng làm dịu sự tức giận của thái hậu, giọng điệu khuyên bảo.
"Hừ, nha đầu thúi không biết trời cao đất dày, ai gia dùng nàng đó là cất nhắc nàng, lại dám cự tuyệt! Nàng ta hãy chờ xem, một ngày nào đó, ai gia sẽ khiến nàng ta phải hối hận, ai gia không tin nàng ta có thể sống tốt ở Tần Vương phủ! Lần này xem như nàng ta may mắn, lần sau nàng ta tốt nhất đừng nên thua trong tay ai gia!"
Thái hậu thật sự tức giận, nàng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ cự tuyệt, tâm tình thật lâu cũng không thể bình phục lại......
Hàn Vân Tịch chỉ nghĩ chuyện này giống như một trò cười, sau khi rời khỏi cung, nàng cuối cùng có thể hoàn toàn thở dài một hơi nhẹ nhõm. Thời điểm đi ngang qua Hàn gia, nàng dừng chân nhìn một lúc lâu, Hàn gia ở đế đô tuy không phải là hậu duệ quý tộc, nhưng cũng có uy tín danh dự như một đại thế gia.
Lúc này, đại môn màu đỏ như son đóng chặt, hết thảy thoạt nhìn đều rất yên bình, nhưng là, Hàn Vân Tịch biết, ngày mai khi tội trạng của Hàn Tòng An được định xuống, gia tộc này sẽ rối loạn, tàn lụi.
Ký ức thuộc về thân thể này, không ngừng hiện ra trong óc, tất cả đều là ký ức khi còn bé, đều là ký ức nhục nhã bị khi dễ, tuy rằng là ký ức của nguyên chủ, nhưng sớm đã theo thân thể này, đã biến thành hồi ức của chính nàng.
Từng màn rõ ràng chính xác như vậy, phảng phất vừa mới phát sinh hôm qua.
Một lúc lâu, bên môi Hàn Vân Tịch nổi lên một nụ cười lạnh nhạt, xoay người rời đi.
........ Người dịch: Emily Ton......
Trở lại Tần Vương phủ đã là nửa đêm, Hàn Vân Tịch cũng không chắc chắn mình có thể gõ cửa hay không, nhưng ai biết, từ rất xa có thể nhìn thấy ngọn đèn dầu ánh ra từ cửa sổ, đặc biệt ngọn đèn trong đại đường là sáng nhất.
Thấy thế, trong lòng Hàn Vân Tịch thầm nghĩ, đã nửa đêm rồi chẳng lẽ quý phủ xảy ra đại sự gì? Với tính cách của Nghi thái phi, hiếm khi nàng sẽ bỏ lỡ giấc ngủ ngon đâu! Ngay cả khi trời sập nàng cũng sẽ không thức đêm nha!
Hay là Long Phi Dạ xảy ra chuyện gì?
Hàn Vân Tịch phỏng đoán đủ điều, không nhịn được nghĩ rằng không biết liệu bọn họ có thể là đang đợi nàng hay không?
Rất nhanh, nàng đã đi đến cửa, phát hiện lão nô thủ vệ cư nhiên đang đứng chờ nàng, nàng chỉ gõ một cái, cửa lập tức mở ra.
"Vương Phi nương nương, chúc mừng chúc mừng a! Thái phi đã chờ ngươi rất lâu, nhanh chóng qua đó đi." Lão nô rất hưng phấn, cười không ngậm được miệng.
Chúc mừng?
Điều này, Hàn Vân Tịch hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ thật đúng là có quan hệ cùng nàng! Từ trong miệng nô tài của Nghi thái phi nói ra câu chúc mừng, có thể có chuyện tốt sao?
Hàn Vân Tịch đầy bụng hồ nghi, cũng không rảnh lo hỏi nhiều, lập tức đi đến đại đường.
Ai ngờ, vừa đến đại đường, lại nhìn thấy ba rương bảo vật đều đang rộng mở, một rương kim nguyên bảo (金元宝: vàng thỏi), một rương ngân nguyên bảo (银元宝: bạc thỏi), còn một rương toàn là trang sức châu báu, bên cạnh đó là những cuộn lụa thượng đẳng.
Vâng lời, Hàn Vân Tịch nhìn thấy mắt đều phóng ánh sao, từ đâu ra nhiều đồ tốt như thế a!
Vàng bạc châu báu đều loá hết cả mắt, trách không được Hàn Vân Tịch, nàng trước hết nhìn đống vàng bạc châu báu, sau đó mới nhìn đến Nghi thái phi.
Nghi thái phi ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, khuôn mặt tinh xảo âm trầm đến độ có thể lấy nước ra khỏi đó. Mộ Dung Uyển Như hầu ở bên cạnh nàng, vừa thấy Hàn Vân Tịch tiến vào, trong mắt hiện ra ghen tị, ngưỡng mộ và gét bỏ!
"Mẫu phi, ngươi tìm thần thiếp?" Hàn Vân Tịch khom người hành lễ.
"Ha ha, đại công thần đã trở lại nha, hãy nhanh chóng bình thân, đại công thần hành lễ, bổn cung sao gánh nổi?"
Giọng nói của Nghi thái phi trở nên chanh chua, phỏng chừng nàng đã biết được sự tình trong cung.
Hàn Vân Tịch bình thân, nhìn lại từng hòm vàng bạc bảo vật, trong lòng hiểu rõ, đây hẳn là do Thiên Huy hoàng đế ban thưởng, thật là tốt, sao lại đưa đến nhanh như thế nha?
Hàn Vân Tịch kín đáo liếc mắt nhìn Nghi thái phi một cái, khóe miệng co giật vài cái, mẫu thân nàng cứu thái hậu, nàng cứu tôn tử của thái hậu, trách không được Nghi thái phi lại nổi bão.
"Tẩu tử, không nghĩ tới y thuật của ngươi lợi hại như vậy, ngay cả quái bệnh của Thái tử cũng có thể chữa khỏi, Hoàng Thượng cùng thái hậu nương nương nhất định rất vui vẻ đi? Nhìn xem, tất cả đều là thưởng cho ngươi, suốt đêm đã đưa lại đây." Mộ Dung Uyển Như cười nói.
Nghi thái phi còn đang nổi nóng, nàng ta nhắc tới hoàng đế cùng thái hậu, không thể nghi ngờ là thêm dầu vào lửa.
"Ha ha, làm Hoàng Thượng và thái hậu vui vẻ, ngày tháng trôi qua của ngươi có thể sẽ tốt hơn một chút nha!" Nghi thái phi cười lạnh.
Nghi thái phi đây là đang có ý gì? Nửa đêm không ngủ được, nên bò dậy chanh chua nàng sao? Thật là không có lòng độ lượng!
Hàn Vân Tịch thật sự không chịu nổi loại ẩn ý này, châm chọc mỉa mai, Nghi thái phi cũng đã từng trải qua vài lần đánh giá cùng nàng, nếu còn không biết tính tình nàng ta, nàng không ngại lại biểu hiện một lần nữa cho nàng ta xem.
"Mẫu phi nói rất đúng, Hoàng Thượng và thái hậu nương nương đều rất vui vẻ, Hoàng Thượng nói, nếu không phải lời đồn đãi lan rộng ở đế đô, hắn cũng không biết thần thiếp tinh thông y thuật." Hàn Vân Tịch cười trả lời.
Lời này vừa ra, mặt Mộ Dung Uyển Như lập tức trắng hơn ba phần.
Mặt Nghi thái phi cũng là trắng bệch, không nghĩ tới Hàn Vân Tịch còn dám nói như thế, tiểu tiện nhân này thật đúng là càng lúc càng lớn mật.
"Vậy...... sao?" Nghi thái phi cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Đây cũng là vận khí của ngươi, ban thưởng nhiều như thế, bổn cung có phải nên chúc mừng ngươi hay không đây?"
"Đương nhiên. Vinh quang của thần thiếp chính là vinh quang của mẫu phi, cũng là vinh quang của Tần Vương phủ, Hoàng Thượng cùng thái hậu nương nương nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này của Tần Vương phủ." Hàn Vân Tịch lại nói.
So với Nghi thái phi chanh chua, nàng quả thực là độc miệng a!
Luôn dùng dao nhỏ đâm vào miệng vết thương đau nhất của Nghi thái phi, chuyện này đối với nàng mà nói chính là sỉ nhục được không, Hàn Vân Tịch cư nhiên lại nói đó là vinh quang của nàng, mấu chốt chính là, ngoài mặt nàng còn phải tươi cười với Hàn Vân Tịch.
Nghi thái phi tức giận đến nỗi cắn cả hàm răng, không thể nói nên lời, nàng cũng không biết chính mình chờ đến nửa đêm, rốt cuộc là chờ Hàn Vân Tịch trở về để làm gì, chờ nàng trở lại khoe khoang, hay là trở về châm chọc mỉa mai sao?
Thấy Nghi thái phi không nói, Hàn Vân Tịch lại nói, "Mẫu phi, lần này điện hạ cũng là đại công thần, là điện hạ liều mình lấy được huyết sinh đan, nếu không có huyết sinh đan, thần thiếp cũng không trị liệu được."
Cái gì?
Những lời này như nọc độc xuyên qua, khiến trái tim, lá lách, phổi và thận của Nghi thái phi đều đau, chính nhi tử mình yêu quý nhất cư nhiên mạo hiểm đi xin thuốc để cứu tôn tử địch nhân!
"A......"
Trong lòng Nghi thái phi rít gào, "Đủ rồi, Hàn Vân Tịch, ngươi đủ rồi!"
Hai tay sớm đã nắm chặt thành nắm tay ở trong tay áo, móng tay đâm hết vào lòng bàn tay, nhưng cũng không đau bằng trái tim đâu!
Nàng nghĩ, nếu như để nàng biết lúc trước là ai đã rải ra lời đồn, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha!
Mộ Dung Uyển Như bỗng nhiên chột dạ, rốt cuộc đành thu liễm lại, không dám thêm mắm thêm muối.
Nhìn Nghi thái phi tức giận đến nỗi mặt đều vặn vẹo, Hàn Vân Tịch tâm tình rất tốt, đã nhanh chóng quên đi mệt mỏi, hừ, nàng không nổi bão, Nghi thái phi thật đúng là đang nghĩ nàng là con mèo điên hay sao?
"Mẫu phi, trị liệu cho Thái tử rất hao tổn tâm lực, ta cũng rất mệt mỏi, nếu không có điều gì để nói, thần thiếp xin cáo từ trước, hoàng thượng đã nói, để thần thiếp hảo hảo nghỉ ngơi."
Mặt sau lời nói kia của Hàn Vân Tịch chính là cố tình nói cho Nghi thái phi nghe, nàng sẽ không ngốc đến nỗi lấy thái hậu tới uy áp Nghi thái phi, nhưng, hoàng thượng liền không giống nhau, nàng nói như thế, tốt xấu cũng có thể an bình mấy ngày, nghỉ ngơi thật tốt.
Nàng đang muốn đi, ai ngờ, Nghi thái phi lại lạnh giọng mệnh lệnh, "Hàn Vân Tịch, ngươi đứng lại cho bổn cung!"
Giọng nói này, rất hung dữ, Hàn Vân Tịch tổng cảm thấy giọng nói của Nghi thái phi không giống như thường ngày, chỉ là, rốt cuộc không giống chỗ nào, nàng lại nghe không ra.
Nàng dừng bước, thong dong bình tĩnh, "Mẫu phi còn có điều gì muốn phân phó?"
"Hàn Vân Tịch, thái hậu lưu ngươi ở lại trong cung dùng bữa tối?" Nghi thái phi lạnh giọng chất vấn, không chanh chua giống như vừa rồi, mà có chút nghiêm túc hơn nhiều.
Hàn Vân Tịch giật mình, việc này nàng ta đều biết, có vẻ như, trong cung chắc cũng có cơ sở ngầm của Nghi thái phi nha.
"Vâng" Hàn Vân Tịch đúng sự thật trả lời.
"Thái hậu vì sao lại lưu ngươi lại?" Nghi thái phi lại hỏi, nếu không phải nghe được tin tức này, nàng cũng không đến mức hơn nửa đêm không ngủ được ngồi chờ Hàn Vân Tịch trở về.
Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một mạt đề phòng, Nghi thái phi đây là đang hoài nghi điều gì hay sao? Chuyện này rất lớn, vạn nhất làm Nghi thái phi hoài nghi nàng có gì đó cùng thái hậu, dựa theo tính tình Nghi thái phi, làm sao có thể bỏ qua cho nàng nha?
Hàn Vân Tịch tuy rằng không thay đổi thái độ, nhưng vẫn rất cẩn thận trả lời, "Thái hậu chưa bao giờ lưu người dùng bữa ở trong cung, nói thần thiếp có công trị liệu cho Thái tử, muốn thưởng cho thần thiếp."
Đáy mắt của Nghi thái phi trở nên đen tối ảm đạm, tâm tình bất định, thái hậu từ trước đến nay không lưu người dùng bữa ở trong cung, nàng ta lưu nha đầu này lại chưa chắc đã là chuyện đơn giản!
Nàng ta có phải cùng nha đầu này nói điều gì đó hay không? Thiên Tâm phu nhân cứu nàng ta, nha đầu này lại cứu tôn nhi bảo bối nhất của nàng ta, nàng ta còn có lý do gì để oán hận nha đầu này đâu?
Huống chi, nha đầu này hiện tại không xấu, còn có một thân y thuật đâu! Đúng là có thể trọng dụng!
Nhớ tới trước đây, thái hậu đem nữ nhân của ân nhân chỉ hôn cho Tần Vương, chính là có dụng tâm kín đáo đi?
Nghĩ đến điều này, đáy mắt Nghi thái phi lại trở nên âm trầm hơn, nàng thẳng mắt nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, vẫn lặng yên không nói chuyện.
Hàn Vân Tịch còn tưởng rằng nàng sẽ truy vấn thêm, thấy thế, trong lòng nàng hơi hoảng, Nghi thái phi rốt cuộc có ý tứ gì? Nàng ta muốn làm gì đây?
Nghi thái phi nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch hồi lâu, ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng, lúc này mới phất tay áo bỏ đi.
Nụ cười này, làm Hàn Vân Tịch cảm thấy sởn cả tóc gáy, nàng biết, những ngày tháng sau này của nàng chung quy là sẽ không có bình yên.
Tuy nhiên, sau khi đã trải qua những thử thách của mình, Hàn Vân Tịch rất nhanh liền điều chỉnh lại tâm tình, ánh mắt thản nhiên, thân thẳng không sợ bóng xiên*, Nghi thái phi muốn tra liền đi tra đi, nàng cũng không sợ.
*Thân thẳng không sợ bóng xiên (身正不怕影子斜): Hán-Việt: thân chính bất phạ ảnh tử tà. Nghĩa: chỉ người thẳng thắn, không chịu khuất phục. (Người Dịch: @EmilyTon)
Chỉ là, trước khi điều tra rõ ràng, tốt nhất đừng mạo muội tới tìm nàng phiền toái, nếu không nàng nhất định sẽ toàn lực phản kích!
Nghi thái phi vừa đi, Mộ Dung Uyển Như chột dạ âm thầm thở hắt ra, nàng sợ nhất không gì hơn chính là mẫu phi truy cứu người rải ra lời đồn, may mắn là việc thái hậu lưu Hàn Vân Tịch lại dùng bữa đã dời đi lực chú ý của mẫu phi.
Theo hiểu biết của nàng đối với mẫu phi, tiếp theo một đoạn thời gian rất dài, mẫu phi chắc nhắn vẫn sẽ canh cánh trong lòng, cũng nhất định muốn truy tra việc này đến cùng.
Hàn Vân Tịch, cho dù là đã trị được quái bệnh cho Thái tử, có hoàng đế chống lưng thì như thế nào, hoàng đế trăm công ngàn việc, mới không quản được nhiều như vậy đâu.
Mộ Dung Uyển Như tươi cười nhu nhược động lòng người đi tới, giọng khuyên bảo, "Tẩu tử, mẫu phi cũng là vì ngươi mà cao hứng. Nhưng sau khi chờ đợi quá lâu, khó tránh khỏi có chút không vui, ngươi đừng để ở trong lòng."