Nàng vô cùng dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề, "Hàn Vân Tịch, mẹ ngươi, Thiên Tâm phu nhân chính là Tứ tiểu thư Mộc gia, Mộc Tâm. Trên người của ngươi chảy một nửa dòng máu của Mộc gia. Không nể mặt tăng, cũng nể mặt phật, ngươi không thể nhìn Mộc gia bị huỷ như vậy."
Liên Tâm phu nhân vốn tưởng rằng nếu nàng nói ra lời này, Hàn Vân Tịch bọn họ sẽ khiếp sợ. Nàng cũng không nghĩ rằng Hàn Vân Tịch bọn họ, từng người so với từng người còn ổn định hơn, một chút phản ứng cũng không có.
Thật ra, người chân chính ổn định chỉ có Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu, Hàn Vân Tịch vẫn còn một chút khiếp sợ.
Mặc dù không có được câu trả lời rõ ràng từ Ách Bà Bà, nhưng chuyện Mộc Tâm chính là Thiên Tâm, nàng vẫn rất tin tưởng. Hôm nay, cũng coi là lời khẳng định. Nói như vậy, nàng và nha đầu Mộc Linh Nhi lại thành quan hệ biểu tỷ muội. Khó trách, nàng đối với nha đầu kia, chung quy là ngoan cố không hạ tâm ra tay.
"Các ngươi, các ngươi, đã sớm biết? Các ngươi biết Ách Bà Bà bị trúng độc? Ách Bà Bà đã nói sao?" Liên Tâm phu nhân bất khả tư nghị hỏi.
Vừa nhắc tới sự tình Giải Dược, tâm tình Cố Thất Thiếu liền không tự chủ, rút ra một chút đau đớn. Hắn ủy khuất nhìn hướng Hàn Vân Tịch. Bất đắc dĩ, từ sau khi hắn và Long Phi Dạ quyết đấu, Hàn Vân Tịch cũng chưa từng hỏi lại chuyện này.
Oan ức cái gì, chẳng lẽ đời này hắn cứ gánh chịu như vậy? Cố Thất Thiếu thật sự bất đắc dĩ.
Sinh tử của Ách Bà Bà, Hàn Vân Tịch sẽ không tiết lộ cho Liên Tâm phu nhân.
Thái độ của nàng so với Liên Tâm phu nhân còn thẳng thắn hơn, trực tiếp nói, "Năm đó, mẹ ta nhờ ngươi mưu cầu cho Hàn Tòng An chức vị quản lý, mẹ ta đã cho ngươi chỗ tốt gì?"
Trong con ngươi Liên Tâm phu nhân xẹt qua một vệt phòng bị, chất vấn, "Ngươi còn biết được bao nhiêu chuyện?"
"Thế nào, ngươi nghĩ sẽ lừa gạt ta cái gì sao? Ta biết được không ít chuyện. Nếu ngươi muốn nói dối, ha ha, tự kiềm chế một chút."
Thật ra, Hàn Vân Tịch cũng chỉ biết Thiên Tâm phu nhân và Liên Tâm phu nhân là chị em gái, Thiên Tâm phu nhân nhờ cậy Liên Tâm phu nhân giúp Hàn Tòng An. Còn lại, nàng cũng không biết gì. Nhưng mặt nàng vẫn đầy nguy hiểm, uy hiếp, vẫn chấn nhiếp Liên Tâm phu nhân.
Được Long Phi Dạ dạy dỗ, Hàn Vân Tịch có thêm một sở trường nữa, chính là năng lực đàm phán.
"Ta có thể nói cho ngươi biết tất cả, cũng có thể nói cho ngươi biết, ngươi cha ruột là ai. Chỉ cần ngươi có thể giữ được Mộc gia." Liên Tâm phu nhân rốt cuộc nhả thính.
Mặc dù trong lòng đã sớm hiểu rõ, nhưng vừa nghe đến hai chữ "Cha ruột", Hàn Vân Tịch lại kích động, thậm chí có chút hơi khẩn trương.
Nhưng bên ngoài, nàng vẫn tỏ ra rất ổn định, rất thông minh, hỏi tiếp, "Liên Tâm phu nhân, cái ngươi gọi là giữ được Mộc gia, phải làm cách nào để đảm bảo?"
Thấy Hàn Vân Tịch ổn định như thường, dáng vẻ không sợ hãi, không lớn, đáy mắt Liên Tâm phu nhân xẹt qua một vệt phức tạp. Nàng biết, nếu như nàng không cho Hàn Vân Tịch một điều kiện để nàng ta hài lòng, lần đàm phán này, sợ là không thể nói tốt.
Đương nhiên, Liên Tâm phu nhân cũng không phải là đèn cạn dầu. Nàng do dự một chút, thử dò xét nói, "Tất nhiên, miễn toàn bộ hình phạt cho Mộc Anh Đông, Mộc gia vẫn như cũ."
Hàn Vân Tịch ha ha cười lớn, "Liên Tâm phu nhân, ngươi không khỏi đánh giá quá cao bản lĩnh của Bản vương Phi! Lại không nói, Dược Thành không phải là nơi ta nói là được. Cứ coi như lời nói của ta có trọng lượng, sự tình Mộc Anh Đông cấu kết Độc môn, chứng cứ đã xác thực, quá rõ ràng. Bây giờ muốn miễn toàn bộ tội lỗi của hắn thì phải làm như thế nào để chư gia Dược thành nể phục? Phải làm như thế nào giao phó cho Y thành ngươi?"
"Chỉ cần ngươi đáp ứng, Y thành bên kia, Bản Phu Nhân tự có biện pháp ứng đối." Liên Tâm phu nhân rất khẳng định.
"Xem ra, Liên Tâm phu nhân rất được hoan nghênh ở Y thành!" Hàn Vân Tịch cười nói.
Liên Tâm phu nhân coi thường nàng châm chọc, lại nói, "Hàn Vân Tịch, Dược Quỷ Đường của ngươi không phải là vẫn muốn Mộc Linh Nhi sao? Không bằng như vậy, đem sự tình hồi trùng độc đẩy cho Tạ gia, về phần hiệp nghị giữa Mộc Anh Đông cùng Quân Diệc Tà, cũng đẩy cho Tạ gia. Chỉ cần nói là Tạ gia cấu kết cùng Quân Diệc Tà, hãm hại Mộc Anh Đông. Mộc Anh Đông nóng lòng muốn bảo hộ nữ nhi, lại một lúc nổi lên tham niệm, cho nên mới..."
Lời còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã lạnh lùng cắt đứt, "Liên Tâm phu nhân, ngươi coi người của Vương gia, còn có toàn bộ người của Dược Thành đều là người ngu dốt sao?"
Liên Tâm phu nhân rất hiểu chuyện, đương nhiên, "Hàn Vân Tịch, bây giờ ngươi là học trò Dược Vương. Chỉ cần ngươi mở miệng, ai dám không giả bộ ngu?"
"Cho nên, ngươi cho Hàn Vân Tịch ta là kẻ ngu ngốc rồi? Ngươi nói ra nhiều bí mật như vậy, chỉ muốn đổi lấy tính mạng của Mộc Anh Đông?" Hàn Vân Tịch rất khinh thường. Thật ra, trong nội tâm nàng rất hiếu kỳ, chỉ mong Liên Tâm phu nhân mau nói hết bí mật.
Liên Tâm phu nhân lắc đầu liên tục, "Hàn Vân Tịch, dù nói thế nào, Mộc Anh Đông cũng là cậu ruột ngươi. Ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu!"
"Vậy phải xem giá trị của Mộc Anh Đông trị giá bao nhiêu!" Hàn Vân Tịch cười lạnh. Muốn dùng lá bài tình thân để chơi đùa với nàng chơi, không có hiệu quả!
"Ngươi! Ngươi không thể vô tình như vậy!" Liên Tâm phu nhân căm giận chỉ trích.
Hàn Vân Tịch cười ha ha, "Vô tình? Các ngươi rõ ràng biết được chân tướng, khi mẹ ta khó sinh, các ngươi ở nơi nào? Ta ở Hàn gia chịu nhiều đau khổ, các ngươi ở nơi nào? Ta đến Y Học Viện hỏi tới mẹ ta, ngươi còn một mực phủ nhận, không nhận biết? Bây giờ lại tới đây gặp ta để nhận thân thích? Không khỏi quá muộn!"
"Ngươi hiểu lầm! Mộc Anh Đông căn bản không biết Thiên Tâm phu nhân chính là Liên Tâm. Cho nên, hắn mới một mực nhốt Ách Bà Bà, muốn dụ mẹ ngươi trở về! Ách Bà Bà không nói cho ngươi biết sao?" Liên Tâm phu nhân từ từ giải thích, từ từ dò xét.
Hàn Vân Tịch né tránh không đáp, chẳng qua là khinh thường hừ lạnh.
Liên Tâm phu nhân đoán không ra tâm tư của nàng, chỉ có thể tiếp tục đánh bài tình cảm, "Năm đó, mẹ ngươi mang thai ngươi, lại phát hiện phụ thân ngươi gian díu với những cô gái khác, nàng chọn rời đi. Nàng đến Thiên Ninh, đổi tên đổi tính, gả cho Hàn Tòng An. Từ đó về sau, Mộc Anh Đông cũng không biết tung tích của mẹ ngươi. Mẹ ngươi muốn giúp Hàn Tòng An, nên mới chủ động tìm tới ta. Nếu không, ta cũng không biết tất cả những chuyện về sau này."
Liên Tâm phu nhân vừa nói, lại làm bộ làm tịch thở dài chừng mấy tiếng, "Vân Tịch, những năm gần đây, ta một thân một mình trông coi bí mật này, hồi nào không muốn nhận ngươi. Nhưng một khi ta thừa nhận ngươi, phụ thân ngươi nhất định sẽ tìm tới cửa. Ban đầu, mẹ ngươi chọn rời khỏi Độc Tông, gả cho Hàn Tòng An là vì muốn ngươi cách xa Độc Tông, an an, ổn ổn sống hết đời!"
Thấy mặt Hàn Vân Tịch đầy ngưng trọng, Liên Tâm phu nhân tâm vui mừng, lại tiếp tục giải thích, "Cho nên, ta cũng không nói cho cậu ngươi, cũng là sợ hắn vì danh dự của Mộc gia, không thừa nhận ngươi. Ngươi cũng đừng trách cậu ngươi. Hắn thân là Nhất Gia Chi Chủ, luôn đặt vinh dự, tiền đồ của gia tộc cao hơn tất cả. Hắn phải giam Ách Bà Bà, muốn dụ dỗ mẹ ngươi trở về, cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi!"
Liên Tâm phu nhân dừng lại, chờ phản ứng của Hàn Vân Tịch. Bất đắc dĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch càng căng cứng, cặp mắt nhìn nàng chằm chằm, cũng không có mở miệng.
Một phòng yên tĩnh, chân tướng như thế nào, trong lòng Long Phi Dạ hiểu rõ. Hắn không nói một lời, chỉ chờ Liên Tâm phu nhân nói ra thân phận cha đẻ của Hàn Vân Tịch. Mà Cố Thất Thiếu tiêu sái nhất, việc không liên quan đến mình, không có đất dụng võ nên chỉ mải đùa giỡn đầu ngón tay gầy trơ cả xương của mình, trong lòng đã sớm cự tuyệt tất cả những chuyện này.
Vô luận cha đẻ của Hàn Vân Tịch là ai. Vô luận Hàn Vân Tịch có phải Độc Nữ hay không. Chỉ cần hắn thích, Hàn Vân Tịch cũng chỉ là Hàn Vân Tịch mà thôi.
Yên lặng giằng co, so đấu không chỉ là kiên nhẫn, còn là chủ động. Giải thích nhiều như vậy, Liên Tâm phu nhân bất tri bất giác đã mất quyền chủ động. Yên lặng càng lâu, nàng càng bất an.
Cuối cùng, nàng không kềm chế được, lại mở miệng, "Vân Tịch, nếu như mẹ ngươi còn sống ở trên đời, nhất định sẽ không đành lòng nhìn Mộc gia cứ như vậy bại lụi. Mộc gia có thể đi tới hôm nay, chính là xây bằng xương máu của con cháu qua mấy đời!"
Hàn Vân Tịch thở dài một tiếng, cuối cùng mở miệng, "Liên Tâm phu nhân, nếu chẳng qua là tới nhận thân thích, vậy thì mời ngươi trở về đi."
Lời này, thật là làm cho toàn bộ kiên nhẫn cũng đả kích của Liên Tâm phu nhân phải buông xuống, nàng rốt cuộc tức giận, lạnh giọng, "Hàn Vân Tịch, điều gì nên nói, ta đã nói. Ngươi còn muốn như thế nào nữa?"
"Phụ thân ta là người nào trong Độc Tông?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng hỏi.
"Ta không biết! Chuyện này, ngay cả Ách Bà Bà cũng không biết, ngươi cảm thấy ta cùng Mộc Anh Đông có thể biết không?" Liên Tâm phu nhân hỏi ngược lại.
Hàn Vân Tịch gật đầu một cái, "Ta tin ngươi, ngươi đi đi."
Liên Tâm phu nhân nhất thời cũng không phản ứng kịp, "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
"Ngươi nói nhảm nhiều như vậy, lại không trả lời được một câu hỏi ta muốn biết? Thà ngươi lãng phí thời gian ở chỗ này của ta, còn không bằng tự mình đi tới Vương gia một chuyến, yêu cầu Vương gia chủ một câu. Có lẽ, còn có thể chuyển cơ."
Hàn Vân Tịch đơn giản là đùa giỡn người khác, Liên Tâm phu nhân hung hăng vỗ án, đứng dậy liền đi. Nhưng nàng đã bước ra tới cửa, Hàn Vân Tịch vẫn không lên tiếng giữ người.
Liên Tâm phu nhân cũng sắp tự tức chết. Tiểu nha đầu Hàn Vân Tịch này còn trẻ tuổi, làm sao còn khó ứng đối hơn so với những lão già Y Học Viện kia?
Rốt cuộc, nàng lại xoay người.
Vừa thấy Liên Tâm phu nhân xoay người, tâm tình Hàn Vân Tịch đang treo lơ lửng cũng hạ xuống. Nàng biết, trận đàm phán này, nàng thắng.
"Hàn Vân Tịch, thời điểm năm đó mẹ ngươi đi cầu ta hỗ trợ, đã cho ta một vật. Có lẽ, vật kia có thể nói cho ngươi biết, cha đẻ của ngươi là ai." Rốt cuộc Liên Tâm phu nhân đã lấy ra tiền đặt cược lớn nhất.
Đây mới là tin tức thực sự sự có giá trị, Long Phi Dạ cùng Cố Thất Thiếu, tất cả ngẩng đầu nhìn đến. Tâm tình Hàn Vân Tịch vô cùng kinh hãi, cảm thấy chuyện này vô cùng ngoài ý muốn.
Liên Tâm phu nhân vốn không muốn nói ra chuyện này, bởi vì vật kia có giá trị không nhỏ. Nàng sẽ một mực cất giấu, chờ một ngày nào đó, nhan sắc suy tàn, không sống ở Y Học Viện được nữa, còn có thể lấy ra lấy lòng viện trưởng đại nhân. Ban đầu, chính là coi trọng phân thượng vật kia, nàng mới giúp Mộc Tâm một tay, đáp ứng giữ kín bí mật cho Mộc Tâm.
Bất đắc dĩ, bây giờ bị Hàn Vân Tịch ép đến nước này, nàng chỉ có thể lấy ra.
"Thứ gì, trước tiên cầm ra nhìn một chút?" Hàn Vân Tịch hỏi.
Thái độ của Liên Tâm phu nhân cũng không vừa, nàng lạnh lùng nói, "Chỉ cần Mộc Anh Đông trở lại Mộc gia, vật kia ta sẽ tự đưa tới."
"Không thấy đồ vật, ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng ngươi sao?" Hàn Vân Tịch hỏi.
Liên Tâm phu nhân ý vị thâm trường nhìnc liếc mắt nhìn Long Phi Dạ, cười nói, "Được, Độc Tông có câu, "người hoá giải được Mê Điệp Mộng là người có được thiên hạ". Lời này, Tần Vương điện hạ hẳn là biết chứ?"
Hàn Vân Tịch kinh hãi. Chẳng lẽ, trong tay nữ nhân này cũng có Mê Điệp Mộng?
"Ngươi có Mê Điệp Mộng?" Long Phi Dạ gặp biến không sợ hãi.
"Không có." Liên Tâm phu nhân cười cười, lại nói, "Nhưng ta có Huyết Ngọc vạn năm. Có được Huyết Ngọc vạn năm, ngươi có thể phá giải Mê Điệp Mộng, điện hạ không biết chứ?"
Lần này Long Phi Dạ thật sự sợ hãi. Hắn chỉ biết, có được Mỹ Nhân Huyết là có thể phá giải Mê Điệp Mộng, nhưng xưa nay chưa nghe nói qua Huyết Ngọc vạn năm. Nhìn dáng dấp Mẫu Phi năm đó, chắc hẳn cũng không biết rõ sự tình. Không trách, sau khi bọn họ dưỡng thành Mỹ Nhân Huyết lại không phá giải bí mật của Mê Điệp Mộng.
"Năm đó, Thiên Tâm phu nhân cho ngươi Huyết Ngọc vạn năm?" Cố Thất Thiếu rốt cuộc lên tiếng.
"Đúng vậy!Dược Quỷ đại nhân chắc đã nghe nói qua vật này?" Liên Tâm phu nhân nói.
"Huyết Ngọc vạn năm lấy từ trong miệng Cổ Thi Đế Vương vạn năm, là Chí Độc của Độc Tông, cũng là chí bảo của Độc Tông. Vật này, chỉ truyền cho Tông Chủ Độc Tông."
Cố Thất Thiếu cười, nhìn hướng Hàn Vân Tịch, "Lão Tử ngày ngày gọi ngươi là Độc nha đầu, thật là đúng, không có tí nào sai. Trên người ngươi chảy một nửa dòng máu của Độc Tông! Cha ngươi nhất định là Tông Chủ Độc Tông!"
Cố Thất Thiếu rõ ràng đều không muốn nói, nhưng lại bổ sung một câu, "Ngươi thật sự là một Độc Nữ."
Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy giọng nói của Cố Thất Thiếu có chút trách móc, nhưng nàng đang cảm thấy khiếp sợ chân tướng, cũng không lưu tâm nhiều.