Hàn Vân Tịch suýt nữa cho là mình chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ. Long Phi Dạ hẹn Cổ Thất Sát uống trà? Chẳng lẽ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây?
"Thật không?" Hàn Vân Tịch nghi ngờ hỏi.
Triệu ma ma chưa kịp trả lời, Tô Tiểu Ngọc liền giành trước. Nhìn bộ dáng giống như một đại tỷ, hai tay chống nạnh, rất khẳng định nói, "Chủ tử, điện hạ nhất định có mưu đồ! Lòng không tốt!"
Từ sau khi Tô Tiểu Ngọc bị mất trí nhớ, một lần nữa trở lại Vân Nhàn Các so với trước kia còn chuyên cần hơn. Ngày ngày cướp việc làm của Bách Lý Minh Hương cùng Triệu ma ma, chê các nàng chậm tay chậm chân. Vào lúc này đang theo Bách Lý Minh Hương, tưới nước cho Độc Thảo trong sân.
"Càn rỡ! Điện hạ là người mà ngươi có thể chỉ trích?" Triệu ma ma lập tức khiển trách.
Hàn Vân Tịch lại sớm quen cái miệng hay nói này của Tô Tiểu Ngọc. Nàng cười nói, "Đi thôi, đi với ta nhìn một chút. Rốt cuộc, lòng dạ điện hạ thế nào mà gọi là không tốt."
Thời điểm đến vườn hoa, Long Phi Dạ đã ngồi pha trà.
Hôm nay, hắn không giống hàng ngày, thường buộc tóc cao, Hắc Y, lạnh lùng thần bí. Hôm nay, ba nghìn sợi tóc suối chỉ cài một cây Bạch Ngọc trâm cài, mặc một bộ Bạch Y, Huyền văn Vân Tụ, tôn quý thanh dật. Hắn ở trong đình trúc, ngồi xếp bằng trên giường, tuấn dật tựa như trong tranh tiên. Trong lúc giơ tay, nhấc chân, tất cả đều phi thường ưu nhã.
Hàn Vân Tịch cũng đã quên qua bao lâu không nhìn thấy điện hạ mặc quần áo trắng, nàng thích Tần Vương điện hạ như vậy. Trên người hắn có mùi vị ánh mặt trời, càng bình dị, gần gũi hơn một ít, giảm bớt đi bao nhiêu khí tức lạnh chí, tàn nhẫn.
Nàng cố ý nghỉ chân, lặng yên nhìn, nàng phảng phất bất động. Nàng hy vọng, thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này.
"Chủ tử, ngài rất thích Tần Vương điện hạ đúng không?" Tô Tiểu Ngọc hỏi.
Hàn Vân Tịch nghiêng đầu, nhìn qua bằng nửa con mắt, "Nói nhảm!"
"Ngài thích rất nhiều nhỉ?" Tô Tiểu Ngọc hỏi lại.
Hàn Vân Tịch làm bộ như không nghe được, không trả lời.
Tô Tiểu Ngọc lại hỏi, " Nếu hắn yêu mến ngài, ngài rất vui vẻ sao?"
Rốt cuộc Hàn Vân Tịch không còn cách nào xem nhẹ, mặt đầy mê man nhìn nha đầu kia, "Còn nhỏ tuổi, hỏi liên tục sẽ chết người, ngươi không có chút khả ái nào!"
"Khả ái lại không thể coi như cơm ăn hàng ngày!" Tô Tiểu Ngọc khịt mũi coi thường.
Hai chủ tớ đang trò chuyện, đột nhiên, Cổ Thất Sát từ một bên nhô ra, "Nha đầu, ngươi dậy sớm!"
Hàn Vân Tịch cùng Tô Tiểu Ngọc cũng bị dọa cho giật mình. Lúc này, Long Phi Dạ ngồi ở trong đình đã đứng dậy, từ xa xa nhìn tới.
"Sớm." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt trả lời.
Tô Tiểu Ngọc liếc mắt, quan sát một thân Cổ Thất Sát từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói, "Sáng sớm ra đã kỳ lạ!"
Ai ngờ, này tiếng nói vừa dứt, cổ họng nàng đột nhiên căng lên, phỏng rát. Mà cùng lúc đó, hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch cũng nhắc nhở xung quanh có độc!
Tô Tiểu Ngọc bóp cổ, không phát ra tiếng. Bị hù dọa phát hoảng, phải nắm lấy tay của Hàn Vân Tịch cầu cứu.
Hệ thống giải độc đã xác định được Tô Tiểu Ngọc trúng độc câm! Độc Dược này phi thường đáng sợ ở một điểm, nếu như qua thời gian một nén nhang không nhận biết trúng phải độc này, thì về sau cũng không thể biết và vĩnh viễn bị câm.
Hàn Vân Tịch lập tức thông qua túi y tế, lấy ra giải dược do hệ thống giải độc cung cấp, cho Tô Tiểu Ngọc uống.
Nhưng cổ họng Tô Tiểu Ngọc mới thoải mái một chút, đột nhiên chân liền mềm nhũn, không hề có điềm báo trước, quỳ ụp xuống.
Lại vừa trúng độc!
Đây là độc dược làm tổn thương xương ống chân người. Độc này cũng phải giải độc kịp thời, nếu không sẽ vĩnh viễn tàn tật.
Hệ thống giải độc rất nhanh lại cho ra giải dược, giải dược này không phải là uống, mà phải bôi lên trên đầu gối thì dược liệu mới phát huy tác dụng.
"Ngồi xuống, kéo gấu quần lên!" Hàn Vân Tịch quyết định thật nhanh.
Tô Tiểu Ngọc thấy biểu tình Hàn Vân Tịch nghiêm túc, nào dám trì hoãn, vội vàng làm theo.
Nhưng thời điểm Hàn Vân Tịch bôi Dược, đột nhiên Tô Tiểu Ngọc "Oa" một tiếng, khóc lớn. Máu tươi từ khóe miệng cũng chảy ra.
Rốt cuộc, Hàn Vân Tịch giận, chợt đứng lên, "Cổ Thất Sát, đồng ngôn vô kỵ, ngươi không hiểu sao? Ngươi lại xuống tay ác độc như vậy?"
(Chú thích:
(1) Đồng ngôn vô kỵ: ý chỉ lời nói của trẻ nhỏ không cố kỵ, cứ nói mà không suy nghĩ nhiều.)
Tô Tiểu Ngọc trúng độc, tất nhiên do Cổ Thất Sát hạ độc.
Cổ Thất Sát cười ha hả, nói, "Đồng ngôn vô kỵ, ngươi cho rằng nàng ta là đứa trẻ ba tuổi không có trí thông minh nhỉ?"
Hàn Vân Tịch lười để ý thừa thãi, trước tiên thay Tô Tiểu Ngọc giải độc. Ai biết, Cổ Thất Sát lại tiếp tục hạ độc. Hàn Vân Tịch khẽ ngửi thấy khí tức của độc dược, lập tức lạnh giọng, "Ngươi làm vậy là quá đủ rồi!"
Cổ Thất Sát lơ đãng, liếc mắt về hướng bóng trắng đang trong đình kia, cười nói, "Nói một lời xin lỗi là được."
"Ngươi đừng mơ tưởng!" Tô Tiểu Ngọc tức giận. Trúng nhiều độc như vậy, nàng còn nói xin lỗi, chẳng phải là nàng thua thiệt?
Lời vừa dứt, khóe miệng nàng lại bắt đầu chảy ra máu tươi.
Hàn Vân Tịch cầm giải dược cho Tô Tiểu Ngọc, đem người bảo hộ ở sau lưng. Nàng lạnh lùng quan sát Cổ Thất Sát, "Dược quỷ đại nhân không chỉ có thuật Dược Tề siêu tuyệt, Độc Thuật cũng lợi hại! Thật là nằm ngoài dự đoán mọi người!"
Hàn Vân Tịch vừa mới xong đã có thể thấy rất rõ ràng. Người này không đến gần Tô Tiểu Ngọc, trong nháy mắt liền ra tay hạ độc. Hơn nữa, hạ độc phi thường tinh chuẩn, bản lãnh quả thật không nhỏ. Ít nhất trong tầm hiểu biết của nàng, người trong Độc Giới của Vân Không đại lục có bản lãnh bậc này là không nhiều. Quân Diệc Tà coi như là một người, mà Cố Thất Thiếu này, hẳn cũng không kém.
"Lão Tử có bản lĩnh đứng đầu giới Độc Thuật mà, ha ha." Cổ Thất Sát phóng khoáng thừa nhận, cũng không hạ độc nữa.
Hắn nhất thời nổi dậy, lại để lộ ra tài nghệ Độc Thuật, thật sự không nên!
Đang muốn nói sang chuyện khác, nhưng Hàn Vân Tịch lại níu lấy, không buông, "Không phải là Dược quỷ đại nhân học trộm Độc Thuật, cho nên mới bị Y Thành khu trục chứ?"
Lúc trước, thời điểm nghe nói Dược quỷ đại nhân là đại nhân vật, Hàn Vân Tịch vẫn nghĩ không thông suốt. Người này có thiên phú tốt như vậy, tại sao Y Thành lại vứt bỏ?
Rốt cuộc, người này có thể đã phạm nhiều chuyện lớn, mới để cho Y Học Viện nhịn đau, đuổi đi? Chẳng lẽ là phạm vào sự tình tế nhị, người của Y Học Viện có dính líu cùng Độc Tông?
Tuy rằng, dược hay độc cũng chung một nhà Y học. Nhưng độc thuật này cũng không bình thường.
Cổ Thất Sát cười, đáy mắt lại thoáng qua một vệt hung ác, "Không thể trả lời!"
Vốn là mượn nha đầu Tô Tiểu Ngọc này để nói một câu làm nhục ai đó, lại cùng Hàn Vân Tịch làm ồn ào. Bây giờ kéo tới đề tài này, Cổ Thất Sát quả quyết dừng lại.
(Ai đó là ai đó? 🙄)
Hắn vừa nói, xoay người rời đi. Hàn Vân Tịch vội vàng đuổi kịp, nói xa nói gần, "Cổ Thất Sát, vậy ngươi trồng độc dược sao?"
Cổ Thất Sát không trả lời, Hàn Vân Tịch cười nói, "Người đã biết Độc Thuật thì không phải là người không hiểu đang nói chuyện gì. Nói ra, chúng ta luận bàn một chút?"
Cổ Thất Sát còn chưa lên tiếng, Hàn Vân Tịch không buông tha, đuổi theo hỏi. Cổ Thất Sát tức khắc đi nhanh, khi thì đi chậm, lúc thì quay đầu lại, liếc mắt nhìn, khi thì cất giọng ha ha cười to, chính là không trả lời.
Một màn này, từ góc độ Long Phi Dạ nhìn, thật giống như hai cái miệng nhỏ đang liếc mắt đưa tình!
Cặp mắt nheo nheo lại, nguy hiểm, mâu quang sâu kinh người. Nhiệt độ quanh mình cũng sau như đóng băng, khí tức lạnh lẽo.
Hắn bưng lên Nam Sơn Hồng đã chuẩn bị xong, không hề có điềm báo trước hất ra. Trời mới biết hắn dùng bao nhiêu khí lực, chỉ thấy chén trà giống như mũi tên nhọn rời cung, bay hướng về mặt Cổ Thất Sát ở phía đối diện.
Vốn còn dự định ngồi xuống uống một chút Nam Sơn Hồng, từ từ trò chuyện một chút. Nhưng bây giờ, hắn sẽ tuyệt đối đơn giản, thô bạo, lột xuống mặt nạ của Cổ Thất Sát!
Cổ Thất Sát đi phía trước Hàn Vân Tịch, dĩ nhiên nhận ra được uy hiếp đang đến gần. Hắn đột nhiên xoay người để cho Hàn Vân Tịch cùng đi, trong phút chốc lại né người, để cho chén trà bay về phía Hàn Vân Tịch.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch thấy ở phía trước có chén trà cấp tốc bay tới, trong lúc nhất thời không kịp hoãn quá thần lai, đầu óc choáng váng.
Long Phi Dạ khẩn trương, đang muốn b.ắn ra phi tiêu, đánh nát chén trà. Nhưng cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, Cổ Thất Sát lại ra tay trước một bước. Hắn đẹp trai, vung chân lên, hung hãn đạp bay chén trà!
(Chú thích:
(2) Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: 近水楼台先得月 – (jìn shuǐ lóu tái xiān dé yuè) ở lầu gần nước thì nhìn thấy ánh trăng đầu tiên.
- Hiểu ntn: LPD ở xa HVT, phóng phi tiêu có khi không kịp đánh vỡ chén. Mà CTS đang ở cạnh HVT, lợi thế về khoảng cách, giơ chân cái là đá vỡ chén trà. Giải cứu người đẹp.)
Hắn cười ha ha, xoay người nhìn hướng Long Phi Dạ, "Ai nha, vị này mới sáng sớm mà hỏa khí lớn như vậy?"
Người trong cuộc mơ hồ, trong lòng Hàn Vân Tịch chỉ ngập tràn suy nghĩ về chuyện Cổ Thất Sát có Độc Thuật siêu phàm. Hơn nữa, cũng hoàn toàn không cùng Cổ Thất Sát liếc mắt đưa tình. Nàng làm sao có suy nghĩ rằng chính mình mới vừa một đuổi, một theo Cổ Thất Sát như vậy, chính là có chuyện không ổn.
Nàng nghi ngờ, nhìn tới hướng Long Phi Dạ. Tựa hồ, hoả khí của người này thật sự không nhỏ. Hắn đột nhiên hẹn Cổ Thất Sát tới uống trà, rốt cuộc là có sự tình gì?
Long Phi Dạ không lên tiếng, lại đánh ra một chén trà, giống như chén trà trước, nhắm đánh ngay mặt của Cổ Thất Sát. Cổ Thất Sát tất nhiên né tránh, bay một cái lên không, xoay mình, ngồi lên một bên cây đại thụ, "Tần Vương điện hạ, ngươi xác định là mời Lão Tử tới uống trà?"
"Chính là uống trà, ngươi thế nào lại không dám uống?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại.
Hắn vừa nói, lại đánh ra một chén trà, Cổ Thất Sát lập tức tiếp lấy. Công phu đánh ra chén trà, mà công phu tiếp lấy chén trà cũng không tệ, vô cùng nghệ thuật. Trà trong chén là Nam Sơn Hồng rất đặc biệt, mà đánh qua đánh lại, dù một giọt nước cũng không tràn ra.
Dù sao, không phải là người nào cũng giống như Long Phi Dạ. Hắn chỉ cần ngửi một cái là có thể nhận ra cùng loại lá trà trong mấy loại trà khác nhau. Cổ Thất Sát chỉ biết là đây là hồng trà, sau khi phán đoán không có độc liền ung dung, thong thả, nhâm nhi, thưởng thức, uống uống. Cố Thất Sát chỉ cảm thấy mùi vị quen thuộc, Long Phi Dạ đã bưng chun trà, đi tới, "Mùi vị như thế nào?"
Cổ Thất Sát mơ hồ nhận ra có cái gì không đúng, nhưng cũng không yếu thế, nhảy xuống cây, "Thêm một chén nữa chứ sao."
Long Phi Dạ một bên vừa cầm chun trà, vừa nói, " Đây là lá trà Nam Sơn Hồng đặc biệt của Thiên Hương trà trang. Lúc trước, ta ở Dược Quỷ Cốc của ngươi cũng uống qua. Thế nào, ngươi chưa thấy quen thuộc loại trà này sao?"
Mâu quang của Cổ Thất Sát biến lạnh, toàn thân đề phòng. Mà Hàn Vân Tịch ở một bên cũng không nhận ra được không khí khẩn trương giữa Long Phi Dạ cùng Cổ Thất Sát. Lúc này nàng mới biết, hoá ra lúc trước, Cổ Thất Sát đã cho bọn hắn uống Nam Sơn Hồng. Chẳng trách, nàng cảm thấy mùi vị trà rất quen thuộc.
Thiên Hương trà trang đã bị Long Phi Dạ phong toả. Tất nhiên, lá trà Nam Sơn Hồng ở nơi đó, Long Phi Dạ đã thu cất toàn bộ, sẽ không bán ra. Chẳng lẽ Cố Thất Thiếu còn trồng ở nơi khác, sau đó mang đi bán?
Hay là...
Hàn Vân Tịch đang buồn bực trong người. Đúng lúc này, Sở Tây Phong đột nhiên chạy tới, mặt đầy vội vã, cuống cuồng, "Điện hạ, có khách cầu kiến!"
Long Phi Dạ cũng không hỏi là ai, vẫy tay, nói hai chữ, "Không gặp."
Nhưng Sở Tây Phong lại khó khăn, do dự một chút liền vội vàng tiến lên, thấp giọng rỉ tai. Cũng không biết nói cái gì, chỉ thấy mặt Long Phi Dạ hơi biến sắc.
( tôi không ưa đâu! 🙃)
Hắn nhàn nhạt nói với Hàn Vân Tịch, "Nàng đến trong đình chờ, ta lập tức trở về."
Hắn nói xong liền vội vã rời đi, tựa hồ phát sinh chuyện gì việc gấp.
Long Phi Dạ đi xa, Hàn Vân Tịch liền gọi Tỳ Nữ tới, "Phục vụ Dược quỷ đại nhân cho tốt."
Người có thể đi cầu kiến Tần Vương Phủ, chắc chắn không phải là người bình thường. Hơn nữa, có thể làm cho Sở Tây Phong sốt sắng như vậy, thì càng không bình thường. Ít nhất, người tới cầu kiến có năng lực, có chút mặt mũi trước mặt Tần Vương.
Rốt cuộc là người nào đến? Người này có chuyện gì gấp sao?
Lòng Hàn Vân Tịch tràn đầy hiếu kỳ, len lén đuổi theo. Cổ Thất Sát nghi ngờ, nhìn chén trà trong tay, đáy mắt xẹt qua một vệt phức tạp, cũng len lén đuổi theo Hàn Vân Tịch.
Nhưng thời điểm Hàn Vân Tịch lặng yên không một tiếng động đi vào khách đường từ cửa hông, lại thấy trong đại sảnh có một nữ nhân đang đứng rất gần Long Phi Dạ. Người này, không ai khác, chính là Tây Chu công chúa đã lâu không gặp, Đoan Mộc Dao!