Bất kể là Hàn Vân Tịch, hay Cố Bắc Nguyệt, Cổ Thất Sát cũng không nghĩ tới có thích khách đánh lén.
Lúc này, bọn họ không đoái hoài tới suy nghĩ nhiều như vậy, bởi vì lực tấn công của mũi tên nhọn phi thường mãnh liệt. Cổ Thất Sát bất kể Cố Bắc Nguyệt sống hay chết, hắn chặt chẽ đem Hàn Vân Tịch bảo hộ ở trong ngực. Một tay giữ đại hắc bào, bao bọc lấy nàng, một tay kia rút trường kiếm ra, không ngừng vung đánh mũi tên nhọn đang bay loạn bắn tới.
Cơ hồ là đồng thời, cách đó không xa truyền tới một trận tiếng đánh nhau. Chắc là Ám Vệ bảo vệ Hàn Vân Tịch, đang đánh nhau cùng đối phương.
"Cố Bắc Nguyệt! Bảo vệ Cố Bắc Nguyệt!"
Sau khi Hàn Vân Tịch kinh hoảng, lại nhớ tới Cố Bắc Nguyệt, tay trói gà còn không chặt thì làm sao tự bảo vệ.
Bất kể đám thích khách này có lai lịch gì. Nếu không hướng về phía nàng đến, thì là hướng về phía Cổ Thất Sát, Cố Bắc Nguyệt hoàn toàn vô tội! Nàng bị Cổ Thất Sát ép gắt gao ở trong ngực, không ngừng giãy giụa, hô hấp có chút khó chịu. Nàng căn bản không thấy được tình huống xung quanh, nhưng nàng nghe được âm thanh loạn tiễn(1) "Hưu hưu hưu" phi như bão. Ngoài ra thì cũng chỉ nghe được thanh âm kịch liệt từ trường kiếm của Cổ Thất Sát đánh trúng mũi tên nhọn.
(Chú thích:
(1) Loạn tiễn: mũi tên bay loạn
- Tiễn: mũi tên.
- Cung tiễn thủ: người bắn cung tên.)
Nàng biết tình huống gấp vô cùng, Cung Tiễn Thủ mai phục xung quanh nhất định không dưới trăm tên.
Cố Bắc Nguyệt một chút võ công cũng không biết. Đừng nói vạn mũi tên, dù một mũi tên cũng đủ để hắn trí mạng!
"Cổ Thất Sát, ngươi mau cứu Cố Bắc Nguyệt!"
"Cổ Thất Sát, ta yêu cầu ngươi, mau cứu Cố Bắc Nguyệt!"
Từ trước đến giờ, Hàn Vân Tịch không khóc nhưng vào giờ phút này, nàng gấp đến độ sắp khóc.
Thật may, Cố Bắc Nguyệt cũng không bị thương, bởi vì có Tiểu Đông che chở. Tốc độ của Tiểu Đông so với Cổ Thất Sát còn nhanh hơn rất nhiều. Một thân ảnh nho nhỏ không ngừng huyễn động xung quanh Cố Bắc Nguyệt, giống như một bóng trắng quấn quanh thân Cố Bắc Nguyệt. Chỉ thấy mũi tên nhọn phóng tới gần Cố Bắc Nguyệt một chút thì đều rơi xốc xếch trên mặt đất, giống như bị cắn đứt, lìa thành hai khúc.
Hàn Vân Tịch đoán không sai, quả thật xung quanh rất nhiều Cung Tiễn Thủ. Hơn nữa, bọn họ không phải dùng loại cung tên bình thường, mà là một loại Nỗ Tiễn(2) phi thường hiếm thấy.
(Chú thích:
(2) Nỗ tiễn:
- Nỗ: cùng họ hàng với cái nỏ nhưng nhỏ hơn.
- Tiễn: tên, mũi tên.
Thực ra tớ k tìm ra "nỗ tiễn" là gì nên tự tách riêng từ, tự dịch. Tớ tìm thấy mấy từ, để các cậu cùng hiểu thêm nha.
(2.1) Cung:(Danh) Cái cung. ◎Như: "cung tiễn" 弓箭 cung tên.
(2.2) Cung nỗ:Cung và nỏ. Cũng chỉ thuật bắn.)
Giữa cung tên, nỏ, cùng Nỗ Tiễn lại có khác biệt rất lớn. Cung tên có đường b.ắn ra hình vòng cung, thao tác cần dùng hai tay. Cánh tay không cần cường lực cùng sức chịu đựng lớn. Mũi tên b.ắn ra cũng không có cách nào bắn xa, cũng không có cách nào duy trì thời gian tác chiến liên tục hay chiến đấu trong thời gian dài. Nhưng Nỗ Tiễn không giống như vậy. Đây là loại nỏ rất nhỏ, có thể thao tác bằng một tay. Sức mạnh của nỏ dựa vào tác động cơ giới. Mũi tên bắ.n ra thẳng tắp, xạ trình xa. Hơn nữa, lực bộc phát rất cường hãn, lực sát thương cũng cường hãn. So sáng với cung tên thật dài, Nỗ Tiễn càng không dễ tránh né.
Rút ra một kết luận, tổng hợp lực sát thương của một cái Nỗ Tiễn có thể tính bằng tổng hợp lực sát thương của mười cây cung tên.
Còn không biết rốt cuộc trong viện tử này của Cố Bắc Nguyệt, còn bao nhiêu tên Nỗ Tiễn Thủ đang ẩn núp. Nhưng dùng lực sát thương của cung tên so với Nỗ Tiễn để hình dung tình huống trong đình lúc này, cũng không hề quá đáng.
Chỉ cần nhất cá bất lưu thần(3), bất kể là Cổ Thất Sát, hay là Tiểu Đông, đều không có cách nào bảo vệ Hàn Vân Tịch cùng Cố Bắc Nguyệt chu toàn.
(Chú thích: tớ nhớ đã giải thích rồi thì phải
(3) Nhất cá bất lưu thần: một giây phút lơ là, mất tập trung.)
Nghe được tiếng kêu của Hàn Vân Tịch, con ngươi của Cố Bắc Nguyệt toả ra sự ôn nhu không cách nào hình dung được. Sự tình nguy cấp như vậy nhưng đối với hắn mà nói, tựa hồ không đủ gây sợ hãi. Đáng tiếc, vào giờ phút này, bất kể là Hàn Vân Tịch là Cổ Thất Sát cũng không có chú ý đến hắn có sự khác thường.
Cổ Thất Sát hết sức chăm chú ứng đối với Nỗ Tiễn, bị Hàn Vân Tịch quấy nhiễu, tức giận nói, "Bên kia có độc thú của ngươi che chở hắn, hắn không chết, Lão Tử mới bị ngươi làm ồn sắp chết. Mau im miệng!"
Độc thú?
Tiểu Đông!
Lúc này Hàn Vân Tịch mới nhớ tới Tiểu Đông cũng ở đây. Tâm tình của nàng đang lơ lửng giữa trời cuối cùng cũng để xuống. Lấy bản lĩnh của Tiểu Đông, chắc chắn có thể đảm bảo bảo vệ cho Cố Bắc Nguyệt chu toàn.
Nhưng Hàn Vân Tịch cũng không có im miệng, nàng nghiêm túc nói, "Cổ Thất Sát, dẫn ta đi, nhanh!"
Nàng và Cổ Thất Sát phải lập tức rời đi, như vậy Cố Bắc Nguyệt mới có cơ hội an toàn. Đột nhiên công kích mãnh liệt như thế, đối phương nhất định đã có chuẩn bị, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.
"Đi đâu? Nơi này là an toàn nhất. Cố gắng chống đỡ một hồi, chờ qua một hồi nữa quân lính sẽ đến. Mẹ hắn, Ám Vệ của Long Phi Dạ cũng ép bất quá bọn hắn. Trời mới biết có bao nhiêu người mai phục ở đây? Lão Tử sắp không chịu được nữa!" Cổ Thất Sát nói thật.
Sở Tây Phong hẳn là tới cùng Hàn Vân Tịch. Tình huống bên Sở Tây Phong cũng không đè ép được thế công của thích khách. Những tên thích khách kia chuẩn bị phi thường chu đáo. Hơn nữa Cung Tiễn Thủ mai phục, cũng không ít sát thủ.
Dưới tình huống này, chỉ có thể ký thác hy vọng vào Cấm Vệ Quân.
Ở trong đế đô xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc hẳn sẽ kinh động tới Cấm Vệ Quân. Chỉ cần Cấm Vệ Quân đến, vấn đề bảo vệ tính mạng của mấy người Hàn Vân Tịch chắc hẳn không phải là vấn đề lớn.
Nghe Cổ Thất Sát nói như thế, Hàn Vân Tịch càng hiểu rõ tình hình. Nàng gấp, nhưng nàng không có năng lực làm.
Loại trường hợp này, Độc Thuật cùng ám khí cũng không thể dùng tới. Nếu như nàng biết một chút kiếm thuật thì thật là tốt biết bao!
Nàng không tự chủ nhớ tới Long Phi Dạ.
Tên kia cùng Đoan Mộc Dao đi tới nơi nào, bây giờ đang làm gì?
Tại sao vào giờ phút này, hắn không có ở đây?
Đánh nhau sống chết, một mũi tên nhọn hung hăng bắn vào bả vai Cổ Thất Sát. Chỉ thiếu chút xíu nữa thì bắn vào Hàn Vân Tịch đang được hắn bảo hộ ở trong lồng ng.ực!
Vị trí ở bả vai, lúc trước mới bị Long Phi Dạ đả thương. Nhưng Cổ Thất Sát chỉ coi như không phát sinh chuyện gì, tiếp tục né tránh mũi tên nhọn.
Hàn Vân Tịch chui đầu vào trong ngực hắn, cái gì cũng không thấy, cũng không có cảm giác gì.
Cố Bắc Nguyệt cau mày nhìn, thiếu chút xíu nữa thì liền xuất ra tiểu phi đao giấu ở trong tay. Chẳng qua, hắn vẫn nhẫn nhịn, không xuất thủ.
Ngược lại, Tiểu Đông dừng lại một chút. Nhưng lần không chú ý này, có một mũi tên nhọn liền hung hăng bắn vào bả vai Cố Bắc Nguyệt. Mũi tên bắn vào da thịt, trong nháy mắt máu tươi phun ra!
Cổ Thất Sát mặc hắc bào còn không nhìn ra, nhưng Cố Bắc Nguyệt này, toàn thân áo trắng, hết thảy đều hiển hiện rõ ràng. Mũi tên nhọn cũng theo máu tươi phun ra, khiến cho vết thương trở nên ác liệt.
Mũi tên nhọn này được thiết kế quá mức quỷ dị. Trời mới biết là được lấy ở đâu, thật lòng không dễ ứng đối.
Cổ Thất Sát thất thần liếc mắt nhìn, phía sau có lưỡng đạo mũi tên nhọn, thoáng cái ghim vào sau lưng hắn. Phún huyết cũng trực tiếp phun ra ngoài. Nhưng hắn cuối cùng vẫn thờ ơ, không động lòng. Cổ Thất Sát vẫn như cũ, ra sức tránh những mũi tên nhọn đó, phảng phất như hắn chưa từng bị thương.
Ngược lại, Tiểu Đông thấy Cố Bắc Nguyệt bị thương, "Chi!" hét rầm lên.
Nó bị hù doạ, không dám dừng lại nữa, phi chạy tới. Trong nháy mắt, nó lại hóa thành một đạo bóng trắng, vòng quanh trên, dưới, trái, phải thân thể Cố Bắc Nguyệt. Nó cũng tức giận, phát ra tiếng "Kiệt kiệt", hận không được nhào tới, cắn chết những Cung Tiễn Thủ đang mai phục ở xung quanh.
Nhưng tính tấn công của mũi tên này chính là như vậy. Một khi bị kiềm chế ở phương diện tốc độ cùng số lượng, cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể tránh, không ngừng tránh né.
Nghe được tiếng Tiểu Đông kêu, Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi, "Thế nào, Cố thái y thế nào?"
Cho dù bị thương cũng không quan tâm, ngược lại, nghe được lời này, thân thể Cổ Thất Sát khẽ run lên. Hắn đột nhiên hỏi, "Nha đầu, tại sao ngươi không quan tâm ta?"
Đột nhiên Hàn Vân Tịch phát hiện giọng điệu này rất quen thuộc. Nàng đang muốn truy hỏi, lúc này thanh âm Sở Tây Phong truyền tới, "Vương phi nương nương, ngươi không sao chứ!"
Sở Tây Phong và nhóm Ám Vệ đã bị trọng thương, nhưng vẫn sát phá lại nhóm thích khách, đuổi tới. Hắn và nhóm Ám Vệ đã sớm bị tập kích, cuối cùng quả thực không chống trả nổi, mới để cho Cung Tiễn Thủ lẻn vào vườn hoa.
Đối phương không chỉ có dẫn theo Cung Tiễn Thủ, còn mang sát thủ. Lúc này, Ám Vệ môn còn chém giết với sát thủ ở bên ngoài, Ám Vệ đã hy sinh hơn mười người thì Sở Tây Phong mới có cơ hội tiến sát tới.
Hắn một bên né tránh mũi tên nhọn, một bên hướng đến trong đình. Nhưng rất nhanh, một cao thủ Hắc Y che mặt hiện ra, dùng trường kiếm tới cản, Sở Tây Phong chỉ có thể lui về. Rất nhanh, hắn liền cùng Ám Vệ hợp lại giết tên thích khách Hắc Y.
Dòng suy nghĩ của Hàn Vân Tịch bị Sở Tây Phong cắt đứt. Mà lúc này, Cổ Thất Sát đã khôi phục bình thường, hắn cũng không biết vừa mới xong mình bị làm sao, thiếu chút nữa cũng không dịch thanh.(4)
(Chú thích:
(4) Dịch thanh: giả giọng.)
Nguy hiểm thật!
Rất nhanh, thế công của mưa mũi tên vốn rất mạnh. Hơn nữa, số lượng còn đang không ngừng tăng lên, dần dần gia tăng. Nếu như không có viện binh, tiếp tục như thế, hoặc là số lượng mũi tên nhiều đến mức bọn họ không có cách nào né tránh, bọn họ bị loạn tiễn bắn chết. Hoặc là bọn họ né tránh, hao tổn hết thể lực, điểm giống nhau vẫn là chết!
Bọn họ cần viện binh!
Rốt cuộc, Cổ Thất Sát không nhịn được, tức giận, "Cấm Vệ Quân của Cẩu Hoàng Đế đều là thùng cơm sao? Còn chưa tới?"
Hắn không lên tiếng cũng còn khá, vừa lên tiếng, mưa mũi tên còn sâu hơn. Lúc này, Sở Tây Phong bị Hắc Y cao thủ đạp trúng một cước, nặng nề ngã xuống đất. Thật may, hắn vẫn còn sức đứng dậy.
"Dược quỷ đại nhân cố gắng chống đỡ, đã đi báo cáo. Rất nhanh, Cấm Quân sẽ đến!" Sở Tây Phong hô to.
Cổ Thất Sát chỉ có thể cắn răng chống giữ. Thật lòng, võ công của hắn không hề tốt đẹp gì. Hắn xoay người một cái, đưa lưng về phía Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt nhất thời thở rút ra ngụm khí lạnh!
Chỉ thấy phía sau lưng người này, chẳng biết từ lúc nào đã trúng năm mũi tên nhọn, máu tươi không ngừng chảy.
Sau khi Cố Bắc Nguyệt khiếp sợ, cũng chú ý tới máu tươi của Cổ Thất Sát. Hắn cau mày nhìn, tựa hồ phát hiện cái gì, biểu tình dần dần ngưng trọng.
Rốt cuộc, thời điểm Cổ Thất Sát sắp không chịu được nữa, Cấm Quân đến!
Cũng không biết tình huống bên ngoài của Ám Vệ cùng sát thủ quần áo đen như thế nào. Thời điểm Cổ Thất Sát bọn họ còn chưa nhìn thấy Cấm Quân, tiếng đánh nhau bên ngoài đã dừng lại.
Hắc Y cao thủ cách xa Sở Tây Phong, nói một tiếng, "Lui!"
Mưa tên lập tức rút đi một nửa, mà chính hắn cũng rút lui ngay sau đó. Sở Tây Phong cũng không đuổi theo, chặt chém mũi tên nhọn vẫn đang lao đến, mang theo thương thế, xông vào trong đình, giúp Cổ Thất Sát.
Dần dần, mữa mũi tên nhọn càng ngày càng nhỏ, thế công càng ngày càng yếu. Không bao lâu, âm thanh bính sát xung quanh vườn hoa quanh lại nổi lên. Hẳn là những Cấm Quân kia đang đối phó với những tên Cung Tiễn Thủ không kịp thời bỏ chạy.
Cổ Thất Sát không ôm chặt nữa, dần dần thả lỏng, cuối cùng Hàn Vân Tịch có thể hít thở không khí mới mẻ. Nàng coi chừng Bắc Nguyệt cùng Tiểu Đông, lại nhìn tàn mũi tên rơi đầy đất, thổn thức không dứt.
Trận kinh hiểm này đột nhiên phát sinh, thật giống như một cơn ác mộng.
Sau khi tất cả hoàn toàn dừng lại, Tiểu Đông thở hồng hộc, gục xuống bàn, thiếu chút nữa thì mệt chết mất. Sở Tây Phong tê liệt ở một bên, người bị trọng thương, Cổ Thất Sát còn ôm chặt Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch phải dùng sức giãy giụa mới có thể tự do.
Trừ Cố Bắc Nguyệt vẫn như cũ, chú ý máu huyết của Cổ Thất Sát, tất cả mọi người đều hữu kinh vô hiểm, trong lòng sợ hãi.
(Chú thích:
(5) Hữu kinh vô hiểm: Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.)
Lúc này, người dẫn đầu Cấm Quân mang một Cung Tiễn Thủ từ buội hoa xông tới, xuất hiện ở trước mặt Hàn Vân Tịch bọn họ.
Đội trưởng Cấm Quân không phải Mục Thanh Võ, mà là một thống lĩnh tuổi trẻ. Hắn cũng không tiến lên, mà là quỳ xuống ở xa xa ở bên ngoài đình, "Mạt tướng cứu giá chậm trễ, xin Vương phi nương nương thứ tội!"
Hắn quỳ xuống, nhưng tên Cung Tiễn Thủ phía sau hắn lại không quỳ.
Hàn Vân Tịch luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đột nhiên, Sở Tây Phong kinh thanh, "Vương phi nương nương, cẩn thận! Có bẫy!"
Lời còn chưa dứt, người tuổi trẻ đang quỳ xuống lại vung tay lên. Đột nhiên, tất cả Cung Tiễn Thủ đều giương cung bắn tên, nhắm thẳng vào Hàn Vân Tịch!
Ai cũng không ngờ tới bọn họ lại khổ đến mức này. Cấm Vệ Quân phản bội. Cố Bắc Nguyệt đang muốn nhào qua, Cổ Thất Sát lại một lần nữa, kéo Hàn Vân Tịch vào trong ngực, một cái xoay người, chạy, để lại mưa mũi tên nhọn đang phi như bay từ phía sau tới!
"Hưu, hưu, hưu!"
Trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu mũi tên nhọn ở phía sau, bao nhiêu mũi tên đã ghim vào sau lưng Cổ Thất Sát. Lần này, không cần Hàn Vân Tịch thúc giục, hắn không chút do dự nào, mang theo Hàn Vân Tịch, chạy ra khỏi đình!
Cấm Vệ Quân đã phản bội, như vậy, nơi này chính là nơi nguy hiểm nhất!
~ Editor: Vincy98 ~ Vote ⭐️ tăng động lực nha!
——————————————————————————
Tớ không biết trong truyện có tình tiết này nhưng ai đọc rồi đều biết LPD cứu Đoan Mộc Dao để HVT bị QDT bắt đi ở hố trời.
Đây là lần hai HVT nguy hiểm tính mạng mà LPD vẫn giống kịch bản trước, k có bên cạnh.
Tớ cũng trải qua 1 chuyện như vậy, cảm giác người quan trọng nhất với mình không bên cạnh mà ở cạnh con mặt lợn nào đấy lúc mình không rõ sống chết. K muốn edit thêm 1 tí nào.