Thấy ánh mắt kiên định của nam tử áo trắng, hắn không nhịn được sinh lòng hoài nghi: “Chẳng lẽ Thiên Tâm phu nhân là người của hoàng tộc Tây Tần?”
Quân Diệc Tà đương nhiên đã điều tra Hàn Vân Tịch, nữ nhân này không có bí mật gì ở Hàn gia cả, nếu như có, vậy cũng chỉ có thể đến từ mẹ của nàng, Thiên Tâm phu nhân.
“Trước khi giúp ta tìm ra Độc Thú, nàng nhất định phải sống.” Nam tử áo trắng không chút nghĩ ngợi, lạnh lùng trả lời.
“Ha ha, quả nhiên ngươi đến đây cũng là vì độc thú.”
Quân Diệc Tà vốn đã nghĩ vậy, nghe nam tử áo trắng trả lời một cách chắc chắn như vậy thì không nghi ngờ gì nữa. Muốn hắn tin là hoàng tộc Tây Tần vẫn còn người, vậy thì hắn thà tin tưởng lời nói của nam tử áo trắng còn hơn.
Phải biết rằng, năm đó gia gia của hắn đã tận mắt nhìn thấy huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Tây Tần, một đứa bé trai trong tã lót đã chết dưới vạn mũi tên một cách tàn nhẫn.
Theo tộc quy của Ảnh tộc, hoàng tộc Tây Tần đã diệt vong, Ảnh tộc tất nhiên cũng phải biến mất theo.
Nhưng mà, Quân Diệc Tà cũng không hiếu kỳ với sự tồn tại của nam tử áo trắng. Dưới cái nhìn của hắn, mọi người đều ích kỷ, mọi người đều sợ chết, không có ai sẽ cam tâm tình nguyện hy sinh tính mạng của mình vì người khác cả, hắn cũng không tin vào năm đó sau khi huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc Tây Tần bị diệt, mỗi người trong Ảnh tộc đều sẽ chết cùng hoàng tộc, bất kể thế nào cũng sẽ có đào binh!
Sau khi hỏi rõ ràng, Quân Diệc Tà không còn khách sáo nữa: “Tránh ra, dựa vào mặt mũi của Ảnh tộc, bổn vương sẽ không làm khó ngươi!”
Quân Diệc Tà đương nhiên thấy được vết thương vô cùng nghiêm trọng của nam tử áo trắng, hơn nữa còn là nội thương, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
“Ta nói rồi, trừ phi ta chết.”
Giọng điệu của nam tử áo trắng lạnh lẽo đến mức doạ người, khiến người ta không nhịn được mà sinh lòng e ngại. Đáy mắt của Quân Diệc Tà đang phách lối cũng trở nên đề phòng, không dám chủ quan, hắn thổi một tiếng, gọi mấy người Độc Nhân mặc áo đen đang mai phục ở một bên xuất hiện.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, người đâu, bắt sống hắn!”
Quân Diệc Tà lùi sang một bên, hắn đương nhiên là muốn người sống, tuy không thích nam tử áo trắng này, thế nhưng, hắn vẫn mong chờ có thể khiến tên Ảnh tộc này khuất phục, tăng thêm trợ lực cho kế hoạch lớn của mình.
Chỉ là mấy Độc Nhân, nếu là lúc bình thường, trong vòng một chiêu thì nam tử áo trắng có thể nhẹ nhàng ứng phó, nhưng mà, lúc này nội công của hắn đã tiêu hao gần hết, đừng nói đến Độc Nhân, trên thực tế, người chỉ có chút võ công cũng có thể đánh bại hắn.
Hắn lui lại mấy bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua Hàn Vân Tịch. Hàn Vân Tịch đã bị dọa sợ từ sớm, nàng che kín người mình lại bằng cái áo trắng đầy máu này, cả người đã cuộn lại rồi phát run, đôi mắt to trắng đen rõ ràng tràn ngập sự hoảng sợ.
Vào giờ phút này, nàng đều mang sự đề phòng đối với cả thế giới, bao gồm nam tử áo trắng.
Hình như nam tử áo trắng muốn nói với nàng điều gì đó, chỉ là khi hắn thấy dáng vẻ cảnh giác đó của nàng, hắn lại quay đầu.
Sự đau lòng không thể miêu tả được lướt qua đáy mắt, hắn dứt khoát buông bàn tay đang đặt tại ngực mình, nắm chặt một cái phi đao nhỏ màu vàng.
Còn chưa chiến đấu, máu tươi đã từ từ chảy ra khỏi khóe miệng của hắn, nhỏ xuống trước ngực hắn.
Thấy vậy, đừng nói là Quân Diệc Tà, ngay cả mấy tên Độc Nhân đang bao vây hắn cũng bắt đầu cười lạnh, nhìn dáng vẻ này của hắn, còn cần đánh nữa sao?
Mấy tên Độc Nhân dùng ánh mắt giao lưu với nhau một lát, những người khác đều đứng tại chỗ quan sát, chỉ có một người tiến lên. Người này không hề có ý định đấu võ, nhìn dáng vẻ của hắn thì có vẻ muốn trực tiếp bắt lấy nam tử áo trắng.
Khinh thường người khác đến mức này ư!
Đáy mắt của nam tử áo trắng hiện lên sự tức giận, đột nhiên xuất đao, không ai nghĩ đến phi đao nhỏ của hắn sẽ lợi hại như vậy, tốc độ vừa nhanh, sức lực lại hung hãn, hơn nữa còn vô cùng chính xác, đánh trúng vào ấn đường của Độc Nhân!
Quá bất ngờ.
Lần này, tất cả các Độc Nhân khác đều trở nên cảnh giác: “Cẩn thận! Cùng tiến lên!”
Năm sáu tên Độc Nhân từ những phương hướng khác nhau, cầm trường kiếm trong tay đồng thời vây công.
“Đến rất đúng lúc!”
Ngay cả khí thế mà nam tử áo trắng cũng không chịu thua người khác, vẫn lớn tiếng nói chuyện, từng chữ vang vọng!
Nói xong, hắn liền cắn chặt hàm răng, hai tay cầm phi đao, không ngừng phi từng đao ra ngoài, tốc độ và sức mạnh càng đáng sợ và ngoài dự đoán của mọi người hơn, mấy tên Độc Nhân không thể nào tránh được.
Sáu đao, không đao nào trượt cả, hơn nữa, mỗi một đao đều trúng vào ấn đường, trong đó có một đao càng xuyên thấu bàn tay đang che trán của Độc Nhân trước, sau đó mới đánh vào ấn đường.
Từng tên Độc Nhân ngã xuống, toàn quân bị diệt!
Sau khi tên Độc Nhân cuối cùng ngã xuống, rốt cục thì nam tử áo trắng cũng không chịu được nữa. Bàn tay ở trên không vội vã che tim, nhưng cũng không kịp nữa, hắn loạng choạng mấy bước, suýt nữa thì té ngã, từ trong miệng phun một ngụm máu lớn ra ngoài, khiến chiếc khăn che mặt kia đã ẩm ướt đến mức chảy ra máu, từng giọt nhỏ xuống trước ngực hắn.
Nhưng mà, cho dù là vậy, hắn cũng không để ý đến bản thân, lập tức quay đầu nhìn về phía Hàn Vân Tịch, xác định nàng vẫn còn ở đây, xác định tình hình của nàng vẫn chưa tệ lắm, xác định... nàng không khóc.
Đáy mắt của Quân Diệc Tà lóe lên sự thưởng thức, nghĩ thầm, mặc dù tên này có vẻ rất yếu đuối nhưng lại là một người nam nhân chân chính!
Thưởng thức thì thưởng thức, Quân Diệc Tà lại không hề có trái tim yêu quý nhân tài.
Hắn nhìn ra được, nam tử áo trắng này đã dùng hết sức lực cả người, lúc này, quả thực là trói gà cũng không chặt!
Hai tay Quân Diệc Tà chắp sau lưng, từng bước đi tới.
Nam tử áo trắng lập tức lùi về sau, tuy một tay của hắn vẫn còn cầm kim đao, thế nhưng, hắn cũng biết là mình không thể đánh ra được.
