Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Vương phi nương nương cô đơn chiếc bóng đi ra, Bách Lý Minh Hương liền vội vàng chạy tới, "Vương phi nương nương, lên xe đi, điện hạ đang chờ người đây!"

"Đi đâu?" Hàn Vân Tịch nhàn nhạt hỏi.

"Người trở về phủ với điện hạ! Vương phi nương nương, tự người đã nói, chỉ cần điện hạ tự mình đến, người sẽ trở về phủ. Mau lên xe thôi, điện hạ đang chờ."

Bách Lý Minh Hương tuy là cười nói khuyên nhủ, nhưng vừa ra chủ định lại khó chịu. Vạn vạn lần nàng không nghĩ tới điện hạ sẽ tự mình đi ra trước, còn lên luôn xe ngựa.

Có phải hai người này trong cung phát sinh cái gì hay không? Vì sao dáng vẻ Vương phi nương nương lại thất lạc thành như vậy?

Hàn Vân Tịch không lên tiếng, nghiêm túc nhìn Bách Lý Minh Hương. Bách Lý Minh Hương ngay từ đầu còn đỡ nàng, rất nhanh thì không đỡ nổi người nàng nữa.

"Đi nói cho... Hắn không cần chờ ta."

Hàn Vân Tịch vừa nói sẽ phải rời khỏi, Bách Lý Minh Hương liền vội vàng giữ người lại, "Người lên xe thôi, tính khí của điện hạ, cũng không phải người không biết. Người nhường trước một bước, bảo đảm điện hạ sẽ để lại nhường người mười bước."

Hàn Vân Tịch cố ý rời đi, Bách Lý Minh Hương thế nào cũng không buông tay, tận tình khuyên, "Vương phi nương nương, nếu trong lòng điện hạ thật sự không có người thì đã sớm rời đi, có phải hay không? Bây giờ hắn còn chờ trong xe, người suy nghĩ thật kỹ nha!"

Hàn Vân Tịch nhìn Bách Lý Minh Hương, hốc mắt đột nhiên liền đỏ một vòng. Toàn bộ ủy khuất mới vừa ở trong ngự thư phòng xông tới, "Minh Hương, chân ta thật là đau."

"Chân? Chân của nương nương làm sao?"

Bách Lý Minh Hương gấp, còn định ngồi chồm hổm xuống muốn kiểm tra. Ai biết, trong xe đột nhiên truyền tới tiếng Tần Vương điện hạ thúc giục, "Hàn Vân Tịch, nàng còn không đi?"

Giọng điệu này, thật là dữ dội.

Từ khi Hàn Vân Tịch hắn đến nay, hắn chưa từng hung dữ như vậy!

Cho dù hắn có gấp đi nữa, dù không kiên nhẫn, nhưng mỗi lần cách xa nàng ba đến năm bước đều dừng lại, quay đầu nhìn nàng, lạnh lùng hỏi, "Hàn Vân Tịch, nàng còn không đi?"

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng bỏ lại nàng, cũng không có nổi giận. Nhưng lần này, hắn mặc kệ nàng trên đường. Hắn thật là dữ, thật sự hung dữ.

Hàn Vân Tịch sải bước đi đến trước cửa sổ xe, lạnh lùng hỏi, "Điện hạ chờ một chút, ta có đôi lời muốn hỏi điện hạ, hỏi xong liền đi."

Thật ra, một đường yên lặng từ Hàn gia đến cửa cung, nàng liền đè nén không ngừng. Nàng đặc biệt muốn hỏi chuyện về Đoan Mộc Dao, muốn giải thích chuyện về Cố Thất Thiếu, muốn cãi lộn một trận cùng Long Phi Dạ.

Nhưng ở Ngự Thư Phòng, sau khi vô tình bị quên mất, nàng đột nhiên vô lực. Đột nhiên, cái gì nàng nên nói cũng không muốn nói.

Nếu như mình rất thích một người, rất cố gắng cạnh tranh rồi lại bị người khác chiếm được. Như vậy, là có ý nghĩa gì?

Bây giờ, nàng cũng chỉ muốn hỏi rõ vấn đề kia, sau đó sẽ rời đi.

"Nói." Hắn lạnh lùng nói.

"Cố Thất Thiếu cho giải dược, bình dược thật sự chỉ có tám phần sao?" Hàn Vân Tịch hết sức chăm chú hỏi.

Lời vừa nói, bên trong xe liền yên lặng.

"Hắn nói, hắn cho một bình giải dược đầy." Hàn Vân Tịch lại bổ sung.

Nhưng bên trong xe vẫn trầm mặc như trước.

Hàn Vân Tịch kiên nhẫn chờ, không thúc giục.

Cũng không biết là quá lâu sau, Long Phi Dạ mới mở miệng, "Cho nên, nàng tin tưởng hắn?"

Hàn Vân Tịch né tránh không đáp, "Ta chỉ là hỏi điện hạ một câu mà thôi."

"Nàng tin tưởng hắn, hoài nghi Bản vương?" Long Phi Dạ lại hỏi.

Hàn Vân Tịch chỉ nghe thanh âm lạnh như băng của hắn, nhưng không biết hắn đã thất thần ở trong xe hồi lâu.

Nàng cũng không biết... Nam nhân này, từ khi quyết tâm dấu diếm sự kiện kia, đến thời điểm Ách Bà Bà tự sát, hắn đã ẩn nhẫn bao nhiêu thù hận, phí bao nhiêu tâm tư, loạn bao nhiêu kế hoạch, nung nấu qua bao nhiêu đêm không chợp mắt.

Từ lúc vào cung đến nay, hắn cố ý coi thường nàng, chẳng qua chỉ muốn khích tướng cho nàng mở miệng. Hắn muốn khích tướng nàng, vọt tới làm ồn trước mặt hắn.

Nhưng ai biết, nữ nhân này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng, lại hỏi vấn đề như vậy!

Lại là Cố Thất Thiếu! Lại là Cố Thất Thiếu!

Hoá ra, nàng tín nhiệm hắn vô điều kiện ở Dược Quỷ Cốc, chẳng qua bởi vì nàng chán ghét Cổ Thất Sát mà thôi.

Bây giờ đổi thành Cố Thất Thiếu, nàng lập tức liền nghi ngờ.

Lần này, Hàn Vân Tịch yên lặng.

"Hàn Vân Tịch, trả lời vấn đề Bản vương hỏi!" Long Phi Dạ tức giận nói.

"Cố Thất Thiếu mang ta đi tìm Ách Bà Bà. Cho nên, nếu hắn là Cổ Thất Sát, tuyệt đối sẽ không cất giấu giải dược." Hàn Vân Tịch trả lời rất khách quan.

Nàng không phải ngu ngốc, ban đầu quả thật có thành kiến với Cổ Thất Sát nên mới một mực tin tưởng là Cổ Thất Sát hãm hại Long Phi Dạ. Mà khi đối mặt với Cố Thất Thiếu, nàng không thiên vị, chẳng qua lý trí đã suy nghĩ được vấn đề này mà thôi.

Nàng mặc dù không nói thẳng tuột ra, nhưng đã nói bóng gió. Ai nghe đều biết, ai cất giấu giải dược mi độc, Ách Bà Bà ở trong tay người nào! Giấu Ách Bà Bà, không thể nghi ngờ, chính là muốn giấu đi bí ẩn về thân thế của nàng.

"Nàng cảm thấy Ách Bà Bà trong tay Bản vương?"

Không biết Long Phi Dạ ở trong xe ngựa có biểu tình gì, hắn lại nhả lời vàng, lên tiếng hỏi.

"Cố Thất Thiếu sẽ không cất giấu sao? Vậy hắn thả thuốc bột giả không có hiệu quả vào thuốc giải để làm gì? Vì sao số thuốc bột giả có thể biến bình sứ thành đen đúng lúc như vậy?" Long Phi Dạ lại chất vấn.

Cố Thất Thiếu không chỉ là Dược quỷ, hay cũng chính là người áo đen tự tiện xông vào U Các? Long Phi Dạ làm tất cả các thứ này chính là muốn Hàn Vân Tịch đem lòng sinh nghi. Chuyện này, hắn tuyệt đối không từ bỏ ý đồ!

Cho tới bây giờ, Long Phi Dạ hắn, cũng không cần nói dối với nữ nhân nào. Nhưng nếu đã nói dối nữ nhân này nói, liền tuyệt đối không thể thừa nhận!

Chết cũng không thể thừa nhận!

Đối mặt với sự chất vấn của Long Phi Dạ, lại nghĩ tới đêm hôm đó Cố Thất Thiếu nói chuyện, Hàn Vân Tịch không còn lời nào chống đỡ.

Nàng thật là loạn!

Cuối cùng, nàng nhàn nhạt nói, "Điện hạ, coi như ta không có hỏi." Nàng nói xong liền vô lực, xoay người rời đi.

Long Phi Dạ lại đi xuống xe, tức giận, "Hàn Vân Tịch, nàng đứng lại!"

Hàn Vân Tịch thật sự đứng lại, "Điện hạ còn có gì phân phó?"

"Nàng vẫn chưa trả lời vấn đề Bản vương hỏi! Nàng cảm thấy Ách Bà Bà ở trong tay Bản vương?" Hai tròng mắt ngăm đen của Long Phi Dạ viết đầy cố chấp.

Nhưng Hàn Vân Tịch trầm mặc.

Long Phi Dạ hung hăng nắm tay nàng, "Trả lời ta!"

Nhưng cuối cùng, Hàn Vân Tịch chỉ cúi đầu. Từ khi chứng kiến người đàn ông này ở trong thanh lâu, cười nàng một vệt khinh miệt, khiến tâm can nàng đau nhói. Từ lúc ấy, nàng đã không còn là nữ nhân ngốc chỉ biết si mê nhìn hắn trước đó.

Thị thị phi phi còn không phân biệt rõ ràng, nàng không tin Cố Thất Thiếu, cũng không tin hắn. Nàng không tin bất kỳ ai!

Rốt cuộc, Long Phi Dạ buông tay ra, lạnh lùng hạ lệnh, "Người đâu, đưa Vương phi quay về Hàn gia đi!"

Trong lòng Hàn Vân Tịch lạc lõng, khóe miệng lại dâng lên nụ cười vẻ tự giễu. Nàng đoán đúng mà, Bách Lý Minh Hương một mực lừa nàng.

Đi Hàn gia thì về Hàn gia!

Long Phi Dạ, ta trở về Hàn gia thì vĩnh viễn không trở lại!

Bách Lý Minh Hương bị doạ sợ chết đi được, không dám khuyên Tần Vương điện hạ, chỉ có thể đuổi theo Vương phi nương nương. Đáng tiếc, thời điểm nàng đuổi theo, phu xe cũng đi qua, mà Long Phi Dạ đã sớm không thấy.

Nhìn phía sau rỗng tuếch, Bách Lý Minh Hương đột nhiên không biết nên khuyên nhủ thế nào. Vào giờ phút này, bất kỳ ngôn ngữ nào đều vô lực.

Tần Vương điện hạ, thật sự rời đi.

Hàn Vân Tịch không ngồi xe ngựa, chịu đựng chân đau, một đường đi trở về Hàn gia. Bách Lý Minh Hương một đường đi theo, ở lại Hàn gia.

Mà Long Phi Dạ vừa về tới Tần Vương Phủ, lập tức phân phó Sở Tây Phong đi làm một chuyện.

"Toàn bộ công trình Dược Quỷ Đường đều dừng lại!" Hắn lạnh lùng nói.

Sở Tây Phong rõ ràng cảm giác được Tần Vương điện hạ đang lửa giận ngút trời. Nhưng hắn vẫn khiếp khiếp hỏi một câu, "Vậy Quận Nam Ninh bên kia..."

"Tất cả dừng lại!" Long Phi Dạ tức giận.

Sở Tây Phong chỉ có thể làm theo. Lúc trước, điện hạ để cho hắn lén xây một cái Dược Đường lớn ở Quận Nam Ninh. Quy mô so với Dược Đường ở Đế Đô này còn lớn hơn gấp đôi. Hơn nữa, bản vẽ đều là do điện hạ cùng Dược Thành Vương lão thiết kế.

Nhìn dáng dấp, lần này không phải giận dỗi đơn giản như vậy...

Sở Tây Phong chỉ có thể yên lặng đi làm. Hắn vừa rời đi, Đường Ly lại tới.

Đường Ly ở U Các quá lâu sắp sinh bệnh, vừa được đến xá mệnh, giống như chim sổ lồng, phi thường sung sướng. "Ca, chờ ngươi thương dưỡng cho tốt, huynh đệ chúng ta liên thủ, giế.t chế.t tên họ Cố kia! Ta cũng không tin mạng hắn lớn như vậy!"

"Thay ta đi Thiên Sơn." Long Phi Dạ nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Đường Ly đại biến, "Làm gì?"

