Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Phi Dạ cũng không có phản ứng gì, Hàn Vân Tịch từ trên ghế liền nhảy cẫng lên.

"Cố Thất Thiếu, ngươi không nghĩ biện pháp cứu Mộc Linh Nhi, ngươi còn có tâm tư quyết đấu?" Nàng tức giận hỏi.

Nàng nào biết sự tình về Ách Bà Bà, Cố Thất Thiếu muốn đòi cái công đạo cùng Long Phi Dạ. Nàng càng không biết Cố Thất Thiếu là Bất Tử Chi Thân, Long Phi Dạ cũng muốn tìm hiểu rõ ràng.

Cố Thất Thiếu cũng không để ý Mộc Linh Nhi nhiều như vậy. Thiêu mi nhìn Long Phi Dạ bằng nửa con mắt, Cố Thất Thiếu lại nói "Không dám?"

Long Phi Dạ không nói một lời, đứng dậy liền đi. Hắn dùng hành động nói cho Cố Thất Thiếu biết, phải quyết chiến, nói nhảm vô dụng.

"Điện hạ!"

Hàn Vân Tịch kêu một tiếng, nàng cũng biết lúc này không thể khuyên nhủ bất kể ai trong hai ngươi được. Nàng cũng không muốn gọi Long Phi Dạ ở lại, mà chỉ muốn nhắc nhở Long Phi Dạ mà thôi.

Lúc trước, thời điểm ở Mai Hải Giang Nam nàng đã nói, bất kể sự tình như thế nào, Cố Thất Thiếu đều là ân nhân cứu mạng nàng.

Nội thương của Long Phi Dạ đã hoàn toàn khôi phục, cho dù có hai Cố Thất Thiếu cộng lại, cũng chưa chắc ứng đối được thanh kiếm trong tay hắn. Hàn Vân Tịch hy vọng, Long Phi Dạ có thể hạ thủ lưu tình. Dĩ nhiên, nàng càng hy vọng là cái miệng "tiện" của Cố Thất Thiếu có thể biết điều mà an phận.

Nàng khẩn trương đi ra ngoài, nhưng ai biết, nàng đến trong sân một cái, lại không thấy được bóng người Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu.

Người đâu?

"Long Phi Dạ, Cố Thất Thiếu, các ngươi đi ra cho ta!"

Thanh âm tức giận vang vọng toàn bộ Dược Quỷ Đường. Đáng tiếc, đáp lại Hàn Vân Tịch chỉ có đêm đen an tĩnh.

Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu, rõ ràng là cố ý tránh xa nàng.

Hàn Vân Tịch tìm toàn bộ Dược Quỷ Đường đều không nhìn thấy bóng người, chỉ có thể huỷ bỏ ý định.

Nàng nghĩ, Cố Thất Thiếu cũng dám đến, Long Phi Dạ sẽ không đến nỗi không chịu thừa nhận phần ân tình cứu mạng kia.

Long Phi Dạ bay khỏi Dược Quỷ Đường, đi về hướng ngoài thành. Cố Thất Thiếu chỉ theo chân, cũng không lên tiếng.

Rốt cuộc, Long Phi Dạ dừng lại trong ruộng lúa mạch ở ngoài thành. Hắn đứng chắp tay, một bộ trang phục đen trong bóng đêm, phá lệ lộ ra đầy vẻ thần bí.

Hắn chờ đợi.

Nhưng ai biết, chờ nửa ngày, Cố Thất Thiếu còn không đuổi kịp?

Chuyện gì xảy ra?

( tỏ vẻ cool ngầu đợi tiểu Thiếu Thiếu, mà mãi nàng k tới =)) 🙄)

Hắn vẫn luôn biết Cố Thất Thiếu đi theo ở phía cuối, coi như tốc độ của hắn chậm nữa, cũng phải tới nơi rồi chứ.

Long Phi Dạ đề phòng, từ điệu bộ của Cố Thất Thiếu, mấy sự tình đánh lén, hắn tuyệt đối có thể làm.

Nhưng Long Phi Dạ phòng bị một lúc lâu, lại thấy Cố Thất Thiếu lững thững đi tới, đi bộ tới từ phía đối diện.

"Cố Thất Thiếu, ngươi có ý gì?" Long Phi Dạ lạnh giọng.

Cố Thất Thiếu ung dung thong thả, vuốt vuốt ngón tay thon dài đẹp mắt, mạn bất kinh tâm(1), nói, "Không có ngươi nhanh sẽ không chuẩn so với ngươi chậm sao? Bóng đêm đẹp như thế, Bản Thiếu Gia không đi tản bộ một chút, thật sự sẽ có lỗi với lão thiên nha."

(Chú thích:

(1)    Mạn bất kinh tâm: [漫不经心]: "Mạn"[漫]: Tuỳ tiện, không chịu ràng buộc. "Kinh tâm" [经心]: Lưu ý, lưu tâm. "Bất" [不]: không. Cả thành ngữ ý chỉ lời nói, việc làm tuỳ tiện, không để trong lòng.)

Người có thể chân chính chọc Long Phi Dạ phát cáu, đầu tiên phải nói đến Hàn Vân Tịch. Phỏng chừng, Cố Thất Thiếu cũng có thể coi là người thứ hai.

Long Phi Dạ nheo lại hai tròng mắt nguy hiểm, một câu nói nhảm cũng không tranh cãi. Hắn trực tiếp rút ra trường tiên kim sắc cất ở trên người, hung tợn vung về hướng Cố Thất Thiếu!

Hắn không sử dụng kiếm, mà trực tiếp dùng roi!

Ở Vân Không đại lục, kiếm thuật của Long Phi Dạ có thể coi là số một số hai. Nhưng kiếm thuật cũng không phải sở trường tuyệt kỹ nhất của hắn, mà chính là roi thuật!

"Đủ dứt khoát! Lão Tử thích!"

Cố Thất Thiếu cất giọng cười to, kinh hiểm tránh thoát mũi roi nhọn của Long Phi Dạ. Bóng người Cố Thất Thiếu nhất huyễn, lăng không vút lên không trung, đột nhiên b.ắn ra một viên mầm mống nhỏ bé.

Mầm mống nhỏ xíu giống như hạt gạo, nhanh chóng phi như bão đến, mắt thường phi thường khó khăn nhận biết. Cho nên, muốn tránh né cũng thật khó khăn. Nhưng Long Phi Dạ lại nhắm mắt lại, nghe âm thanh.

Hắn bất thình lình nghiêng đầu một cái, mầm mống nhỏ liền bay vút qua gò má của hắn, rơi vào trong đồng ruộng.

"Hưu!"

Tốc độ Long Phi Dạ xuất roi cũng sắp bằng tốc độ hắn mở mắt, khí thế bừng bừng, hùng hổ dọa người. Cố Thất Thiếu bị bất ngờ liền gắng gượng chịu đựng, trên ngực bị một nhát roi quất xuống, trầy da sứt thịt.

Cố Thất Thiếu cúi đầu, hai tròng mắt hẹp dài, diêm dúa, lẳng lơ, chậm rãi híp lại thành một đường thẳng. Nhưng trường tiên trong tay Long Phi Dạ cũng không có dừng lại. Roi thứ hai không phải là vung đến, mà là ác liệt đánh tới!

Mũi roi nhỏ bé sắc nhọn, giống như vô cùng sung mãn, trực kích thẳng vào tim Cố Thất Thiếu!

Cố Thất Thiếu không né tránh. Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lại, mũi roi nhọn từ phía đối diện bức tới, lực lượng mạnh mẽ khủng khiếp, kí.ch thích ba nghìn sợi tóc dài cùng trường bào đỏ của hắn. Tóc dài như lụa, hồng bào như lửa, trong bóng đêm khoe khoang càn rỡ, giống như tính tình của hắn, hừng hực thiêu đốt, tiêu sái nở rộ, thoải mái yêu, hận, rõ ràng!