Hắn chỉ có thể lùi về sau, lùi về bên cạnh Hàn Vân Tịch, che chở nàng.
Hàn Vân Tịch kinh ngạc nhìn bọn họ, không nhúc nhích, nhưng cả người đều đang run rẩy!
Nàng không phải không gì không làm được, không phải là một vị thần không sợ gì cả, nàng là người, còn là một nữ nhân, nàng đương nhiên sẽ sợ, nàng sợ đến mức sững sờ, không biết phải làm gì.
Nam tử áo trắng ngồi xuống cạnh nàng, nàng lập tức cuộn mình lại chặt hơn, mang vẻ mặt đề phòng nhìn nam tử áo trắng.
Đột nhiên, Quân Diệc Tà bay vụt đến, đá một cước vào người nam tử áo trắng, nam tử áo trắng bất ngờ, trực tiếp bị đạp ngã xuống đất!
Vừa thấy Quân Diệc Tà đến gần, Hàn Vân Tịch liền hét lên một tiếng "a", âm thanh thê lương vang vọng toàn bộ cánh rừng.
“Vân Tịch cô nương, đừng sợ!”
Nam tử áo trắng hô to, hắn kéo thân thể suy yếu của mình, dứt khoát bò dậy, bảo vệ trước mặt Hàn Vân Tịch, trong lúc đó, Quân Diệc Tà cũng bay xuống đất, đứng trước mặt nam tử áo trắng, khoảng cách chỉ có một bước.
Quân Diệc Tà tạm thời không rảnh để ý đến Hàn Vân Tịch, hắn cong khóe miệng, ngông cuồng ngạo mạn: “Bổn vương cho ngươi một cơ hội cuối cùng, cút ngay.”
Nam tử áo trắng không trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Quân Diệc Tà, không hề khuất phục.
“Rất tốt!”
Quân Diệc Tà lại không có tính nhẫn nại tốt cho lắm, bất thình lình giơ lên một cước, tàn nhẫn đá vào chỗ trí mạng nhất của nam tử áo trắng là trái tim!
Một cước này, trực tiếp đạp nam tử áo trắng này ngửa ra sau, ngã về phía Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch hoảng sợ đến mức vội vàng né tránh, kinh ngạc nhìn bọn họ, vẫn chưa hoàn hồn được.
Nam tử áo trắng đã không còn sức lực để đứng dậy nữa, từng ngụm máu tươi chảy ra khỏi khăn che mặt, con mắt của hắn cũng sắp mất đi tiêu cự, nhưng mà, mặc dù là như vậy, hắn vẫn làm một cố gắng cuối cùng, hắn nhìn về phía Hàn Vân Tịch, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Vân Tịch cô nương, chạy... chạy mau.”
Hàn Vân Tịch không nhúc nhích, kinh ngạc nhìn, nhìn...
Quân Diệc Tà đã không quan tâm đến Hàn Vân Tịch bị hù đến sợ từ sớm, chân của hắn giẫm ngay tim của nam tử áo trắng, hỏi: “Đã như vậy, nếu ta không giết ngươi, há chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của cả Ảnh tộc sao?”
Ảnh thuật của nam tử áo trắng này rất phi phàm, nhất định là nhân tài kiệt xuất trong Ảnh tộc, Quân Diệc Tà không biết Ảnh tộc còn có bao nhiêu người, thế nhưng, hắn sẽ không ngốc đến mức đi đắc tội người ta.
Biện pháp duy nhất để không đắc tội, chính là diệt khẩu, hắn không chút do dự giơ chân lên, ánh mắt lạnh lẽo, hung hăng giẫm xuống!
Ai ngờ, cùng lúc đó, Hàn Vân Tịch đột nhiên la lên một tiếng đầy hoảng sợ: “Không được!”
Âm thanh chưa dứt, mấy cái độc châm liền bay thẳng đến, trong nháy mắt chui vào chân của Quân Diệc Tà, Quân Diệc Tà bất ngờ, chân hắn cũng không còn sức lực nên đành lùi về sau.
Hắn đang lùi lại, Hàn Vân Tịch lại phát mấy cái độc châm, rốt cục thì nàng cũng đã hoàn hồn, cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong sự sợ hãi!
“Quân Diệc Tà, đời này Hàn Vân Tịch ta không đội trời chung với ngươi!”
Nàng tức giận, đứng dậy, Lê Hoa Lệ Vũ liền bắn liên tiếp về phía Quân Diệc Tà, tuy Quân Diệc Tà không có phòng bị đã trúng mấy châm vào lúc đầu, thế nhưng, những châm đó cũng không trúng vào chỗ hiểm, độc cũng không làm khó được hắn.
Dù sao thì thực lực cách biệt quá nhiều, Quân Diệc Tà nhanh chóng giải độc cho mình, lại vừa tránh né độc châm của Hàn Vân Tịch.
Hắn đã điều tra rất rõ ràng, thứ lợi hại nhất của nữ nhân này chính là Lê Hoa Lệ Vũ, nàng không biết võ công, có độc thuật cũng rất khó phát huy hết.
Sau khi Quân Diệc Tà giải độc xong, lập tức tiến hành phản công, chắc chắn là hắn vừa phản công, Hàn Vân Tịch liền không chịu nổi, nàng đánh quá mạnh, Lê Hoa Lệ Vũ trong độc châm cũng sắp dùng hết.
Rốt cuộc, độc châm dùng hết, Quân Diệc Tà đi đến trước mặt nàng.
Thật ra Hàn Vân Tịch vẫn còn sợ hãi, khoảng cách với Quân Diệc Tà vừa rút ngắn, nàng liền vô thức lùi lại, không cẩn thận liền té lăn trên đất.
Quân Diệc Tà rất hứng thú ngồi xổm xuống, khóe miệng là ý cười phóng đãng: “Thuốc giải, giao ra đây.”
Hàn Vân Tịch không cam tâm, hơn nữa, nàng biết một khi Quân Diệc Tà lấy được thuốc giải, càng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Thế nhưng, nàng cũng không còn cách nào nữa, không còn đường để lui!
Nàng hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo hơn một chút: “Ta không mang theo thuốc giải, đã để trong Y Học viện, ta quay lại đó lấy.”
Quân Diệc Tà lập tức cười to: “Hàn Vân Tịch, ngươi tưởng bổn vương là đứa trẻ ba tuổi hay sao? Không có thuốc giải, vậy phương thuốc thì sao?”
Thật sự không còn cách nào ư...
“Có.” Hàn Vân Tịch đang muốn nói ra, Quân Diệc Tà đột nhiên kéo tay nàng lại: “Về Bắc Lệ với bổn vương rồi nói cũng chưa muộn!”
Trước đó hắn không nghi ngờ, thế nhưng, nam tử áo trắng lại bảo vệ Hàn Vân Tịch như vậy, nếu hắn còn không nghi ngờ, hắn chính là đồ ngốc!
Hàn Vân Tịch rất có thể có quan hệ với hoàng tộc Tây Tần, nếu quả thực nàng có, hắn càng phải dẫn nàng đi.
“Ngươi tên súc sinh này!”
Hàn Vân Tịch dùng sức giãy dụa, Quân Diệc Tà càng giữ chặt hơn, đúng lúc này, nam tử áo trắng đã sắp hôn mê cầm phi đao trong tay, ở phía sau đâm mạnh vào lưng Quân Diệc Tà: “Vân Tịch, chạy! Chạy đi!”
Nam tử áo trắng đã không còn sức lực nữa, cho dù đâm mạnh thì có thể đâm sâu bao nhiêu chứ?
Quân Diệc Tà rùng mạnh một cái, sau lưng liền bùng lên một luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay nam tử áo trắng ra ngoài, ngã rầm xuống đất.
Quân Diệc Tà không thèm quay đầu lại, kéo Hàn Vân Tịch vào ngực mình.
Cùng lúc đó, Quân Diệc Tà đột nhiên cảm thấy đau đớn ở vai, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con sóc con màu lửa đỏ cỡ bằng bàn tay, chẳng biết lúc nào đã nhảy lên vai hắn, hai cái răng cửa lớn đang nhẹ nhàng gặm vào vai hắn…