Thời gian một ngày, bây giờ đã qua nửa ngày chỉ còn lại nửa ngày, chỉ cần đến ban đêm Hàn Vân Tịch không tìm ra được chân tướng căn nguyên chất độc, nàng sẽ phải nhận tội!
Hoàng hậu hận không thể kéo dài thời gian của Hàn Vân Tịch, để nàng không làm được việc gì.
Hàn Vân Tịch thực sự mất kiên nhẫn, nàng đã chịu đựng đủ cái loại oan uổng không hiểu ra làm sao này rồi. Nhưng trong lúc này, nàng ít nhiều gì cũng nhìn ra sự khác thường của Hoàng hậu.
Hoàng hậu là mẫu thân ruột của Trường Bình, loại đau khổ mất nữ nhi thì có thể lý giải, chỉ là ngang ngược hoang đường như vậy lại không thèm nói đạo lý thì đã chỉ trích nàng, điều này dường như có chút không hợp lý!
Làm mẹ chẳng lẽ nàng ta không muốn biết chân tướng sự thật sao? Bà ta dựa vào cái gì chắc chắn nàng chính là hung thủ!
Coi như bà ta hoàn toàn tin tưởng, bà ta cũng nên gấp gáp tìm chứng cứ mới phải chứ?
Vừa rồi trên đường tới đây, Long Phi Dạ từng nói năm ngày năm đêm này cho dù là người nghiệm thi hay là Độc Sư đều không được lại gần thi thể của Trường Bình, Hoàng hậu không cho phép bất kỳ kẻ nào nghiệm thi.
"Hoàng hậu nương nương, nếu như người còn có thái độ này, ta chỉ có thể trở về Đại Lý Tự. Nhưng mà trước đó mời người đi tìm chứng cứ, đừng có tùy tiện dùng hình bức cung ta. Là Hoàng hậu một nước thì không nên có dáng vể này!" Hàn Vân Tịch lạnh lùng cảnh cáo.
Lời này vừa ra, không ít hạ nhân ở đây đều đối mặt nhìn nhau, thế mới biết Hoàng hậu nương nương tới Đại Lý Tự dùng hình bức cung.
Long Thiên Mặc cau mày, tiến lên giữ chặt Hoàng hậu: "Mẫu hậu, Phụ hoàng đã đồng ý Tần Hoàng thúc rồi cứ để người điều tra đi."
Nhưng mà, Hoàng hậu lại ghé vào quan tài đá bằng thạch anh bắt đầu khóc toáng lên: "Không thể được, sao có thể để hung thủ giết người đụng vào Trường Bình được? Ta là mẹ nó, làm sao ăn nói với Trường Bình đây!"
Long Thiên Mặc khuyên không nổi, quay đầu nhìn sang Thái hậu. Nhưng Thái hậu chỉ thờ ơ nhìn Hoàng hậu, lại không có ý khuyên can.
Tâm trạng của Hoàng hậu bất ổn nhưng Thái hậu vẫn còn tỉnh táo.
Năm ngày này nàng cũng điều tra qua. Vào đêm giao thừa là lúc trong cung phòng thủ nghiêm ngặt nhất, nhất là Khang Ninh cung của nàng, Tây Sương cung nằm ngay phía Tây của Khang Ninh cung, thích khách không có khả năng xâm nhập, cho dù có xâm nhập cũng rất khó không gây ra tiếng động, giết người trong vô hình.
Hơn nữa Trường Bình công chúa vốn rất cao quý, chẳng qua nhóm người giao thiệp với nhau chỉ có danh gia vọng tộc, người đến nịnh bợ còn không kịp, từ trước đến nay người khác đắc tội nàng, mà không phải nàng đắc tội với người ta, như thế nào lại dẫn đến họa sát thân.
Mà trong cung làm sao lại xuất hiện loại độc hiếm thấy kia chứ, lại còn có ai dám hạ độc Trường Bình?
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng hiềm nghi lớn nhất về khả năng dùng độc thuật vẫn là Hàn Vân Tịch. Huống hồ người kết thù kết oán với Trường Bình cũng chỉ có một mình Hàn Vân Tịch.
Khá lắm Hàn Vân Tịch, ai gia vẫn chưa lôi kéo được ngươi, ngược lại ngươi lại giết chết cháu gái bảo bối duy nhất của ai gia, ai gia thật sự là nhìn lầm ngươi rồi!
Thái hậu không lên tiếng, Hoàng hậu sống chết đè lên quan tài đá bằng thạch anh, hạ nhân tự nhiên là không dám mở quan tài, mà thời gian cứ từng chút từng chút trôi qua.
Vào mùa đông buổi chiều rất ngắn, còn tiếp tục kéo dài trời sắp tối mất.
Hàn Vân Tịch bực tức trong lòng, tức giận nói: "Hoàng hậu, rốt cuộc người nhường hay không nhường?"
Hoàng hậu oán hận nhìn Hàn Vân Tịch, không động đậy.
Hàn Vân Tịch xoay người rời đi: "Điện hạ, xin ngài đưa thần thiếp về Đại Lý Tự."
Ai ngờ, Long Phi Dạ nhìn Hoàng hậu lạnh lùng chất vấn: "Hoàng hậu, trong lòng người đang hoảng sợ điều gì?"
Không chỉ Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ cũng nhìn ra mánh khóe. Lấy tính tình xưa này của Hoàng hậu cứ coi như là cực kỳ đau khổ, cũng sẽ không cố tình gây sự như vậy, ngay cả phẩm chất của mẫu nghi một nước nên có cũng đều vứt bỏ đi.
Nghe xong lời này, trong vô thức Hoàng hậu liền nới lỏng tay: "Ta không có!"
"Không có thì hãy mở quan tài ra để nghiệm thi, có điều thời gian nửa ngày qua, người sợ cái gì? Chẳng lẽ người sợ Hàn Vân Tịch tra ra được chứng cớ gì sao?" Long Phi Dạ tiếp tục ép hỏi.
Lời này của Long Phi Dạ khiến Thái hậu cùng Long Thiên Mặc đều bất ngờ, Thái hậu lập tức vỗ bàn "bốp" một tiếng đứng dậy: "Tần Vương, lời này của ngươi là có ý gì? Hoàng hậu vì để tang nữ nhi nên vô cùng đau khổ, ngươi không những không thông cảm, ngược lại còn mở miệng vô lễ, hai phu thê các người quá là khinh người quá đáng rồi?"
Ai ngờ, Long Phi Dạ cũng vỗ bàn "rầm" một tiếng đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng thẳng tắp nhìn Thái hậu, tức giận nói: "Bản vương lấy đặc quyền Tiên Hoàng ban cho mới đổi được cơ hội lần này, Hoàng hậu ngăn cản như thế chính là xem thường đặc quyền lệnh của Tiên Hoàng, lại là ý tứ gì?"
Đặc quyền lệnh?
Lời này vừa ra, toàn bộ hạ nhân trong cuộc tất cả đều quỳ xuống.
Trời ạ, Tần Vương nổi giận rồi, ngay cả Tiên đế Tần Vương cũng mời ra rồi?
Hoàng hậu bị dọa cho trợn mắt há mồm, lập tức liền lui lại, thở ra một tiếng rồi quỳ xuống: "Thần thiếp không dám! Thần thiếp ngàn vạn lần không dám!"
Mà Thái hậu vẫn đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc nhìn Long Phi Dạ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nếu như Thái hậu nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên nàng thấy Tần Vương nổi giận, xưa nay luôn lạnh lùng, vui buồn đều không biểu hiện ra vậy mà Tần Vương lại thật sự nổi giận, lấy ra hẳn đặc quyền lệnh tiên đế ban cho.
Chỉ vì một Hàn Vân Tịch sao? Ra mặt thay cho nữ nhân của hắn?
Ngươi đây là sủng ái hay là rộng lượng?
Mọi người ở hiện trường tron lúc khiếp sợ, Long Phi Dạ lạnh lùng hạ lệnh: "Người đâu, mở quan tài ra!"
Lúc này, Hàn Vân Tịch giống như không thể tin nổi mới chậm rãi xoay người lại, nàng cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng và Long Phi Dạ lại có thể thuận lợi ra khỏi Đại Lý Tự rồi.
Nhìn khuôn mặt Long Phi Dạ rất bá đạo, tim Hàn Vân Tịch đập thình thịch dữ dội không thôi.
Đây lại không phải đang nằm mơ, nam nhân này vì sao lại muốn đối tốt với nàng như vậy?
"Hàn Vân Tịch, nàng còn ngây ra đó làm gì?" Long Phi Dạ tức giận, hắn một chút đều không tốt, ngữ khí luôn luôn không tốt, thái độ lại luôn luôn lạnh lùng.
Lúc này, quan tài đá bằng thạch anh được mở ra, Hàn Vân Tịch giật mình một cái lấy lại tinh thần, bỏ qua sự rung động xuất phát từ đáy lòng, lập tức tiến hành kiểm tra.
Trên đường đi, nàng sớm đã suy nghĩ mạch lạc, bước đầu tiên nàng cần phải tìm ra vị trí trúng độc.
Từ vị trí có thể xác định được cách thức trúng độc, mà cách thức trúng độc thì biểu hiện cho phương thức hạ độc.
Đây là bước đầu tiên, cũng là bước mấu chốt nhất.
Hàn Vân Tịch tới gần, khởi động hệ thống máy quét làm kiểm tra cặn kẽ, không biết liệu có tra ra được hay không, kiểm tra cái này, nàng mới phát hiện vào đêm giao thừa ở trong Tây Sương phòng, trong lúc bối rối nàng đã bỏ qua một tin tức quan trọng cỡ nào!
Vị trí trúng độc chính là trên cánh tay Trường Bình, loại hình trúng độc chính là vết thương bị nhiễm độc. Nói cách khác, cũng không phải là có người cố tình hạ độc, mà là trên cánh tay Trường Bình có vết thương rồi chạm phải chất độc!
Trái tim Hàn Vân Tịch mừng rỡ, nàng liền biết đêm giao thừa phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, sao có thể có thích khách xâm nhập. Lúc trước nàng nghe thấy âm thanh liền chạy qua, cũng không có thấy bóng dáng người nào, mà cửa sổ ở trong phòng kia tất cả đều đóng kín!
Không có người hạ độc mà là do bản thân Trường Bình công chúa không cẩn thận đụng phải độc, đi chưa được mấy bước thì độc phát tác rồi ngã xuống đất, đụng ngã giá đỡ, cho nên nàng mới nghe thấy âm thanh xuất hiện, còn có hiện trường tử vong lúc nàng chạy tới xem…
Phát hiện điều đáng mừng này, không nghi ngờ gì nữa tất cả biến cố đều trở nên đơn giản rồi, phải biết rằng nếu có thích khách hạ độc, muốn tìm ra thích khách căn bản không có khả năng, nàng cũng liền mất mạng.
Nhưng mà không cẩn thận dính độc, chuyện tìm nguồn độc này đối với một tay lão luyện như Hàn Vân Tịch mà nói lại cực kỳ đơn giản.
Lúc này, lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người Hàn Vân Tịch, nàng len lén liếc nhìn Long Phi Dạ một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục làm các bước kiểm tra.
Độc nguyên chia làm hai loại, một loại là chất độc tự nhiên, như là thực vật, động vật sinh ra đã mang độc, mà một loại là chất độc nhân tạo, cũng chính là độc dược do con người tạo ra.
"Kiến huyết phong hầu" loại độc này vô cùng hiếm thấy, bình thường hay xuất hiện ở khu vực Nam Cương, người biết đã ít lại càng ít, sao lại xuất hiện ở trong cung?
Mang theo nghi hoặc, Hàn Vân Tịch lấy được chút máu khô từ vết thương trên tay công chúa Trường Bình rồi tiến hành xét nghiệm.
Thi thể lưu giữ năm ngày, bên trong máu đã pha tạp không ít tạp chất, Độc Sư bình thường sẽ kiểm nghiệm không ra được, cũng may Hàn Vân Tịch có hệ thống giải độc chính là người bạn thân chu đáo nhất hỗ trợ.
Nhưng mà, sau khi phân tích kết quả phía, Hàn Vân Tịch lại kinh hãi, nghĩ sao cũng không nghĩ tới nguồn độc sẽ là dạng này!
Chuyện này không khỏi ngoài sức tưởng tượng!
Đáy lòng Hàn Vân Tịch che giấu sự kinh ngạc, lặng lẽ lui xuống, cởi găng tay ra rồi rửa sạch hai tay.
Lúc này, căn phòng càng yên tĩnh hơn, vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rất rõ, Hàn Vân Tịch thực ra không có làm cái gì, chỉ cầm kim châm gạt chút máu mà thôi.
Nàng, đây có tính là kết thúc cuộc nghiệm thi không? Nàng có tra ra cái gì không?
Thấy sắc mặt Hàn Vân Tịch không tốt cho lắm, Thái hậu mở miệng trước tiên: "Hàn Vân Tịch, ngươi tra ra cái gì không?"
Hoàng hậu vội vã nhìn sang, đáy mắt hiện lên một hồi khẩn trương.
Hàn Vân Tịch nhìn Thái hậu cùng Hoàng hậu một chút, không có trả lời mà quay sang nói Long Phi Dạ: "Dẫn ta đến Tây Sương cung đi."
Long Phi Dạ ngược lại không hỏi nhiều, đứng dậy đi với Hàn Vân Tịch, lưu lại đám người trong phòng đầy nghi hoặc không hiểu cái gì.
"Nàng đây là... tính là cái gì?" Thái hậu không vui nói thầm.
Đáy mắt Hoàng hậu lóe ra tia phức tạp, không có trả lời ngược lại Long Thiên Mặc thấp giọng nói: "Hoàng thái hậu cùng tới xem xem đi."
Hàn Vân Tịch đi vào Tây Sương cung, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc hẳn lên. Nàng đảo mắt nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm thứ gì, chỉ là rất nhanh liền thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến căn phòng Trường Bình công chúa bị sát hại.
Lúc này, Long Phi Dạ cũng hiếu kỳ thấp giọng hỏi: "Thế nào?"
"Nguồn độc hẳn là ở trong cung này." Vẻ mặt Hàn Vân Tịch thành thật, sau khi nàng đang chuẩn bị kiểm tra lại căn phòng một lần nữa thì đám người Thái hậu liền chạy tới.
Hàn Vân Tịch cũng không có hạ thấp giọng nên những lời vừa rồi đám người Thái hậu đều nghe được rõ ràng.
Kích động nhất không ai khác chính là Long Thiên Mặc: "Tần Hoàng thẩm, người nói cái gì?"
"Nguồn độc còn ở trong cung, nếu như không ở trong cung, vậy thì quá không thích hợp!"
Thấy vậy Thái hậu cũng kinh ngạc, chẳng lẽ Hàn Vân Tịch thật sự là bị oan?
"Vậy ngươi tìm ra rồi!" Thái hậu lạnh lùng nói, Hoàng hậu đứng bên cạnh nàng đột nhiên run rẩy, Long Thiên Mặc vội vàng đỡ lấy: "Mẫu hậu, người không sao chứ?"
Hàn Vân Tịch lườm Hoàng hậu một cái, vẫn có cảm giác kỳ quái không nói ra được. Chỉ là vào lúc này nàng cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.
"Truyền tì nữ Sương Hồng thiếp thân của Trường Bình đến đây đi." Nàng thản nhiên nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Thái hậu vội vàng hỏi.
"Thái hậu nương nương đừng vội, trước khi trời tối, Trường Bình nhất định sẽ nhắm mắt." Hàn Vân Tịch từ tốn nói.
Lời này khiến mọi người càng thêm khẳng định nàng đã tra được cái gì, Thái hậu nhếch miệng: "Tốt, để ai gia chờ xem!"
Mà Hoàng hậu thì lại nhìn Hàn Vân Tịch chằm chằm, đều không phát hiện răng mình đang cắn chặt, thân thể đang căng thẳng.
Long Phi Dạ đứng một bên không chút biểu tình vuốt vuốt cằm, đem tất cả phản ứng của Hoàng hậu đều thu hết vào mắt.
Trường Bình công chúa sau khi chết, Sương Hồng liền ngã bệnh, một lát sau, hai cung nữ mới đưa nàng tới.
Nhìn thấy Hàn Vân Tịch, Sương Hồng cũng hận gần chết, mặc dù quỳ xuống nhưng lại trừng trừng mắt.
Nhưng Hàn Vân Tịch lại ngồi xuống, từng chữ từng chữ nghiêm túc hỏi: "Sương Hồng, buổi tối đêm giao thừa đó, lúc công chúa Trường Bình phái ngươi ra ngoài lấy đồ, ngươi lấy thứ gì từ trong phòng này mang ra ngoài?"
Hàn Vân Tịch hết sức khẳng định, thời gian Trường Bình trúng độc đến lúc phát tác là không dài, độc nguyên nhất định ở trong căn phòng này, đêm hôm đó nàng đã nhìn qua rồi, cũng không có phát hiện gì, hôm nay cũng không có phát hiện, không thể không nghi ngờ đồ vật bị lấy đi.
Lời này vừa ra, Sương Hồng cũng không có trả lời, hai chân Hoàng hậu lại mềm nhũn, ngồi phịch ở trong lòng Long Thiên Mặc.
"Mẫu hậu! Mẫu hậu người sao vậy!" Long Thiên Mặc hoảng sợ gọi.