Lời này vừa ra, ngay cả Thất di nương vẫn luôn cúi đầu cũng đều ngẩng lên, nàng cau mày, thập phần lo lắng.
Lý thị lại rất bình tĩnh, Hàn Nhược Tuyết cũng giống Từ phu nhân, rất khẩn trương.
Đương nhiên, khẩn trương nhất không ai hơn Hàn Ngọc Kỳ, hắn gấp không chờ nổi buột miệng thốt ra, "Việc gì?"
"Đại sự." Giọng nói của Hàn Vân Tịch trở nên trầm trọng, điều này khiến cho Hàn Ngọc Kỳ càng thêm khẩn trương, hắn cũng quên truy cứu thật giả, không vô thức nghiêng về phía trước, vội vàng truy vấn, "Đại sự gì nha?"
"Phụ thân nói, chìa khóa nhà kho tạm thời giao cho ta bảo quản, chờ có người thích hợp được chọn làm gia chủ, ta lại đem chìa khóa giao ra, trong khoảng thời gian này, hy vọng các thiếu gia tiểu thư các phòng đều dốc lòng nghiên cứu y học, không cần có nhiều tưởng niệm đến hiệu quả và lợi ích."
Lời này vừa ra, ánh mắt Hàn Ngọc Kỳ trở nên lạnh lẽo, tức giận nói, "Không có khả năng! Ngươi gạt người!"
Hắn biết, Hàn Vân Tịch nhất định sẽ tìm cớ như vậy, chỉ là, hắn nghĩ nếu muốn lừa gạt người ở đây, không khỏi quá ngây thơ rồi đi!
Phụ thân sao có khả năng làm như thế?
Không nói đến phụ thân là vì nàng mới bị giam, ngay cả trước khi bị giam, phụ thân ghét nhất, không thích nhất chính là vị đại tiểu thư này!
Cho dù hiện tại phụ thân còn chưa có ý lập gia chủ khác, cũng không có khả năng sẽ đem chìa khoá nhà kho ủy thác cho Hàn Vân Tịch a! Nàng tính là gì nha!
"Vương Phi nương nương, lời nói ra không có chứng cứ, hình như không thích hợp." Giọng nói của Từ phu nhân cũng lạnh đi.
Hàn Nhược Tuyết ở một bên dường như không nhịn được, đối với nàng mà nói thì những gì Hàn Vân Tịch nói ra quả thực giống như một trò đùa.
"Vương Phi nương nương, loại vui đùa này không hề buồn cười một chút nào. Hay là, ngươi thông khí với Đại Lý Tự, để mọi người được gặp mặt phụ thân, miễn cho...... chúng ta tin tưởng ngươi, nhưng những người trong tộc cũng không tin ngươi nha!"
Lời này của Hàn Nhược Tuyết nói rất trực tiếp, lần này, Lý thị cũng không cản nàng.
Hàn Ngọc Kỳ vội vàng phụ họa, "Đúng! Tần Vương phi, có bản lĩnh thì hãy đi Đại Lý Tự châm chước châm chước, để chúng ta gặp mặt phụ thân một lần! Nếu không, chúng ta tuyệt đối sẽ không tin tưởng ngươi!"
"Nhưng, Vương Phi nương nương, nghe nói giam cầm vĩnh viễn cũng không có quá nhiều quy định hạn chế như vậy, mỗi năm đều cho phép người nhà vào thăm một hai lần. Ta từng nhờ rất nhiều người nhưng đều không thể gặp được lão gia, không chừng đã có người phía trên áp xuống, nếu ngươi đi châm chước, hẳn sẽ không thành vấn đề đi?" Từ phu nhân cũng gấp không chờ nổi, truy vấn.
"Vương Phi nương nương, chúng ta tất nhiên là tin ngươi, nhưng, việc này dù sao cũng là đại sự, ngươi vừa rồi cũng nói lão gia chỉ là bị giam, hắn vẫn còn sống. Theo ta thấy, việc này vẫn nên để cho vài vị thiếu gia và tiểu thư gặp qua lão gia, tương đối thỏa đáng, cũng miễn cho ngươi bị mang tiếng hiểu lầm." Lời của Lý thị nói luôn đẹp mắt như vậy.
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, thật tốt, Nhị phòng cùng Tam phòng rốt cục là đứng trên cùng một mặt trận thống nhất.
Mọi người đều đang chờ Hàn Vân Tịch mở miệng, vốn tưởng rằng nàng sẽ chột dạ mà cự tuyệt, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch cư nhiên gật gật đầu, "Được, vậy sau khi bổn Vương phi trở về sẽ lập tức làm việc này, nhanh chóng an bài để các ngươi có thể gặp mặt lão gia."
Nàng nói vân đạm phong khinh như vậy, giống như đang nói về thời tiết hôm nay không tồi.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, lộ ra biểu tình không thể tin nổi, ngay cả Thất di nương không tỏ thái độ cũng kinh ngạc, các nàng...... các nàng không nghe lầm đi?
Hàn Vân Tịch nguyên bản cấm thăm tù, đúng là bởi vì không hiểu biết tình huống của Hàn gia, không hiểu biết về Hàn Vân Dật, sợ những người Hàn gia này sau khi gặp Hàn Tòng An, nói nhiều, sẽ phần nào ảnh hưởng đến việc nàng nâng đỡ gia chủ Hàn gia.
Hiện giờ, sự thật chứng minh tiểu Dật Nhi cùng nàng hợp ý nhất, người được nàng chọn cũng đã sớm ám định, lúc này, nàng cũng không sợ người Hàn gia đi gặp Hàn Tòng An nữa.
Nàng còn ước gì đám người này nhanh chóng đến gặp một lần, sau này ít tới tìm nàng phiền toái.
Hôm nay tới Hàn gia, vốn là nghĩ đến nhìn xem Tiểu Dật Nhi, thư giãn một chút, không nghĩ tới Từ phu nhân lại gấp không chờ nổi muốn thảo luận về chìa khoá nhà kho cùng nàng như thế.
Cũng tốt, nhân lúc còn sớm giải quyết việc này, sau đó còn phải chuyên tâm cân nhắc sự tình Đại tướng quân phủ.
Hàn Vân Tịch uống xong ly trà, buông Tiểu Dật Nhi, lười biếng đứng lên, sự tình nếu đã định ra như thế, nàng cũng nên quay về.
Ai ngờ, ngay thời điểm khi nàng đứng lên, một trận gió Tây Bắc thổi qua, hệ thống giải độc đột nhiên cảnh báo, "đô, đô, đô."
Có độc!
Cảnh báo bất ngờ của hệ thống giả độc nằm ngoài dự kiến của Hàn Vân Tịch, khiến nàng lập tức cứng đờ.
Nhưng, chỉ một lát mà thôi, gió ngừng, cảnh báo của hệ thống giải độc cũng ngay lập tức dừng lại.
Với tần suất nhắc nhở mới vừa rồi của hệ thống giả độc mà nói, độc tố cách chỗ nàng rất gần, nhưng, nàng đã ngồi ở chỗ này lâu như vậy vì sao hệ thống giả độc đến nay mới đưa ra lời nhắc nhở đây? Vì sao khi gió nổi lên mới nhắc nhở đây?
Không thể nghi ngờ, một trận gió Tây Bắc vừa rồi đã thổi độc tố tới, trong gió có hơi thở của độc!
Nói như vậy, chỉ những độc tố có độc tính rất kịch liệt mới có thể bị gió thổi qua, có thể có tàn lưu hơi thở vương vào trong gió.
Hơi thở lưu lại trong gió cũng biến mất rất nhanh, có thể bị hệ thống của nàng kiểm tra đo lường ra, vậy chứng tỏ rằng chất độc cách nơi nàng đứng cũng không xa.
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch đột nhiên xoay người nhìn về phía góc Tây Bắc của sân, chỉ thấy phía góc Tây Bắc của viện này có một gian nhà gỗ nhỏ, không có cửa sổ, cửa bên ngoài đã được khoá.
Chẳng lẽ là nơi đó?
Chỉ là, khoảng cách này cũng không xa, không vượt qua phạm vi kiểm tra của hệ thống giả độc, chẳng lẽ hàm lượng độc dược nơi đó cực kỳ ít, vì vậy chúng chỉ có thể được phát hiện khi có gió thổi dấu vết của chúng lên?
Hàn Vân Tịch hoàn toàn bị gợi lên lòng hiếu kỳ, Tam di nương trong viện sao lại có độc dược đây? Nó đã được cất giữ trong căn nhà gỗ, vì sao lượng dược lại ít như vậy? Độc dược gì đã được cất giữ?
Nàng bước đi theo bản năng, ai ngờ, lúc này Tam di nương đột nhiên đứng lên, gọi lại, "Vương Phi nương nương, ngươi nhìn cái gì vậy?"
Hàn Vân Tịch lúc này mới bình thường trở lại, chần chờ một lát, nhưng cái gì cũng không nói, cười cười, "Không có gì."
Tuy nói không có gì, nàng vẫn bước đi qua, đáy mắt Tam di nương hiện lên một mạt cảnh giác, nhưng cũng không qua ngăn cản.
Hàn Vân Tịch sau khi tới trước cửa căn nhà gỗ nhỏ, chính thức khởi động hệ thống giải độc và bắt đầu rà quét, kết quả thật đáng kinh ngạc!
Thiên a!
Hoá ra là Xà Độc!
Nhịp tim Hàn Vân Tịch đập nhanh hơn, hệ thống giả độc phân tích thêm một bước, rất nhanh đã phân tích ra ba vị Xà Độc, tuy rằng không phải là ba vị phối phương hiếm lạ nhất của Vạn Xà Độc, nhưng, lại là ba vị khác trong bảy vị Xà Độc!
Hàn Vân Tịch không khống chế được nhịp đập "thịch thịch thịch" tăng tốc của trái tim, không thể không nghi ngờ!
Nàng không bao giờ nghĩ rằng có thể kiểm tra ra Xà Độc ở nơi này, vì sao lại xảy ra thuận lợi như thế?
Căn nhà gỗ nhỏ này còn ẩn dấu cái gì?
Lập tức kiểm tra phân lượng đã rà quét, phân lượng cực kỳ ít, rất có khả năng là tàn lưu phấn độc. Nếu không có hệ thống giả độc, cho dù nàng đi vào và xem xét thật kỹ, cũng chưa chắc có thể tìm ra.
Phân lượng này, nếu như ẩn núp trên cơ thể người, hoặc là hạ vào trong nước, chưa chắc có thể kiểm tra ra, cũng chưa chắc sẽ nguy hại đến tánh mạng, tuy nhiên, nếu đặt trong hình thức là phấn độc, bất quá vẫn không trốn được "hỏa nhãn kim tinh*" của hệ thống giả độc.
*Hỏa nhãn kim tinh (火眼金睛): Mắt lửa ngươi vàng, dùng để mô tả đôi mắt sáng suốt (golden-gaze fiery-eyes)
Hàn Vân Tịch không cam lòng, lại kiểm tra đo lường thêm một lần nữa, nhưng mà, trừ bỏ ba vị Xà Độc ra, không có gì khác!
Thấy nàng vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, mọi người đều rất buồn bực.
Tay Tam di nương giấu ở trong tay áo dần dần nắm chặt thành nắm đấm. Nơi đó, đúng là nơi nàng xưa nay dùng để điều chế độc, tuy nhiên, trước đó mấy ngày nàng đã sớm phân phó hạ nhân xử lý toàn bộ độc dược, tất cả các tủ dược đều được thu thập sạch sẽ, Hàn Vân Tịch sao có thể nghi ngờ nơi đó?
Hàn Vân Tịch giải độc cho thiếu tướng quân, lại xác định độc kia chính là độc mãn tính, Đại tướng quân phủ nhất định là muốn tóm bằng được nội quỷ* hạ độc. Chẳng lẽ, Hàn Vân Tịch cũng đang hỗ trợ tìm kiếm nội quỷ hay sao?
*Nội quỷ (内鬼): Con quỷ/ma bên trong (ý nói nội gian).
Cho dù là như vậy, nha đầu thúi Hàn Vân Tịch có thể giải độc, chẳng lẽ cũng có thể tra độc hay sao?
Thậm chí lui lại một vạn bước, cho dù nàng có thể tra độc, cho dù trong phòng có độc dược, nàng ta cũng không có lý do gì vô duyên vô cớ mà hoài nghi đến trên đầu nàng, vô duyên vô cớ có hứng thú đối với căn nhà gỗ nhỏ này nha!
Nghĩ đến đây, Tam di nương nắm chặt nắm tay lần nữa, nàng nghĩ, nàng nhất định là đã suy nghĩ quá nhiều, Hàn Vân Tịch bất quá chỉ đơn thuần là có hứng thú đối với căn nhà gỗ nhỏ này mà thôi.
Nàng từ trước đến nay đều rất bình tĩnh, không thể tự mình rối loạn đầu trận tuyến.
"Vương Phi nương nương, ngươi đây là đang làm gì vậy?" Hàn Nhược Tuyết mở miệng, nhà tranh nhỏ này là nơi mẫu thân xưa nay dùng để học phối dược, thật là kỳ quái, Hàn Vân Tịch vì sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với căn nhà này đây?
Hàn Vân Tịch lúc này mới quay đầu nhìn qua, tầm mắt lơ đãng đảo qua Tam di nương, tuy nhiên, cũng không dừng lại, nhàn nhạt cười nói, "Ta thấy kiến tạo căn nhà gỗ rất tinh xảo, rất thích nó."
Lời này vừa ra, trái tim Tam di nương cuối cùng cũng được buông xuống, nàng đã biết là chính mình lo lắng quá nhiều.
Hàn Nhược Tuyết đang muốn mở miệng, Tam di nương đã đoạt trước, "Vương Phi nương nương, nhà này là phòng phối dược của ta, mấy năm trước đã được kiến tạo nên."
Nguyên lai là phòng phối dược nha!
Hàn gia là thế gia y học, con cái đều phải học tập y dược, mà các di nương sau khi gả vào Hàn gia, dù nhiều dù ít cũng đều phải học y, các nàng phần lớn đều học dược lý, kiến thức về dược, phân biệt dược, phối dược.
Tam di nương nói, đi tới, "Vương Phi nương nương nếu thích, vậy không bằng đi vào nhìn một cái, lúc trước lão gia thấy nhà này của ta, cũng rất thích."
Hàn Vân Tịch hiện tại đang hoài nghi Tam di nương, ai biết Tam di nương cư nhiên lại thản nhiên như thế, thật là thú vị.
Đáy mắt nàng hiện lên một mạt phức tạp, cười cười, "Vậy đi vào nhìn một cái đi."
Khi cánh cửa căn nhà gỗ nhỏ vừa được mở ra, mùi hương thảo dược liền đập vào mặt, chỉ thấy không gian trong phòng cũng không lớn, hai bên trái phải đều là tủ dược. Ở giữa là một cái bàn dài cùng một bếp lò dùng để sắc thuốc. Tất cả đều đã được dọn dẹp rất chỉnh chỉnh tề, rất sạch sẽ.
Hàn Vân Tịch bước vào, tùy ý kéo ra mấy cái ngăn kéo, phát hiện bên trong đúng thật là dược liệu. Nàng chậm rãi đi qua, lặng yên không một tiếng động khởi động hệ thống giả độc, từ từ tìm kiếm vị trí cụ thể của ba vị Xà Độc.
Nhà gỗ nhỏ quá nhỏ, những người khác đều đứng ngoài cửa nhìn vào, chỉ có Tam di nương tự mình theo vào, đi ở sau lưng Hàn Vân Tịch, nàng nện bước thong thả, bình thản ung dung.
Nhưng không lâu sau, Hàn Vân Tịch dừng bước, nhẹ nhàng đặt tay lên một cái ngăn kéo trước mắt.
Thấy thế, Tam di nương đột nhiên kinh hãi, nàng nhớ rất rõ ràng, ngăn kéo này chính là nơi cất giữ một vị Xà Độc.
Theo Hàn Vân Tịch chậm rãi kéo ngăn kéo ra, trái tim của Tam di nương lại đập nhanh thêm một lần.
Trong ngăn kéo đương nhiên không có Xà Độc, mà là dược liệu khác, nhưng, cũng không biết vì sao, nàng vẫn vô cớ chột dạ.
Dược liệu?
Hàn Vân Tịch kinh hãi, nàng rõ ràng kiểm tra ra chính là Xà Độc, vì sao lại biến thành dược liệu?
Không hề nghi ngờ, Xà Độc vốn ở nơi này đã bị thay đổi, hơn nữa hẳn là cách đây không lâu, cho nên lượng độc tố nhỏ như vậy vẫn còn có thể bị kiểm tra đo lường ra.
Hàn Vân Tịch vốn muốn hỏi, nhưng, chần chờ một lát, vẫn quyết định trước mắt không nên hỏi.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh lại tập trung vào một cái ngăn kéo khác, lúc này, Tam di nương lại kinh hãi, cái ngăn kéo này cũng từng cất giữ Xà Độc.
Hàn Vân Tịch mở ra, vẫn như cũ chỉ nhìn thấy dược liệu, nhưng, hệ thống giả độc lại nhắc nhở nàng, nơi này còn sót lại lượng độc tố rất nhỏ, là nọc độc của Xà Độc.
Lại bị thay đổi sao? Tình cờ như thế?
Hàn Vân Tịch nghi ngờ, lơ đãng xoay người nhìn về phía Tam di nương. Tam di nương không nghĩ tới nàng sẽ xoay người, không kịp chuẩn bị, sắc mặt lộ ra một chút hoảng loạn, "Vương phi...... Vương Phi nương nương, xảy ra chuyện gì?"