Hắn đào hôn, để cho Đường Môn đắc tội thế lực của tân nương tử bên kia. Phụ thân hắn, một bên ổn định nhà gái, một bên để cho Như Di mang một đám người đi tìm hắn. Mà hắn ẩn núp ở U Các, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Mỗi tháng đều thả ra một hành tung giả, dẫn lão nhân gia chạy quanh.

Tháng này, phỏng chừng Như Di bọn họ cũng sẽ đi Thiên Sơn.

Lúc này hắn đi Thiên Sơn, không thể nghi ngờ, chính là tự đi tìm chết!

"Thay ta đi xem sư phụ ta một chút."

Giọng nói Long Phi Dạ rất ưu thương, để cho Đường Ly cũng có chút nặng nề. Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Được rồi, ta đi!"

Sau đó, Long Phi Dạ lại gặp Bách Lý tướng quân, hai người đóng cửa mật đàm. Về phần nói những gì, thì không ai biết được.

Bách Lý tướng quân về Bách Lý Quân Phủ, liền điều dụng mấy Giao Binh, lẻn vào trong hồ nước tại Hàn gia đợi lệnh.

Mà Long Phi Dạ trở lại tẩm cung, tiếp tục chữa thương. Lần đóng cửa chữa thương này chính là đóng cửa suốt mười ngày mười đêm.

Trong mười ngày này, trước tiên là Đế Đô náo loạn. Cuối cùng, toàn bộ Thiên Ninh cũng đại loạn!

Ba ngày sau, Mục đại tướng quân ở kho Binh giới phát hiện điểm Hỏa Dược nổ mạnh là ở bên trong kho Binh giới chứ không phải ở ngoài tường.

Sau khi Thiên Huy Hoàng Đế biết được chuyện này, nổi trận lôi đình, Đương Triều chất vấn Mục gia có cất giấu Hỏa Dược hay không. Tất nhiên, Mục đại tướng quân chối cãi, điểm nổ mạnh cũng không đủ để tạo thành chứng cớ. Rốt cuộc, sự thật như thế nào, thủ hạ cất giấu Hỏa Dược, hay là có người gài tang vật hãm hại, còn phải tiếp tục điều tra.

Dưới tình huống không có chứng cớ, Thiên Huy Hoàng Đế tự nhiên không có cách nào định tội Mục gia. Nhưng ngay trước mặt văn võ bá quan, hắn đã cắt giảm binh quyền của Mục tướng quân. Đem đệ nhất pháo binh thủ hộ bên ngoài Đế Đô, giao cho Thượng Thư Bộ Binh là Ngô đại nhân giám hộ. Kho Hỏa Dược cũng là giao cho Bộ Binh.

Đồng thời, bởi vì đến nay, Cấm Quân không điều tra ra tung tích đám Nỗ Tiễn Thủ, Thiên Huy Hoàng Đế bãi nhiệm chức vị Cấm Quân đại tướng quân của Mục Thanh Võ, đổi do Cấm Quân phó tướng là Mạnh Chiến tiếp nhận.

Không thể không nói, lần này gia tài của Mục gia, từng cái, từng cái ngã nhào!

Cấm Quân, đệ nhất pháo binh đó đều là tinh binh, đều là trọng binh trực tiếp quan hệ với an nguy của Đế Đô. Cứ như vậy mất đi, có thể không đau lòng hay sao?

Lòng cha con Mục gia cha con còn đang rỉ máu, mà lòng đau như đao cắt là Thái Tử Long Thiên Mặc.

Bãi triều một lúc, Thái Tử liền không kiên nhẫn, vọt thẳng đến Mục gia, đi chất vấn Mục Thanh Võ, "Tên thống lĩnh cấm quân kia, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nói!"

Mặt Mục Thanh Võ đầy phẫn uất, không lên tiếng. Long Thiên Mặc trợn mắt, nhìn hướng Mục đại tướng quân, "Đại tướng quân, ngươi nói!"

Mục đại tướng quân biểu tình ngưng trọng, cũng yên lặng.

"Các ngươi không nói, Bản Thái Tử giúp các ngươi như thế nào? Đây chỉ là bước đầu tiên của phụ hoàng mà thôi! Các ngươi có biết Sở quý phi đã được sủng hạnh hay không? Lại thổi phong bên gối, tội cất giấu Hỏa Dược, các ngươi cũng chỉ có thể oan ức mà thừa nhận!" Long Thiên Mặc giận dữ.

Rốt cuộc, Mục Thanh Võ không nhịn được, "Phụ thân, Thái Tử Điện Hạ có quyền được biết chuyện này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK