Long Phi Dạ ôm Hàn Vân Tịch, cái cằm sáng bóng của hắn để ở trên trán nàng.
Yên lặng hồi lâu, hắn mới nhàn nhạt mở miệng, "Không biết, trừ khi... Ta chết."
Hàn Vân Tịch lập tức che miệng hắn, "Được, không nói chuyện này."
Long Phi Dạ lại hỏi ngược lại, "Hàn Vân Tịch, nàng thì sao?"
"Không, tuyệt đối không!" Hàn Vân Tịch vội vàng trả lời, rất kiên quyết.
Vô luận như thế nào, nàng tuyệt đối không! Sau một trận kinh hãi, tâm tình của Hàn Vân Tịch đã kiên định.
Sau khi Hàn Vân Tịch vội vã tỏ thái độ, mới ý thức được ánh mắt Long Phi Dạ nhìn nàng, có chút không giống.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm, quan sát nàng, thật lâu không lên tiếng. Ngay từ đầu Hàn Vân Tịch còn đắm chìm trong nhàn nhạt ưu thương. Có thể bị người này nhìn chăm chú hồi lâu, cả người nàng dần dần không được tự nhiên, luôn cảm thấy ánh mắt Long Phi Dạ có chút kỳ quái.
So với trợn mắt, thiên hạ phỏng chừng không có người nào hơn được Tần Vương điện hạ. Ngược lại, mỗi lần cả hai hai yên lặng, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Vân Tịch luôn thua trận trước.
Nàng khiếp khiếp mở miệng, "Long Phi Dạ... Thế nào sao?"
"Nàng vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa đi." Long Phi Dạ hỏi.
Nàng vừa mới nói, tuyệt đối không rời xa hắn.
"Ta nói..."
Hàn Vân Tịch suýt nữa bật thốt lên. Có thể, lời đến miệng, lại đột nhiên không nói ra được. Ngược lại, nàng đỏ mặt.
Tần Vương điện hạ, chàng chắc chắn đây không phải là đang đùa giỡn con gái nhà lành sao?
Long Phi Dạ "Ha ha" cười lớn, cúi người đến nàng bên tai, khí tức bá đạo, "Lời kia của nàng, Bản vương thích!"
Hàn Vân Tịch vừa thẹn, vừa mừng.
Được rồi, nàng thừa nhận nàng có hoan hỉ, nhưng cũng thấy ngượng ngùng.
Nếu cũng thích như vậy, thì sẽ không tiếc bất cứ giá nào chứ?
Nàng đột nhiên đưa tay, nhốt chặt cổ Long Phi Dạ, đẩy người hắn xuống. Nàng cũng cúi sát tai hắn, "Lời kia của chàng, Bản vương Phi nhớ!"
Long Phi Dạ sợ run, vô cùng ngoài ý muốn, lá gan của nữ nhân này từ bao giờ đã mập như vậy.
Nhưng, thất thần chỉ trong chớp mắt, làm sao Tần Vương điện hạ có thể dễ dàng bị trêu đùa như vậy. Hắn thừa dịp liền nghiêng thân, ép ngược Hàn Vân Tịch ngả về sau. Hàn Vân Tịch chỉ có thể chậm rãi ngửa người về sau, nằm im.
Long Phi Dạ vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ buông tay, nhưng nàng một mực nhốt chặt cổ của hắn, không thả.
Từ một hồi trước nàng trở về nhà mẹ đẻ, đập vỡ chén thuốc kia, lá gan của nữ nhân này đúng là mập hơn!
Hàn Vân Tịch thiếu chút nữa liền thả tay, nhưng thấy hắn bá đạo như vậy, hư hỏng như vậy, nàng cứ một mực ôm bên trên hắn, không thả!
Kết quả là...
Nàng chậm rãi nằm ngửa ở sàn, Long Phi Dạ đi theo người nàng, chậm rãi xuống. Cuối cùng, hắn chui đầu vào trên xương quai xanh của nàng, cổ hắn bị tay nàng chặt chẽ cầm cố lại.
Hàn Vân Tịch nâng đầu lên, không nhịn được "Ha ha" cười to. Tần Vương điện hạ lại cũng có ngày bị người khác chế trụ!
Mặc cho Hàn Vân Tịch cười, Long Phi Dạ vẫn vùi đầu vào hõm cổ nàng, bất động.
Chẳng qua, rất nhanh, tiếng cười của Hàn Vân Tịch liền hơi ngừng. Đột nhiên, nàng giật mình một cái, trong nháy mắt cả người trở nên căng thẳng.
Đây là... Thế nào?
Long Phi Dạ đang gặm nhấm ở xương quai xanh trên cổ nàng, càng lúc càng nhẹ nhàng gặm nhấm đi xuống!
(Ưm (. Y.)~~
Lão nương già rồi, mấy người tuổi trẻ thật là!! Sách!!)
Có đôi lời gọi là "Chơi với lửa có ngày chết cháy", câu này chính là để nói Hàn Vân Tịch. Tóm lại, cả người nàng cứng ngắc, cũng chỉ có hai tay... Tự hiểu là, chậm rãi thả lỏng Long Phi Dạ ra.
Đáng tiếc, đã trễ.
Long Phi Dạ vẫn còn tiếp tục, cảm giác tê dại rất nhanh thì khuếch tán đến toàn thân Hàn Vân Tịch. Mà hắn, lại dần dần đi xuống, kéo cổ áo nàng trễ xuống.
Vừa mới buông tay, nhưng lúc này, Hàn Vân Tịch lại không tự chủ, nhẹ nhàng nhốt chặt cổ hắn. Nàng không kìm lòng được, lẩm bẩm kêu một tiếng, "Long Phi Dạ..."
Vừa vặn, một tiếng nỉ non này, để cho Long Phi Dạ đang ý lo.ạn t.ình m.ê đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn nàng, đáy mắt xẹt qua một vệt nhàn nhạt bất đắc dĩ.
Chẳng qua, rất nhanh thì biến mất không thấy gì nữa. Hắn🍖 cắn nàng một cái, lúc này mới đứng dậy, nhìn nàng, "Còn cười sao?"
Lá gan của Hàn Vân Tịch vẫn có giới hạn, nàng nào dám cười, ngoan ngoãn lắc đầu.
Chỉ thiếu chút nữa... Cho dù lá gan lớn hơn nữa, hậu quả... Được rồi, nàng không có can đảm để tưởng tượng.
Long Phi Dạ vô cùng hài lòng, nhàn nhạt nói, "Đã nhiều ngày nuôi béo, trước khi Cố Thất Thiếu tới, đừng chạy loạn khắp nơi."
Trong bụng Hàn Vân Tịch hơi hồi hộp một chút. Nàng biết, sớm muộn hắn sẽ đề cập với nàng chuyện này.
Lần trước, hắn nói chuyện, bao nhiêu nói lẫy, bao nhiêu tích cực, nàng cũng không biết.
"Chàng cũng cảm thấy hắn sẽ đến?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Nàng cảm thấy hắn sẽ không dám tới sao?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại. Một lời hai nghĩa, trong lời nói lại có ý tứ.
"Đánh cược một lần." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt cười, "Ta cá là hắn dám!"
Chữ "Dám" này của Hàn Vân Tịch, cũng là một lời hai nghĩa.
"Bản vương cũng đánh cược, hắn dám đến." Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Có một số việc, chỉ cần ngầm hiểu lẫn nhau, tới một điểm giới hạn thì tự ngưng lại.
Hàn Vân Tịch xuống giường, tán gẫu theo kiểu thờ ơ, "Cố Thái Y tới, nếu như có thể đem Mộc Linh Nhi ở lại Dược Quỷ Đường. Vậy thì Dược Quỷ Đường kia, Thần Thiếp cũng không cần phải bận tâm."
Hàn Vân Tịch muốn mở rộng quy mô Dược Quỷ Đường, bồi dưỡng thành thế lực lớn trong giới Y-Dược. Nhưng nàng quả thật không muốn đem chính mình kẹt ở trong Dược Quỷ Đường. Dù sao, dược liệu không phải là thứ nàng am hiểu nhất, cũng không phải là thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất.
Nàng giỏi Độc Thuật, mà thứ khiến nàng cảm thấy hứng thú nhất là Long Phi Dạ náo loạn Thiên Ninh. Nàng muốn nhìn xem, tiếp theo, hắn muốn làm cái gì. Nếu như mục tiêu tiếp theo của hắn là Dược Thành, có lẽ, lần này nàng có thể nhân cơ hội từ chỗ của Mộc Anh Đông, biết một ít sự tình về Mộc Tâm phu nhân.
Sự tình về Ách Bà Bà đã đi qua, nếu nàng tiếp tục quấn quít cũng sẽ không có kết quả. Ngược lại, Mộc Anh Đông nhốt Ách Bà Bà bao nhiêu năm, hắn nhất định biết không ít chuyện!
Long Phi Dạ cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn. Hắn vẫn cho là Hàn Vân Tịch muốn tự thân kinh doanh Dược Quỷ Đường.
"Vậy nàng bận tâm cái gì?" Long Phi Dạ hỏi.
"Bận tâm xem điện hạ thật sự quan tâm tới chuyện gì, chia sẻ Giải Ưu cùng điện hạ." Hàn Vân Tịch nói rất nghiêm túc.
Sắc mặt Long Phi Dạ đang không dễ nhìn lại bật cười, "Ta không cần nàng bận tâm. Nàng yên tâm là được."
Phàm là để ở trong lòng, làm sao có thể không bận tâm? Làm sao có thể yên tâm?
Hàn Vân Tịch cũng cười, "Ý chàng là... Ta xen vào việc của người khác rồi?"
Nàng không chú ý tới, hắn nhiều lần đều dùng chữ "Ta". Hắn cũng không phát hiện, lúc hắn tự xưng "Bản vương", nàng sẽ lấy tự xưng "Thần Thiếp". Trừ lần đó ra, càng ngày, càng nhiều lần, nàng không ngừng kêu tục danh của hắn.
Nhưng hắn đã phát hiện một chút, hắn đã không chỉ một lần ở trước mặt nữ nhân này, im lặng, không nói gì làm câu trả lời.
Cuối cùng, hắn ho nhẹ mấy tiếng, nhàn nhạt nói, "Tùy nàng quản đi."
Lời này, nếu như bị người phía dưới nghe được, phỏng chừng sẽ không dám ngủ ba ngày. Thiên hạ này, có ai có thể quản được Tần Vương điện hạ!
Chuyện Cố Thất Thiếu, tựa hồ vài ba lời rồi gạt qua một bên.
Nhưng thời điểm Long Phi Dạ phải rời khỏi, Hàn Vân Tịch vẫn là không nhịn được nói một câu, "Điện hạ, vô luận như thế nào, cái mạng này của Thần Thiếp là hắn cứu. Nếu hắn dám tới, Ân Ân Oán Oán, mong điện hạ nghĩ lại."
Long Phi Dạ dừng bước, một lúc lâu mới rời khỏi.
Trong mắt Hàn Vân Tịch phức tạp, liền đi theo ra ngoài, lại thấy Long Phi Dạ cũng không hề rời khỏi Mai Hải Giang Nam. Chẳng qua, hắn đi tới đình trong vườn hoa đình.
Bảy ngày, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không tính ngắn.
Hàn Vân Tịch cho là Long Phi Dạ sẽ đem nàng "Cấm túc" ở Mai Hải Giang Nam, hắn sẽ ra ngoài. Nhưng tựa hồ Mai Hải Giang Nam chính là đất lành của nàng. Từ lúc tới nơi này, Long Phi Dạ cũng không bỏ lại nàng. Lần này cũng không phải là ngoại lệ.
Long Phi Dạ cùng nàng ở lại suối nước nóng Tiểu Trúc. Mặc dù mỗi ngày, mật hàm, văn kiện khẩn cấp đều đưa đến từ các địa phương, nhưng Long Phi Dạ vẫn không rời đi nửa bước.
Khắp thiên hạ cũng đang nghị luận chuyện Dược Quỷ Đường, hai người lại giống như nghỉ phép, thanh thản, nhàn nhã. Chuyện về Cố Thất Thiếu, hai người cũng không nhắc lại.
Cuối mùa thu, ngày dần lạnh, chính là mùa tốt để bắt đầu ngâm suối nước nóng.
Trừ trà, suối nước nóng cũng coi là thứ Long Phi Dạ thích nhất.
Không phải là thời điểm mặt trời mọc, sau giờ ngọ mới là thời gian hắn ngâm mình ở trong suối nước nóng. Hắn ngâm mình, hoà hợp cùng hơi nước, rồi trầm tư phẩm Trà.
Một hồi trước, Hàn Vân Tịch lén để ý thói quen này của hắn. Cho nên, nàng không chọn buổi trưa mà chọn đêm khuya đi ngâm nước nóng.
Nàng cũng vô cùng thích suối nước nóng!
Lúc trước, nàng vẫn lén đi ngâm mình trong suối nước nóng nhân tạo tại tẩm cung của hắn. Mỗi lần đi đều phải tìm thời gian hắn không có trong Vương Phủ. Mỗi lần đều lo lắng, đề phòng. Còn chưa nói tới suối nước nóng Tiểu Trúc này, là suối nước nóng tự nhiên, nàng càng thích thú.
Nhưng bây giờ, lá gan của nàng mập hơn chứ sao.
Thời điểm nàng ngâm suối nước nóng liền có thói quen ngủ gật.
Đêm này, nàng lại ngâm mình dưới nước, dựa vào bên cạnh suối, bất tri bất giác thiếp đi.
Lại đột nhiên, một đạo thân ảnh từ trong rừng cây nhanh chóng thoáng qua, rơi xuống ngoài rừng, động tĩnh không lớn, Hàn Vân Tịch hoàn toàn không nhận ra được.
( Cướpp~~ bớ vợ sóiii 🍖🍗 cíuu~~)
Ngoài rừng, Sở Tây Phong ôm ngực miễn cưỡng đứng ra, trên mặt đầy sự mờ mịt khó hiểu.
Hắn mới vừa trở về, vội vã tìm điện hạ bẩm báo tình báo, còn chưa tới suối nước nóng Tiểu Trúc liền bị hung hăng đạp một cước, té xuống đất.
Hắn dĩ nhiên nhận ra, chân lực này là điện hạ. Cho nên, hắn mờ mịt!
Gần đây hắn không phạm lỗi gì nha!
Rất nhanh, Long Phi Dạ liền chắp hai tay sau lưng, chậm rãi rơi xuống từ trên nóc nhà.
"Chủ tử..." Sở Tây Phong rất ủy khuất.
"Ai cho phép ngươi tùy ý đi vào? Còn có lần sau, tự gánh lấy hậu quả!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.
Sở Tây Phong tự mình tiến tới, nhìn một chút, bỗng nhiên minh bạch chuyện gì xảy ra. Hắn mới tới từ phía sau suối nước nóng Tiểu Trúc, suối nước nóng còn ở bên kia.
Nghĩ điểm, sống lưng Sở Tây Phong lạnh không ngừng, sợ hãi không thôi. Hắn cảm thấy may mắn vì võ công của mình cặn bã, chẳng bao lâu liền bay ra rừng cây. Nếu không...
Nhưng... Nhưng chuyện này, chẳng lẽ hai chủ tử càng làm ồn lại càng thân? Vừa ầm ĩ một trận đã thành như tối nay?
Một người ngâm mình ở suối nước nóng, một người ở bên cạnh trông coi... Sao?
Ở một số thời khắc, Sở Tây Phong vẫn là rất cơ trí. Hắn vội vàng nói, "Điện hạ, chuyện Y thành bên kia cũng không gấp, thuộc hạ không dám quấy rầy."
Long Phi Dạ phái Sở Tây Phong đi Y thành, điều tra tường tận về Cố Thất Thiếu. Theo lý, lúc này hắn phải vội vã muốn biết kết quả.
Nhưng Sở Tây Phong nói như vậy, hắn lại phất tay một cái, tỏ ý Sở Tây Phong lui ra.
Sở Tây Phong có chút sửng sờ, thật ra thì, hắn chẳng qua là... Chỉ là muốn chụp cái nịnh bợ lấy lòng mà thôi, không nghĩ tới...
Sở Tây Phong ngớ ra, Long Phi Dạ lại lạnh lùng hỏi ngược lại, "Còn không đi?"
Sở Tây Phong suýt nữa cho là mình nằm mộng trở về Mai Hải, vì vậy, vô tri vô giác cáo lui.
Chắc chắn sau khi Sở Tây Phong rời khỏi, Long Phi Dạ nhẹ nhàng nhảy một cái nóc nhà cao nhất bên suối nước nóng Tiểu Trúc.
Đêm tĩnh không tiếng động, Nguyệt Hoa như nước, khắp ao hòa hợp, giai nhân nhẹ ngủ.
Mặc dù chú ý người trong ao, nhưng hắn càng chú ý nhất Động nhất Tĩnh xung quanh.
Mặt hắn lạnh lùng, kiên quyết, cương ngạnh, trầm mặc, cấm dục, khăng khăng, hàn triệt, thần bí như màn đêm, khiến cho người suy nghĩ không ra.
Thủ hộ, hay là dòm ngó?
Nghiêm túc nói, thủ hộ chính dòm ngó mọi lúc, mọi nơi. Nhưng là, lúc...