Trời ạ, Hàn Vân Tịch đã nhìn thấy gì rồi?
Nghi thái phi cũng bị hù dọa, trời ạ, Hàn Vân Tịch đã nghe thấy gì rồi?
Toàn bộ Hàn Vân Tịch đều nghe thấy, cũng nhìn thấy rồi. Chỉ là, giờ khắc này nàng không quản nổi ai là con gái, ai muốn giết ai, ai muốn hãm hại ai!
Nàng không lo nổi đâu, cầm chặt ám khí trên tay, chằm chằm nhìn màn xe, đề phòng Quân Diệc Tà.
Nhưng đột nhiên, xe ngựa giống như bị đạp mạnh một cước, thình lình ngả sang bên phải. Trời mới biết tình huống bên ngoài thế nào, Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như cùng la hoảng lên. Hàn Vân Tịch cũng bất ngờ, ngả về hướng bên phải theo xe, lưng đấp mạnh lên mặt đất, rất đau!
Nàng đang muốn xoay người đứng dậy, ai ngờ Mộ Dung Uyển Như và Nghi thái phi cũng lập tức đập xuống, hai mẹ con vụng về như nhau, đè trên người nàng.
Khốn khiếp! Đau quá! Lục phủ ngũ tạng của nàng bị đè đến muốn thổ ra ngoài.
Hàn Vân Tịch vô cùng muốn mắng người, ai biết đâu, lúc này phía bên trái cửa xe, đột nhiên lại đạp tới một cước, liền đạp vào cửa, đạp lên cơ thể Mộ Dung Uyển Như là người đang nằm trên cùng.
“A…”
Mộ Dung Uyển Như hét ầm lên. Ánh mắt sác bén của Hàn Vân Tịch lại nhận ra bàn chân đó là của Quân Diệc Tà mắt sắc nhìn ra bàn chân kia là quân cũng tà, tơ màu vàng đen bên cạnh ủng dài, mũi giày còn có chút cong lên, đó là biểu tượng của quý tộc Bắc Lệ.màu đen tơ vàng bên cạnh trường ngoa, mũi giày bưng còn có chút câu lên, kia là bắc lệ quý tộc biểu tượng.
Cơ hội tới rồi!
Hàn Vân Tịch đã không còn để ý tới đau đớn, vươn tay ra, nhắm ngay huyệt vị trên chân kia. Nhưng mà nàng còn chưa phóng châm, cặp chân kia đã lập tức thu về.
Xuyên qua cửa xe nho nhỏ nho nhỏ, chỉ thấy ở trên đầu Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà cùng giẫm trên xe ngựa, hai người đánh giáp lá cà. Hai người bốn chân, bước chân không ngừng biến ảo, thỉnh thoảng hiện lên ở cửa xe. Trong lúc nhất thời, Hàn Vân Tịch không có cơ hội hạ thủ.
Giải độc hệ thống đang trong quá trình thăng cấp. Hàn Vân Tịch bị đè ở dưới, cũng không biết Quân Diệc Tà có dung độc hay không, cũng chẳng có cách nào nhắc nhở Long Phi Dạ.
Nếu như Quân Diệc Tà không dùng độc, Long Phi Dạ muốn dọn dẹp hắn ta là chuyện dễ dàng. Nhưng nếu Quân Diệc Tà dùng độc, nàng cũng không biết Long Phi Dạ có thể chống cự bao lâu.
Nàng không thèm đếm xỉa, không nghĩ nhiều như vậy, liền gắt gao nhìn chằm chằm cửa xe, yên lặng đợi Quân Diệc Tà tới cửa.
Quả nhiên, rất nhanh, hai chân Quân Diệc Tà vượt lên cửa. khụ khụ, tình huống này, từ dưới nhìn lên, thật sự không tao nhã chút nào. Nhưng mà, Hàn Vân Tịch thật muốn nói cảnh thượng này quá say long người!
Trùm ma túy đúng không, để ngươi nếm thử chất độc hóa học gây tê siêu mạnh đến từ hiện đại của bản cô nương.
Nàng nhốt mình trong phòng suy nghĩ về Lê Hoa Lệ Vũ cũng không phải là công toi, một tay ám khí ba mươi chin cây châm, không có độc cũng có, có độc cũng có, có độc cũng phân thành mấy dạng.
Hai mắt nàng nhíu lại, không chút do dự khởi động cơ quan. Không phải một cây châm mà mấy cây châm đồng thời phóng ra, bắn về phía hông Quân Diệc Tà.
Kết quả vô cùng đáng mong chờ.
Nhưng mà!
Không ai ngờ rằng, ngay khi Hàn Vân Tịch phóng châm ra, Mộ Dung Uyển Như ở phía trên cùng đột nhiên xoay người, trực tiếp ngăn cản châm sắp phóng đi.
“Khốn thật!”
Lần này, Hàn Vân Tịch trực tiếp bùng nổ nói tục, phía trước cửa sổ, một màn say long người kia đã biến mất không thấy đâu rồi. Quân Diệc Tà và Long Phi Dạ đều lập tức rời xe, không biết đánh tới chỗ nào rồi.
Giờ khắc này, trong lòng Hàn Vân Tịch đã muốn đâm Mộ Dung Uyển Như thành con nhím rồi. Nhưng Mộ Dung Uyển Như lại nằm sấp một bên, không nhúc nhích, giống như bị hôn mê rồi.
Tốt thôi, cây châm có chất độc hóa học gây mê mạnh đều trúng người nàng ta, nếu nàng ta không hôn mê, Hàn Vân Tịch đã nên khóc rồi.
Đỡ đi một Mộ Dung Uyển Như, Hàn Vân Tịch một thanh liền đẩy Nghi thái phi sang một bên. Nghi thái phi đã sớm đã bị dọa ngất, cùng Mộ Dung Uyển Như nằm một chỗ.
Hàn Vân Tịch nhìn Mộ Dung Uyển Như một chút, đáy mắt chần chừ lướt qua một vòng, lại rất nhanh liền không nhìn nữa.
Chỉ nghe thấy bên ngoài chém giết rất kịch liệt. Hàn Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra từ cửa xe. Qủa nhiên bên ngoài đã sớm thành một mảng chém giết rồi.
Nói gì thì Hàn Vân Tịch cũng có ám khí trong tay, phải giúp đỡ chút chứ. Nhnwg trước mắt là một mảng lớn cao thủ áo đen giao chiến, ngoại trừ Sở Tây Phong ra, Hàn Vân Tịch căn bản không nhận ra đâu là người của mình, đâu là kẻ địch.
Ngoài bọn họ, Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà đánh trên không. Thế là, mục tiêu của Hàn Vân Tịch một lần nữa lại nhắm Quân Diệc Tà.
Quân Diệc Tà chắc chắn dung độc, Long Phi Dạ có chút né tránh, nếu không với năng lực của hắn, một khi đã ra tay hẳn là nhanh, chuẩn mà hung ác.
Long Phi Dạ quả là muốn kéo dài khoảng cách, mà Quân Diệc Tà lại theo sát không buông. Trước mắt nhìn như vậy, thế lực của hai người là như nhau. Nếu giằng co như thế nữa, thua thiệt vẫn là Long Phi Dạ. Dù sao thì độc thuật của Quân Diệc Tà cũng chiếm thượng phong. Chỉ cần sơ ý một chút, Long Phi Dạ sẽ xong đời.
Thứ độc thuật đáng chết!
Hàn Vân Tịch vừa chăm chú xem vừa âm thầm phân tích, là một phế vật có thể phân tích tới mức nàng, nàng tự thấy bản thân không tệ.
Nếu như trên tay nàng cầm là châm Bạo Vũ Lê Hoa, khi đối mặt Quân Diệc Tà nàng chắc chắn không chút do dự mà ra tay. Nhưng, trong tay nàng là Lê Hoa Lệ Vũ yếu mất ba phần so với châm Bạo Vũ Lê Hoa. Nàng phải tìm cho mình một vị trí tốt nhất.
Nhìn thấy quanh mình không có ai chú ý tới, nàng rụt đầu lại, hóp lưng lại như một chú mèo, giống như một chú chuột, lặng lẽ không tiếng động chui ra ngoài cửa xe, lăn xuống đất giả làm một thi thể.
Xác định không có ai phát hiện ra nàng, nàng mới bắt đầu phủ phục mà tiến lên. Bò một đoạn lại ngừng một đoạn, quan sát kỹ xung quang mình.
Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà mặc dù đang kịch liệt đọ sức, nhưng, tâm tư lại vẫn luôn ở trên xe ngựa. Từ thời khắc Hàn Vân Tịch thò đầu ra, bọn họ đã biết rồi.
Ánh mắt lạnh lùng của Long Phi Dạ thoáng nhìn Hàn Vân Tịch đang nhúc nhích trên mặt đất, nghĩ mãi không ra nữ nhân này muốn làm gì, chạy trốn sao? Nàng ta không biết là ngoan ngoãn đợi trong xe sẽ an toàn hơn sao?
Cái miệng gợi cảm của Quân Diệc Tà ngậm ý chơi đùa, hắn cũng rất khó hiểu, nữ nhân này đang làm gì vậy?
Đột nhiên, Long Phi Dạ nghiêng người, huy kiếm quét ngang qua, Quân Diệc Tà lập tức lui lại, Long Phi Dạ thừa cơ đi mất, hướng về phía Hàn Vân Tịch bay xẹt tới.
Có nữ nhân này ở bên người, hắn không cần kiêng kỵ độc của Quân Diệc Tà. Quân Diệc Tà lập tức liền nhìn ra ý đồ của Long Phi Dạ, theo sát mà tới.
Hắn vốn dĩ bắt cóc Hàn Vân Tịch là vì hiếu kì, tiếc của. Bây giờ việc bắt cóc Hàn Vân Tịch lại nhiều thêm một lý do, hắn tuyệt đối không thể để ở bên cạnh Long Phi Dạ có một cao thủ độc thuật có thể địch nổi hắn!
Tốc độ của Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà nhanh đến không hình dung được. Bay xẹt tới không phải là chuyện của mấy phút mà là chuyện trong mấy giây. Lúc này Hàn Vân Tịch đang cúi đầu, co quắp ở một chỗ, che giấu Lê Hoa Lệ Vũ đã nạp đầy châm, nàng làm sao biết được bọn họ đã tới gần rồi?
Đây không, ngẩng đầu một cái, nàng liền giật mình, chỉ thấy hai người một trước một sau bay về phía mình.
Đột nhiên, Quân Diệc Tà hơi tụt lại phía sau phóng ra tiêu độc. Tiêu độc vừa bay tới liền thấy mang theo bạch phiến.
“Có độc! Phấn hoa ong độc!”
Hàn Vân Tịch hô to, nàng là một độc y chuyên nghiệp chứ không phải thao tác viên của hệ thống giải độc, không có hệ thống giải độc phụ tá, nàng vẫn như vậy có thể phân biệt rất nhiều độc tố.
Đối mặt với loại độc này, Long Phi Dạ không thể không tránh, mà chiêu này cũng là chiêu Quân Diệc Tà thường dùng ép Long Phi Dạ.
Long Phi Dạ không vui trừng mắt với Hàn Vân Tịch một chút, quay người tránh đi. Bờ môi Quân Diệc cười lạnh kinh thường, bắc thẳng tới Hàn Vân Tịch.
Long Phi Dạ tuy né tránh, trường kiếm vừa nhấc lên liền lập tức hung hăng phách trảm ra một kiếm. Quân Diệc Tà nghiêng người tránh đi, lần nữa tới gần, Long Phi Dạ kiếm khí lại một lần nữa cản tới. Tốc độ kiếm của Long Phi Dạ ngày càng nhanh. Quân Diệc Tà trong lúc bất tri bất giác rơi vào thế yếu, không thể không hết sức chú ý ứng đối.
Kể từ đó, hai người lại đánh tới bụi bên cạnh Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ sao lại trừng mắt với nàng. Nàng nằm rạp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lại. Góc miệng dần lộ ra nụ cười trộm đắc ý.
Khoảng cách gần như thế, cơ hội lại tới rồi!
Nàng lặng yên không một tiếng động quay người nằm ngửa, híp lại một chút nhắm chuẩn. Cứ như vậy, khi Long Phi Dạ và Quân Diệc Tà đều không phát giác nhẹ nhàng sờ cổ tay một cái.
Trong chốc lát, ba mươi chin cây châm độc mới trang bị bên trong Lê Hoa Lệ Vũ nhất tề phóng ra, giống như một bên mưa châm, toàn bộ từ dưới bão tố phóng tới Quân Diệc Tà.
