Mộc Linh Nhi thân mặc áo tím, cầm trong tay một thanh nhuyễn kiếm đứng lên trên ghế, lông mày dựng đứng, mắt phượng trợn lên, mặt phấn nhăn lại, phẫn nộ đều viết lên trên mặt.
Sở Thanh Ca ngồi trên bàn, áo trắng xuất trần, cô phương tự thưởng, mắt hạnh kiêu căng, mặt đầy khinh thường.
“Ngươi lập tức xin lỗi cho ta!” Mộc Linh Nhi một lần nữa nghiêm nghị.
Sở Thanh Ca khinh thường hừ lạnh, mắt liếc qua tiểu ăn mày co quắp tại một góc: “Ngươi trước hết đi hỏi nó một chút có gánh nổi lời xin lỗi của bản tiểu thư không.”
Tiểu ăn mày ở một góc là một cố bé chừng bảy tám tuổi, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, bên mặt có một dấu bàn tay đỏ rực, làm cho người khác sửng sốt.
Cô bé ngồi xổm trên mặt đất nhìn chằm chằm Sở Thanh Ca cùng Mộc Linh Nhi, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng kia tràn đầy sợ hãi, cả người đều run cầm cập.
Cố bé bởi vì xin ăn Sở Thanh Ca, không cẩn thận tay đụng phải góc áo của nàng ta, bị nàng ta hung hăng cho một bạt tai, trực tiếp ngã vào một góc.
Khi đó tỷ tỷ áo tím ở ngay sát vách bên cạnh nữ tử áo trắng, lập tức đứng dậy đem cái ghế đá vào nữ tử áo trắng, mắng câu: “Tiểu hài tử ngươi cũng ra tay, ngươi là cái đồ nữ nhân độc ác!”
Nữ tử áo trắng đem cái ghế đá văng xuống dưới lầu, trả lời một câu “Xen vào việc của người khác”, thế là hai người liền đánh nhau.
“Làm sao gánh không nổi hả? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Khốn kiếp Tây Chu Sở gia tính là cái thứ gì, coi như hôm nay là người Tây Chu hoàng gia, cũng phải nói xin lỗi mới được?”
Mộc Linh Nhi phẫn nộ đến cực điểm, ngay cả lời mắng thô tục cũng nói ra, nàng không thể chấp nhận được nhất là hạng người khi dễ trẻ nhỏ cùng người già!
“Nha đầu thối, miệng ngươi sạch sẽ chút cho ta!” Sở Thanh Ca cũng nổi giận.
Ai ngờ, Mộc Linh Nhi nâng cằm, nghiêm nghiêm túc túc, gằn từng chữ mắng: “Ngươi, mẹ, kiếp! Tiện nhân!”
Sở Thanh Ca từ nhỏ đến lớn chưa từng nói một câu thô tục, càng không bị ai mắng thô tục lần nào, nàng cả người đều tức giận.
Hôm nay đi ra ngoài không mang theo cung tiễn, nếu không nàng tất nhiên sẽ một tiễn bắn thủng miệng của nha đầu thối này.
“Ngậm miệng! Nha đầu thối thô tục! Đồ không có giáo dục!” Nàng vỗ bàn đứng dậy, móc lên một miếng ghế đã nát văng mạnh vào Mộc Linh Nhi.
“Giáo dục là cái gì? Có thể ăn sao?”
Mộc Linh Nhi linh hoạt tránh đi, nàng mặc dù rất phẫn nộ, nhưng cũng không ngốc, nàng đương nhiên biết Tây Chu Sở gia, cũng biết Tây Chu Sở gia tiễn thuật thiên hạ vô song, nhưng, Sở Thanh Ca hôm nay không mang cung tiễn, chưa chắc sẽ là đối thủ của nàng.
“Ngươi!” Sở Thanh Ca cũng không biết trả lời như thế nào, liên tiếp đạp thật nhiều ghế qua, tất cả đều bị Mộc Linh Nhi tránh đi.
“Ta cái gì mà ta? Ta ghét nhất loại người như ngươi! Cùng ta nói về giáo dục? Nói cứ như mình có giáo dục không bằng. Ngươi có giáo dục sao?” Mộc Linh Nhi tức giận chất vấn.
Nữ tử có giáo dục lại bởi vì bị tiểu ăn mày đụng phải góc áo liền vung tay đánh người ta một bạt tai? Có giáo dục thật sự không phải cứ treo ở trên miệng là được!
“Bản tiểu thư có giáo dục không phải ngươi...”
Sở Thanh Ca còn chưa nói xong, Mộc Linh Nhi liền đánh gãy: “Ngươi cũng không ngồi xổm xuổng tiểu ra rồi chiếu xem bản thân, giả thanh cao, giả cao quý, kỳ thật nội tâm bẩn thiủ nhất, hạ đẳng nhất! Gái thanh lâu còn thuận mắt hơn nhà ngươi! Bản cô nương nhìn ngươi thế nào cũng là hai chữ để hình dung, buồn nôn!”
Sở Thanh Ca bị mắng trợn mắt há hốc mồm, những lời bẩn thỉu này để nàng nghe đều cảm thấy lỗ tai bị bẩn, nàng phẫn nộ phát điên mất, trực tiếp một bàn tay hướng Mộc Linh Nhi đánh tới: “Tiện nhân! Bản tiểu thư muốn ngươi sống không bằng chết!”
Không có cung tiễn, nàng cùng nha đầu thối này thế lực ngang nhau, nhưng, nàng có thể hạ độc!
Hôm nay không thu thập tiểu tiện nhân này, nàng không phải Sở Thanh ca!
“Chậc chậc, thiên kim đại tiểu thư có giáo dục cũng nói chữ "Tiện"! Ngươi biết chữ "Tiện" như thế nào không? Chính là ngươi đó!”
Mộc Linh Nhi khinh thường mỉa mai, nàng không có trốn xa, cầm nhuyễn kiếm chủ động công kích.
“Ta muốn xé nát miệng của ngươi!”
Sở Thanh Ca bùng nổ, liên tục đánh ra mấy chưởng, ý không phải đánh trúng Mộc Linh Nhi, mà để hạ độc.
Một chưởng ra, chưởng phong lần lượt đảo qua, phấn độc liền bay ra trong không khí.
Ai biết, ngay lúc này, một đạo kim châm đột nhiên từ phía bên phải bay tới, phi tốc xuyên qua giữa hai người bọn họ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, xung quanh lập tức phát ra mùi thơm ngát nhàn nhạt.
Mộc Linh Nhi cùng Sở Thanh Ca đồng thời ngừng lại, quay đầu nhìn, thấy một nữ tử không biết khi nào đã ngồi ở một bên.
“Hàn Vân Tịch!” Hai người đồng thanh, đều thật bất ngờ.
Không sai, chính là Hàn Vân Tịch, nàng để Triệu Ma Ma về trước, mình vụng trộm đi đến đến xem rất lâu, nếu như không phải Sở Thanh Ca dùng độc, nàng còn chưa hẳn sẽ ra tay.
“Ngươi hạ độc?”
“Ngươi giải độc!”
Mộc Linh Nhi cùng Sở Thanh Ca lại đồng thanh, Mộc Linh Nhi là dược sư, đối với độc không quen thuộc, nàng ngửi thấy mùi hương chỉ biết là có vấn đề, mà Sở Thanh Ca độc thuật tinh xảo, thấy tức khí kia liền biết Hàn Vân Tịch phóng giải dược tới, hóa giải độc nàng ta vừa hạ.
Nghe xong lời kia của Sở Thanh Ca, Mộc Linh Nhi lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, nàng vội vàng thối lui, tức giận mắng: “Sở Thanh Ca ngươi quá hèn hạ!”
“Mộc Linh Nhi, nàng ta hạ chính là xuân dược đấy.” Hàn Vân Tịch không quên thêm mắm thêm muối.
“Cái gì?” Mộc Linh Nhi kêu lên sợ hãi, quá không thể tưởng tượng rồi.
“Đường đường đại tiểu thư Tây Chu Sở gia, trên người lại mang theo xuân dược?” Hàn Vân Tịch cười đến đặc biệt mập mờ.
Sở Thanh Ca vừa thẹn lại vừa giận: “Hàn Vân Tịch, ngươi câm miệng cho ta! Bớt xen vào việc của người khác.”
Hàn Vân Tịch thái độ nhàn nhạt đứng lên, lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi ai đạp cái ghế xuống lầu?”
Thấy bộ dạng kia của nàng, Sở Thanh Ca vội vàng trả lời: “Không có làm ngươi bị thương!”
Nàng mới mở miệng, Hàn Vân Tịch liền trong lòng hiểu rõ: “Dọa đến ta, bổn vương phi từ trước đến nay không chịu được sợ hãi.”
Thân ở Thiên Ninh, đi ra ngoài lại không mang vũ khí, Sở Thanh Ca biết mình ở vào yếu thế, nhưng, nàng cũng không sợ, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Hàn Vân Tịch liếc Mộc Linh Nhi một chút, vừa định thần ngồi xuống: “Các ngươi trước mắt cứ tiếp tục, xong, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Vậy ngươi cứ chờ xem!” Sở Thanh Ca nói đến ý vị sâu xa.
Lúc này, Mộc Linh Nhi đột nhiên cầm kiếm đánh lén tới, Sở Thanh Ca trong lúc nhất thời trốn không thoát, bị rách mất hơn nửa phân tay áo, lưỡi kiếm chà xước da.
“Ngươi đánh lén!” Nàng ta tức giận.
“Đánh lén chính là ngươi!”
Mộc Linh Nhi bởi vì chuyện xuân dược đã giận điên lên, không để ý tới Sở Thanh Ca sẽ còn tiếp tục hạ độc, nàng nhuyễn kiếm vung lên một đao quét ngang, đủ loại chiêu thức liên tiếp không ngừng xuất ra, làm cho Sở Thanh Ca không còn nhàn hạ nữa.
Nàng ta chỉ có thể tiếp tục dùng độc, nàng ta vừa tránh vừa trốn một bên, mỗi lần né tránh xong liền tung ra phấn độc.
Độc phấn vô sắc vô vị, theo động tác của Sở Thanh Ca dần dần tích tụ nhiều trong không khí, độc tính dày đặc, một khi hút vào sẽ trúng độc.
Theo tình thế như vậy, Mộc Linh Nhi thua không còn gì phải nghi ngờ, thế nhưng, Hàn Vân Tịch ở một bên nhìn này.
Nàng lợi dụng hệ thống giải độc vô cùng chuẩn xác tính ra nồng độ độc tố tích lũy trong không khí, khi nồng độ đạt tới một giá trị có thể gây nên trúng độc, lập tức phóng ra kim châm giải độc.
Hương thơm giải dược bay khắp nơi, Mộc Linh Nhi lúc này mới ý thức được Sở Thanh Ca lại hạ độc, mà Sở Thanh Ca cũng biết Hàn Vân Tịch lại làm hỏng chuyện tốt của nàng ta!
Mộc Linh Nhi dùng ánh mắt còn lại liếc Hàn Vân Tịch một chút, đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch lại nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, đừng cho là ta đang giúp ngươi, đã giúp một lần vĩnh viễn không có lần thứ hai! Ta chỉ là nhìn nàng ta liền khó chịu mà thôi.”
Đã giúp một lần, bị lấy oán trả ơn, vĩnh viễn không có lần thứ hai.
Lời Hàn Vân Tịch, Mộc Linh Nhi tự nhiên nghe hiểu ý tứ, nàng hừ lạnh một tiếng, cũng lờ đi Hàn Vân Tịch, tiếp tục cùng Sở Thanh Ca chém giết.
Sở Thanh Ca cũng nhìn qua phía Hàn Vân Tịch, ánh mắt ngoan độc: “Hàn Vân Tịch, bản tiểu thư hôm nay phụng bồi tới cùng!”
Nàng ta là từ nhỏ đã học độc thuật, không tin đánh không lại Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch thích giải độc như vậy đúng không, nàng ngược lại muốn xem xem có phải loại nào nàng ta cũng giải được hay không.
Rất nhanh, Sở Thanh Ca liền lấy ra rất nhiều độc dược lợi hại ra, đáng tiếc, tất cả đều bị Hàn Vân Tịch hóa giải.
Nàng không tin, cố chấp tiếp tục, lại không cẩn thận bị Mộc Linh Nhi đâm cho một kiếm vào trên bờ vai.
Vết thương tại kho độc thảo còn chưa có khỏi hẳn nữa, lần này lại bị đả thương vết thương chồng chất.
Nàng ấn lấy bả vai, cuối cùng ngừng lại.
“Xin lỗi!” Mộc Linh Nhi một mực yêu cầu.
Sở Thanh Ca là người cao ngạo như thế làm sao lại cúi đầu, nàng nhìn cũng không nhìn Mộc Linh Nhi một chút, quay người muốn đi.
Mộc Linh Nhi dùng nhuyễn kiếm ngăn trước mặt nàng ta, lạnh giọng với tiểu ăn mày kia nói: “ Ngươi qua đây!”
Tiểu ăn mày mặc dù biết Mộc Linh Nhi ra mặt cho nàng, thế nhưng, nàng vẫn là không dám.
“Lề mề cái gì, tới mau!” Mộc Linh Nhi tâm tình không tốt, tính tình cũng không tốt theo.
Tiểu ăn mày sợ hãi, không những không đi qua, ngược lại trốn đến sau lưng Hàn Vân Tịch.
Mộc Linh Nhi tức giận: “Sợ cái gì, tới đây!”
Đúng vào lúc này, Sở Thanh Ca đột nhiên đẩy Mộc Linh Nhi ra: “Người ta không lĩnh tình, ngươi còn muốn xen vào việc của người khác, tránh ra!”
“Chính là...”
Mộc Linh Nhi đột nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy toàn thân run lên, không thể động đậy.
Sở Thanh Ca nhìn Hàn Vân Tịch, khịt mũi coi thường cười cười, không còn nghi ngờ gì, nàng ta đã hạ độc thành công.
Nàng ta nghênh ngang muốn rời khỏi, ai ngờ, Hàn Vân Tịch đột nhiên từ trong tay áo đánh ra một đạo kim châm, lực đạo thế như chẻ tre lướt qua chóp mũi Sở Thanh Ca, bắn lên một bên trên tường.
Sở Thanh Ca sợ hãi, vội vã sờ lên cái mũi của mình, xác định còn mới yên tâm. Nàng căn bản không nghĩ tới kim châm Hàn Vân Tịch sẽ nhanh chuẩn xác và hung hãn như vậy.
“Ha ha, xem ra Sở gia đại tiểu thư cũng giống bổn vương phi đều không chịu được sợ hãi nhỉ.” Hàn Vân Tịch cười đến duyên dáng tao nhã.
Sở Thanh Ca lại không nhúc nhích, không phải nàng thờ ơ, mà là nàng trúng độc động đậy không được.
Nàng chỉ biết mình trúng độc, nhưng lại không biết trúng độc gì, nói một cách khác, nàng giải không được.
Hàn Vân Tịch mới nhàn hạ đi qua, nàng có chút hăng hái giữ chặt dây thắt lưng của Sở Thanh Ca, cười nói: “Nếu như bổn vương phi nhớ không lầm, Sở đại tiểu thư còn thiếu bổn vương phi một món nợ?”
Lần trước tại kho độc thảo, hai người đánh cược, Sở Thanh Ca thua phải để quần áo ở lại.
Sở Thanh Ca đương nhiên nhớ chuyện này, gặp Hàn Vân Tịch đang chậm rãi tháo vạt áo của nàng ra, nàng lập tức hét ầm lên: “Hàn Vân Tịch, ngươi dừng tay cho ta! Dừng tay!”
Hàn Vân Tịch không them để ý tới, chậm rãi đem dây thắt lưng từng chút từng chút kéo ra, đừng nói Sở Thanh ca, chính là Mộc Linh Nhi ở một bên đều thấy kinh hồn bạt vía, phải biết nơi này chính là quán rượu!
Nơi này đánh nhau hung ác như thế không ai dám vây xem, nhưng dưới lầu cùng bên ngoài nhất định sẽ đầy người.
Y phục Sở Thanh Ca này có thể giữ được không?