Dọc theo đường đi Long Phi Dạ rất yên lặng, hai người một trước một sau đi đến ngã rẽ ngay hoa viên, bên phải là hành lang đi đến tẩm cung, bên trái là đường nhỏ đi đến Vân Nhàn các.
Hàn Vân Tịch có cảm giác đối với chuyện lúc nãy của Nghi thái phi, chắc khối băng này phải nói gì đó chứ, nàng mơ hồ hoài nghi, có lẽ Long Phi Dạ và Thiên Huy đã tranh cãi dữ dội về chuyện hòa thân, thế nên chuyện nàng vào tù làm cho Thiên Huy hoàng đế cắn chặt không buông, mới khiến cho Long Phi Dạ không thể không lấy đặc xá lệnh ra?
Nếu không thì cho dù Thiên Huy hoàng đế có ý định giết nàng, thì trong trường hợp không chứng cứ, hắn ta cũng không thể không cho Long Phi Dạ một cơ hội nào, đúng không?
Mắt thấy sắp đến chỗ ngã rẽ, Hàn Vân Tịch càng đi càng chậm, thế nhưng Long Phi Dạ cũng chẳng nói gì, hắn cũng không dừng bước mà trực tiếp rẽ phải.
Được rồi, quả nhiên là nàng đã suy nghĩ nhiều, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Long Phi Dạ trong hành lang mờ tối, Hàn Vân Tịch mới ngoan ngoãn trở về Vân Nhàn các của mình.
Rốt cuộc đã về đến nhà!
Dưới sự quan tâm chăm sóc của Triệu ma ma, Hàn Vân Tịch rũ bỏ đi sự mệt mỏi trên người, ăn uống no nê, vừa lên lầu liền nhìn cửa sổ đã đóng lại.
Hàn Vân Tịch đột nhiên cười ngây ngô, ở đây cũng chẳng có ai nhìn, không biết nàng đang xấu hổ vì điều gì nữa? Nàng ho nhẹ mấy tiếng, vuốt tóc mái, sờ đầu tóc dài, làm đủ các động tác nhỏ này rồi, nàng mới bước qua, nhanh nhẹn mở cửa sổ!
Vừa mở cửa sổ ra, bóng đêm liền lao đến, ở cách đó không xa là một tòa cung điện với đèn đuốc rực rỡ, trong bóng đêm u tối thì vô cùng nổi bật nhưng cũng đặc biệt thần bí.
Hàn Vân Tịch lười biếng nằm sấp trên bệ cửa sổ, một tay chống đầu, nhìn một lát rồi không tự chủ mà ngẩn người.
Long Phi Dạ, chàng lấy đặc xá lệnh cứu ta, rốt cuộc, rốt cuộc là… vì sao?
Lúc này, Long Phi Dạ đang tắm rửa ở suối nước nóng trong tẩm cung của mình.
Hắn tựa vào cạnh bệ, ba ngàn sợi tóc đen tùy ý xõa ra, hai cánh tay thon dài giang ra đặt lên bờ, lồng ngực màu đồng cổ có cơ bắp rõ ràng, vóc dáng đẹp đến mức làm người khác phun máu, để người ta không thể khống chế suy nghĩ về nửa người dưới nước của hắn.
Hắn ngửa đầu, dù hai con mắt đã nhắm lại nhưng vẫn tỏa ra khí phách vương giả bễ nghễ thiên hạ, hình như hắn đang tự hỏi điều gì đó, còn về vấn đề đang suy nghĩ điều gì, vậy thì chẳng ai biết được…
Hôm sau, Trường Bình công chúa đã được đưa tang, còn chân tướng cái chết của công chúa cũng không được công bố, chỉ tuyên bố công chúa mắc bệnh hiểm nghèo, không chữa được nên đã ra đi.
Dù sao thì việc công khai chân tướng sẽ làm mất mặt cả Hoàng thất, hơn nữa ảnh hưởng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ tham dự tang lễ, trong tang lễ thì Hàn Vân Tịch có thể cảm nhận được hận ý của Thái hậu một cách rõ ràng.
Tuy Hàn Vân Tịch không phải là hung thủ, thế nhưng nàng cũng không bất ngờ với phần địch ý này. Cho dù nàng là người mà Thái hậu chỉ hôn cho Long Phi Dạ, nhưng nàng lại không nguyện trung thành với Thái hậu, thế nên dù không xảy ra chuyện này, sớm muộn gì nàng và Thái hậu cũng rơi vào tình thế đối nghịch mà thôi.
Ngược lại là Thiên Huy hoàng đế, ngoại trừ vẻ nặng nề, yên tĩnh không nói gì thì hắn cũng không lộ ra biểu tình gì khác. Hoàng đế, cuối cùng vẫn là Hoàng đế.
Liên tục mấy ngày, Hàn Vân Tịch đều nghỉ ngơi trong phủ, Nghi thái phi cũng không vì chuyện của Vinh Nhạc công chúa mà gây phiền toái gì cho nàng, chuyện xảy ra trong gia yến hôm giao thừa cũng không truyền ra ngoài, hôn sự của Vinh Nhạc công chúa hình như cứ trôi đi như vậy.
Nhưng mà ít lâu sau thì Hàn Vân Tịch phát hiện ra mình đã suy nghĩ nhiều.
Ngày mười lăm hội Nguyên Tiêu, biên cương Tây Bắc của Thiên Ninh quốc truyền đến tin dữ, Tây Chu hoàng đế điều đi một phần ba binh lực đóng giữ ở chiến trường Tam Đồ!
Ba quốc gia trong Vân Không đại lục, Thiên Ninh quốc, Tây Chu quốc và Bắc Lệ quốc, ba nước giáp với nhau, phía bắc Thiên Ninh là Bắc Lệ, phía tây là Tây Chu, ở chỗ tây bắc của Thiên Ninh, đông bắc của Tây Chu, Tây Nam của Bắc Lệ chính là chỗ giao nhau của ba nước, ở đó có một chiến trường, gọi là chiến trường Tam Đồ.
Chiến trường Tam Đồ không lớn cũng không nhỏ, diện tích cỡ ba tòa thành trì, không có núi cao, chỉ có đồng bằng và đồi núi, đây là khu vực tranh đoạt của ba nước qua nhiều thế hệ, cũng là khu vực đang tranh cãi về quyền sở hữu cho đến nay.
Chính vì khu vực này vẫn còn đang tranh cãi nên quốc gia nào cũng không quản lý được, cho nên chỗ đó đã thành nơi không ai quản lý, ở nơi đó không có hoàng đế, không có vương pháp.
Lúc không có chiến sự thì chỗ đó đã tràn ngập các hoạt động đen tối, ở đó nắm đấm chính là vương pháp, cường giả có thực lực chính là vương giả.
Ba nước đều xây thành và đóng quân ở biên giới chiến trường Tam Đồ, nghiêm ngặt khống chế tất cả người qua lại nơi biên ải, phòng thủ việc lúc nào cũng có thể bộc phát chiến tranh, trong ba nước tự phòng thủ biên quan thì Thiên Ninh quốc bị thiệt thòi lớn nhất ở phần địa thế.
Biên quan của Bắc Lệ là “Tam Sơn quan”, một nơi dễ thủ khó công, muốn vượt qua Tam Đồ để công hãm vào biên quan của Bắc Lệ quốc căn bản là chuyện không thể. Mà biên quan của Tây Chu cũng là vùng núi, mặc dù có địa thế không tốt bằng Bắc Lệ, nhưng cũng không phải là nơi dễ tấn công, vậy mà biên quan của Thiên Ninh quốc lại là một vùng đất bằng phẳng.
Chỗ này có thể xem là chỗ phòng thủ khó nhất, yếu kém nhất trong các đường biên giới của Thiên Ninh quốc. Mặc dù dưới sự cố gắng của các đời quân vương, chỗ này đã dựng nên một tòa trường thành là “Nam Đồ trường thành”, nhưng mà nếu đánh nhau thật thì cái trường thành này cũng không thể nào địch lại binh tướng như hổ lang của Bắc Lệ!
Thiên Ninh và Tây Chu kết minh, liên minh với nhau bằng quan hệ thông gia, chính là muốn mượn binh lực của Tây Chu, cùng nhau phòng thủ khỏi sự xâm phạm của Bắc Lệ.
Bây giờ Tây Chu hoàng đế lại rút một phần ba binh lực đóng ở chiến trường Tam Đồ, hơn nữa còn ra quyết định này sau khi Vinh Nhạc công chúa về nước chưa được bao lâu, quyết định này là có ý gì?
Đây là một sự uy hiếp trắng trợn!
Thiên Huy hoàng đế hung hăng quăng quyển sổ nhỏ ra ngoài, mấy vị đại thần trong ngự thư phòng lập tức quỳ xuống, cả Mục đại tướng quân và Mục Thanh Vũ.
“Đáng ghét! Thật là đáng ghét!”
Thiên Huy hoàng đế đã nổi giận lôi đình, lúc đầu hắn đã tính toán kĩ càng rồi, sau khi chuyện hòa thân vào năm sau thành công thì hắn sẽ yêu cầu gặp mặt Tây Chu hoàng đế, cùng nhau thương lượng chuyện hợp tác quân sự nơi biên giới Tam Đồ, bù đắp cho nhau về binh lính và khí giới, sẽ chú ý về mọi mặt trên chiến lược giữa hai nước, làm một quy hoạch lâu dài.
Nhưng ai ngờ, chưa hết Tết đã truyền đến tin dữ thế này!
Chiến tranh là phương pháp tốt nhất để khảo nghiệm thực lực tổng hợp của một quốc gia!
Thiên Huy hoàng đế đã kế vị được mười năm, thế cục của ba nước cũng xem như ổn định, tuy có mấy trận chiến nhưng cũng không phải là trận lớn, cho nên các vấn đề như quốc khố thâm hụt, quân bị lạc hậu vào những năm gần đây vẫn chưa biểu lộ rõ ràng.
Điều mà Thiên Huy hoàng đế sợ nhất chính là chiến dịch lớn, nói đúng hơn, hắn sợ nhất là xảy ra chuyện trên chiến trường Tam Đồ.
Vốn Bắc Lệ đã nhìn chằm chằm vào Thiên Ninh quốc rồi, họ vẫn luôn rục rà rục rịch, Bắc Lệ luôn muốn thông qua chiến trường Tam Đồ, đánh ra một lỗ hổng vào tuyến phòng thủ phía bắc của Thiên Ninh quốc. Một khi Bắc Lệ hoàng đế nghe được tin tức này, sao hắn có thể bỏ lỡ thời cơ tốt đẹp thế này? Hắn có thể không hành động sao?
Trong không khí yên tĩnh, Mục Thanh Vũ chắp tay thi lễ, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, Tây Chu khinh người quá đáng! Mạt tưởng nguyện ý lập tức đến chiến trường Tam Đồ, điều động binh lực và lương thảo, thề chết thủ vững biên cương!”
Từ trước đến giờ Mục Thanh Vũ đều có ý kiến đối với chiến lược phòng thủ của chiến trường Tam Đồ, Thiên Ninh đã ỷ lại vào Tây Chu quá mức, cuối cùng thế nào cũng sẽ rơi vào tình trạng bị người ta kiềm chế, điều căn bản nhất vẫn là binh lính của mình cường tráng.
Thế nhưng, dù sao thì Mục Thanh Vũ cũng quá trẻ tuổi, sao hắn có thể nhìn thấu được điều mà Thiên Huy hoàng đế thật sự lo lắng chứ, cho dù là lão tướng quân cũng chưa chắc có thể nhìn thấu ý nghĩ của Thiên Huy hoàng đế!
Thiên Huy hoàng đế liếc Mục Thanh Vũ một chút, dưới đáy mắt hắn là sự không kiên nhẫn, hồi lâu sau, hắn cho tất cả mọi người lui ra.
“Hoàng thượng, động tác lần này của Tây Chu rõ ràng là…”
Mục Thanh Vũ vẫn còn muốn can gián, Thiên Huy hoàng đế lại tức giận ngắt lời: “Ra ngoài!”
Mục Thanh Vũ vẫn chưa từ bỏ ý định, tuy nhiên, Mục đại tướng quân lại hung dữ trừng mắt nhìn hắn, kéo hắn đi khỏi.
“Phụ thân, nếu lần này Hàng thượng lại thỏa hiệp nữa thì tương lai phải làm sao? Huống chi, Tần vương chưa chắc sẽ đồng ý! Chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi Tần vương phải để ở đâu? Tôn nghiêm của Thiên Ninh quốc ở đâu?”
Mục Thanh Vũ cực kì tức giận, hắn biết, động tác này của Tây Chu hoàng đế là muốn chỉ vào chuyện hòa thân, chỉ vì chuyện riêng của Vinh Nhạc công chúa, Tây Chu hoàng đế lại lấy chuyện hợp tác từ trước đến nay của hai nước biến thành trò đùa sao?
Hoặc là, đối với chuyện hợp tác của hai nước thì Tây Chu hoàng đế đã có suy nghĩ khác, lần này hắn chỉ muốn mượn cớ này để nói chuyện của mình?
Mục Thanh Vũ không rảnh nghĩ nhiều như vậy, những chuyện này là chuyện cần suy tính của các mưu thần, hắn chỉ biết, nếu lần này hoàng thượng lại thỏa hiệp, đó là đang tỏ ra yếu thế với Tây Chu!
“Suỵt! Đủ rồi đủ rồi!” Đại tướng quân nhíu mày, kéo Mục Thanh Vũ ra xa ngự thư phòng, lúc này mới lên tiếng: “Thanh Vũ, con phải nhớ kĩ bổn phận làm thần tử! Còn nữa, về sau đừng nhắc đến Tần vương trước mặt Hoàng thượng!”
Ai cũng biết hoàng thượng vừa coi trọng Tần vương, lại vừa đề phòng Tần vương, tướng quân phủ tay nắm binh quyền, chuyện mà họ tuyệt đối không được làm chính là thân cận với Tần vương.
“Phụ thân, sao ngay cả người cũng…”
Mục Thanh Vũ còn chưa nói xong thì đột nhiên dừng lại, chỉ thấy Tần vương điện hạ đang đi về phía ngự thư phòng.
Mục Thanh Vũ đang muốn quay lại, Mục đại tướng quân lại nói: “Trong lòng Hoàng thượng đã có quyết định rồi, khuyên nhiều cũng vô ích, về thôi!”
Vừa dứt lời, hắn liền kiên quyết kéo Mục Thanh Vũ đi.
Long Phi Dạ liếc nhìn đôi cha con đang lôi kéo nhau ở cách đó không xa, hiểu rõ trong lòng, hắn không có biểu cảm gì đi vào ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng, quyển sổ nhỏ được gửi đến gấp rút từ biên cương vẫn còn nằm trên mặt đất, Thiên Huy hoàng đế nhìn bản đồ lãnh thổ quốc gia trên tường, hai tay đặt ở phía sau, mười ngón tay đan chéo vào nhau.
Long Phi Dạ nhặt tấu chương lên, nhìn thoáng qua, thuận tay bỏ lại trên bàn rồi thản nhiên nói: “Hoàng huynh triệu kiến thần đệ gấp như vậy, là có chuyện gì quan trọng?”
“Ngươi xem quyển sổ kia đi.” Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nói.
“Xem rồi.” Long Phi Dạ lập tức trả lời.
“Ngươi thấy thế nào?” Thiên Huy hoàng đế hỏi.
“Việc lớn trong quân đội, Hoàng huynh phải đi tìm Mục đại tướng quân và binh bộ bàn bạc mới đúng chứ, từ trước đến nay thần đệ đều không hiểu những chuyện này.” Long Phi Dạ vẫn rất bình tĩnh.
Thế mà Thiên Huy hoàng đế lại cười một cách đột ngột: “Cùng phải, tự dưng trẫm quên mất, từ trước đến nay Tần vương không bao giờ tham gia vào chiến sự.”
“Nếu không còn chuyện gì khác, thần đệ xin được cáo lui trước.” Long Phi Dạ đúng là có gan khi dám nói câu này.
Nhưng ai ngờ, Thiên Huy hoàng đế lại thản nhiên nói: “Tiết công công, tuyên chỉ!”
Tuyên chỉ?
Những lời này thật là quen thuộc, nửa năm trước, cũng trong ngự thư phòng, cũng chỉ có hai huynh đệ bọn hắn, Thiên Huy hoàng đế cũng để Tiết công công tuyên đọc thánh chỉ, chọn hôn kỳ giúp hắn.
Hôm nay, lịch sử lại tái diễn.
Tiết công công sợ hãi bước ra, tuyên đọc một tờ thánh chỉ, lần này, Thiên Huy hoàng đế muốn Long Phi Dạ lấy Vinh Nhạc công chúa của Tây Chu, không chỉ muốn Long Phi Dạ lấy, mà còn muốn hắn phải tự mình dẫn theo đội ngũ hòa thân đi đến Tây Chu để cầu hôn!
Hoàng mệnh không thể trái, thánh chỉ càng không thể kháng.
Chung quy thì hắn ta là quân, mà hắn lại là thần.
Kháng chỉ, tội lớn bằng trời!
Sau khi Tiết công công tuyên đọc thánh chỉ xong, Thiên Huy hoàng đế mới từ từ xoay người lại, nhìn Long Phi Dạ đang quỳ một chân trên đất, bờ môi nở rộ một nụ cười mỉa mai.
Long Phi Dạ, nếu ngươi không thích uống rượu mời mà chỉ thích uống rượu phạt, vậy thì đừng trách trẫm không nương tay với ngươi. Lúc cưới Hàn Vân Tịch ngươi đã không được lựa chọn, lần này cũng giống như vậy mà thôi!
“Tần vương, còn không mau lĩnh chỉ?” Thiên Huy hoàng đế thích thú hỏi.
Nhưng ai ngờ, Long Phi Dạ lại đứng lên, lạnh lùng nói: “Hoàng huynh, thần đệ không làm được!”
Nếu chuyện cưới Hàn Vân Tịch là một thỏa hiệp, vậy thì đời này hắn chỉ muốn thỏa hiệp một lần!