Quân Diệc Tà đang hoàn toàn tập trung đấu với Long Phi Dạ, nào có đề phòng Hàn Vân Tịch? Hắn biết Hàn Vân Tịch độc thuật rất lợi hại, thế nhưng hắn cũng biết về phương diện hạ độc, kỹ năng của Hàn Vân Tịch là thứ cặn bã.
Từng cây châm không hề báo trước không đâm vào trong cơ thể, thậm chí có mấy cây bão tố phóng trước mặt hắn. Quân Diệc Tà giật mình, thế nào cũng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch thế mà có thể dùng lực lượng, tốc độ này mà phóng châm tới. Mà trong chớp mắt khi hắn đang ngơ ngẩn, kiếm của Long Phi Dạ không chút lưu tình quét ngang tới, hung hăng hướng tới hắn đảo qau chặn ngang.
Độc châm đi vào cơ thể, cộng thêm một đòn trí mạng của Long Phí Dụng, Quân Diệc Tà trực tiếp bị văng ra, không vào cây đại thụ nào mà rất nhanh liền rơi xuống đất.
Tiếng vang ầm ầm thu hút sự chú ý của tấ cả bọn áo đen. Thấy chủ thượng bị thương, tất cả thích khách áo đen cùng lui lại, ngăn ở phía trước Quân Diệc Tà, bảo vệ cho hắn. Ngấm ngầm có thể thấy ở phía sau bọn thích khách áo đen, Quân Diệc Tà đã đứng dậy, quay người chạy.
Sở Tây Phong lập tức dẫn thị vệ áo đem tiếp tục đuổi giết tới. Bờ môi Long Phi Dạ hiện lên vẻ giễu cợt, rút kiếm muốn tự mình đuổi theo. Nhưng lúc này, Hàn Vân Tịch lại gấp gấp giữ chặt tay của hắn. “Làm gì?” Giọng Long Phi Dạ lạnh lùng.
“Chàng đừng đuổi.” Hàn Vân Tịch rất chân thành. Chuyện này nàng đã chần chờ rồi, hiện tại không có thời gian chần chờ.
“Buông tay!” Long Phi Dạ ngay cả hỏi lý do cũng không, hung hăng hất tay Hàn Vân Tịch ra. Không thể để mất thời cơ, hắn chờ Quân Diệc Tà rất lâu rồi, lần này không thể lại để hắn chạy mất!
Thế nhưng, Hàn Vân Tịch lại chạy đến trước mặt hắn: "Ta có chuyện vô cùng quan trọng cần thương lượng với chàng, bây giờ nhất định phải nói!"
Long Phi Dạ lần đầu tiên thấy nữ nhân Hàn Vân Tịch này so với những nữ nhân khác cũng chẳng khác gì, không thể nói lý, phiền phức!
Hắn lạnh lùng trừng mắt với nàng một chút, không them để ý, muốn rời đi. Hàn Vân Tịch không ngăn được, nàng gấp gáp thốt lên: "Chàng có biết Mộ Dung Uyển Như là con gái ruột của Nghi thái phi, chàng là con nuôi không?”
Lời này vừa nói ra, Long Phi Dạ líu ríu dừng bước, đột nhiên quay người nhìn về phía Hàn Vân Tịch. Trong chốc lát, đáy mắt lóe lên một tia sát ý dọa người.
Nữ nhân này, sao nàng ta lại biết chuyện này?
Thấy phản ứng của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch biết mình đã thành công ngăn hắn lại. Nàng cũng không chú ý tới sát ý nơi đáy mắt của Long Phi Dạ, vội vã giải thích: “Bọn họ ở trong xe ngựa, Mộ Dung Uyển Như muốn giết Nghi thái phi để hãm hại ta. Nghi thái phi chính miệng nói ra, ta vô ý nghe được. Ta vừa mới ngộ thương Mộ Dung Uyển Như, là tê gây độc. Nếu kéo dài, chậm trễ giải độc như vậy, nàng ta sẽ cả đời không tỉnh lại nữa. Chuyện này chàng tự quyết định đi!”
Mộ Dung Uyển Như cũng không phải loại lương thiện, nàng ta biết mình không phải là con nuôi mà là Công chúa chính hiệu, phủ Tần Vương còn có thời gian yên bình sao? Lỡ như, bí mật bị lột trần, hậu quả không thể tưởng tượng được!