Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện bốc thăm hoàn toàn là chuyện đấu với nhau về vận may.

Vận may của Hàn Vân Tịch luôn luôn tốt, thế nhưng lần này… được lắm, tờ giấy trên tay nàng viết một chữ “trước”, còn của Tam trưởng lão thì viết chữ “sau”.

Nàng trước! Bây giờ nên làm gì?

Nhà dột còn gặp mưa, Hàn Vân Tịch nhìn tờ giấy trong tay mình, khuôn mặt hơi tái nhợt không có bất kì biểu cảm gì, làm cho người ta không thể nhìn ra được nàng đang suy nghĩ điều gì ở trong lòng.

Thấy chữ “trước” trong tay Hàn Vân Tịch, bờ môi của Tam trưởng lão tràn ngập ý cười, rất hài lòng, hắn cố tình rời khỏi cạnh giường, nhường lại chỗ cho Hàn Vân Tịch: “Tần vương phi, mời giải độc!”

“Ha ha, có phải giải độc xong thì Thiên Ninh Thái tử sẽ được chữa khỏi không?”

Liên Tâm phu nhân cười lạnh hỏi, nàng đang đợi Hàn Vân Tịch nhận thua, ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại quăng ra một câu: “Nói nhảm, chuyện này còn phải hỏi sao?”

Liên Tâm phu nhân sững sờ, lại không biết nên phản bác thế nào, chỉ đành im lặng chịu thiệt.

Hàn Vân Tịch nói rồi nhanh chân đi đến một bên giường: “Tam trưởng lão, vậy vãn bối không khách sáo nữa.”

Thấy dáng vẻ này của Hàn Vân Tịch, Tam trưởng lão và Liên Tâm phu nhân nhìn thoáng qua nhau, đều mang vẻ xem thường, hắn thật sự không tin Hàn Vân Tịch có thể làm ra được trò trống gì.

“Xin mời.” Tam trưởng lão lớn tiếng nói.

Hàn Vân Tịch ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Long Thiên Mặc từ trên xuống dưới một lần, lúc này Long Thiên Mặc đã rơi vào tình trạng kiệt sức, không còn giãy dụa kịch liệt như lúc nãy nữa, chỉ còn kéo dài hơi tàn mà thôi.

Thấy Hàn Vân Tịch chỉ nhìn, không hề nhúc nhích gì, Tam trưởng lão và Liên Tâm phu nhân cũng không lên tiếng, dù sao họ cũng là kẻ bề trên, vẫn có lòng kiên nhẫn, chỉ là, trong lòng họ càng xem thường hơn mà thôi, Tứ trưởng lão cũng không nói gì, vuốt nhẹ râu mép, ung dung thản nhiên nhìn.

Còn Lạc Túy Sơn và Tỳ Ngọc Bá, hai người này đều mang ý đồ xấu ở trong lòng, đều đang đắm chìm trong thế giới của mình, cũng không quan tâm đến chuyện của Hàn Vân Tịch ở chỗ này, dù sao thì ở trong lòng bọn họ, nha đầu này cũng chẳng làm ra được trò trống gì.

Cố Bắc Nguyệt là người gần Hàn Vân Tịch nhất, hắn đứng sau lưng, hai bàn tay nắm chặt đã bán đứng khuôn mặt dịu dàng mà yên tĩnh kia, phản ứng lúc nãy của Hàn Vân Tịch làm hắn vô cùng lo lắng.

Hắn biết, nữ nhân này nhất định đã có chuyện gì rồi.

Một lát sau, Hàn Vân Tịch vẫn chỉ nhìn thôi, Liên Tâm phu nhân cũng không cho nàng thêm thời gian nữa, bắt đầu làm khó làm dễ: “Tần vương phi, chẳng lẽ đôi mắt của ngươi có thể giải độc sao?”

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch vẫn nhìn Long Thiên Mặc từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: “Có thể.”

Hả…

Cái nha đầu này, sắp chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.

“Được, vậy ngươi cứ giải đi!” Liên Tâm phu nhân thở hổn hển.

Hàn Vân Tịch cũng chẳng thèm nhìn nàng, động tác nhanh nhẹn lấy một bộ kim châm từ trong cái túi chữa bệnh ra, nhẹ nhàng giương bàn tay trắng lên, bộ châm bắt đầu trải rộng ra tại giường.

Chỉ thấy, vô số kim châm to nhỏ không đồng đều được cắm lần lượt theo thứ tự trên bộ châm, mặc dù chi chít nhưng cũng ngay ngắn có trật tự, ít nhất là một ngàn cây châm.

Chuyên nghiệp hay không, đầu tiên là nhìn đạo cụ, người trong nghề càng hiểu được cách nhìn đạo cụ.

Bộ kim châm này vừa được mở ra, tất cả mọi người ở đây đều khiếp sợ, ngay cả Cố Bắc Nguyệt cũng không ngoại lệ, cho dù là hắn cũng chưa thấy được bộ kim châm đầy đủ như thế này của Hàn Vân Tịch, mà Tỳ Ngọc Bá và Lạc Túy Sơn đang mất tập trung cũng nhìn theo.

Mặc dù mọi người đều khiếp sợ nhưng chỉ khiếp sợ ở trong lòng thôi, không ai biểu hiện ra bên ngoài cả, nhất là Tam trưởng lão và Liên Tâm phu nhân.

Trong lúc vô tình, cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh.

“Cố thái y, làm phiền ngươi giúp ta một chút.” Hàn Vân Tịch thấp giọng nói.

“Được.”

Giờ phút này, trái tim của Cố Bắc Nguyệt đột nhiên trở nên yên tĩnh như lúc đầu, giống như khuôn mặt đang yên tĩnh của hắn vậy, hắn nghĩ, nhất định là Hàn Vân Tịch đã chắc chắn.

Nữ nhân này, quả nhiên sẽ không làm cho người ta thất vọng.

Vốn hắn tưởng là Hàn Vân Tịch nhờ hắn lấy châm, nhưng ai ngờ Hàn Vân Tịch lại nói: “Giúp ta cởi hết quần áo của hắn.”

Mọi người ở đây đều là đại phu, chuyện cởi quần áo của người bệnh thì cũng là chuyện bình thường đối với bọn họ, tuy nhiên, Hàn Vân Tịch lại nói là “cởi hết”.

“Chuyện này… giải độc cũng cần phải làm vậy sao? Tần vương phi, ngươi là nữ nhân!” Liên Tâm phu nhân khó tin nhắc nhở.

Hàn Vân Tịch mặc kệ nàng, liếc Cố Bắc Nguyệt, ra hiệu hắn làm nhanh lên.

Cố Bắc Nguyệt cũng do dự, như vậy thực sự không thích hợp cho lắm.

“Cả người hắn có hai mươi khớp xương lớn và ẩn, trong hai trăm mười khớp xương nhỏ đều có độc tố, nhất định phải được loại bỏ một cách nhanh chóng, không cởi hết ra, sao ta có thể loại bỏ hết độc tố cho hắn?”

Lời này vừa nói ra, mọi người đã ngầm thừa nhận là Long Thiên Mặc đã trúng độc, đưa mắt nhìn nhau, toàn trường yên tĩnh, không ai phản bác.

Cố Bắc Nguyệt nghe thấy vậy, không so đo lễ nghĩa nữa, vội vàng cởi quần áo ra giúp Long Thiên Mặc, cởi đến lúc chỉ còn quần trong.

Quần áo cởi xong, Hàn Vân Tịch liền bắt đầu từ khớp xương lớn, tìm kiếm huyệt vị rồi chuẩn bị thi châm.

Tuy nhiên, vào lúc nàng cầm cây kim châm đầu tiên lên, Tam trưởng lão không nhịn được lên tiếng: “Sao ngươi lại có thể dùng châm một cách trực tiếp như vậy?”

Tam trưởng lão không phải là người không có kiến thức, châm cứu loại độc thì đương nhiên là hắn đã nghe qua, cũng từng được chứng kiến, thế nhưng, không nói đến châm cứu loại độc, chỉ nói đến chuyện châm cứu để trị liệu thôi thì trước khi thi châm phải xử lý kim châm, tiêu độc để phòng ngừa lây nhiễm mà?

Cách tiêu độc kim châm ở cổ đại là nấu, đây là cách cơ bản nhất, tiểu y đồ mới nhập môn vào Y Học viện đều biết, vậy mà Hàn Vân Tịch lại không hiểu.

Lúc nãy còn bị cả bộ kim châm của Hàn Vân Tịch hù dọa, lúc này thì Tam trưởng lão và những người khác đều đã phục hồi tinh thần lại, ở thời đại này, có rất nhiều tên giang hồ thích lấy đạo cụ ra để hù dọa người khác.

“Chắc hẳn kim châm của Tần vương phi là thứ hiếm có, không cần nấu lên.” Liên Tâm phu nhân mang vẻ mặt mỉa mai nói.

Nào ngờ, giọng điệu của Hàn Vân Tịch còn mang vẻ khinh thường hơn là nàng nữa: “Không cần, chắc hẳn Ngũ trưởng lão đây mới nhìn thấy loại châm dùng một lần này đúng không?”

Cái gì?

Châm dùng một lần?

Từ này không chỉ xa lạ với Liên Tâm phu nhân mà còn đối với mọi người đang đứng ở đây nữa.

Đây là ý gì?

“Thứ đồ của bàng môn tả đạo, người chủ lưu chính phái như ta tự nhiên là không biết.” Liên Tâm phu nhân vội vàng phản bác.

Hàn Vân Tịch cúi đầu, không giải thích gì thêm, chỉ khẽ cười một tiếng, sau đó cầm kim châm lên, tìm huyệt châm vào.

Huyệt vị châm vào lúc đầu thì người ở đây còn hiểu được chút ít, thế nhưng, mấy châm lúc sau thì ngay cả Tam trưởng lão là Y Thánh cũng nhìn không ra, không hề biết đến sự tồn tại của những huyệt vị kia.

Kim châm đâm càng lúc càng nhiều, sắc mặt của mọi người cũng càng lúc càng phức làm, rốt cuộc thì Hàn Vân Tịch đang làm gì? Đây đâu phải là tầm huyệt thi châm, đây rõ ràng là đâm lung tung!

Cứ đâm như vậy tiếp, thế nào cũng sẽ xảy ra án mạng.

Tam trưởng lão không nhịn được mà nhắc nhở: “Tần vương phi, nếu ngươi cứ thi châm lung tung như vậy, tự gánh lấy hậu quả!”

Lúc này Hàn Vân Tịch mới ngẩng đầu nhìn Tam trưởng lão, khẽ cười một tiếng: “Được, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Nàng vừa nói vừa lấy ra một cây châm dài, thế mà nhắm mắt lại, từ từ đâm vào trong huyệt vị của Long Thiên Mặc, mà một châm này đâm xuống, chỉ thấy da thịt chung quanh khớp xương đó từ từ chảy ra máu, máu màu đen.

Máu đen, có độc!

“Có độc?”

Tam trưởng lão không tự giác mà thấp giọng kêu lên, hắn không thể tin tưởng vào con mắt của mình nữa, thế nhưng, tất cả những gì ở trước mắt hắn lại là sự thật.

Trong khớp xương của Long Thiên Mặc, thật sự có độc.

Không nói đến chuyện trong người Long Thiên Mặc còn có bệnh gì, ít nhất, Hàn Vân Tịch không sai, hắn đã sai, Long Thiên Mặc trúng độc.

Khớp xương ở cả người hắn đều đau đớn là do trúng độc.

Cả căn phòng đều yên tĩnh đến mức đáng sợ, sắc mặt của Liên Tâm phu nhân trở nên trắng bệch, tất cả những người khác đều mang vẻ khiếp sợ, còn Cố Bắc Nguyệt, khóe miệng của hắn khẽ cong lên một cách chậm rãi, mỉm cười.

Trong yên tĩnh, Hàn Vân Tịch mở to mắt, mặc kệ cái khớp xương đang chảy máu kia, nàng bắt đầu xử lý khớp xương lớn thứ hai, khớp xương lớn thứ hai cũng nhanh chóng chảy máu độc ra, mà căn phòng thì càng lúc càng yên tĩnh, ngay cả âm thanh thở gấp của Long Thiên Mặc cũng biến mất.

Từ Tam trưởng lão đến tiểu y đồ, tất cả đều không tự giác được mà đến gần, trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Vân Tịch tầm huyệt thi châm, chỉ thấy động tác của Hàn Vân Tịch như nước chảy mây trôi, vừa lưu loát lại vừa xinh đẹp, bàn tay trắng giương lên rồi đặt xuống chính giữa, lại có một loại tao nhã không thể diễn tả thành lời.

Cả người Long Thiên Mặc có hơn hai trăm chỗ khớp xương, Hàn Vân Tịch không bỏ qua bất cứ chỗ khớp xương nào, mỗi một chỗ nàng đều cố gắng thi châm loại độc, cố gắng hết sức dùng châm thuật để loại bỏ Cốt Độc.

Lúc đến khớp xương cuối cùng, đầu của nàng đã đầy mồ hôi.

Cố Bắc Nguyệt lấy khăn lau mồ hôi, nhẹ nhàng lau giúp nàng, theo thói quen nghề nghiệp, Hàn Vân Tịch cũng không từ chối, nàng cũng không cảm thấy bị làm phiền, vẫn cúi đầu, nhắm mắt, chăm chú thi châm.

Nhưng mà, người nào đó trên nóc nhà lại từ từ nheo mắt lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Trong yên tĩnh, thời gian trôi qua rất nhanh, hết nửa ngày, trên người Long Thiên Mặc đã đầy kim châm, máu độc cũng đã chảy ra cả giường.

Rốt cuộc, sau khi Hàn Vân Tịch châm vào một châm cuối cùng thì thu tay lại.

Lúc này, Tam trưởng lão đứng bên cạnh Hàn Vân Tịch đã nhìn đến ngẩn người ra, Hàn Vân Tịch bẻ cổ, hoạt động đôi tay, cố tình nhìn Tam trưởng lão một cái.

Tam trưởng lão lập tức né tránh ánh mắt của nàng, thấy vậy, Hàn Vân Tịch vui vẻ, khẽ cười một tiếng, bắt đầu thu châm lại, những kim châm có thể sử dụng để loại độc trong khớp xương của Long Thiên Mặc thì đều loại độc ra được hết.

Động tác thi châm của Hàn Vân Tịch như nước chảy mây trôi, động tác thu châm lại càng lưu loát hơn, nhanh đến mức khiến cho người ta không nhìn rõ.

Thế nhưng, dù không nhìn rõ, mọi người vẫn nghiêm túc quan sát, sợ bỏ lỡ mất điều gì.

Hơn hai trăm huyệt đạo, một huyệt đạo cần dùng ít nhất năm cái kim châm, vậy thì có thể nghĩ được đã dùng hết bao nhiêu cái kim châm, chắc hẳn là gần một ngàn cái.

Những cái kim châm này, nàng cũng không bỏ lại vào bộ châm nữa, mà là cầm lên rồi quăng sang một bên, không được bao lâu thì đã quăng đi một đống châm.

Tất cả kim châm đều được lấy ra hết một cách nhanh chóng, Hàn Vân Tịch cầm cây kim châm dài cuối cùng, đứng dậy, cười nói với Liên Tâm phu nhân: “Đây không phải là phương pháp bàng môn tả đạo gì, châm dùng một lần có nghĩa là dùng một lần xong thì không dùng nữa, vứt đi!”

Nàng vừa nói, vừa quăng kim châm sang một bên, động tác vừa tao nhã lại vừa phóng khoáng.

Cả một bộ kim châm đó, gần một ngàn cây đó, thế mà cứ vứt đi như vậy, quả thực là phung phí của trời mà! Chẳng lẽ trong tay nàng có rất nhiều bộ sao?

Liên Tâm phu nhân nhìn đống kim châm dính đầy máu đen ở bên kia, lại nhìn qua Hàn Vân Tịch, trong một lúc thì cũng không biết nên nói gì cho phải.

Tam trưởng lão vẫn còn nhìn mấy cây kim dính đầy máu đen kia, càng không có lời gì để nói.

Hàn Vân Tịch đã đi qua một bên để rửa tay trước rồi, nàng rửa rất chăm chú, phảng phất từ nãy đến giờ chưa xảy ra chuyện gì cả.

Rửa xong, nàng mới nhìn về phía Vinh Thân vương: “Vinh Thân vương, làm phiền người hãy lau mình cho Thái tử điện hạ, mặc y phục vào, hai ngày nữa, ta sẽ đến để khám lại.”

Vinh Thân vương cũng cảm thấy choáng váng, Thiên Huy hoàng đế nói nữ nhân này không ra gì cả, thế nhưng, bây giờ nhìn lại thì cũng không phải là vậy!

Để lại một đám người vẫn chưa phục hồi tinh thần lại, Hàn Vân Tịch sửa sang lại y phục, xoay người ra ngoài.

Cố Bắc Nguyệt bước ra theo, sau khi rời khỏi sân, Cố Bắc Nguyệt mới mở miệng: “Vương phi nương nương, lúc nãy người… ha ha, tại hạ còn tưởng là người giải không được loại độc này.”

Cuộc tranh chấp lúc nãy, thật sự đã làm cho hắn chảy hết mồ hôi lạnh.

Ai ngờ, Hàn Vân Tịch lại dừng bước, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thật sự là giải không được, ta chỉ loại độc trước mà thôi.”

Nghe xong lời này, Cố Bắc Nguyệt cũng giống như mọi người, sửng sốt.

Hàn Vân Tịch nhún vai, tiếp tục đi về phía trước, không có thuốc giải độc, giải độc không được, chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận!

Dù đánh chết cũng không nhận!

Được rồi, nàng thừa nhận mình đã mất hết khí tiết, thế nhưng, nàng cũng chưa nói là mình đã giải độc xong, đây cũng không thể tính là nói dối mà.

Còn thời gian hai ngày, nàng nên làm gì bây giờ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK