Mục lục
Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù hôn mê, nhưng trên thực tế, lúc này, ý thức của Hàn Vân Tịch vẫn rất rõ ràng. Nàng nghe được thanh âm của Long Phi Dạ vô cùng nóng nảy gọi nàng, cũng biết Long Phi Dạ ôm lấy nàng.

Chẳng qua, nàng không thể trả lời, cũng không rảnh đáp lại.

Chỉ cảm thấy đột nhiên, từng con sóng nước to lớn, mạnh mẽ như trận đại hồng thủy xông tới mặt. Theo bản năng, nàng muốn chạy trốn lại không chỗ có để trốn. Bốn phương, tám hướng bủa vây đều là nước, nàng biết đây là độc thủy. Chẳng lẽ, ao nước độc kia xảy ra vấn đề?

Đột nhiên, sóng lớn đập xuống, Hàn Vân Tịch hoàn toàn mất đi cảm giác. Giống như là mệt mỏi tích lũy mấy tháng qua đồng thời bùng nổ, nàng chìm vào hôn mê, ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, sau khi nàng mở mắt ra lại cũng không thấy hồng thủy. Nàng dùng ý thức tiến vào hệ thống Giải Độc, chỉ thấy ao nuóc độc trước mắt, Độc Thảo Phồn Thịnh, vô số Độc Thảo đang điên cuồng sinh trưởng.

Hàn Vân Tịch luôn cảm thấy có cái mùi gì không đúng. Nàng đến gần, nghiêm túc nhìn một cái, lúc này mới phát hiện trong ao có một nhóm lớn Độc Thảo đã qua độ thành thục, nếu còn không hái xuống để xử lý sẽ hư hỏng hết.

Chất độc trong ao nước này là vật ngoại lai, nàng mang vào hệ thống Giải Độc cũng không thể hoàn toàn dung hợp thành nhất thể. Hệ thống Giải Độc có thể căn cứ vào Độc Tính của những loại Độc Thảo này tự phân phối Giải Dược, nhưng dường như không có cách nào tự thực hiện khả năng thu hái, chế biến rồi cất giữ. Cho nên, nàng phải định kỳ đi vào hái.

Lần này, nàng chẳng qua chỉ là quá bận rộn, quên đi vào hái Độc Thảo. Cho nên, hệ thống Giải Độc làm cho nàng hôn mê, cưỡng chế nàng vào không gian hệ thống. Hoá ra, hệ thống này thật sự có tính khí!

Hàn Vân Tịch cười bất đắc dĩ. Mặc dù, hệ thống Giải Độc là nàng mang đến, nhưng phát triển không gian Giải Độc cùng những chức năng khác, nàng cũng không biết rõ ràng, chỉ có thể từ từ mầy mò. Nàng chỉ cầu mong, ở thời khắc mấu chốt hệ thống này đừng làm cho nàng bất tỉnh nhân sự.

Thử nghĩ, vạn nhất ngày nào đó, thời điểm nàng đang kịch liệt chém giết với địch nhân mà đột nhiên hôn mê, vậy thật sự sẽ bị hãm hại thê thảm.

Thu thập xong số Độc Thảo, kiểm tra lại một lần, Hàn Vân Tịch phát hiện có tổng cộng mười loại độc dược mới. Số lượng mỗi loại cũng không dưới mười cây. Tổng cộng có bốn loại đã chế biến ra Giải Dược, còn lại sáu loại, Giải Dược vẫn còn đang trong quá trình chế tạo.

Số lượng này so với tồn Dược của hệ thống Giải Độc tất nhiên rất ít, nhưng những số độc này là mới tinh! Trừ Hàn Vân Tịch, ai cũng không thể phá giải.

Hàn Vân Tịch hắc hắc cười lên, giống như là nhặt tiện nghi lớn từ trên trời rơi xuống. Mà trên thực tế, nàng đúng là chiếm tiện nghi. Số thuốc độc này, nàng sẽ không tùy tiện dùng. Bởi vì, nàng muốn giữ lại để đối phó với cao thủ dụng độc, giống như Quân Diệc Tà chẳng hạn.

Nàng đã sớm không để Quân Diệc Tà trong tầm mắt. Nếu như Quân Diệc Tà không thức thời, ngày nào đó lại để cho nàng có cơ hội bắt hắn, nàng sẽ không để ý mà dành mấy loại độc làm phần thưởng cho hắn. Dĩ nhiên, nàng cảm thấy hứng thú hơn là cao thủ bày ra trận Độc Vụ ở đảo Ngư Châu. Vạn nhất ngày nào đó gặp, mặc dù nàng không thắng ở mặt công phu hạ độc, nhưng ở mặt Độc Tính, nàng nhất định sẽ không thua.

Đem mấy vị độc dược thu nhập vào phòng chứa thuốc, Hàn Vân Tịch tùy tiện liếc mắt, nhìn ba viên độc lệ vừa mới thu vào trước đây không lâu.

Ba viên độc lệ theo thứ tự là Mỹ Nhân Huyết, Thi Huyết (Huyết Ngọc vạn năm), hỗn hợp tạo thành từ Vạn Độc Chi Nước cùng Mê Điệp Mộng. Hệ thống Giải Độc không thể kiểm tra ra Độc Tính của Mê Điệp Mộng, cho nên, nếu chỉ có Mê Điệp Mộng thuần túy thôi thì không thể đưa vào không gian hệ thống. Nhưng mấy loại Mỹ Nhân Huyết, Thi Huyết cùng Vạn Độc Chi Nước kiểm tra được Độc Tính, cho nên, sau khi tạo thành hỗn hợp độc lệ là có thể bỏ vào trong hệ thống.

Thật ra, chức năng lữu trữ của hệ thống này rất có tính khí. Trừ khi nàng Giải Độc cần dùng đến một ít công cụ nhỏ, như vải sa, Kim Châm, những thứ không liên quan đến Độc Dược hay Giải Dược, tất cả đều không thể đưa vào. Cho nên, bình Mê Điệp Mộng kia, nàng chỉ có thể thiếp thân mang theo. Về phần nàng muốn cất giấu một ít bảo bối cùng tiền tài, cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút mà thôi.

Đi ra khỏi phòng lưu trữ, Hàn Vân Tịch không tự chủ nhìn về khu vực hắc ám cách đó không xa. Nàng suy nghĩ, nếu như có thể đem Vạn Độc Chi Đất đến, có phải không gian này sẽ thăng cấp mở rộng hay không? Một hồi trước, không gian được thăng cấp chẳng phải chính là vì nàng bỏ Vạn Độc Chi Nước vào hay sao?

Theo lý thuyết, nàng đến từ hiện đại, mang đến hệ thống trí năng cũng không tồn tại liên lạc gì với Độc Vật cổ đại. Có thể trên thực tế, chính là do Vạn Độc Chi Nước đã mở mang ra khu vực mới trong không gian Giải Độc.

"Quỷ dị..."

Nàng tự mình lẩm bẩm, cũng không có ý định truy cứu. Bởi vì, vật này nàng cũng không truy cứu ra. Nàng nhắm mắt lại chuẩn bị rời đi, ai biết, nàng cố gắng thật lâu, lại cũng không ra được!

Tình huống gì đang xảy ra?

Hàn Vân Tịch bị hù doạ. Một hồi trước cũng xuất hiện loại tình huống mất khống chế này, chính là thời điểm nàng đưa cả ao nước độc vào hệ thống. Sau đó, bởi vì nàng vô cùng mệt mỏi, cũng bởi vì hệ thống Giải Độc thăng cấp.

Nhưng lần này không phát sinh bất cứ chuyện gì! Ngàn vạn lần đừng nói với nàng, hệ thống này bị chết máy.

Đột nhiên, dưới chân có một trận chấn động kịch liệt, chỉ thấy vùng đất vốn bằng phẳng lại gắng gượng rách ra một cái kẽ hở, có chiều rộng ba tấc. Hàn Vân Tịch vừa vặn đang giẫm bên trên kẽ hở này, nàng vội vàng nhảy ra. Nàng phát hiện, kẽ hở này sâu không thấy đáy, đem chia không gian Giải Độc ra làm hai. Một bên là hệ thống Giải Độc của nàng, có giới hạn là mấy phòng chứa thuốc, bên kia chính là ao nước độc cùng khu vực hắc ám.

Ngay tại thời điểm Hàn Vân Tịch không tưởng tượng nổi, ba viên độc lệ trong phòng chứa thuốc giống như là đứng thành đội ngũ, liên tiếp bay ra ngoài từ trong phòng lưu trữ, lăng không ở phía trên ao nước độc, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Hàn Vân Tịch lại nhìn sang bên cạnh, cuối cùng, tầm mắt rơi và kẽ hở bên trên mặt đất, ở dưới chân nàng. Nàng sợ hết hồn hết vía, chẳng lẽ, không gian Giải Độc khổng lồ này không phải là do hệ thống Giải Độc của nàng phát triển ra, mà nguyên bản đã có, vốn là ở trên người vị Đại tiểu thư Hàn gia kia?

Hàn Vân Tịch nhớ được, sau khi bản thân chuyển kiếp tới thì bị xuất giá. Nàng ngồi trong cỗ kiệu hoa đã thừa kế hết trí nhớ của Đại tiểu thư Hàn gia, cũng không thấy nàng bỏ mạng. Vậy thì linh hồn Đại tiểu thư Hàn gia đã đi đâu?

Chẳng lẽ là do linh hồn dung hợp, mới dẫn đến bây giờ nàng có được hai bộ không gian hệ thống?

Mà chính là bởi vì hai không gian hệ thống bất đồng, cho nên, Độc Thảo trong ao mọc ra, cũng không có thực hiện trí năng cất giữ, nàng mới phải tự thân thu nhập vào phòng chứa thuốc?

Nghĩ như thế, Hàn Vân Tịch đột nhiên hiểu ra toàn bộ.

Nàng tới từ hiện đại, mang theo một cái hệ thống trí năng, trang bị một không gian Trữ Dược. Mặc dù không gian này có thể phát triển, nhưng sau này không có thiết bị hiện đại để nghiên cứu, mở rộng, nàng cũng không thể nào phát triển.

Mà Hàn gia Đại tiểu thư nắm giữ một không gian Trữ độc thuần túy, trong lúc vô tình đã bị nàng mở ra. Hơn nữa, sau khi mở ra lại phát triển.

Một hệ thống Giải Độc, một không gian Trữ độc, mặc dù không hoàn toàn dung hợp, nhưng cũng không mâu thuẫn, cùng tồn tại một cách hoàn mỹ trên người nàng.

Đại tiểu thư Hàn gia không hổ là con gái của Tông Chủ Độc Tông, lại nắm giữ đồ tốt như vậy.

Lần này, nếu không phải kẽ đất xuất hiện, hệ thống Giải Độc cùng không gian Trữ độc của hai người đã phân biệt rõ ràng, phỏng chừng, nàng mãi mãi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Bây giờ xem ra, kẽ đất này xuất hiện, cũng không phải là hệ thống cùng không gian chia tách. Ngược lại, đây rất có thể là dấu hiệu của không gian Trữ độc hoàn toàn mở ra.

Hệ thống Giải Độc có nhiều loại hạn chế đối với Độc Vật, nếu không phải hệ thống trong có ghi lại dữ liệu, cũng không thể phân tích ra, cũng không có cách nào thực hiện lưu trữ. Vậy còn không gian Trữ độc thì sao đây? Có thể giấu vào tất cả Độc Vật trong thiên hạ, hay lại cũng có hạn chế?

Hàn Vân Tịch nhắm mắt lại, thử thao túng một không gian Trữ độc. Rất nhanh, nàng lại gọi được Mê Điệp Mộng giấu ở trong tay áo vào không gian!

Phải biết, lúc trước, nàng không có cách nào bỏ Mê Điệp Mộng không gian Giải Độc! Mà lúc này, Mê Điệp Mộng đang cùng ba viên độc lệ đang quây thành vòng tròn, nổi ở phía trên ao nước độc.

Hàn Vân Tịch lại thử một lần, lần này, nàng dùng ý thức gọi một viên Độc Dược phổ thông trong bao y tế vào. Ai biết, căn bản là không gọi vào không gian vào Trữ độc được, chỉ có thể thả vào trong hệ thống Giải Độc.

Đáy mắt Hàn Vân Tịch xẹt qua tí ti phức tạp, nàng lại thử thêm mấy hồi. Cuối cùng phát hiện, phàm là đồ vật có liên quan tới Mê Điệp Mộng, như Vạn Độc Chi Nước, Mỹ Nhân Huyết, thậm chí là phong lan độc đều có thể thả vào trong không gian Trữ độc. Mà những thứ không liên quan, bất kể là độc thường gặp, hay là Kịch Độc hiếm thấy, cũng không thể tiến vào!

Hàn Vân Tịch không tránh khỏi kinh hồn bạt vía, không ngờ không gian Trữ độc lại có dính líu chặt chẽ với Mê Điệp Mộng như thế. Rốt cuộc, phía sau Mê Điệp Mộng giấu bao nhiêu bí mật!

Rốt cuộc, câu nói "Người hoá giải được  Mê Điệp Mộng là người có được thiên hạ" có ý gì? Thân thể này của nàng là thân thể của con gái Tông Chủ Độc Tông, có liên quan gì đến Mê Điệp Mộng? Chẳng lẽ, nàng sống vì Mê Điệp Mộng hay sao?

Hàn Vân Tịch suy nghĩ một chút, không được bao lâu thì đầu óc quay cuồng. Rất nhanh, nàng lại hôn mê.

Không gian Trữ độc hoàn toàn mở ra hao phí không ít tinh lực của Hàn Vân Tịch. Đợi khi nàng tỉnh dậy, thời gian đã trôi qua thật lâu.

Nàng vừa mở mắt, đập vào mắt nàng đầu tiên là gương mặt quen thuộc của Long Phi Dạ. Hắn nhất quán có bệnh thích sạch sẽ, mà lúc này, râu ria mọc thành một bó to. Ngược lại, trông hắn cũng không nhếch nhác, mà còn nhiều thêm mấy phần mùi vị nam nhân thành thục.

Hàn Vân Tịch rõ ràng chỉ có cảm giác mình đi ngủ một giấc, làm sao lại có cảm giác đây lâu ngày không gặp? Hàn Vân Tịch si ngốc nhìn, bàn tay theo bản năng mò đi sờ tới mặt Long Phi Dạ, có chút khó giải quyết.

"Long Phi Dạ, râu chàng thật dài..." Nàng lẩm bẩm nói.

Long Phi Dạ ngớ ra, cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, hô to, "Mau gọi Cố Bắc Nguyệt cùng Tam Trưởng Lão đi vào!"

Nữ nhân đáng chết này hôn mê suốt nửa tháng. Hắn cơ hồ không làm bất cứ chuyện gì, chỉ ngồi trông chừng ở chỗ này, râu còn có thể không mọc dài hay sao?

Sau khi nàng hôn mê, hắn đợi ở Dược Thành một ngày, thấy tình huống không ổn liền quả quyết trở về Dược Quỷ Đường, tìm Cố Bắc Nguyệt. Đồng thời phái người đi Y thành, mời cả Thẩm Tam Trưởng Lão tới.

Hai người này đang đứng ngoài cửa còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Đông đã vọt vào trong nhà. Nó trực tiếp xông vào, nhảy lên giường nhỏ, kêu chít chít.

"Cút ngay!" Long Phi Dạ vung tay lên liền quét Tiểu Đông sang một bên. Tiểu Đông ủy khuất, bò dậy, hướng về Long Phi Dạ há miệng, để lộ ra cái răng nanh.

Nó nào dám thật sự cắn Long Phi Dạ. Nó chỉ âm thầm thề, sau này, nếu tên đại bại hoại này lại cãi nhau với Vân Tịch mẫu thân, nó quả quyết sẽ bắt cóc Vân Tịch mẫu thân!

Cố Bắc Nguyệt cùng Thẩm Tam Trưởng Lão rất nhanh thì đi vào. Bước chân của Cố Bắc Nguyệt so với Thẩm Tam Trưởng Lão rõ ràng nhanh hơn. Chẳng qua, dù cho hắn có trăm ngàn lần nóng lòng, đi đến trước rèm buông, Cố Bắc Nguyệt lại dừng bước, "Vương phi nương nương rốt cuộc đã tỉnh? Thật vui mừng!"

"Tranh thủ thời gian để cho lão phu bắt mạch một chút!" Thẩm Tam Trưởng Lão theo sát phía sau.

"Thẩm Tam Trưởng Lão cũng tới, ta... Thế nào?" Hàn Vân Tịch chột dạ hỏi.

"Hôn mê nửa tháng." Long Phi Dạ cau mày, không vui nói, "Cùng giống lần trước, không điều tra ra bệnh."

Hàn Vân Tịch không dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn đưa tay. Thẩm Tam Trưởng Lão bắt mạch một hồi lâu, không ngừng vuốt chòm râu, "Chuyện này... Ngược lại, ta thật sự cũng nói như Cố đại phu. Theo tình trạng của mạch tượng, bệnh của Tần Vương Phi cũng chỉ là tâm lực mệt nhọc mà thôi."

Đã nhiều ngày, hắn và Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn nghiên cứu bệnh tình của Tần Vương Phi, nhưng cũng không đưa ra được chẩn đoán rõ ràng.

Thẩm Tam Trưởng Lão tránh sang một bên, để cho Cố Bắc Nguyệt bắt mạch.

"Vương phi nương nương gần đây có làm chuyện hao phiền tâm tình hay không?" Thanh âm của Cố Bắc Nguyệt trầm thấp mà tràn đầy từ tính, làm cho người nghe rất thoải mái.

(Đầu ta đen quá hay zì =)) giống miêu tả giọng của Tiểu Thụ Bắc Nguyệt =))) 😿)

Sự tình về hệ thống Giải Độc, dĩ nhiên là phi thường lao tâm.

Hàn Vân Tịch gật đầu một cái, "Buồn phiền về sự tình của Dược Thành mấy ngày mà thôi, quả thật lao tâm."

"Sợ là rất lao tâm chứ?" Cố Bắc Nguyệt lại hỏi.

Chuyện Dược Thành, thật ra thì chẳng qua là tốn nhiều hơn một chút tâm tư mà thôi, cũng không lao tâm. Nhưng đối mặt với hai Đại Phu đệ nhất, nhì thiên hạ, cùng một người vô cùng khôn khéo là Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch đành phải hùa theo, hát xướng.

Nàng nói, "Thật sự là lo xa, ban đêm đi ngủ không ngừng nằm mơ, một mực có cảm giác thiếu ngủ."

Nghe lời này một cái, đáy mắt Cố Bắc Nguyệt liền xẹt qua một vệt cười trộm, giống như là biết nàng đang nói dối...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK