"Nhanh lên!" Hắn không còn kiên nhẫn, lạnh lùng như Tu La.
Hàn Vân Tịch bình thường trở lại, dưới đáy lòng đem chính mình ra mắng, sao lại không có tiền đồ như vậy?
Hít vào một hơi thật sâu, nàng trấn định lại, "Lấy thanh kiếm ra, nếu không, nếu tay ta bị run rồi xảy ra tai nạn, đó không phải lỗi của ta."
"Ngươi đang uy hiếp ta?" Nam tử nheo lại hai tròng mắt.
"Ngươi có thể cho rằng như thế." Tuy rằng gia hỏa này làm mắt người say mê, nhưng Hàn Vân Tịch chung quy cũng không phải là hoa si.
Nàng đặc biệt coi trọng tính mạng, nhưng thật tình rất khó tập trung trong công việc khi tính mạng bị đe dọa.
Nếu Hàn Vân Tịch lúc nói ngẩng đầu lên, nhất định sẽ nhìn đến nam nhân thu hẹp ánh mắt thành một đường thẳng tắp, ánh mắt kia đủ để đem nàng thiên đao vạn quả.
Nhưng hung hăng thế để làm gì? Ai nói với hắn cuối cùng sẽ khoan dung với người khác đâu?
Trường kiếm, vẫn là chậm rãi thu trở về.
Hàn Vân Tịch cũng không nhiều lời, sau khi lấy bông tăm kiểm tra miệng vết thương, nghiêm túc, chuyên chú.
Giải độc có hai bước: 1) bài độc (排毒), 2) hóa độc (化毒)
Bài độc chính là nghĩ cách đem độc tố trong cơ thể bài xuất ra, mà hóa độc lại là nhằm vào những độc tố không thể bài xuất ra, hóa độc cần phải dùng dược vật để hóa giải độc tố. Bài độc chính là thế mạnh của Hàn Vân Tịch.
Bài độc có hai loại biện pháp, một là châm thuật, hai là dược liệu. Trước tiên dùng châm thuật lấy hết khả năng để bài độc, sau đó dùng dược vật hấp thu tàn lưu của độc tố.
Nghiêm túc kiểm tra một phen, Hàn Vân Tịch khẳng định, độc tố của gia hỏa này có thể hoàn toàn bài xuất ra, chỉ tiếc, trên tay nàng không có dược.
Nàng không phát ra một tiếng, lấy ra ngân châm tìm huyệt vị. Những bộ phận khác nhau trên cơ thể đều tương ứng với độc tố khác nhau và huyệt đạo khác nhau. Nếu là đại phu bình thường, phỏng chừng muốn tìm nửa ngày, nhưng này đối với nàng mà nói lại như chuyện thường ngày.
"Sẽ đau, chịu đựng."
Nam tử không trả lời, rũ mắt nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch, nàng rõ ràng là một xấu nữ, vì sao lại mĩ mạo khuynh thành, kinh diễm mọi người như vậy? Nàng rõ ràng nhát gan khiếp nhược, từ đâu ra khí phách gan dạ sáng suốt, gặp nguy không loạn? Nàng rõ ràng là phế tiểu thư của Hàn gia, làm sao biết đến chiêu thức châm thuật tinh vi ấy?
Hàn Vân Tịch cũng không biết hoài nghi của nam tử, nàng chính là đang nghiêm túc tìm huyệt nhập châm, mày đẹp hơi chau, chuyên chú, chuyên nghiệp, cẩn thận, nghiêm cẩn, cả người tản mát ra uy nghiêm không dung nếu bị quấy rầy.
Nam tử nhìn nhìn, cũng chưa phát hiện chính mình đang sửng sốt, liền phát hiện bộ dáng nghiêm túc của nữ nhân này, tựa hồ cũng chẳng còn nhiều chán ghét nữa.
Theo từng cây ngân châm nhập huyệt, miệng vết thương bắt đầu chảy ra máu màu đen, chỉ chốc lát sau thì càng ngày càng nhiều, thậm chí có chút ghê tởm, Hàn Vân Tịch mày nhăn cũng chưa nhăn một chút, thật cẩn thận giúp nam tử chà lau, tránh cho máu độc đụng tới mặt khác trên miệng vết thương.
Đến khi miệng vết thương chảy ra máu đỏ tươi, Hàn Vân Tịch mới thu hồi ngân châm, rửa sạch miệng vết thương, cầm máu rịt thuốc, rồi băng gạc băng vải.
Một loạt bước làm xuống, thuần thục nhanh nhẹn, đâu vào đấy, toàn bộ quá trình bất quá mất 30 phút.
Tuy rằng nàng không tính toán phụ trách tính mạng đối với người nam nhân này, nhưng nàng vẫn là tận hết khả năng mà đem độc tố bài xuất ra. Còn lại tàn lưu độc tố ở trong các bộ phận cơ thể, dưới tình huống không có dược, chỉ có thể để mặc cho số phận của nam tử.
Dược mà nàng dùng trên miệng vết thương của nam tử bất quá là giảm nhiệt cùng tạm thời ức chế độc tính mà thôi. Nếu lại nói đến tìm dược, nàng cũng không có biện pháp giữ lại người nam nhân này, nơi này chính là Tần Vương phủ, hiện tại chính là đêm động phòng hoa chúc, tân lang quan của nàng có thể tùy thời đều có khả năng tiến vào, vạn nhất nàng bị gặp đang cùng nam nhân khác ở bên nhau, nàng sẽ không toàn mạng!
Người này, rời đi càng sớm càng tốt, vĩnh viễn không cần lại đến là tốt nhất!
Hàn Vân Tịch đưa ra mấy bao thảo dược, nghiêm túc nói, "Cầm lấy dược này về mỗi ngày đổi một lần, qua mấy ngày liền không có việc gì, ngươi chạy nhanh đi thôi."
Ai ngờ, nam tử lại nhướng mày nhìn nàng, hỏi, "Hàn Vân Tịch, đêm động phòng hoa chúc, ngươi muốn bổn vương đi nơi nào?"
Nani (cái gì)?
-o-
(*) nani (纳尼) -trong phiên âm tiếng Trung đọc là "nani." Đây là câu cảm thán mượn từ của tiếng Nhật. Nani? = "cái gì?"