Đột nhiên, mũi roi nhọn xông vào, khoe khoang thịnh diễm, giống như nhẹ nhàng điểm một cái, thật thống kích tiến vào trái tim của hắn!

Đúng, chính là trái tim. Chính xác không có lầm, một chút xíu sai lệch cũng không có.

Toàn bộ lực lượng hùng hậu dồn vào bên trên mũi roi nhọn. Trong phút chốc, Cố Thất Thiếu bay ra ngoài, giống như một đạo yêu mị Diều Hâu đỏ, rơi xuống bên trong ruộng lúa.

Mặt Long Phi Dạ không có biểu tình, suất khí mà ưu nhã, giương tay một cái liền thu hồi trường tiên.

Hắn không động, đứng yên tại chỗ.

Bóng dáng Long Phi Dạ cao lớn, cao ngạo bên dưới ánh Nguyệt Hoa lung linh, trong đồng ruộng mênh mông, lộ ra khí phách Đỉnh Thiên Lập Địa, lại có chút dáng vẻ cô độc buồn tẻ.

Không có dáng vẻ hay biểu hiện vui sướng của người chiến thắng, đánh ngã kẻ khiêu chiến. Hắn đứng chắp tay, lạnh lùng, mắt nhìn phía trước. Trên mặt nhất quán là biểu tình lạnh lùng, cặp mắt thâm thúy, trước sau như một, như biển sâu không thấy đáy.

Chẳng biết từ lúc nào, một đám cây gai mây mang độc đã cuốn lấy mắt cá chân Long Phi Dạ, dọc theo chân hắn, từng tấc, từng tấc, leo lên. Thân cây vẫn chỉ là cuốn lấy Long Phi Dạ mà thôi, mũi gai nhọn còn chưa quấn tới người Long Phi Dạ.

Cái này cũng vừa vặn là nguyên nhân Long Phi Dạ bất động. Nếu hắn động một cái, chắc chắn sẽ bị cây gai mây quấn tới, sẽ bị trúng độc.

Cố Thất Thiếu bên kia thì một chút động tĩnh cũng không có. Sắc mặt Long Phi Dạ lạnh lùng, không nhúc nhích.

Thời gian, giống như dừng lại vào giờ khắc này. Gió chợt nổi lên, từng đợt sóng sóng lúa mãnh liệt sôi trào đến từ phương xa.

Rốt cuộc, cây gai mây đã cuốn lấy toàn thân Long Phi Dạ, Cố Thất Thiếu mới chậm rãi tản bộ, đi ra từ ruộng lúa mạch.

Trên người Cố Thất Thiếu có một vết thương thật dài, trầy da sứt thịt, trên ngực cũng là nở hoa. Nhưng hắn lại giống như người không có thương tích nào, vừa đi đến, một bên thờ ơ đùa bỡn đầu ngón tay.

Trong lúc lơ đãng, ngẩng đầu nhìn hướng Long Phi Dạ, hắn lập tức liền toét miệng cười. Hắn cười diêm dúa, lẳng lơ, mị hoặc, nghiêng nước nghiêng thành, "Ô kìa, Tần Vương điện hạ, ngươi này là thế nào?"

Long Phi Dạ dĩ nhiên biết rõ mình đang ở trong tình huống thế nào. Trên thực tế, ngay từ lúc thời điểm hắn đánh ra roi thứ hai, mắt cá chân hắn liền bị cây gai mây cuốn lấy.

Điều này quỷ dị, đây có phải cây gai mây mà Cố Thất Thiếu vừa mới b.ắn ra hạt giống kia rồi mọc ra hay không?

Người này trời sinh quỷ tài, khống chế dược liệu đến xuất thần nhập hoá. Một hạt mầm nhỏ cây gai mây, đối với Cố Thất Thiếu mà nói, cũng không phải chuyện gì khó.

Long Phi Dạ đánh ra ba roi, Cố Thất Thiếu một chiêu. Mặc dù Cố Thất Thiếu bị thương da thịt, nhưng xem tình thế trước mắt này, Long Phi Dạ đang ở thế yếu.

Phải biết, toàn bộ gai trên thân cây gai mây đang quấn quanh người Long Phi Dạ đều là mũi gai nhọn mang độc. Chỉ cần không cẩn thận, chắc chắn sẽ bị trúng độc.

Nhưng tựa hồ, Long Phi Dạ cũng không để cây gai mây trong mắt. Hắn liếc mắt về phía Cố Thất Thiếu ngực lạnh lùng nói, "Bất Tử Chi Thân."

Long Phi Dạ nói lời này, khí tràng rất bình tĩnh, cũng không phải là hỏi.

Cố Thất Thiếu cười ha ha, "Ngươi là người duy nhất trên thế giới này có thể biết... Cũng sẽ là, người cuối cùng."

Hắn vừa nói, đưa đầu ngón tay ra, móc nhẹ nhàng cây gai mây trên người Long Phi Dạ một cái. Cây gai mây giống như là có suy nghĩ, theo động tác của hắn, chậm rãi buộc chặt, quấn chặt Long Phi Dạ.

"Có độc nha." Cố Thất Thiếu có lòng tốt nhắc nhở.

Long Phi Dạ lạnh lùng theo dõi trên ngực hắn, lạnh lùng hỏi, "Bất Tử Chi Thân, chẳng lẽ Dược Thành, Độc Tông, có thể thật sự nuôi ra người Cổ Độc trong truyền thuyết?"

Cố Thất Thiếu tránh không đáp, cười nói, "Long Phi Dạ, Độc Nha Đầu không có ở đây, ngươi sợ sao? Kịch Độc nha!"

Hắn vừa nói, cặp mắt hẹp dài híp lại, ngón tay móc một cái. Trong nháy mắt, cây gai mây càng ngày càng co chặt!

Nhưng ngay vào lúc này, trên người Long Phi Dạ đột nhiên bộc phát ra một lực lượng vô cùng mạnh mẽ, gắng gượng nghiền nát bấy mấy cây gai mây có độc, đang bò chằng chịt, rậm rạp quấn trên thân hắn.

Cây gai mây mọc thưa thớt trên đất, Long Phi Dạ trước tiên lăng không vào không trung, phi lên trời. Căn bản, cây gai mây mọc ra nhanh đến mấy cũng không đuổi kịp hắn.

Ngược lại, một bên hắn lăng không mà bay lên không trung, một bên lấy thế nhanh như chớp, quật một roi dội xuống.

Cố Thất Thiếu giống như trước, không né tránh. Nhưng ai biết, lần này, trường tiên trong tay Long Phi Dạ cũng không đánh xuống trên người hắn, mà là chặt chẽ cuốn lấy eo ếch của Cố Thất Thiếu.

( bỏ vợ ở nhà, dẫn tiểu Thiếu Thiếu đi túm eo nhau??!🥺)

Không được!

Cố Thất Thiếu hậu tri hậu giác, muốn tránh thoát nhưng đã không kịp.

(sợ sói ăn thịt không còn mảnh xương, aaa~~)

Long Phi Dạ bay xuống, suất khí vùng vẫy trường tiên một cái. Ngay lập tức, trường tiên vượt qua đầu Cố Thất Thiếu, lại ở trên người hắn dây dưa một vòng.

Lấy Long Phi Dạ thủ kình, chỉ cần hai vòng là đủ để kiềm chế Cố Thất Thiếu sít sao.

Cố Thất Thiếu cũng lười nhúc nhích, mặc cho hắn trói buộc.

Rốt cuộc, hai người khôi phục bình tĩnh.

Lần này, Long Phi Dạ đánh ra ba chiêu, Cố Thất Thiếu một chiêu cũng không ra. Cũng không phải là hắn không ra chiêu, mà cơ bản là Long Phi Dạ không cho hắn cơ hội.

Cây gai mây lại một lần nữa, lặng yên không một tiếng động, bò về hướng chân Long Phi Dạ, lại bị hắn một cước giẫm xuống đất, hung hăng đánh văng ra. Cây gai mây cũng không dám... đến gần nữa.

Lần này, tình cảnh của Cố Thất Thiếu vô cùng xấu.

Hai người lạnh lùng, mắt đối mắt, đều im lặng.

Người thông minh, thường không cần nói quá nhiều.

Cố Thất Thiếu minh bạch cái đạo lý này, vĩnh viễn sẽ không bị giế.t c.hết. Nhưng hắn có thể vĩnh viễn bị khống trụ, sống không bằng chết.

Chiến đấu, đã kết thúc.

Nhưng Long Phi Dạ không nói hai lời, đột nhiên rút trường tiên ra, buông tha cho Cố Thất Thiếu.

Cố Thất Thiếu rất kinh ngạc, "Có ý gì?"

"Hàn Vân Tịch thiếu ngươi, trả lại ngươi." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

"Ai cần ngươi trả!" Cố Thất Thiếu thật dữ tợn.

"Nàng để cho Bản vương trả." Mặt Long Phi Dạ âm trầm, như trời sắp có mưa gió bão bùng.

"Ai muốn nàng trả!" Cố Thất Thiếu giận quá.

Long Phi Dạ gằn giọng, trả lời từng chữ, từng chữ một, "Bản, vương, muốn, nàng, trả!"

"Ngươi!" Cố Thất Thiếu nổi đoá.

"Từ nay về sau, hai người các ngươi, không ai nợ ai!" Long Phi Dạ lớn tiếng tuyên bố.

Cố Thất Thiếu cứu Hàn Vân Tịch một mạng. Bây giờ, hắn thay nàng trả xong.

Ai biết, Cố Thất Thiếu cười lớn, "Một mạng trả một mạng. Long Phi Dạ, trừ khi ngươi giết ta, nếu không, ngươi vĩnh viễn trả không nổi."

Long Phi Dạ cũng không sợ, hỏi ngược lại, "Ngươi có tin ngày mai Bản vương làm cho cả Vân Không, người người đều biết ngươi là Bất Tử Chi Thân hay không!"

"Ngươi dám!"

Cố Thất Thiếu hướng móng vuốt về phía Long Phi Dạ, muốn chụp cổ Long Phi Dạ. Long Phi Dạ lập tức tránh, "Ngươi nói xem Bản vương có dám hay không!"

"Long Phi Dạ, đừng tưởng rằng ngươi giết Ách Bà Bà, ta liền không có biện pháp vạch trần!" Cố Thất Thiếu nghiêm nghị.

Lời vừa nói, Long Phi Dạ sợ, "Ai nói cho ngươi biết, Ách Bà Bà đã chết?"

Ách Bà Bà chết, chỉ có Sở Tây Phong cùng Đường Ly biết được, làm sao người này biết?

Cố Thất Thiếu nhếch miệng, cười một tia cười lạnh, "Ngươi còn dám hay không?"

Long Phi Dạ trực tiếp rút roi ra, Cố Thất Thiếu cũng không tránh, cười to nói, "Coi như ngươi vây khốn ta, Hàn Vân Tịch sẽ biết. Nếu không, chúng ta đánh cược một lần!"

"Rôt cuộc, ngươi muốn thế nào?" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

Cố Thất Thiếu đưa tay đi, muốn bắt trường tiên màu vàng, Long Phi Dạ trực tiếp hất ra, "Dứt khoát một chút!"

Cố Thất Thiếu lạnh tà mà cười, nói...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK